Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu

Chương 11: Tôi Cùng Hắn Sẽ Không Có Khả Năng (1)



“Tiểu Ức……cậu cùng anh Hạ có quen biết nhau không?”

Nghe thấy vậy, động tác gõ cửa của Hạ Quý Thần dừng lại, qua vài giây, hắn mới nghe thấy Quý Ức mở miệng nói, thanh âm dịu dàng không có nửa điểm bối rối : “Không quen biết. ”

Lâm Nhã mở miệng, giọng nói tràn ngập tiếc nuối: “Tớ còn tưởng cậu và anh ấy quen biết nhau, vì tớ rất muốn biết anh ấy thời trung học có bộ dạng như thế nào……”

Quý Ức không nói tiếp.

Lâm Nhã tiếp tục nói: “Nhưng mà tiểu Ức, anh Hạ ưu tú như vậy, ở trường học nhất định là một nhân vật nổi tiếng, vậy lúc cậu đi học có nghe được chuyện gì liên quan đến anh ấy không?”

Lần này Quý Ức không trả lời nhanh giống vừa nãy, tạm dừng hồi lâu mới nói: “Tớ đối với anh ấy không đặt quá nhiều sự chú ý.”

“À, thì ra là như vậy……” Lâm Nhã đã hiểu ra đại khái, vốn dĩ cô muốn tìm hiểu thông tin của Hạ Quý Thần qua Quý Ức, nhưng xem ra không được rồi.

Trong kí túc xá chợt yên tĩnh một lát, trang điểm xong, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, lại mở miệng nói : “Đúng rồi, Tiểu Ức, trước đây hai ngày anh Hạ gọi điện cho tớ nói đêm nay bạn bè của anh ấy ở Tô Viên tham gia Lộ Thiên Tụ Hội, mời rất nhiều diễn viên điện ảnh có tiếng, anh ấy nói, chúng ta đều học biểu diễn và diễn xuất, có thể đi tiếp xúc với nhiều người, có lẽ sẽ giúp ích không ít cho tương lai sau này, cậu có muốn đi không?”

Cô hận rằng mình không thể cùng Hạ Quý Thần không có bất kì liên hệ, quen biết nào, sao lại có thể chủ động tham gia nơi tụ tập có mặt của hắn?

Quý Ức theo phản xạ có điều kiện mở miệng nói với Lâm Nhã: “Không……”

Đang nói giữa chừng, Quý Ức mới nhận thấy mình có chút vô ý, vội vàng đem giọng điệu thu lại, bổ sung: “…… Đêm nay tớ còn có việc khác.”

Lâm Nhã nói: “Việc rất quan trọng sao? Nếu không quan trọng lắm, cậu hãy cùng tớ đi đi, vất vả lắm chúng ta mới có cơ hội ngàn năm có một như vậy, nếu bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc.”

“Cám ơn cậu, Lâm Nhã. Ý tốt của cậu tớ xin nhận, nhưng tớ còn bận đi……” Quý Ức chưa nói xong, kí túc xá đã truyền đến tiếng gõ cửa.

Lâm Nhã ngồi tương đối gần cửa nên vọi vàng đứng lên, chạy đến mở cửa, khi thấy Hạ Quý Thần đứng đó cô liền ngẩn người, sau đó khuôn mặt hiện lên đầy vui vẻ: “Anh Hạ, tại sao còn phải lên tận đây đón em?”

Hạ Quý Thần không nói chuyện, sắc mặt nhàn nhạt dựa vào cửa, không bước vào bên trong.

Quý Ức nghe Lâm Nhã nói vậy, biết người đến là Hạ Quý Thần, cô nhìn chằm chằm sách không chớp mắt, giả bộ đang mê mẩn đọc sách nên không nhận ra có người tới, vì vậy mà không thèm ngẩng đầu lên.

Lâm Nhã sợ Hạ Quý Thần chờ lâu mất kiên nhẫn, thu thập mọi thứ thật nhanh: “Anh Hạ, chúng ta đi thôi.”

Hạ Quý Thần vẫn không nói chuyện như cũ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đứng thẳng lên. Khi hắn chuẩn bị quay đi, ánh mắt liền nhìn về phía Quý Ức đang ngồi, tầm mắt không nhìn cô gái đang ngồi đọc sách mà bị hấp đẫn bởi cái thùng rác dưới chân cô.

Chu dù cô đã dùng giấy, rác phủ lên trên nhưng hắn vẫn nhìn thấy được cốc trà sữa đang nằm bên trong đó.

Nơi miệng cốc vẫn không có dấu vết gì, chứng tỏ là chưa uống đã trực tiếp ném vào thùng rác.

Lâm Nhã đi ra cửa được hai bước, lại ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Quý Ức: “Tiểu Ức, cậu thật sự không muốn đi cùng……”

Lâm Nhã còn chưa nói xong, người đứng từ nãy đến giờ ở cửa kí túc xá vẫn không mở miệng - Hạ Quý Thần, bỗng nhiên lành lạnh lên tiếng: “Đêm nay không phải ai cũng được đi, cũng không phải loại người nào họ cũng tiếp đón.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...