Đại Lão Là Một Kẻ Cuồng Yêu
Chương 50: Máy Tính Đã Sửa Xong
Edit&Beta: VyVy...Phương Chu Diêu ở nhà Dư Hàng, mới biết được, thì ra một ngày Dư Phiêu Phiêu bận rộn như vậy. Cô sẽ dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, trở về nhà sau giờ học để chuẩn bị bữa tối, làm bài tập về nhà, viết bài hát hoặc quay video để điều chỉnh sau bữa ăn tối. Chỉ khi ngồi trước máy tính điều chỉnh, cô mới nói về QQ. Tắm lúc 10 giờ tối và đi ngủ lúc 11 giờ. Quy luật thời gian nghỉ ngơi đáng sợ, cũng tự kỷ luật đáng sợ. Thấy cok cố gắng lại tiến lên, tự kỷ luật lại tự cường, tuổi còn nhỏ sống có cảm giác thành tựu như vậy. Phương Chu Diêu cũng không khỏi suy ngẫm, hàng ngày của anh đều là... Ngoài các trò chơi, thì là đạp xe đạp, đi lang thang xung quanh, tiêu thụ thời gian. Có lẽ, anh cũng phải tìm một cái gì đó có ý nghĩa để làm phong phú thêm bản thân.... Như thế, Phương Chu Diêu ở nhà Dư Hàng ba ngày, tâm tình du đãng lười biếng trong lúc bất tri bất giác có chút thay đổi. Khi Dư Phiêu Phiêu chơi guitar, anh cũng sẽ không bận tâm đến mặt mũi mà chủ động hỏi cô: "Có thể cho thử không?" Chỉ cần anh chịu buông lỏng, Dư Phiêu Phiêu lập tức có thể hồi đáp 100% nhiệt tình. Cô không chỉ đưa guitar cho anh để thử, mà còn dạy anh xem phổ guitar, biết sáu dây và dạy anh các ngón tay cơ bản. Những người học guitar bắt đầu với việc thực hành leo lên lưới. Sau khi Dư Phiêu Phiêu dạy anh nền tảng, khi cô điều chỉnh trước máy tính, Phương Chu Diêu ngồi trên sàn gỗ phía sau cô, chuyên chú luyện tập leo lưới. Đôi khi, anh chơi sai âm thanh, Dư Phiêu Phiêu sẽ dừng lại những điều trong tay, quay trở lại để dạy cho anh. Đôi khi, anh bật ra quy luật của mình, sáng tạo ra tiết tấu của riêng mình, Dư Phiêu Phiêu sẽ quay đầu giơ ngón tay cái lên cho anh. Phương Chu Diêu trở về với nụ cười nhút nách, trên mặt dần dần nóng lên, hồng nhuận lặng lẽ lan tràn... Cuộc sống những ngày này, anh thích. Buổi tối, Dư Hàng trở về khá muộn. Bất quá khi ông trở về, cũng mang về một thứ tốt. "Phiêu Phiêu a, Chu Diêu, xem ba mang cái gì tới đây." Dư Hàng nhân còn đang ở cửa thay giày, thanh âm rất nhảy nhót đã truyền vào trong phòng. Dư Phiêu Phiêu và Phương Chu Diêu Đang ở trong phòng máy tính song song ngẩng đầu, chỉ chốc lát sau, Dư Hàng tươi cười mang theo túi xách máy tính hạm phới mà đến. "Nhìn đi, cái gì lấy lại rồi!" Dư Hàng còn nói những lời bán quan, đồ trên tay cầm, Dư Phiêu Phiêu cùng Phương Chu Diêu đã thấy rất rõ ràng. Trước sự thất vọng của Dư Hàng, hai đứa trẻ không có biểu hiện kinh hỉ, đặc biệt là Phương Chu Diêu... Anh vẻn vẹn chỉ là ngước mắt nhìn thoáng qua, liền tiếp tục cúi đầu, gảy guitar leo lưới. "Ai, kỳ quái, sao lại không để cho ba nghe được tiếng hoan hô gì chứ?" Dư Hàng ngơ ngác đứng ở cửa thư phòng, vẻ mặt dấu chấm hỏi nhìn Dư Phiêu Phiêu, lại nhìn Phương Chu Diêu. Dư Phiêu Phiêu cũng nhìn về phía Phương Chu Diêu, tầm mắt hai cha con đồng loạt dừng trên người anh, thời khắc nào cũng chú ý biểu hiện của anh. Cái máy tính này, rõ ràng là lấy ra cho Phương Chu Diêu. Anh phải vui vẻ, mọi người mới vui vẻ. Biểu hiện này của anh, lạnh nhạt làm cho trong không khí có thêm vài phần khẩn trương, rõ ràng là ba người rất quen thuộc, lúc này lại có loại xấu hổ khó có thể nói thành lời. "Con trai, máy tính đã sửa xong." Dư Hàng lúc này mới đứng đắn nói chuyện, đi lên trước, ngồi xuống trước mặt Phương Chu, ôm túi máy tính nhìn chằm chằm đứa nhỏ. "Con trai, liếc mắt một cái." Dư Hàng dễ dàng gọi. Phương Chu Diêu ngước mắt lên nhìn thoáng qua, cực kỳ lãnh đạm nói: "À. ” Anh trông không vui vẻ lắm... Dư Hàng quay đầu lại, nháy mắt làm cho Dư Phiêu Phiêu, bảo cô nói hai câu. Dư Phiêu Phiêu nhận được ám chỉ của ba ba, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Đây là máy tính của tôi tặng cho cậu, hỏng đã sửa xong, cậu cũng không muốn sao?" Cô vừa nói như vậy, biểu tình giả nguội của Phương Chu Diêu lập tức mất khống chế... "Không, tôi muốn..." Đầu tiên anh vội vàng chối, sau đó đặt guitar trong tay xuống, nhanh chóng nhận được túi máy tính, mở... Lúc này, Dư Phiêu Phiêu cũng từ trước máy tính đứng dậy, ngồi xuống sàn gỗ, cũng tò mò nhìn chằm chằm vào Phương Chu Diêu. Cô hỏi Dư Hàng, "Tất cả đã sửa xong chưa ạ?" Dư Hàng gật đầu, "Toàn bộ sửa xong, trong ngoài đều ok! Phần mềm cũng được cài đặt, giống hệt với máy mới!" Phương Chu Diêu đã lấy máy tính ra, mở máy... Chờ sau khi khởi động, anh ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt bức thiết chú ý của Dư Hàng và Dư Phiêu Phiêu, rốt cục nhịn không được nở nụ cười. "Hai người làm gì vậy..." Phương Chu Diêu nói. "Máy tính sửa xong có vui không?" Dư Hàng hỏi anh. Phương Chu Diêu lại thu hồi độ cong khóe miệng, mặt không chút thay đổi nói: "Cũng bình thường. "Bình thường?" Dư Phiêu Phiêu cao giọng điệu, giả bộ tức giận nói: "Cho nên tôi tặng cậu máy tính, cậu tình nguyện nó vẫn luôn hỏng nha? Cậu muốn 5000 tệ của tôi trôi dạt? Cứ như vậy đối xử với tâm ý của tôi?" "Không có không có..." Phương Chu Diêu lại bị cô nói hoảng hốt, vội vàng lắc đầu phủ nhận, "Tôi, tôi rất vui vẻ." Dư Hàng nhíu mày... Câu trả lời này như thế nào còn chọn người? Ông hỏi thì cái gì cũng không tốt, Dư Phiêu Phiêu hỏi cái gì cũng tốt... Còn đối đãi khác nhau như vậy sao? Dư Phiêu Phiêu bĩu môi, hừ một tiếng, nói: "Lúc này mới đúng mà. Nếu cậu ghét bỏ những gì tôi tặng, sau này tôi sẽ không tặng nữa!" "Không! Tôi chưa nói xong..." Phương Chu Diêu vội vàng trả lời, "Không ghét bỏ a, thích a, cậu đừng nghĩ nhiều có được hay không..." Dư Phiêu phiêu nhếch môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười tươi đẹp. Cô ấy cười, đẹp quá... Phương Chu Diêu nhìn thêm vài giây, mới thu hồi tầm mắt, khi cúi đầu xuống, vành tai lặng lẽ hồng nhuận. Sau khi máy tính bật lên, Phương Chu Diêu xem xét một trận, bên trong cái gì cũng có, giống như trước đây. Dư Hàng tìm cáp mạng, kết nối với băng thông rộng, lại nhận được máy tính của anh, điều này có thể nối mạng sử dụng. Tuy nhiên, ngay cả khi nó có thể được kết nối, Phương Chu Diêu cũng không chơi. Anh chỉ lăn qua lăn lại vài phút để tắt máy tính sang một bên... Sau sự kiện này, anh dường như không quan tâm nhiều đến máy tính. Không, thay vì nói về máy tính, trên thực tế, trò chơi, giải trí, không có nhiều quan tâm. Anh tuổi còn nhỏ, đã bắt đầu có ý thức quan trọng, trò chơi không quan trọng. Anh sẽ làm một cái gì đó khác mà anh có thể làm phong phú thêm công việc của mình. "Cậu thật sự không muốn chơi trò chơi sao?" Dư Phiêu Phiêu thấy thế hỏi anh. Phương Chu Diêu Gật đầu, "Không chơi, luyện guitar." Dư Phiêu Phiêu lúc này cũng không xức dây anh động máy tính nữa, trên mặt treo lên nụ cười là vui mừng. "Con trai, máy tính cũng trả lại cho con. Ba muốn nói chuyện với con về mẹ con." Dư Hàng rốt cục đem nhiệm vụ đêm nay của ông nói ra, nhìn trên mặt con trai ông mắt thường có thể thấy được lãnh đạm, trong lòng ông còn đang thở dài a... "Đêm con bỏ đi, mẹ con cũng ra ngoài tìm con. Bà ấy tìm một vòng không tìm thấy, tức giận trở lại. Thật ra, bà ấy cũng rất quan tâm đến con. Sau đó, ngày hôm sau, bà ấy cũng đi ra ngoài với ba để tìm con. Cả hai chúng ta đã đã nói chuyện rất quan trọng, tất cả điều này cho thấy rằng cả hai chúng ta rất quan tâm đến con." Dư Hàng tận tình nói. Đã ba ngày trôi qua, Dư Hàng hy vọng đứa nhỏ có thể hết giận, hòa giải với mẹ nó. Cho dù là không trở về ở, cũng phải cùng mẹ nó chữa lành quan hệ. Chuyện này, Dư Hàng nhất định phải làm người trung gian. Thế nhưng, cảm xúc trên mặt thiếu niên quá nhạt, nhạt đến mức không tiếng động kháng nghị, cự tuyệt nói đến đề tài này. "Con trai, tối mai chúng ta, gọi mẹ con tới ăn cơm tối đi." Dư Hàng thăm dò hỏi, "Mẹ con là phụ nữ, mấy ngày nay đều một mình, cũng trách đáng thương." Phương Chu Diêu mặt không đổi sắc nói: "Bà ấy có Dương Văn." Phải... Bà có người theo đuổi là Dương Văn. Ông có con gái nuôi của mình, là Dư Phiêu Phiêu. Chỉ có Phương Chu Diêu, là một một mình. Thời gian cô đơn của anh, nhiều hơn...... VyVy: Lâu ngày không đi làm, mọi thứ đều lạ lẫm ^^Mọi người ăn cơm chưa?Up trước một chương, tối nay up tiếp nhé ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương