Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 107: Thử rượu



Người hầu nấu nướng xong, ra gọi bọn họ vào ăn.

Hướng Nam nghe tiếng đáp lời rồi đánh thức Thiếu Kiệt. Ông Đồ thấy Hướng Nam ở đó nhẹ nhàng gọi, nhíu mày, góp ý: “Ái chà, không được, lay lay cậu ấy đi!”

Hướng Nam lay lay Thiếu Kiệt, vẫn không tỉnh.

“Đánh cậu ấy!”

Hướng Nam vỗ má cậu, vẫn không chịu tỉnh.

“Véo cậu ấy!”

Hướng Nam véo một cái lên khuôn mặt đẹp đẽ trắng trẻo của Thiếu Kiệt, sau đó, y ngẩn người, quay đầu lại: “Bác Đồ, bao nhiêu năm nay ở nhà họ Ngụy bác chịu không ít cực khổ nhỉ?”

“A?”

Ông Đồ đang hào hứng “nêu ý kiến” nghe vậy thì nhướn mày. Ông ngượng ngùng cười, giải thích: “Không có đâu, không có đâu Chỉ là đề nghị chút thôi Chỉ là thuận miệng đề nghị thôi ”

Thiếu Kiệt sau đấy cuối cùng cũng bị đánh thức.

Cậu còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng dụi mắt, tựa cằm lên người Hướng Nam, rên rỉ: “Đại thúc, tôi nóng quá.”

“Nóng đến ngu người rồi sao? Vừa rồi kêu cậu vào phòng tôi ngủ cậu lại không chịu.” Hướng Nam đưa khăn lau cho cậu, đưa tay hất đám tóc đẫm mồ hôi của cậu ra sau: “Đã nóng đến vậy rồi, cũng may còn chưa bị cảm nắng.”

Thiếu Kiệt ngoan ngoãn cầm lấy khăn, ngồi thẳng người trực tiếp cởi áo ba lỗ trên người ra.

Ông Đồ qua lấy chiếc khăn kia lau phía sau lưng cho Thiếu Kiệt. Hướng Nam cầm chiếc quạt bồ hương để bên cạnh tiếp tục quạt cho Thiếu Kiệt bảo bối.

Thiếu Kiệt được hưởng gió mát, rất vui vẻ tuyên bố: “Tối nay tôi muốn ở lại đây ngủ cùng anh ”

“Không được.”

Hướng Nam còn chưa kịp từ chối, ông Đồ đã tạt cho cậu một gáo nước lạnh.

Ông Đồ nhắc nhở: “Cậu chủ có phải không nhớ lời lão gia nói hai hôm trước không? Nếu cậu dám qua đêm bên ngoài, ông ấy sẽ lập tức mời tất cả bạn bè cậu rời đi.”

“Tôi cũng chỉ bầu bạn với đại thúc thôi mà!” Thiếu Kiệt bảo bối nhe răng nanh sáng loáng, hung dữ lớn tiếng: “Cũng không phải tôi qua chỗ Trương Sính!”

Nhà họ Ngụy lên đảo liền thuê hai căn biệt thự gần kề.

Một căn là để lão gia nhà họ Ngụy yêu thích yên tĩnh cùng tiểu bá vương Thiếu Kiệt ở, căn bên cạnh là để cho một đám bạn thích náo nhiệt cậu mời đến ở. Trước khi lão gia nhà họ Ngụy tới, Thiếu Kiệt ngày nào cũng ở bên chỗ Trương Sinh. Lão gia vừa đến liền cảnh cáo, chơi đùa điên thì sẽ đuổi hết. Thế là mấy ngày nay Thiếu Kiệt đều rất an phận, an phận đến mức sắp phát điên rồi.

Hướng Nam thấy Thiếu Kiệt bảo bối trừng ông Đồ phá hỏng bầu không khí, kéo mặt cậu để cậu quay ra nhìn mình, khuyên: “Đừng làm loạn nữa. Đây là chỗ của người khác, tôi không thể giữ cậu lại. Cậu nghe lời, lát nữa ngoan ngoãn theo bác Đồ về. Tôi lúc nào cũng ở đây, nếu cậu muốn gặp tôi thì hôm khác lại tới, được không?”

Hướng Nam vừa dứt lời, Thiếu Kiệt bảo bối liền ngoắc ngoắc ngón trỏ về phía y.

Hướng Nam không hiểu, lại gần. Thiếu Kiệt đột nhiên “chụt” một cái lên môi y.

Hướng Nam đờ người.

Hướng Nam không có tránh ra, Thiếu Kiệt bảo bối rất thỏa mãi dứt khoát gật đầu đứng dậy đi vào trong phòng.

Hướng Nam đưa mắt nhìn về phía ông Đồ. Cặp mắt già nua của ông trợn lớn, Hướng Nam lập tực thực xấu hổ.

Hướng Nam khẽ giật khóe miệng, cầm lấy chiếc áo ba lỗ Thiếu Kiệt tùy tiện vứt ở đó giũ thẳng rồi gập lại, đưa cho ông: “Cậu ta đồng ý rồi, vào thôi.”

“A?” Ông Đồ lập tức nhận ra mình đã thất lễ, trong lòng thầm giận mình đã già như vậy còn bị một chuyện cỏn con làm cho bất ngờ, thu lại ánh mắt, nhận lấy chiếc áo, gật đầu: “Được rồi.”

Trong phòng giữ nhiệt độ ổn định, hoàn toàn khác biệt với cái nóng đốt người bên ngoài.

Ngồi bên ngoài lâu như vậy, cả người đẫm mồ hôi, thật sự không có hứng ăn uống gì, Hướng Nam cuối cùng chỉ ăn vài miếng salad sốt mole chua chua ngọt ngọt. (Mole là một loại sốt Mexico làm từ ớt trộn với gia vị, socola không đường, hạnh nhân và các thành phần khác.)

Buổi tối Cao Hạo trở về, nghe vệ sĩ báo cáo chuyện Thiếu Kiệt.

Cao Hạo sau khi nghe chuyện chỉ nhìn Hướng Nam đăm đăm, không nói gì.

Mấy ngày tiếp theo đó, hắn một mực ở bên cạnh Hướng Nam. Thiếu Kiệt không có lại tới nữa, Hướng Nam cũng không nhắc tới Thiếu Kiệt với hắn. Cao Hạo thấy y như vậy, hôm đó đột nhiên mở miệng.

“Tôi nghe nói mấy hôm trước Thiếu Kiệt có tới đây làm loạn?”

Hướng Nam đang nằm trên sofa đọc sách, nghe thấy Cao Hạo hỏi vậy thì mỉm cười, nhìn về phía Cao Hạo đang đứng cạnh tủ rượu: “Đúng rồi. Nghe ông Đồ kể nhà nào cũng bị cậu ta “thăm hỏi” qua rồi.”

Tâm tình Cao Hạo thay đổi, cầm bình đựng rượu cùng ly rượu hình hoa tulip ngồi trên xe lăn đi đến cạnh Hướng Nam: “Cái đó, thật ra rất giống tác phong bình thường của nó.”

Hướng Nam khẽ cười, lại chú tâm vào trong sách. Cao Hạo rót một ly rượu, nhấc người dựa vào Hướng Nam ngồi lên sofa.

Hắn nâng ly rượu lên lắc nhẹ, liếc về phía Hướng Nam, lấy cuốn sách ra khỏi tay Hướng Nam rồi đưa ly rượu đến trước mặt y, lại gần y đầy quyến rũ hỏi: “Uống rượu cùng tôi đi, được không?”

Hướng Nam ngửi mùi rượu, nhẹ đẩy chiếc ly trước mặt ra: “Tôi sẽ say.”

“Sẽ không đâu.” Cao Hạo thấp giọng dỗ y: “Rượu này nồng độ rất thấp, chỉ là bình thường lúc giải trí sẽ lấy ra uống chơi, không say được đâu…”

Cao Hạo dựa lại ngày một gần, lúc nói hơi thở nóng bỏng phả lên mặt Hướng Nam. Hướng Nam quay ra nhìn hắn, bốn mắt gặp nhau, lúc này đã bắt đầu hơi váng vất. Không biết vì sao, tim Hướng Nam không khống chế được mà đập thình thịch không ngừng.

“Được không?”

Cao Hạo lại đưa chiếc ly trên tay đến trước môi Hướng Nam, chất giọng ấm khàn khàn. Hướng Nam bị hắn làm cho có chút rối loạn, mơ mơ hồ hồ, tiếp nhận lời thúc giục của hắn, đón lấy ly rượu.

Hướng Nam không biết thưởng rượu, trực tiếp uống cạn một hơi. Y nhíu mày: “Hơi chát.”

Rượu này không những hơi chát, mà màu sắc cùng có phần là lạ.

Hướng Nam quay đầu: “Cái này có phải…”

“Phải…” Khóe miệng Cao Hạo cong lên, hắn nói: “Là tôi trộn rượu hoa hồng với các loại rượu khác lại rồi nấu lên.”

Hướng Nam cảm thấy mình mắc bẫy rồi.

Vì rượu này chảy xuống bụng mới rõ, Hướng Nam cảm thấy ruột gan mình đã bắt đầu nóng lên rồi.

“Cậu vừa rồi bảo tôi là rượu này nồng độ không cao.”

“Không cao mà.” Cao Hạo cầm ly rượu trên tay Hướng Nam, thử nhấp một ngụm, cười hỏi y: “Nhẽ nào, anh thế mà đã say rồi?”

Hướng Nam lắc đầu.

Y rất tỉnh táo.

Y cảm thấy mình rất tỉnh táo.

Hướng Nam biết mình đang ở đâu, biết người ngồi trước mặt là ai. Tuy có chút ngờ ngệch, nhưng y sao có thể dễ dàng say rượu như vậy.

“Rượu này tôi định hôm khác mang ra để các chú bác nếm thử. Anh là người thử rượu đầu tiên, anh cho tôi chút ý kiến, cảm thấy rượu phối thế nào?”

Lời nhỏ nhẹ bên tai y của Cao Hạo được Hướng Nam coi là thật.

Hơi thở nóng bỏng phả lên mặt, Hướng Nam quay đầu lại, chóp mũi hai người cọ vào nhau, bốn cánh môi chỉ cần hơi dịch về trước một chút là sẽ chạm vào.

Ngay cả tai Hướng Nam cũng đỏ bừng. Y cảm thấy mình có gì đó không đúng. Y muốn bảo Cao Hạo rượu này mạnh quá, nên đem đi tiếp khách thì không hợp. Thế nhưng Cao Hạo hơi nghiêng đầu, giống như muốn hôn y. Lực chú ý của Hướng Nam rơi vào hành động này của Cao Hạo, mấy lời đó lập tức dừng lại bên miệng.

Bình đựng rượu

Ly hình hoa tulip <ins class="adsbygoogle"
Chương trước Chương tiếp
Loading...