Đại Nịnh Thần

Quyển 1 - Chương 65: Vật đính ước



Vùi đầu vào trong ngực Lưu Bá Hề, Dạ Vị Ương không dám cũng không muốn ngẩng đầu nhìn biểu tình Đại tướng quân, hắn hiện tại tình nguyện liền như vậy ngộp chết trong ngực đối phương.

Hắn không biết bọn họ như thế nào ra khỏi hoàng cung, lại như thế nào trở về Thượng thư phủ, chính là thân thể tiếp xúc với đệm giường quen thuộc, Dạ Vị Ương trở thân để mặt hướng về vách tường rụt vào, toàn bộ biến thành đầu con rùa.

Lưu Bá Hề không nói gì, ở bên giường ngồi xuống vươn tay nhẹ nhàng xoa bả vai đến lưng Dạ Vị Ương, động tác khinh nhu làm cho Dạ Vị Ương có một loại khó chịu không nói nên lời.

“Muốn đem chính mình ngộp chết sao? Ngươi nếu thực đem mình ngộp chết, ta sẽ theo ngươi xuống âm phủ.”

Gặp Dạ Vị Ương cả người vùi vào trong chăn, Lưu Bá Hề trong nhất thời cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng.

Tức giận sao? Hắn đương nhiên tức giận.

Người bình thường phủng trong lòng bàn tay cẩn thận che chở, hắn còn chưa che chở đủ đã bị kẻ khác thô bạo cướp đoạt đi, nếu Tịch Thiên Thương không phải hoàng đế, hắn đã sớm đem tên hỗn đản khi dễ Dạ Vị Ương đánh chết rồi.

Hắn chưa từng xem Dạ Vị Ương là vật sở hữu hay sủng vật, nam nhân này muốn sóng vai đứng cùng một chỗ với hắn, Lưu Bá Hề có thể hiểu được ý tưởng trong lòng Dạ Vị Ương.

Khi Dạ Vị Ương rời khỏi kinh thành đi Quảng Nam mấy tháng, hắn không viết thư cho Dạ Vị Ương một là sợ bị thái hậu phát giác, hai là cố tình ngạnh sinh sinh nhịn xuống, hắn ngược lại hy vọng nam nhân đó biết khó mà rút lui, nào đâu biết rằng Dạ Vị Ương chẳng những thành công thiết kế tốt công trình đại lợi thiên thu, còn đánh bừa mà trúng bắt được nhược điểm của thái hậu.

Tâm tình của hắn, tựa như đang nhìn hài tử loạng choạng tập đi, vừa vui sướng vì sự trưởng thành và tiến bộ của đối phương, lại sợ đối phương chạy nhanh quá sẽ ngã đau.

Gặp Dạ Vị Ương vẫn trốn ở trong chăn không chịu đi ra nhìn hắn, Lưu Bá Hề sâu kín thở dài: “Hảo hảo nghỉ ngơi, ngươi chỉ cần biết rằng, ta sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà vứt bỏ ngươi.”

Bàn tay nhẹ nhàng vỗ về trên thân ly khai, ngay sau đó là tiếng bước chân cùng âm thanh cửa phòng mở ra rồi đóng lại, thẳng đến khi xác nhận Lưu Bá Hề đã đi, Dạ Vị Ương mới chậm rãi xoay người, nhìn căn phòng trống rỗng không ngừng phát ngốc.

Quả thực như Tịch Thiên Thương nói, ngày hôm sau trong cung truyền đến thánh chỉ mệnh hắn kiêm quản Công bộ, ngoài ra còn hào phóng tặng hắn không ít châu bảo cùng vải vóc.

Thánh tự không thể không tiếp, Dạ Vị Ương chỉ để quản gia Lý Vịnh đi xử lý chuyện loạn thất bát tao này, còn hắn cáo bệnh ở nhà không vào cung làm việc, dù sao tới đầu xuân sang năm công trình mới chính thức khởi công.

Cho nên sự tình trong cung không liên quan đến hắn.

Cùng hoàng thượng làm sự kiện kia, áp lực lớn nhất không đến từ bản thân Dạ Vị Ương mà ngược lại đến từ Lưu Bá Hề, mặc dù Dạ Vị Ương biết Đại tướng quân không phải người để ý đến loại chuyện này, nhưng hiện tại hắn không muốn đi đối mặt với Lưu Bá Hề, càng không muốn trông thấy Tịch Thiên Thương.

Người tuy rằng ở trong nhà đợi, nhưng trong cung xảy ra chuyện gì Dạ Vị Ương vẫn có thể lập tức biết được.

Mấy ngày nay Tịch Thiên Thương không có lâm triều, cũng là cáo bệnh, chỉ nghe Hoàng thượng tựa hồ bị té ngã, trên người có chút thương.

Ngẫm lại ngày đó Lưu Bá Hề đánh Tịch Thiên Thương hung ác như vậy, hơn nữa còn đánh lên mặt, Tịch Thiên Thương lâm triều mới là lạ, đối với việc này Dạ Vị Ương thầm nói đánh rất hay, tuy nói ngày đó hắn đúng thật có chút bị dọa.

Ngoài ra, chuyện Đại tướng quân cùng công chúa hoàn toàn thất bại, Tịch Thiên Thương lại hạ chỉ muốn đem công chúa gả đi Bắc Thần quốc, công chúa nháo không được, mà thái hậu từ trước đến nay yêu thương Kiến An công chúa lúc này lại bảo trì trầm mặc, hôn sự đã định, thời điểm đầu xuân sang năm Kiến An công chúa sẽ được gả đến Bắc Thần quốc.

Mấy ngày nay chuyện Dạ Vị Ương nghe được nhiều nhất chính là về Bắc Thần quốc, Bắc Thần quốc là quốc gia cường đại nhất trên đại lục, Bắc Thần hoàng đế hiện tại đột nhiên bệnh nặng nguy cấp nghe nói sắp không xong, mà hoàng tử Bắc Thần Diêu Quang ba năm trước đây bị Bắc Thần hoàng đế đuổi ra khỏi Bắc Thần quốc sắp sửa trở lại.

Bắc Thần Diêu Quang này, chính là người Kiến An công chúa phải gả.

Lời đồn về Bắc Thần Diêu Quang có rất nhiều, Dạ Vị Ương chỉ nhớ mỗi từ biến thái.

Trên thế giới phụ mẫu đa số đều bình thường, yêu thương hài tử của mình, Bắc Thần hoàng đế lại đem Bắc Thần Diêu Quang trục xuất ra nước ngoài ba năm, nguyên nhân chính là Bắc Thần Diêu Quang tuy rằng từ nhỏ thông minh tuyệt đỉnh nhưng thái độ làm người lại quá mức âm hiểm độc ác, thiếu niên xuất chinh tự tay chém chết ba nghìn địch quân, ngược sát vô số. Nơi nơi đều là tiếng kêu than dậy khắp đất trời.

Bắc Thần hoàng đế khó có thể áp chế tâm tính bạo ngược của Bắc Thần Diêu Quang, chỉ có thể trục xuất ra nước ngoài lấy danh rèn luyện, song ba năm ly khai Bắc Thần quốc Bắc Thần Diêu Quang chẳng những không dần mất đi thế lực trong quốc nội, mà trong triều ngược lại ngày càng có nhiều đại thần khẩn cầu hoàng đế để thái tử về nước.

Nguyên nhân không phải do hắn, hết thảy hoàng tử có cơ hội tranh đoạt hoàng vị nếu không bệnh chết thì chính là đã chết, hoặc chủ động ly khai đế đô đến địa phương xa xôi làm vô ưu vương gia.

Ba năm trôi qua, Bắc Thần Diêu Quang nghiễm nhiên trở thành quốc quân đời tiếp theo.

Hiện tại Bắc Thần hoàng đế bệnh tình nguy kịch, Bắc Thần Diêu Quang sắp về nước, một hồi thay đổi quyền lực khó có thể tránh khỏi, Tịch Thiên Thương để Kiến An công chúa gả ra ngoại quốc chính là có ý tứ cầu hòa kỳ hảo, nhưng trong đó Dạ Vị Ương ngửi thấy ý vị không đồng dạng như vậy.

Dạ Vị Ương biết, Tịch Thiên Thương làm vậy kỳ thật muốn làm cho thái hậu khó chịu, nhưng nguyên nhân không chỉ có thế, nếu không Tịch Thiên Thương cũng không phải là người có tư cách làm hoàng đế. Bạn đang

Ngươi chẳng phải muốn dùng tiền bổn quốc để ủng hộ Bắc Thần Diêu Quang sao? Cho nên để nữ nhi ngươi thương nhất đưa qua là tốt nhất rồi.

Hắn biết thái hậu cùng Bắc Thần Diêu Quang có chút liên hệ, về tình về lý, về quốc về tư, Tịch Thiên Thương sẽ không bỏ qua cho thái hậu, để nữ nhi thái hậu tối tâm ái, gả cho một nam nhân có xưng hào “biến thái”, ý tứ bên trong chính là thái hậu tự làm tự chịu, thứ hai cũng có thể lợi dụng chuyện thông gia này làm dịu đi quan hệ hai nước.

Chuyện trong hoàng gia thật sự là lý bất thanh tiễn hoàn loạn (ý tứ không rõ ràng, cắt bỏ càng loạn), Dạ Vị Ương nhiều ngày “cáo bệnh ở nhà” nhưng cũng gián tiếp tránh cho cuốn vào trận phân tranh này.

Chẳng qua không biết Bắc Thần Diêu Quang một người tính cách cổ quái như vậy nắm trong tay Bắc Thần quốc, đối với các quốc gia khác có sinh ra biến động gì không, dù sao đây không phải thời đại hòa bình.

“Gia, Đại tướng quân đang đợi bên ngoài, muốn cho hắn tiến vào không?” Quản gia Lý Vịnh ở ngoài phòng nhẹ nhàng gõ cửa.

Từ lúc Dạ Vị Ương cáo bệnh đến nay người tới thăm hỏi nườm nượp không dứt, nhưng cơ bản Dạ Vị Ương đều cự tuyệt ngoài cửa, ngay cả Lưu Bá Hề cũng không ngoại lệ.

Không phải không muốn gặp, chẳng qua Dạ Vị Ương cần cho mình chút thời gian bình tĩnh.

“Nói ta ngủ rồi.” Đem màn thả xuống, người nằm thẳng trên giường, Dạ Vị Ương ôm lấy chăn nhìn về phía vách tường, trợn tròn mắt phát ngốc một trận.

Chẳng được bao lâu cửa phòng bị người đẩy ra, hắn mơ hồ nghe được thanh âm quản gia: “Tướng quân, tướng quân. Gia nhà ta đã ngủ.”

“Ta liền xem hắn, sẽ không làm ồn hắn.” Kèm theo tiếng đóng cửa, Lưu Bá Hề dường như đem Lý Vịnh đẩy ra ngoài, cảm giác có tiếng bước chân dần tới gần, Dạ Vị Ương do dự một chút vẫn là tiếp tục giả bộ ngủ.

Lưu Bá Hề ngồi ở bên giường, Dạ Vị Ương có thể cảm giác ánh mắt của người nọ nhìn bóng lưng hắn, không tính nóng rực cũng không tính mãnh liệt, ôn hòa tựa như lưu thủy đầu xuân róc rách phá băng, lộ ra ấm áp cùng thanh triệt.

Nói không làm ồn quả nhiên không làm ồn, Lưu Bá Hề chỉ như vậy lẳng lặng mà nhìn, trong phòng tuy rằng một mảnh im lặng, Dạ Vị Ương lại đột nhiên cảm thấy có một loại thỏa mãn nặng trĩu, tựa hồ chỉ cần nam nhân này ở bên cạnh là hắn cảm thấy an tâm, cảm thấy đã đủ rồi.

“Ta từ nhỏ chính là cô nhi, thời điểm sư phụ nhặt được ta trên người ta chỉ có một mảnh ngọc bội, tuy nói cùng với dương chi ngọc so sánh thật sự nhỏ bé không đáng kể, nhưng nó đã làm bạn với ta hơn hai mươi năm.”

Xốc màn lên, thấy nam nhân nằm vẫn không nhúc nhích, trong mắt Lưu Bá Hề hiện lên tia bất đắc dĩ cùng cười khổ, hắn từ trong ngực lấy ra một mảnh ngọc bội lớn bằng ngón tay cái, trên mặt buộc sợi dây tơ hồng thô sơ, tiến lại gần, Lưu Bá Hề đem ngọc bội đeo vào cổ Dạ Vị Ương, phía sau chặt chẽ cột nút thắt, nếu đeo cho Dạ Vị Ương hắn không tính toán gỡ xuống.

“Ngọc bội này trước đây ta đã nghĩ cấp cho ngươi, chẳng qua đợi ngươi từ Quảng Nam trở về, hôm sinh thần ta sẽ tặng ngươi.” Muốn nói lại thôi, Lưu Bá Hề nhẹ nhàng vuốt tóc Dạ Vị Ương, ôn nhu nói: “Hảo hảo nghỉ ngơi, ta ngày khác trở lại thăm ngươi.”

Nghe đươc tiếng bước chân Lưu Bá Hề rời đi, Dạ Vị Ương chậm rãi mở mắt, hắn cúi đầu nhìn, một mảnh ngọc sáng long lanh buộc tơ hồng đeo trên cổ hắn, hắn đưa tay chạm vào, mặt trên vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Lưu Bá Hề.

Này xem như vật đính ước?

Dạ Vị Ương trong lòng trào lên một cỗ noãn lưu ngọt ngào, chảy xuôi vào tứ chi bách cốt, nháy mắt xua đi bất an cùng hàn lãnh trước kia, tiểu ngọc bội này nếu là vật tùy thân Lưu Bá Hề quý trọng, hiện tại tặng cho hắn cũng biểu lộ ý tứ của Lưu Bá Hề.

Hắn chìa tay kéo nút kết sợi dây, Lưu Bá Hề cột cho hắn rất chặt, nếu muốn đem ngọc bội này tháo xuống cũng chỉ có thể dùng kéo.

“Lý Vịnh! Lý Vịnh!” Từ trên giường ngồi dậy, Dạ Vị Ương gọi quản gia tiến vào: “Sinh thần Đại tướng quân là ngày nào?”

Lý Vịnh vội vội vàng vàng chạy tới, sau khi nghe Dạ Vị Ương hỏi, cúi đầu trả lời: “Gia, chuyện đó… Tiểu nhân không biết a, trước giờ chưa nghe nói qua Đại tướng quân có thói quen mừng sinh thần.”

Dạ Vị Ương thúc giục nói: “Vậy ngươi mau tìm người hỏi đi!”

“A!” Ứng thanh một tiếng, Lý Vịnh vừa chạy ra cửa chợt quay đầu lại: “Đúng rồi gia, Thường thái y đến xem ngài.”

“Nga, để hắn vào đi.”

Đem ngọc bội giấu vào trong cổ áo, Dạ Vị Ương còn đang suy nghĩ chuyện Lưu Bá Hề, không đến một chốc Thường Thiếu Điển đã đi vào, chính là cùng với ngày thường bất đồng, bên cạnh Thường Thiếu Điển còn dẫn theo một người.

Cho dù ăn mặc quần áo bình dân giản dị, Dạ Vị Ương vừa nhấc đầu liền lập tức nhận thức đối phương. Sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...