Đại Thiên Bồng

Chương 7: Huynh Đệ Tương Phùng



- Quá lắm rồi, đã lần thứ ba, tại sao..? các khanh cho ta biết tại sao, chỉ một yêu hầu nhỏ nhoi vậy mà vẫn không tiêu trừ được.

Tại Lăng Tiêu Bảo Điện, Ngọc Đế thịnh nộ đập bàn, hỏi các chư tướng. Sao Cự Linh Thần, cũng có thêm vài vị thiên tướng thảm bại trở về. Ai ai cũng bị hành hạ te tua, có người còn không dám nhìn mặt ai cả, chỉ dám trốn biệt trong phủ. Trong khi mọi người đang suy tính, thì Thiên Bồng lại bước ra nói:

- Bẩm Ngọc Đế, thần có ý này không biết có nên nói không?

- Nói, nói đi trẩm cho phép, khanh cứ việc nói.- Ngọc Đế vội nói.

Thiên Bồng, nhìn quanh một lượt rồi nói:

- Theo thần nghĩ, Ngọc Đế là người biết trọng dụng hiền tài, nếu như con yêu hầu kia có tài, tại sao ta lại phải động vũ lực. Huống hồ việc sai của nó cũng chỉ là việc nhỏ, ta có thể chiêu hàng nó, vừa giải quyết được nổi lo lại không hao binh tổn tướng.

Mọi người nghe xong đa phần ai nấy cũng gật đầu, chỉ còn vài người hơi e ngại, nên còn lưỡng lự. Bỗng có người lên tiếng:

- Yêu thì suốt đời vẫn là yêu, Thiên Đình ta sao phải sợ con yêu hầu nhỏ nhoi đó chứ.

Người mới vừa lên tiếng là Ngô Cương,Ngô phó tướng. Thiên Bồng lại cười nhẹ nói:

- Nếu như Ngô phó tướng đã có hùng tâm tráng chí như vậy, vậy thì bổng soái xin tiến cử người đi thu phục yêu hầu, nếu cần bổng tướng sẽ làm hậu cần cho phó tướng.

- Ta... Ta, không khỏe trong người, nên rất tiết không thể hạ phàm, phiền tướng quân tiến cử người khác.- Ngô Cương xanh mặt ấp úng nói.

Cả đại điện ai ai cũng lén che miệng cười, Ngô Cương thẹn tím người chỉ biết lùi về sao. Thiên Bồng lại nhìn qua một lượt nói:

- Ta có thể chiêu hàng, sao đó cho hắn một chức quan, chỉ là hữu danh vô thực. Ta vừa quảng chế được yêu hầu, không mất một binh một tốt, không cho hắn về hạ giới để phát triển triển binh lực, đây là kế nhất tiễn hạ tam điêu.

- Tốt... Đúng là Quá tốt,- Ngọc Đế rất tán thành, nhưng lại phát hiện một vấn đề.- Vậy ai, ai là người có thể đi chiêu hàng yêu hầu đây.

- Nếu như Ngọc Đế tin thần, thần nguyện xung phong xuống hạ giới chiêu hàng yêu hầu.- Thiên Bồng ưởng ngực nói.

Cả đại điện không ai lên tiếng, Ngọc Đế hài lòng gật đầu nói:

- Thiên Bồng Nguyên Soái, giờ trẩm phong khanh làm chiêu an sứ, toàn quyền trong việc chiêu an yêu hầu. Nếu mọi việc thành công, về sao luận công ban thưởng.

- Tạ ơn Ngọc Đế,- Thiên Bồng cười thầm quỳ xuống tạ ơn.

Trong đại điện ai ai cũng chúc mừng, chúc Thiên Bồng thành công trở về. Nhưng có một ánh mắt đang nhìn đầy sự ghen ghét và đố kỵ. Tại sao người được chúc mừng không phải hắn, tại sao người mọi người coi thường lại là hắn, do đâu tất cả là do Thiên Bồng, phải tất cả điều do Thiên Bồng. Hắn tự thề với lòng, sẽ có một ngày tất cả, tất cả những gì của Thiên Bồng sẽ điều là của hắn. Trong lúc mọi người còn đang vây quanh Thiên Bồng, Ngô Quyền lững thững bước ra về. Vừa qua khỏi đại điện, có một bóng áo xanh đến gần hắn, nhìn thấy người này bao ghen ghét bực tức hắn điều quên hết, Hằng Nga tiên tử. Hằng Nga lễ phép cuối đầu chào Ngô Cương, Ngô Cương lại chỉ biết đứng thẩn thờ nhìn nàng. Hằng Nga gọi Ngô Cương:

- Ngô phó tướng, Ngô phó tướng... Ngài có sao không?

- Không sao, không sao, tại ta đang nghĩ cách bắt yêu hầu, nghĩ đến thất thần thôi. Mà không biết tiên tử có phải đang đợi ta không.- Ngô Cương giật mình, lấy lại bình tĩnh nói.

- Dạ... Việc hôm trước, tiểu tiên... Có nhờ Ngô phó tướng... Không biết người còn nhớ không.- Hằng Nga ấp úng nói.

- Việc gì, ta dạo này công vụ hơi nhiều, nên hay quên lắm.- Ngô Cương lơ đễnh trả lời.

- Nếu đã vậy... Tiểu tiên xin cáo lui, không phiền Ngô phó tướng.- Hằng Nga giọng hơi buồn vội vàng rời đi.

- Ơ... Tiên tử...- Ngô Cương đứng đó ngơ ngác, châu mài nhăn tráng suy nghĩ. Bỗng rồi Ngô Cương lại mắt đỏ hầm hầm, nghiến răng nghiến lợi:

- Thiên Bồng... Tại sao... Tại sao cũng lại là Thiên Bồng. Thiên Bồng, Ngô Cương ta có lỗi gì với ngươi... Thiên Bồng.

Tại Hoa Quả Sơn, Thủy Liêm Động.

Hầu tử và Thiên Bồng đang ngồi đó nói cười vui vẻ, hai người đang chén huynh chén đệ say sưa. Hầu tử hăng hái kể cho Thiên Bồng nghe chiến tích của mình, quơ tay múa chân rất hăng say. Từ đầu đến giờ tất cả điều trong tính toán của Thiên Bồng, lập kế bài mưu thậm chí là làm tay trong tình báo tin tức cho hầu tử. Cũng nhờ có sự tính toán, chuẩn bị từ trước nên bao nhiêu thiên binh thiên tướng điều bị đánh cho không còn manh giáp.Thiên Bồng nhìn hầu tử nói:

- Hầu tử thúi, phen nấy ta đã cố gắng lắm mới cứu ngươi và cả bầy khỉ con một mạng. Sao này lên lại Thiên Đình nhớ đừng gây thêm chuyện gì nữa nha, nếu có thì ta cũng mặc kệ.

- Hảo huynh đệ, lão tôn ta nợ ngươi một ân tình, nếu sao này có việc gì cần lão tôn sẽ xã thân này vì ngươi.- Hầu tử vỗ ngực nói.

Thiên Bồng đưa tay cốc đầu hầu tử một cái đau điếng, cười nói:

- Hầu tử thúi nhà ngươi, không sinh sự không gây phiền phức cho ta là đã giúp ta nhiều rồi.

- Mà lão huynh, phen nấy lão định cho làm quan gì vậy... Khẹt... Khẹt. Có lớn không, không cho ta làm giữ ngựa nữa chứ?

- Yên tâm, ta cho ngươi làm quan to ơi là to luôn, chẳng còn phải ngán ai, hay bị ai ức hiếp nữa... Kha... Kha

- Chức gì vậy... Nói ta nghe đi

- Ta cho ngươi làm Tề Thiên Đại Thánh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...