Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký

Chương 30



Lôi Du Nhạc ngồi ở trong sân, cúi xuống xem tờ giấy, biểu hiện của nàng vô cùng chăm chú kèm phiền muộn. Trên đỉnh Nga mi gió thét gào thổi qua khu rừng, hàng ngàn chiếc lá rơi rụng xuống cuồn cuộn tạo thành một âm thanh rất lớn từ sau núi rất xa truyền tới, từng trận lại từng trận, âm thanh này bình thường nghe rất mạnh mẽ, nhưng lúc này tâm trạng của nàng ngẩn ngơ, lại nghe âm thanh đó chợt xa chợt gần, hình như là tiếng ca của Lương Băng ngày xưa.

Nhưng trong lòng nàng biết rõ ràng, đó không phải là tiếng ca của Lương Băng. Lương Băng đã qua đời nhiều năm rồi, muội ấy là một người luôn u buồn, thân thể lại yếu nhược, lại không quen với khí hậu trên núi Nga mi, nàng đã từng yêu cầu muội ấy xuống ở dưới chân núi, nhưng nói thế nào muội ấy cũng không đồng ý. Muội ấy nói trên núi thanh tĩnh, muội ấy thích sống ở trên núi, thực ra, là muội ấy chán ghét trần thế. Cứ như vậy một thời gian, hồi ức ở trong muội ấy chỉ có sự thống khổ kèm với sự lăng nhục. Trên thế gian tất cả những vui sướng không bao giờ trường cửu, chỉ có hồi ức đau khổ day dứt mới có thể khiến người ta nhiều lần nhắc tới, không thể nào quên được.

Lương Băng không thể quên, cho nên, muội ấy chưa bao giờ vui vẻ.

Vậy còn Lôi Du Nhạc thì sao?

Nàng đứng lên, hướng về đám mây mù vấn vít trên ngọn núi, tờ giấy trong tay vang lên tiếng phần phật, nàng giơ tay muốn buông tờ giấy ra, nhưng tay giơ lên giữa không trung lại dừng lại, rốt cuộc không thể. Trên đời này có rất nhiều việc không thể buông tay.

Lôi Du Nhạc chậm rãi buông cánh tay xuống, trên cánh tay truyền đến một cơn đau nhức nhối.

Trên cánh tay nàng có rất nhiều vết thương nhưng không nghiêm trọng lắm. Đến lúc người đó nếu lên núi Nga Mi, khẳng định sẽ không nhìn thấy cánh tay nàng quấn miếng vải trắng. Nàng cũng không muốn cho người đó thấy, hai mươi năm rồi, nàng đã tạo thành thói quen cho mình.

Nàng nghe người ta nói, con người tuổi càng nhiều thì ký ức càng mơ hồ.

Nhưng, nàng lại không phải như thế, nàng đã ba mươi tám tuổi rồi, không biết vì sao, ký ức của nàng trái lại càng ngày càng rõ nét, Chuyện của hai mươi năm trước cảm thấy giống như mới xảy ra ngày hôm qua, rõ nét đến mức làm nàng hoảng sợ.

Mãi cho tới ngày hôm nay, nàng vẫn nhớ rõ ngày nào đó, gió trên núi Nga Mi ôn hòa và dữ dằn. Chúng từ xa thổi tới, phần phật qua khu rừng dày đặc lướt qua núi Nga mi, mang đến sự tươi mát của lá cây cùng với mùi vị thối rữa của lá rụng, mây mù dày đặc bao vây dãy núi ở giữa, biến đổi kỳ ảo thành những hình thủ kỳ lạ. Lúc đầu nhìn như rồng, sau nữa lại như hổ, nhìn kỹ lại rất giống nhiều rồng hổ, mơ hồ còn có tiếng kêu của loài thú, nhưng, lúc nàng chăm chú nhìn thật kỹ thì nó lại không có hình dạng gì cả, căn bản như nó không hề có sự biến đổi nào…

Sau đó, nàng nhìn thấy một luồng ánh sáng mỹ lệ từ giữa núi non phá mây mù ra ngoài, hai màu xanh đỏ dưới sự phụ trợ của đám mây mù trắng trông như tiên nhân đang bay lượn. Trong lúc ấy, nàng thật sự tưởng lòng thành của mình đã cảm động đến trời xanh, nhưng ngày lập tức nàng biết là không phải. Nàng nghe có tiếng kiếm khí ngân vang, nàng nhìn thấy chưởng môn phái Nga Mi trong áo đạo sĩ ẩn hiện giữa đám sương mù trắng, đạo bào đen trắng xen lẫn nhau tung bay trong gió núi, linh hoạt như bươm bướm, lại giãy dụa như bướm.

Mây trắng dập dềnh trôi giạt, núi rừng chập chờn, mọi cảnh vật thiên nhiên như đang nhỏ bé đi, lại càng làm nổi bật lên một sự yên tĩnh, sự yên tĩnh đến vô cùng.

Một phi y thiếu niên đứng trong sự tĩnh lặng đó, xoay người lại, mỉm cười, nụ cười đó rạng rỡ như nắng hè.

Dáng vẻ tươi cười này ghi dấu trong cuộc đời nàng, cùng nàng đi qua một đoạn thời gian năm tháng. Sau này nàng lại biết, người đó cũng không phải là một nam tử hay cười. Vì vậy, dáng vẻ tươi cười này đối với nàng càng trở nên trân quý. Võ công của nàng cũng được người đó truyền thụ mới có thể báo thù rửa hận, nàng đã từng hơn một lần cho rằng thứ tình cảm kỳ lạ này là vì do ân tình mà có, càng như vậy, lại càng có lý do để khắc cốt ghi tâm.

Nếu như nói rằng, có rất nhiều thứ đã qua rồi thì hãy quên đi, nhưng trong mắt nàng luôn có bóng dáng mờ ảo của năm mười tám tuổi đó.

Lôi Du Nhạc là như vậy đó, ký ức của nàng vẫn dừng lại ở năm mười tám tuổi.

Nhưng, giờ đã khác biệt rồi. Lá thư này đã kéo nàng trở về hiện thực.

Người đó, huynh ấy đã quay lại.

Nếu nói rằng đến giờ nàng vẫn không biết tên của người đó, nhất định sẽ không ai tin.

Mỗi ngày họ ở cùng nhau không nhiều, ngoại trừ những lúc truyền thụ võ công ra, huynh ấy nói chuyện rất ít. Phần nhiều thời gian người đó chỉ ngẩng đầu ngắm trăng sáng hoặc chăm chú nhìn mặt nước, dáng vẻ vô cùng trầm mặc ưu tư.

Áo bào phi y chiếu xuống mặt nước gờn gợn, giống như một cây thủy tiên tịch mịch cô đơn.

Nàng một lòng theo người đó từ Nga Mi tới Thanh Thành, lại đi đến các đại phái ở Trung Nguyên, nàng tận mắt chứng kiến những vị tiền bối cao nhân giang hồ cùng với chưởng môn các phái đều thua ở dưới kiếm của người đó.

Nhưng, người đó chưa bao giờ vui vẻ.

Người đó hầu như vô địch thiên hạ, nhưng giữa hàng lông mày của người đó luôn toát lên sự phiền muộn, mờ mịt.

Người đó giống như tất cả thiếu niên du hiệp giang hồ dễ khiến cho các nữ nhân mê muội nhớ nhung, nàng cũng đã tìm cách tiếp cận người đó, Lương Băng cũng vậy. Tuy các nàng không ai nói gì, nhưng ánh mắt thì không lừa được người khác.

Nhưng người đó luôn luôn tỏ ra trầm tĩnh lạnh nhạt, thản nhiên, dường như biết hết, lại dường như không biết.

Có đôi khi, ký ức là thứ khiến người ta hao tổn tinh thần. Nhất là loại ký ức không thể nắm bắt được, sợ hãi sẽ mất đi ký ức đó.

Cho nên, Lôi Du Nhạc dùng năm tháng thời gian rất dài để quên, nhưng, nàng không thể nào quên được.

Tồn tại trong ý niệm của nàng, đã vô số lần tưởng tượng là sẽ có một ngày nào đó họ gặp lại nhau. Nàng tưởng tượng lúc đó sẽ như nào? Người đó hẳn là đã cưới vợ rồi? Thê tử của người đó sẽ là một người như nào?

Đáp án của những vấn đề này, nàng rất nhanh sẽ biết.

Đêm nay, ngay đêm nay, người đó cùng phu nhân của mình sẽ cùng nhau lên núi Nga Mi.

(Hoàn)
Chương trước
Loading...