Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 116: Chờ đợi lời đồng ý



Hôm đó, Thiếu Kiệt cởi sạch quần áo cầm cành cây đã được vót nhọt đứng trong hồ nước bắt cá. Hướng Nam mang quả dại trong sơn động ra, gọi cậu lên bờ nghỉ ngơi, Thiếu Kiệt lắc đầu rồi đi vào chỗ nước sâu hơn.

“Cậu tìm thấy cái này ở đâu vậy?”

Hướng Nam thấy trong đống quả dại có loại hình như mới hái, trông khá giống nho liền cầm lên hỏi Thiếu Kiệt.

Thiếu Kiệt ngẩng đầu lên nhìn, đáp: “Phía rừng bên kia có rất nhiều những cây dây leo, tôi hái từ đó xuống.”

Thiếu Kiệt thấy Hướng Nam nhíu mày thì nói: “Mấy quả đó tôi đã thử rồi.”

Ý Thiếu Kiệt là chỉ quả không có độc.

Hướng Nam nghe vậy thì mày càng nhăn chặt lại.

“Lần sau đừng có tùy tiện cho mấy thứ quả không rõ nguồn gốc vào miệng biết chưa?”

Hướng Nam mừng vì Thiếu Kiệt tốt số, cũng rất lo lắng, thấy cái gì cũng hái rồi tùy tiện ăn là rất nguy hiểm.

Lời Hướng Nam làm Thiếu Kiệt cau mày.

“Vậy còn anh thì sao?”

Hướng Nam ngớ người.

Y không nói gì.

Hướng Nam ở đó nhìn cậu đâm cá hồi lâu, cuối cùng hỏi cậu: “Thiếu Kiệt, cậu có sợ chúng ta sẽ cứ thế này rồi chết ở đây không?”

“Không sợ.” Thiếu Kiệt ngước đầu lên rồi lắc đầu: “Sẽ không có chuyện đó đâu.”

Hướng Nam lặng im.

Y khẽ cười với cậu, nhìn mặt nước không bằng phẳng kia, cấm lấy thứ quả lạ kia chầm chậm cho từng quả vào miệng.

Hướng Nam ngồi đó ăn thứ quả đỏ đỏ. Mắt Thiếu Kiệt không ngừng nhìn chằm chằm y.

Hướng Nam cảm thấy kỳ lạ, hỏi cậu: “Sao vậy?”

Thiếu Kiệt lắc đầu, tiếp tục bắt cá.

Hướng Nam ăn luôn miệng, cứ ngồi đó ăn. Qua một lúc lâu, Thiếu Kiệt đột nhiên hỏi Hướng Nam có nóng hay không thì y lắc đầu.

Sau đó Hướng Nam thật sự thấy nóng lên.

Không chỉ nóng, y còn thấy miệng lưỡi khô khốc.

Nhìn những giọt nước lăn trên tấm lưng rắn chắc rám nắng của Thiếu Kiệt thì giống như có một lực hấp dẫn hút lấy hồn y.

Hướng Nam thấy hổ thẹn lại có chút kỳ quái.

Hướng Nam xấu hổ vì bản thân ở trên hoang đảo lại đột nhiên có thứ khát vọng đê hèn này.

Hướng Nam rất buồn bực.

Y đổ lỗi tất cả cho thời tiết quá nóng, nhiệt độ quá cao.

Đấu tranh tư tưởng một hồi, y cởi lớp áo đã rách lỗ chỗ ra, ngâm mình xuống đầm nước.

Nước lạnh khiến cả người y khẽ run lên. Từ phía sau truyền tới tiếng Thiếu Kiệt gọi y, y quay lại ngẩng đầu lên, thấy Thiếu Kiệt thì ngây người.

“Đại thúc, anh sao vậy?”

“Không có gì.”

Hướng Nam không biết lúc này mình đang ửng đỏ nhàn nhạt, chỉ cảm thấy rất lúng túng.

Hướng Nam đuổi Thiếu Kiệt: “Cậu lên bờ đi, ở đó có nhiều hoa quả lắm. Cậu lên nghỉ, tôi ở đây tắm một cái.”

Thiếu Kiệt liếc về phía Hướng Nam chỉ, sau đó đáp: “Được.”

Sau khi Thiếu Kiệt rời đi Hướng Nam liền thở phào.

Nước tuy lạnh nhưng lại không cách nào đối phó với cái nóng trên người Hướng Nam.

Hướng Nam ngâm người một lúc lâu, đầu óc dần lâng lâng mơ màng, cảm thấy phía dưới càng ngày càng có tinh thần.

Nhẽ nào……

Tay Hướng Nam vừa đi xuống, đột nhiên nghe thấy Thiếu Kiệt nhỏ giọng gọi một tiếng: “Đại thúc.”

Hướng Nam quay phắt đầu lại, thấy Thiếu Kiệt đang cầm chùm quả nhỏ mới hái ăn, khó tránh bối rối xấu hổ, hỏi cậu: “Sao cậu lại xuống nước rồi.”

“Lại giúp đại thúc tắm rửa.” Thiếu Kiệt đột nhiên kéo Hướng Nam lại đưa tay xuống phía người dưới của y. Hướng Nam khẽ thở hắt ra. Thiếu Kiệt vứt chỗ quả chưa ăn hết sang một bên, hai môi áp lên mặt Hướng Nam, cắn vành tai y, giọng khàn khàn quyến rũ: “Sẽ khiến đại thúc rất thoải mái… rất thoải mái đó…”

Lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn, Hướng Nam dưới sự dẫn dắt dụ dỗ của Thiếu Kiệt mà không ngừng thở dốc.

Sau này Hướng Nam mới biết đám quả kia có vấn đề.

Biết rõ là thứ đồ có tính kích thích mà còn hái một đống cất giữ như lương thực trong hang, chút mưu kế nhỏ này của Thiếu Kiệt chọc Hướng Nam giận đến mức cầm gậy chọc cậu.

Hướng Nam ăn cũng đã ăn rồi, hai người cũng không phải lúc trước chưa từng làm. Nhìn Thiếu Kiệt cầu xin làm nũng ra vẻ đáng thương, ngẫm thấy một cậu chủ nhà giàu như cậu rơi vào tình cảnh này, Hướng Nam lại yếu lòng mà thương xót, liền cho qua.

Ngày hôm sau Hướng Nam bị cảm.

Y bị cảm do gió lạnh. Cả người mệt mỏi, nằm trong hang núi không muốn cử động chút nào.

Thiếu Kiệt cõng y đến chỗ có bóng râm trên bãi cát.

Cậu bảo nơi này khá nóng, ngồi đây xông hơi một chút, ra mồ hôi là sẽ ổn.

Hai người liền ngồi đó hồi lâu.

Màn đêm dần buông xuống, Thiếu Kiệt không biết thiếp đi từ lúc nào, mơ màng tỉnh lại phát hiện chỉ còn một mình thì cậu sợ hãi.

“Đại thúc…”

Cậu đứng lên nhìn xung quanh không thấy bóng người.

Dưới màn trời tối mờ, cậu hoang mang kêu gào.

Hướng Nam nghe thấy Thiếu Kiệt hoảng sợ gọi mình thì ôm chặt đống quả rồi bước nhanh ra khỏi rừng. Thiếu Kiệt thấy y lập tức kích động, vội lao tới ôm chặt Hướng Nam vào lòng.

Quả rơi hết xuống đất, Hướng Nam bất ngờ, thấy cậu hơi run thì vỗ lưng cậu, nhẹ giọng: “Gặp ác mộng, ngủ mơ thôi có phải không?”

“Không phải, không phải.” Thiếu Kiệt siết chặt lấy Hướng Nam, vùi mặt vào vai y, cố ép mình bình tĩnh.

Hướng Nam thấy cậu như vậy liền đưa tay ôm chặt cậu vào lòng, khẽ vỗ lưng cậu an ủi, đầu mũi cay cay.

Trời đêm tối đen như mực. Hai người ngồi bên đống lửa giữa bãi cát, Thiếu Kiệt nằm trên đùi Hướng Nam nhìn trời, mặc cho y nghịch tóc cậu, nói: “Đại thúc, tôi không thể rời xa anh được. Thế nên, anh ngàn vạn lần không được rời khỏi tôi.”

Hướng Nam gật đầu: “Được.”

Thiếu Kiệt bảo bối duỗi tay chạm vào tai Hướng Nam nhưng bị y bỏ xuống. Cậu hỏi Hướng Nam: “Đại thúc, sau khi chúng ta ra khỏi đây sẽ lập tức kết hôn được không?”

Hướng Nam hơi khựng lại một chút rồi cười: “Được.”

Hướng Nam thẳng thắn như vậy làm Thiếu Kiệt nhíu mày.

“Anh nghĩ tôi đang nói đùa với anh sao?”

Hướng Nam lắc đầu.

Không phải nói đùa mà mà đang nói suông.

Ở nơi này, dù thế non hẹn biển thế nào thì đến khi ra ngoài cũng không phải chịu trách nhiệm. Hướng Nam không muốn phá vỡ bầu không khí nên liền thuận miệng đồng ý, cứ coi như chơi với cậu.

“Tôi thật lòng đó.”

Hướng Nam lặng thinh trước lời thề sắt son của Thiếu Kiệt.

Cậu đã sớm đoán được Hướng Nam sẽ có phản ứng như vậy nên nói: “Nếu không thế này đi. Tôi cho anh thời gian thử thách tôi, nếu chúng ta làm đủ năm mươi lần liền kết hôn!”

Hướng Nam: Hãn

“Cậu tưởng là đang tích điểm thẻ thành viên để đổi quà sao?” Hướng Nam bất mãn: “Tôi cũng không phải hàng hóa.”

Thiếu Kiệt ngớ người.

Sau đó, cậu nói nhỏ: “Có thể hiểu thành như vậy sao?”

“Không đúng. Đại thúc là hàng quý, tôi không phải bảo để đại thúc thử thách tôi sao?” Cậu ngồi dậy ôm lấy mặt Hướng Nam, hùng hồn nói: “Nếu đại thúc thấy tôi chưa đủ thành ý, vậy làm đủ một trăm lần có được không? Một trăm lần, đủ một trăm lần rồi anh liền gả cho tôi ”

Rõ ràng là “thử thách” để chiếm hết tiện nghi, thành ý đâu ra chứ.

Hướng Nam: Lại hãn

“Nếu không anh lấy tôi cũng được, có điều anh không được đè tôi…” Thiếu Kiệt lẩm bẩm một mình, cảm thấy mình đã nhường nhịn rất nhiều rồi lại tự mình vui vẻ, hỏi Hướng Nam: “Thế nào? Thử thách! Thử thách?”

Hướng Nam mặc kệ cậu, cầm lấy một cây đuốc tự chế đi vào trong rừng.

“Đúng rồi. Một trăm lần hình như lâu lắm…”

Thiếu Kiệt nghĩ ngợi liền hối hận, đuổi theo kêu lớn: “Đại thúc, bảy mươi lần. Tôi yêu cầu đổi xuống bảy mươi lần, bảy mươi nha ”

Trên bãi cát, đống lửa được lấp đầy củi khô bùng cháy hừng hực. Thiếu Kiệt sải bước đuổi theo Hướng Nam vào trong. Hai người đi cạnh nhau vai kề vai, một người không muốn nói, một người ra sức chào hàng, đi càng sâu vào trong khu rừng. <ins class="adsbygoogle"
Chương trước Chương tiếp
Loading...