Đại Náo Học Đường - S.I.N.E
Chương 18: "Trùng Hợp-1"
Sáng nay nó không như mọi khi, yêu đời hơn, tươi tắn hơn. Vừa chuẩn bị đồ đi học xong, nó không ăn sáng mà đi ngay ra cổng. Nó trố mắt to nhìn người con trai trước mặt.-Hé lô em yêu_hắn nắm lấy tay nó -Cơn gió nào đưa anh đến nhà em_nó vừa nói vừa nhìn hắn-Anh đi xe tới mà, gió đâu đây. Anh không có bảy mươi hai phép thần thông như Ngộ Không đâu_hắn cười mỉm khi nhìn nó-Rồi rồi, mau chở em đi học đi, trễ giờ mất, em cũng đói bụng nữa_nó ôm lấy một bên tay hắn cười vui-Ôkê em yêu_hắn nói-Úi ùi uôi. Kinh_nó khẽ mĩm cườiNó và hắn cùng nắm tay nhau, tung tăng bước vào lớp. -Anh hai, chuyện gì đang xảy ra vậy? Xỉu…Xỉu…Ê đỡ tui coi ông kia_Nó quay lại hét vào mặt Phùng Hy-Tui có biết đâu_Phùng Hy vừa nói vừa đưa tay để sau lưng Kiều-Tui nói xỉu là phải đỡ nghe chưa_Minh Kiều nói -Vâng ạ_Phùng Hy khoanh tay lại cúi người nói với KiềuCả lớp cười vang vì cử chỉ của Phùng Hy. Nó và hắn thì đang ngồi nhìn Kiều và Phùng Hy đấu đá nhau.-Hai đứa có vẻ sắp thành một cặp đấy_Tân Phàm nói-Hã_Phùng Hy và Minh Kiều đồng thanh-Không thể nào_đồng thanh tập 2-Em/tao và ổng/bả sao có thể_tập 3-Đấy, đến cả nói cũng đồng thanh_Tân Phàm tiếp tục-Anh à, đi ăn thôi_nó kéo tay hắn đi trong ánh lườm của Phùng Hy và Minh Kiều“Tối 7h-Nhà nó”-Em chào cô_hắn nói với mẹ nó-Ừm, sau này gặp ở ngoài cứ kêu bác hoặc cô là được rồi_mẹ nó mĩm cười-Hôm nay là sinh nhật cháu, cháu xin phép bác cho cháu chở Vãn Tình đi chơi ạ_hắn lễ phép nói-Ừa, tất nhiên được rồi cháu, chắc nó đang ngựa ở trong phòng đấy, lát nữa sẽ ra ngay thôi_mẹ nó vừa nói vừa đưa cho hắn cốc nướcCửa phòng mở ra, nó hôm nay xinh lắm…lắm. không thể nào diễn tả nổi. Tóc uốn gợn sóng, tết mái bột lại phía sau trông nữ tính hẳn ra. Chiếc váy xanh lam xòe ra hình chữ a lộ rõ màu da trắng hồng của nó. Mang thêm một đôi giày cao gót nhỏ nhắn xinh xắn.-Rớt con mắt ra ngoài rồi kia_nó vỗ vai hắn cái “bốp”-Ối, trông nữ tính thế mà lại…ui da_hắn đau điếng người-Con/cháu đi đây ạ_hai đứa đồng thanh-Ừm, hai đứa đi_mẹ nó bước theo cung đến cổngHai đứa ngồi trong xe, nó không biết nói gì, hắn cũng vậy. -Con đường này đưa mình đến đâu_nó hỏi ngơ ngác-Con đường này đưa chúng mình đến Tây Tạng_hắn nói tĩnh như ruồi-Tây Tạng là ở đâu_Nó tiếp tục hỏi (chắc là không biết thật)-Là nơi có Ngộ Không và Đường Tăng em ạ_hắn vừa cười vừa nói-À, cũng xa đấy, còn phải vượt qua chín mươi chín kiếp nạn cơ_nó nói-Mình đã vượt qua chín mươi tám kiếp nạn rồi, còn một nữa, chắc sẽ qua thôi_vừa nói hắn vừa nắm tay nó thật chặt-Nhà…nhà anh mà_nó ngơ ngác chỉ về phía nhà hắn-Kiếp nạn cuối cùng đấy, cùng anh vượt qua được không_hắn nắm lấy 2 tay nó-Xời, tưởng chuyện gì, chuyện này dễ ợt hà_nó trêu hắn cho tình hình bớt căng thẳng hơn-Hỳ… nào Let’s go thôi_hắn nắm tay nó cùng điMặc dù đây là lần thứ hai nó đến đây, nhưng nó vẫn thấy đổi mới hơn nhiều, lần trước là sinh nhật bé Minh Minh, lần này là sinh nhật hắn nhưng mà lại cộng thêm ra mắt bố mẹ hắn nên nó rất hồi hộp. Đột nhiên nó khựng lại-Anh à, cho em về nhà một xíu xìu xiu được không_nó nói gấp-Sao vậy, em đổi ý à_giọng hắn có vẻ buồn-Không phải, em chỉ muốn cất tim ở nhà thôi, em hồi hộp quá, tim muốn rớt ra luôn rồi nè_nó thở gấp, tay chân bắt đầu run-Ngốc, đi nào, cố lên, cố lên_hắn mĩm cười đưa tay ôm lấy nó một lát-Em đã sẵng sàng, open the door đi anh_nó nói rồi hít thở sâuNó ngơ ngác nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt, nó thấy quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu rồi-Cháu là…_người phụ nữ đó nói với vẻ ngạc nhiên lạ thường
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương