Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ Sĩ
Chương 14: Không Phải Ai Tôi Cũng Lạnh Lùng
Khi lên lưng của Lăng An Vũ Dạ Ngân Tuyết cảm nhận được lưng của anh rất rộng làm cho cô có cảm giác rất an toàn, Lăng An Vũ thông báo cho cô biết chuyện của Trần Uyển Dư: "Trần tiểu thư đã quay về rồi cô ấy nói chỉ đi dạo xung quanh thôi có để giấy lại nhưng cô không thấy." Dạ Ngân Tuyết gật gật đầu:"Tôi xin lỗi vì đã tự ý quyết định không nghe theo lời của anh một mực cứ muốn chia ra tìm nên mới gặp chuyện như vậy và cũng cảm ơn anh." "Ờ! Đó là nhiệm vụ của tôi." Lăng An Vũ trả lời một cách rất lạnh nhạt, cứng đơ. Cô nhăn nhó nhìn anh do anh đang cõng cô nên cô chỉ nhìn được phía sau: "Anh còn câu khác không vậy? Anh nói mãi câu đấy khiến tôi thuộc lòng luôn rồi này với lại anh không nói nhiều hơn một chút được sao?" Lăng An Vũ im lặng cứ đi tiếp tục, Dạ Ngân Tuyết bực tức nhéo mạnh má của anh:"Anh có nghe tôi nói gì không hả? Sao không trả lời tôi?" Anh đứng sững lại trước hành động này của cô anh quay đầu lại nhìn khiến cho cô bất ngờ ngã người ra sau đôi mắt chớp chớp nhìn anh. "Chẳng phải cô lạnh lùng, ít nói lắm sao? Sao tôi lại cảm thấy không phải như vậy nhỉ?" Lăng An Vũ vừa nói xong liền quay đầu lại tiếp tục đi tiếp. Dạ Ngân Tuyết bĩu môi, giọng nói có chút đáng yêu: "Đâu phải ai tôi cũng lạnh lùng, ít nói đâu chứ? Tôi chỉ lạnh lùng, ít nói với những người tôi thấy là cần lạnh lùng thôi. Anh đã cứu tôi nhiều lần như vậy tôi làm sao có thể lạnh lùng với anh được chứ?" "Vậy sao? Tôi cứ tưởng cô rất ghét tôi." Dạ Ngân Tuyết ngay lập tức phủ nhận giọng nói khá lớn: "Ai nói là tôi ghét anh chứ? Ai nói? Đúng là lúc trước tôi có không thích anh một chút nhưng dần tôi thấy anh rất tốt. Tôi nói cho anh biết từ nay về sau cho dù anh có cầu xin tôi cũng không cho anh rời tôi nửa bước đâu." Đi được thêm một lúc hai người đã quay trở về Trần Uyển Dư cùng mọi người thấy cô và anh về thì mừng rỡ vô cùng Trần Uyển Dư đỡ cô xuống ôm lấy cô bật khóc nức nở: "Tớ xin lỗi! Đáng lẽ ra tớ nên nói cho cậu biết cậu có sao không? Chân của cậu bị sao vậy?" Dạ Ngân Tuyết lắc đầu:"Tớ không sao chỉ là bị trật chân một chút thôi." Lăng An Vũ cùng Trần Uyển Dư đỡ cô vào trong lều nghỉ ngơi, Trần Uyển Dư lấy nước cho cô uống: "Cậu nghỉ ngơi một chút đi rồi chúng ta quay về khách sạn tớ thấy ở đây trời tối ghê lắm xung quanh toàn là cây cối rậm rạp nguy hiểm lắm." Cô gật đầu đồng ý, mọi người bắt đầu bắt tay vào thu dọn đồ đạc mọi thứ đã xong xuôi Lăng An Vũ cõng cô rồi cùng mọi người rời khỏi khu rừng quay trở về khách sạn. Vừa về đến khách sạn, Trần Uyển Dư nhận được cuộc gọi vừa nghe xong sắc mặt của Trần Uyển Dư trắng bệch lộ rõ sự lo lắng vội vàng chạy đến nói với cô: "Có chuyện không hay rồi mẹ của tớ bị té hiện tại đang ở bệnh viện bây giờ tớ phải quay về xem sao." "Vậy thì cậu hãy mau quay về đi." Dạ Ngân Tuyết ngay lập tức bảo Trần Uyển Dư quay về. "Nhưng còn cậu thì sao?" "Tớ thì có làm sao chứ? Mẹ của cậu quan trọng hơn cậu hãy mau quay về đi ở đây còn có An Vũ mà." Trần Uyển Dư nhìn Lăng An Vũ rồi gật đầu nhanh chóng thu xếp hành lý quay trở về thành phố S. Ngày hôm sau, chân của cô đã đỡ hơn rất nhiều cô đã đi lại thoải mái hơn cô bắt đầu đi ra ngoài dạo chơi, bước vào bên trong xe cô nói với Lăng An Vũ: "Đi đến khu vui chơi." Lăng An Vũ nhướng mày nhìn cô qua kính anh cũng không hỏi gì chạy một mạch đến khu vui chơi, Dạ Ngân Tuyết tâm trạnh thoải mái, vui vẻ nhìn xung quanh: "Đã khá lâu rồi không đến đây chơi lại." Dạ Ngân Tuyết đeo kính râm lên bắt đầu chạy nhảy khắp nơi, Lăng An Vũ lo lắng cho đôi chân vừa mới khỏi cô liền cẩn thận nhắc nhở: "Cô cẩn thận đó chân chỉ vừa mới khỏi thôi." "Tôi biết rồi anh cũng đừng có cứng nhắc như vậy cứ thoải mái vui chơi đi. Lúc đầu tôi cứ tưởng là chỉ có mình tôi cứng nhắc ai dè anh còn hơn tôi." Lăng An Vũ lại tiếp tục im lặng không nói bất cứ lời nào chỉ đi phía sau của cô mắt không rời khỏi giây phút nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương