Đại Thiếu Trở Về

Chương 21



“Kháo!” Tôn Minh Nghĩa nhìn Trịnh Gia Hòa đi xa, nhịn không được mắng ra một câu: “Bệnh thần kinh!”

Hắn cảm thấy Trịnh Gia Hòa tuyệt đối có tật xấu.

Thích nam nhân còn chưa tính, trên đời này nam nhân đẹp nhiều như vậy, hắn sao phải coi trọng Cố Ngôn Tử?

Hôm nay Tôn Minh Nghĩa tới nơi này, là Khương Tú cầu xin.

Sau khi Cố Ngôn Tử tung video kia ra xong, Khương Tú rất hận Cố Ngôn Tử, cố tình Cố Ngôn Tử lại không có nhược điểm gì, duy nhất có thể sử dụng công kích hắn, cũng chỉ có chuyện hắn từng được Bành Tĩnh Hoằng bao dưỡng.

Những chuyện này, Bành gia tuyệt đối không cho cô ta nói ra, huống chi Cố Ngôn Tử chỉ là một biên kịch, hơn nữa hiện tại cũng chỉ là một biên kịch không có tiếng tăm gì, cho dù cô ta nói, ảnh hưởng tới Cố Ngôn Tử cũng không lớn.

Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tính toán xuống tay với chỗ dựa vững chắc của Cố Ngôn Tử, khiến cho Trịnh Gia Hòa ghét Cố Ngôn Tử.

Tốt nhất…. làm cho Trịnh Gia Hòa ra tay đối phó Cố Ngôn Tử.

Đương nhiên, cô ta cũng không định tự mình đi làm việc này, liền khuyến khích Tôn Minh Nghĩa đi làm.

Kết quả…. Một bụng chữ Tôn Minh Nghĩa chuẩn bị còn chưa nói xong, Trịnh Gia Hòa liền ném xuống một câu rồi rời đi.

Tôn Minh Nghĩa đang tức giận, thì bảo an của tập đoàn Minh Lợi cau mày đi tới chỗ hắn: “Này, anh làm cái gì vậy? vẫn đứng ở đây làm cái gì?”

Ngay từ đầu Tôn Minh Nghĩa đứng ở cách đó không xa nhưng không làm gì, bảo an cũng không thể chủ động đi đuổi người, nên cũng không làm gì, nhưng hiện tại hắn nhìn thấy một màn Tôn Minh Nghĩa ngăn cản xe của boss lớn, đương nhiên là muốn tới hỏi.

“Liên quan gì tới anh!” Tôn Minh Nghĩa trách một câu, liền xoay người rời đi, sau khi đi được một đoạn, liện gọi điện thoại cho Khương Tú.

“Minh Nghĩa, anh nhìn thấy Trịnh Gia Hòa không?” Khương Tú hỏi.

“Gặp rồi…” Tôn Minh Nghĩa nói.

“Anh có nói với hắn chuyện của Cố Ngôn Tử không? Hắn nói như thế nào?” Khương Tú hơi vội vàng hỏi.

Tôn Minh Nghĩa cắn chặt răng, rốt cục nói: “Hắn nói hắn thích Cố Ngôn Tử như vậy.”

Chuyện của Khương Tú cùng Tôn Minh Nghĩa, Trịnh Gia Hòa cũng không biết, cũng không biết một câu nói kia của mình, khiến cho người ta tức muốn nổ phổi.

Lúc này hắn cũng tức giận.

Những người bạn của Bành Tĩnh Hoằng, thế nhưng há mồm liền châm chọc Cố Ngôn Tử, không hề coi trọng Cố Ngôn Tử….

Buổi tối cùng Cố Ngôn Tử gọi điện video nói chuyện, Trịnh Gia Hòa hơi suy nghĩ một chút, liền đem chuyện này nói ra.

Lại nói tiếp, hắn cùng Cố Ngôn Tử, ngay từ đầu là nhắn tin tán gẫu, nhưng sau đó Cố Ngôn Tử lại cảm thấy nhắn tin không thoải mái bằng nói chuyện, liền đổi thành phát giọng nói, nhưng sau đó… Cố Ngôn Tử trực tiếp gọi video cho hắn.

Lúc trước tuy rằng bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng kỳ thật trao đổi không nhiều, hiện tại ở hai nơi, ngược lại nói mãi không hết chuyện.

“Người nọ nói một đống lời nói bậy về cậu, kêu tôi cẩn thận với cậu… nhưng tôi nói cho hắn, tôi thích cậu như vậy.” Trịnh Gia Hòa ôn hòa cười, thông qua video nhìn Cố Ngôn Tử.

“Chú Trịnh chú quá lợi hại!” Cố Ngôn Tử nghe vậy, cười rất vui vẻ, má lúm đồng tiền trên mặt càng sâu.

Trịnh Gia Hòa vươn tay, kết quả sờ vào màn hình.

Cố Ngôn Tử cũng không để ý tới hành động này, hắn nở nụ cười trong chốc lát, lại nói: “hiện tại bọn họ nhất định đang tức chết.” Hắn vẫn nghĩ Trịnh Gia Hòa là người thực đứng đắn, không nghĩ tới hắn có thể nói những lời như vậy với người khác.

“Ừ.” Trịnh Gia Hòa cũng nói: “Tôi thấy cái người Bành Tĩnh Hoằng kia, còn có người bên người hắn, đều là người nhân phẩm có vấn đề…. Cậu sau này tránh xa bọn họ ra một chút.”

“Cháu biết, bọn họ không tìm cháu, cháu lười đi tìm bọn họ…” Cố NgônTử nói: “Nếu bọn họ lại tới tìm cháu…. Chú Trịnh yên tâm, cháu sẽ khiến bọn họ chịu không nổi.”

“Vậy là tốt rồi.” Trịnh Gia Hòa nói, lại nói chuyện khác với Cố Ngôn Tử.

Thăm dò trước đó không nhận được kết quả hắn muốn, nhưng tâm tình hắn vẫn rất tốt.

Hắn phát hiện, hắn có rất nhiều tiếng nói chung với Cố Ngôn Tử.

Tuy rằng từ nhỏ “thân thể không tốt”, nhưng những giáo dục tinh anh tất cả đều học qua, Cố Ngôn Tử cũng giống vậy, bởi vậy cho dù bọn họ nói cái gì, đều có thể nói chuyện được.

Này còn chưa tính, lúc hắn nói đến chuyện buôn bán, Cố Ngôn Tử thế nhưng cũng có thể nói được.

Tuy rằng Cố Ngôn Tử học đại học là chuyên ngành quản lý, nhưng hắn cũng không có vào công ty gia đình để rèn luyện, có thể tán gẫu với hắn cũng chỉ là mặt ngoài, nhưng trên thực tế không phải như vậy… hắn cùng Cố Ngôn Tử nói là chuyện trên thương trường, Cố Ngôn Tử không những có thể tiếp được, có đôi khi còn nói ra quan điểm khiến hắn than lên sợ hãi.

Trịnh Gia Hòa hơi hối hận, hối hận lúc Cố Ngôn Tử ở chỗ hắn, không cùng Cố Ngôn Tử tâm sự thật tốt.

“Cho nên, cậu cảm thấy Cát Tinh sẽ thu mua thành công A Khắc Tư sao?” Hai người trong lúc vô tình đã nói đến dự án thu mua gần đây, Trịnh Gia Hòa cũng hơi giật mình hỏi.

Cát Tinh là một công ty đồ điện gia dụng trong nước, còn A Khắc Tư là một công ty đồ điện nổi danh thế giới, tuy rằng hiện tại A Khắc Tư nợ nần ngập đầu, có vấn đề rất lớn, nhưng không ai cảm thấy Cát Tinh có thể thu mua được A Khắc Tư.

Nếu dùng một cách khác để nhìn, thì Cát Tinh chính là một tiểu tử nông thôn, mà A Khắc Tư lại là một mĩ nữ vừa trắng vừa giàu có, tiểu tử nông thôn muốn kết hôn với mĩ nữ vừa trắng vừa giàu, cực kì gian nan.

“Cháu cảm thấy có thể, Cát Tinh nói không chừng còn có thể thông qua việc này mà phát triển mạnh hơn.” Cố Ngôn Tử nói.

Trong trí nhớ của hắn, Cát Tinh thành công thu mua A Khắc Tư, chủ tịch của Cát Tinh cũng bởi vì việc này mà trên bảng phù hòa vượt qua Trịnh Gia Hòa.

Đương nhiên, hắn biết bảng phú hòa tuy rằng xếp như vậy, nhưng bên trong của Cát Tinh cho dù là một con ngựa chiến, khẳng định vẫn kém hơn sự thâm sâu của tập đoàn Minh Lợi.

Trịnh Gia Hòa chưa từng giao thiệp với ngành sản xuất đồ điện, đối với dự án thu mua của Cát Tinh cũng không quá hiểu biết, rất nhanh liền cùng Cố Ngôn Tử nói sang chuyện khác.

Mà Cố Ngôn Tử nhân cơ hội này, cũng nói một ít ý nghĩ của mình với Trịnh Gia Hòa, còn cổ vũ Trịnh Gia Hòa đi đầu tư vào một công ty đồ chơi nào đó….

Chính hắn cũng muốn đầu tư vào công ty kia, nhưng hắn nếu không nói ra thân phận của Cố gia, thì người ta khẳng định không cần hắn đầu tư.

Cố Ngôn Tử cùng với Trịnh Gia Hòa tán gẫu một mạch tới mười một giờ tối.

Nếu ngày mai hắn không phải dậy sớm đi theo lão nhân trong nhà, Trịnh Gia Hòa cũng phải đi làm, bọn họ còn có thể tiếp tục nói chuyện nữa.

Tán gẫu xong, Cố Ngôn Tử mới phát hiện Điền Thịnh Đông phát một đống giọng nói cho hắn.

Hắn đều mở tất cả ra nghe, gửi tin nhắn trả lời qua, hơn nữa liền gửi tập đầu tiên của bộ phim mạng mà nhân viên của mình đã làm xong cho Điền Thịnh Đông.

Nhân viên của hắn, ngay từ đầu cảm thấy chuyện trong hai tháng phải viết xong kịch bản, cảm thấy rất khó khăn, nhưng khi hắn gửi đại cương, nhân vật trong phim, còn có những chi tiết trong phim sang cho bọn họ, bọn họ viết rất nhanh.

Dựa theo tiến độ này, có thể viết xong trước hai tháng.

Điền Thịnh Đông nếu như không tới hai ba giờ sáng thì sẽ không đi ngủ, sau khi nhận được tin nhắn của Cố Ngôn Tử, liền bắt đầu nói với Cố Ngôn Tử ý nghĩ của mình.

“Tôi muốn ngủ.” Cố Ngôn Tử nhắn lại.

“Cậu sớm như vậy đã đi ngủ sao?” Điền Thịnh Đông theo bản năng nhắn tin lại, những biên kịch trước kia hắn gặp, một người còn ngủ trể hơn một người….

“Ngủ sớm dậy sớm tốt cho cơ thể, hôm nay tôi đã ngủ trễ.” Cố Ngôn Tử tắt di động, không nói chuyện nữa.

Điền Thịnh Đông: “… Còn chưa tới 12 giờ….”

Cố Ngôn Tử ở thành phố S một tuần, cảm nhận nhiệt tình của người nhà, thu được một khoản tiền tiêu vặt lớn, sau đó trở về thành phố B.

Trở lại chỗ ở của Trịnh Gia Hòa, hắn lại có cảm giác thoải mái.

Lúc ở cùng các lão nhân, hắn cố gắng không lấy ra di động, kỳ thật rất không quen.

Cố Ngôn Tử sắp xếp phòng mình một hồi, liền đạp dép lê trên chân xuống, leo lên giường mình lây di động ra lướt, thoải mái thích ý nói không nên lời.

Thế nhưng hắn mới chơi được một lát, liền nhận được điện thoại của Trịnh Gia Hòa.

“Ngôn Tử, cậu hôm nay đi đường mệt mỏi, đừng nấu cơm chúng ta ra ngoài ăn?” Trịnh Gia Hòa đề nghị.

“Được! chú Trịnh, chú muốn ăn ở đâu? cháu mời khách.” Cố Ngôn Tử nói.

“Cậu mời khách… vậy thì đi Kim Đình Ngự Uyển đi?” Trịnh Gia Hòa khẽ cười nói: “Tôi muốn thử cơm của người nhà giàu.”

Kim Đình Ngự Uyển là một hội tư nhân ở thành phố B, rất nổi tiếng, tiêu phí cũng rất đắt.

Đương nhiên, Trịnh Gia Hòa chọn nơi này, khẳng định không phải muốn ăn cơm đắt tiền, chỉ thuần túy là nơi này gần nhà bọn họ, lái xe đi cũng chỉ mất mười phút.

Cố Ngôn Tử đồng ý xong, cùng Trịnh Gia Hòa định thời gian, sau đó nhìn thời gian cũng gần tới, liền tự mình lái xe tới nơi đó.

Vào bãi đỗ xe, để cho người lái xe vào bãi cho tốt, Cố Ngôn Tử đi vào trong hội sở.

Hội sở này phải có thẻ thành viên thì mới vào được, Cố Ngôn Tử không có thẻ, liền nói tên của Trịnh Gia Hòa, sau đó đọc mật mã thẻ hội viên của Trịnh Gia Hòa, lại nói: “Làm thẻ giúp tôi.”

Lúc Cố Ngôn Tử ở thành phố S, người trong nhà ngoại trừ cho hắn tiền, còn mua cho hắn không ít quần áo, lúc này quần áo trên người hắn mặc, còn có đồng hồ trên cổ tay, tất cả đều là giá trị xa xỉ, hơn nữa hắn lại dùng thẻ hội viên của Trịnh Gia Hòa…

Ánh mắt người bán hàng thật lợi hại, không nói hai lời, bắt đầu giúp Cố Ngôn Tử làm thẻ.

Làm thẻ phải mất chút thời gian, Cố Ngôn Tử cũng không ngại phải đứng ở cửa một lát, kết quả chỉ trong chốc lát, lại khiến hắn gặp được Bành Tĩnh Hoằng hơn một tháng không gặp.

Lần trước Cố Ngôn Tử gặp Bành Tĩnh Hoằng, người này rất chật vật, nhưng hiện tại, hắn nhìn thật có tinh thần, chỉ là sau khi nhìn thấy mình liền ngây ngẩn cả người.

Bành Tĩnh Hoằng đã tới hội sở này vài lần, nhìn mặt là có thể tiến vào, nhưng nhìn thấy Cố Ngôn Tử hắn cũng không vội đi vào, mà đi tới chỗ Cố Ngôn Tử.

“Sao em lại ở chỗ này?” ánh mắt Bành Tĩnh Hoằng phức tạp nhìn Cố Ngôn Tử.

“Không có quan hệ gì với anh?” Cố Ngôn Tử cười cười.

Bành Tĩnh Hoằng cùng Cố Ngôn Tử bên nhau hai năm, đối với Cố Ngôn Tử cũng hiểu rõ, đương nhiên nhìn ra trong nụ cười này của Cố Ngôn Tử có ý lãnh đạm cùng có lệ.

Trong lòng hắn bị lấp kín bởi khó chịu, lại tự nhiên sinh ra một sự tức giận.

Hắn không rõ, hắn cùng Cố Ngôn Tử, sao lại như vậy.

Cố Ngôn Tử trước một ngày hắn đính hôn, còn gửi rất nhiều tin nhắn cho hắn, rõ ràng thực thương hắn, sao lại có thể nháy mắt liền thay đổi?
Chương trước Chương tiếp
Loading...