Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 39: Xung đột lớn



Đại thúc chạy đến cửa hội trường liền đến bên bồn hoa lớn định đổ ly rượu kia đi, không ngờ y đột nhiên bị ai đó giữ lấy.

Y ngẩng đầu, nhìn người trước mặt, không khỏi có chút ngạc nhiên.

“Mạc Dương? Cậu…”

“Tôi đến dự tiệc sinh nhật, không ngờ lại có thể gặp anh ở đây.”

Mạc Dương cười nhạt trước mắt khác với những vị khách chăm chút ăn diện khác.

Gã dáng người cao gầy, tứ chi thon dài chỉ mặc một chiếc áo sơ-mi đen cộc tay cùng một chiếc quần bò màu đen. Nếu gã không nói mình đến dự tiệc, đại thúc thật sự là nhìn không ra.

Mạc Dương nói: “Tôi là…”

“Cậu là bị người nhà ép tới hả?”

Hướng Nam không quên cái gọi là ‘nhân tình’ mà Cao Hách nói với y.

Nhìn Mạc Dương ăn mặc thế này, có thể thấy gã cũng không quá quan trọng phần ‘nhân tình này’.

Hướng Nam hỏi như vậy làm Mạc Dương vốn định giải thích liền im lặng không nói gì.

Cuồi cùng, Mạc Dương cười nhẹ: “Phải.”

Mạc Dương hỏi y: “Anh là đến cùng Cao Hách sao?”

Lúc trước Mạc Dương cho người đi điều tra chuyện của Hướng Nam, biết Hướng Nam đang làm bảo mẫu cho người ta.

Lúc gã biết Hướng Nam chỉ là làm bảo mẫu cho người ta thôi còn vui một hồi lâu.

Gã hỏi: “Anh ở phòng nào?”

Hướng Nam mỉm cười: “Tôi ở phòng nằm cuối phía bên phải trong khu Đông, ở cùng phòng với người khác.”

Mạc Dương nghe thấy, sắc mặt liền trầm xuống.

“Ở cùng Cao Hách?”

Tuy hỏi thế nhưng trong lòng Mạc Dương rất chắc chắn.

Hướng Nam lắc đầu: “Không phải, là anh trai Cao Hách, Cao Hạo.”

Sắc mặt Mạc Dương liền dịu lại.

Nếu gã không nhờ nhầm, Cao Hạo là đứa con cả bị liệt nửa người của nhà họ Cao.

Biết không phải Cao Hách, lòng gã liền thả lỏng, cúi đầu cười.

Gã nói: “Hướng Nam, anh chờ tôi một chút, tôi vào nói một tiếng rồi sẽ ra, sau đó anh qua phòng tôi chơi có được không?”

Lông mày Hướng Nam khẽ nhíu lại.

Mạc Dương biết, Hướng Nam không bằng lòng.

“Tôi vẫn còn để bụng…”

Hướng Nam không muốn ở một mình với gã làm Mạc Dương rất thất vọng.

Hướng Nam thấy Mạc Dương như vậy liền mềm lòng. Y cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cậu đi nhanh về nhanh.”

Mạc Dương nghe vậy mắt liền sáng rỡ.

Gã gật đầu: “Được!”

Mạc Dương bước vội vào trong.

Sau khi gã đi rồi Hướng Nam lại định đổ ly rượu trong tay, không ngờ Trình Nam đột nhiên đứng trước mặt y. Hướng Nam thấy cậu, nhớ ra cậu nói cái gì mà ‘tính nợ’, không khỏi thấy căng thẳng.

“Anh vừa rồi đi dâu vậy?”

Trình Nam vừa rồi không tìm thấy Hướng Nam trong hội trường, đã đến khu phòng phía Đông tìm một lượt mới quay lại.

Hướng Nam lắc đầu: “Không có gì…”

Không thể nói mình bị Thường Triết đẩy vào phòng vệ sinh giở trò càn rỡ.

Trình Nam nhìn thấy ly rượu trong tay Hướng Nam, khóe miệng nhướn lên: “Vừa hay…”

Cậu vươn tay định cầm lấy cái ly thì Hướng Nam tránh ra.

Giơ tay ra lần nữa, Hướng Nam lại tránh ra.

“Cậu làm gì vậy?” Hướng Nam hỏi.

Đây kỳ thực cũng là điều Trình Nam muốn hỏi.

Trình Nam bảo bảo lần thứ ba giơ tay ra lại bị Hướng Nam tránh.

“Anh làm gì vậy?” Trình Nam cau mày.

Hướng Nam lắc đầu: “Không có gì, cái này cậu không uống được.”

“Vì sao?” Trình Nam bảo bảo cảm thấy đại thúc thực kỳ lạ.

Hướng Nam không rõ Lena bỏ gì vào nên không dám nói loạn với Trình Nam.

Y úp úp mở mở, cuối cùng nói: “Vì tôi muốn uống.”

Lời Hướng Nam nói làm Trình Nam trợn tròn mắt.

“Chỉ thế thôi sao? Được rồi anh uống.”

Trình Nam cũng không tranh với y, để y uống.

Hướng Nam do dự nửa ngày, chiếc ly đã kề đến bên môi rồi.

Làm sao đây?

Nếu như đổ đi trước mặt Trình Nam thì Trình Nam sẽ cho rằng y thành đổ đi cũng không muốn cho cậu uống.

Như vậy rất đắc tội người ta.

“Cậu không phải khát sao? Sao không nhanh vào trong tìm đồ uống đi.” Hướng Nam đề nghị.

“Tôi cũng không phải mới từ sa mạc đi ra.”

Ý Trình Nam bảo bảo là không vội.

Cậu cảm thấy đại thúc là lạ, nói: “Anh rốt cuộc có uống hay không?”

“Cậu vội cái gì.” Hướng Nam bị thúc giục, thỏ con cũng có lúc cắn người.

Trình Nam thấy Hướng Nam lớn tiếng nói với mình, hai mắt liền trợn tròn.

“Uống hết đi rồi qua khu Đông với tôi!”

“Tôi còn có việc.” Hướng Nam từ chối.

“Anh có việc gì?”

Trình Nam cảm thấy đại thúc thật sự rất kỳ quái.

Hướng Nam thành thật đáp: “Tôi phải ở đây chờ… một người bạn.”

“Bạn?”

Hướng Nam không gọi thẳng tên như vậy có nghĩa chắc chắn không phải mấy người bọn họ, Trình Nam bảo bảo vừa nghe vậy, tính chủ quan lại nổi lên.

“Anh lừa tôi phải không?”

Hướng Nam ở đây ngoài mấy người bọn họ thì còn có thể có người bạn nào?

Trừ phi…..

“Là thật.” Không biết Trình Nam đang suy nghĩ lung tung, Hướng Nam còn đảm bảo chắc chắn mình không nói dối.

Trình Nam thấy Hướng Nam kích động, biết mình nghĩ không có sai, có chút tức giận.

Cậu ép hỏi: “Nói! Anh lại quyến rũ ai ở đây rồi?”

(! Đều là họa do suy nghĩ chủ quan…..)

Hướng Nam nghe vậy thì ngẩn người.

Hướng Nam thấy cậu thực hung dữ liền không khỏi lùi về sau một bước, không ngờ lại đụng phải Thiếu Kiệt vì nghe điện thoại mà đi ra ngoài.

Thiếu Kiệt bị y đụng vào như vậy cũng không hoảng, thuận tay ôm lấy eo Hướng Nam.

Cậu nói với đầu bên kia: “Mami ơi, cái gì mà chỉ biết chơi chứ, con trai mẹ vẫn luôn rất cố gắng đó, chỉ là luôn kém người ta một chút thôi ”

Đầu bên kia rất kích động, lớn tiếng gào thét. Tuy Hướng Nam nghe không ra đầu bên kia đang nói gì, nhưng từ giọng nói đó, Hướng Nam biết đầu bên kia khẳng định đang lên cơn lôi đình.

Thiếu Kiệt nhíu mày.

Cậu nói: “Đừng cứ gọi cái gì mà con hoang con hoang, tốt xấu gì người đó cũng đã xét nghiệm DNA rồi. Mẹ không nghe cha nói sao? Có tiền đồ hay không thì tài sản người đó cũng có phần….”

Chữ ‘phần’ vừa thoát ra khỏi miệng, đầu bên kia điện thoại gào lên càng lớn.

Thiếu Kiệt nhe răng đưa điện thoại ra xa.

Cậu thấy cặp mắt ngập nước dưới hàng lông mày của Hướng Nam đang nhìn cậu, không khỏi đỏ mắt.

Cậu áp lại gần, thơm lên môi Hướng Nam một cái.

Hướng Nam ngây người.

Trình Nam vốn đang tức giận mặt lập tức thượt ra.

Thiếu Kiệt hình như lại có hứng rồi.

Cậu mặc kệ đầu bên kia vẫn đang gào, đang lúc định tiếp tục làm tới thì điện thoại của cậu bị người khác lấy mất.

Thiếu Kiệt giật mình.

Cậu vội vàng buông Hướng Nam ra đòi lại điện thoại.

Trình Nam bụng giận sôi cầm điện thoại trong tay tung lên, nói với Thiếu Kiệt: “Tôi tưởng cậu không cần nữa?”

“Thằng khỉ, trả lại cho tôi!”

Đầu bên kia điện thoại đang gào thét không ngừng, hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên này. Trình Nam nhìn thấy có một người từ trong hội trường đi ra, huýt sáo một tiếng rồi lập tức ném điện thoại về phía người kia. Thiếu Kiể cắn răng đập một cái vào vai Trình Nam, không nói hai lời lập chạy vào.

“Anh bảo tôi nói gì với anh đây?” Trình Nam quay đầu đối mặt với Hướng Nam. Cậu trở nên rất lạnh lùng, giống như lần đầu mới gặp vậy.

Cậu nói: “Anh dù ai đến cũng không từ chối, thực làm tôi cảm thấy anh rất ti tiện, anh có biết không?”

Hướng Nam ngỡ ngàng.

Trình Nam nói xong, không thèm để ý phản ứng của Hướng Nam bước thẳng vào hội trường.

Hướng Nam đứng ngây ở đó, đột nhiên, trong lòng y cảm thấy rất khó chịu.

Vành mắt y nóng lên.

Y chớp chớp mắt.

Y muốn quay về phòng, muốn dọn hành lý, muốn lập tức rời đi.

Cả ly lẫn rượu trên tay bị y ném hết vào trong bồn hoa, y đi về trước được vài bước, lại bị giữ lại.

Hướng Nam quay đầu.

Lúc này y mới nhớ ra lý do mình đứng ở đây.

Mạc Dương thấy sắc mặt Hướng Nam không ổn liền hỏi: “Anh làm sao vậy? Có phải chờ quá lâu…”

“Không phải…”

Hướng Nam lắc đầu cắt ngang lời gã.

“Qua phòng cậu đi, chúng ta đi thôi.”

Nếu Hướng Nam đã nói như vậy, Mạc Dương liền gật đầu: “Được.”

Mạc Dương ở khu phòng phía Tây.

Ở đây không nhìn thấy hồ, phía ngoài chỉ có thể thấy một vườn hoa nhân tạo. Tuy so với khu phía Đông thì có chút kém hơn, nhưng với Hướng Nam mà nói, y lại thích môi trường thế này hơn.

Mạc Dương rót nước cho Hướng Nam, Hướng Nam ngồi xuống xong Mạc Dương liền ngồi vào ghế sofa đơn bên cạnh Hướng Nam.

Gã hỏi y: “Tôi không ngờ anh lại cùng hai anh em nhà họ Cao đến chỗ này.”

Hướng Nam cười nhạt, không nói gì. Mạc Dương im lặng một lúc rồi hỏi Hướng Nam: “Hướng Nam, hay là anh nghỉ việc đi?”

“Hả?”

Hướng Nam nhíu mày ngước đầu, Mạc Dương nói: “Mấy người bên cạnh anh bây giờ nhân phẩm rất phức tạp, tôi không muốn anh ở bên cạnh lẫn lộn với bọn họ. Tôi có tiền, tôi có thể phụ trách tiền viện phí thuốc men cho chú Hướng. Thực ra anh hoàn toàn có thể vẫn như trước, quay về quê làm công việc mình thích, tôi thấy như thế so với anh bây giờ ở đây chịu đựng vì chút tiền vẫn tốt hơn.”

Lời của Mạc Dương làm Hướng Nam suy nghĩ.

Hướng Nam đang nghĩ, có lẽ thật sự có thể mượn trước Mạc Dương ít tiền để làm viện phí. Y nghỉ việc ở đây, đổi sang làm việc khác rồi sau đó dần dần trả lại cho gã.

Đây cũng là một cách.

Hướng Nam định mở miệng nói nhưng rồi lại do dự.

Hướng Nam vẫn phân vẫn chuyện lúc trước, không chắc có nên nợ mảnh ân huệ này không.

Cuối cùng, y tạm thời để lại phía sau, hỏi: “Cậu lần trước bảo người trong nhà không đối tốt với cậu?”

Tình cảm từ ngày còn bé, Hướng Nam rất quan tâm việc Mạc Dương sống tốt hay không.

Mạc Dương cười nhẹ: “Bà Cả bà Hai đánh nhau, tôi chỉ là một quân cờ mà thôi, dù sao cũng chả có tình thân gì đáng nói, quen rồi liền ổn.”

Trán Hướng Nam liền nhăn lại.

“Người bố đã mất của cậu có hai bà vợ?”

Trong lòng Hướng Nam nghĩ: Không phải là một trong hai người đó không có con nên mới dẫn cậu ta về chứ?

Hướng Nam nhờ người lúc trước đến tìm người không có nói như vậy.

Mạc Dương lắc đầu.

“Là hai người vợ vẫn còn sống của người tôi gọi là ông nội.’

Trong lời nói của Mạc Dương không có chút tình thân, giống như đang nói về chuyện của một người xa lạ: “Lúc đầu người lớn trong nhà để ông ta lấy bà Cả, sinh được ba đứa đều là gái, thế nên lại thu xếp cho ông tay lấy bà Hai. Lấy bà Hai không lâu thì bà Cả có thai, sinh được một thằng con trai. Là vợ cả lại thêm thằng con trai, người bên nhà bà Cả lưng lập tức ưỡn thẳng. Cho dù sau này bà Hai cũng sinh con trai, nhưng luôn bị chèn ép, hít thở cũng không nổi. Sau này con trai bà Cả…” Mạc Dương dừng lại một lúc, nói: “Cũng là thằng cha đáng chế…”

“Mạc Dương!”

Hướng Nam mắng một câu làm Mạc Dương bĩu bĩu môi. Gã cúi đầu xuống rồi lại ngẩng lên: “Chết rồi, chỉ còn lại hai đứa con gái, không có con trai. Lúc đó chú bên phía bà Hai lại sinh con trai, bà Hai cậy vào có người liền vươn lên. Bà Cả bị chèn ép bao năm, không hiểu từ đâu biết về tôi liền đưa tôi về. Bây giờ hai bên đều có người thừa kế, mọi người đều dựa vào người đứng đầu bên này mà tranh chấp ầm ĩ.”

Mạc Dương nói một chuỗi dài, câu cú không phải rất liền mạch, nói rất loạn. Gã cũng không rõ giải thích như vậy Hướng Nam hiểu được bao phần. Hướng Nam suy nghĩ một lúc lâu rồi mới hiểu ra, không khỏi lo lắng cho Mạc Dương.

Phức tạp như vậy, nếu biết sớm, thà không nhận người thì cuộc sống vẫn đơn giản hạnh phúc hơn.

Nhưng rồi Hướng Nam lại nghĩ con người cuối cùng cũng phải nhận gốc gác. Con cái không thể chọn cha mẹ, thế nên chuyện gì mà ta chỉ có thể chấp nhận, y cũng không nói nhiều.

“Hướng Nam.” Mạc Dương đột nhiên gọi y, y ngẩng đầu quay mặt, không ngờ Mạc Dướng tiến lại gần. Hai khuôn mặt đột nhiên cách nhau rất gần. Mạc Dương không có chuẩn bị tâm lý, khẽ ngây người, thoáng lộ ra chút xấu hổ trẻ con.

Gã làm như không có chuyện gì, cười gượng hai tiếng che dấu, nói: “Mai tôi phải đi rồi.”

Hướng Nam bất ngờ: “Nhanh như vậy?”

Có điều Hướng Nam lại nhớ tới lời Cao Hạo nói.

Cạo Hạo quả thực có nói khách khứa đa phần đều về vào ngày mai.

“Mạc Dương, tôi muốn đi cùng cậu.’

Hướng Nam đột nhiên nói như vậy làm tim Mạc Dương lập tức đập thịch một cái.

Sau đó, gã cảm thấy kỳ lạ, vì gã nghe nói đám người Cao Hách dự định sẽ ở lại đây hết kỳ nghỉ rồi mới đi.

Có điều nếu Hướng Nam thực muốn cùng gã rời đi, gã đương nhiên cầu còn chẳng được.

Gã không cần suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.

Sau đó Hướng Nam liền ở lại trong phòng Mạc Dương, không quay trở lại phòng mình.

Mạc Dương kêu y đi tắm, y từ chối. Y nói không có đồ để thay ở đây mà lại không muốn về phòng lấy, định cứ như vậy một đêm.

Mạc Dương kêu y lên giường ngủ, y lại từ chối. Y xem TV, cứ ngồi ở sofa, y định ngồi xem cả một đêm.

Mạc Dương biết.

Hướng Nam đối với gã vẫn còn có chút…

Có điều Mạc Dương không để ý.

Gã cảm thấy chỉ cần Hướng Nam ở lại bên gã là được rồi.

Lúc nửa đêm, Hướng Nam bất giác thiếp đi.

Mạc Dương thức dậy đưa y lên giường ngủ.

Hôm sau sau khi Hướng Nam tỉnh dậy tắm rửa xong xuôi, nghe thấy Mạc Dương nói chuyện với một người đàn ông trung niên tên lão Hồ.

Y nghe thấy Mạc Dương dặn dò lão Hồ, bảo ông đi lấy xe lại. Đại thúc biết đến lúc phải đi rồi, liền nói với Mạc Dương một tiếng, quay về phòng mình thu dọn đồ đạc.

Quay về phòng, Trình Nam và Thường Triết đều ở đó.

Nhìn thấy hai người ngồi trong phòng khách, bắt gặp ánh mắt của họ, trong lòng Hướng Nam có chút hoảng loạn.

Làm sao đây?

Sợ rằng sẽ không dễ dàng gì rời đi được.

Y cũng không chào hỏi, đi vào trong phòng ngủ.

Cao Hạo ngồi trên giường đọc sách, a Đông đứng bên cạnh.

Cao Hạo thấy Hướng Nam vừa quay lại liền thu dọn đồ đạc thì không khỏi thấy kỳ quái, hỏi y: “Anh định dọn qua phòng ai ở sao?”

Trình Nam với Thường Triết ở ngoài phòng khác nghe thấy, tai liền dựng đứng lên.

“Không phải dọn.” Hướng Nam lắc đầu, cho đồ đạc vào túi, nói với Cao Hạo: “Cảm ơn sự chăm sóc của cậu, tôi… hôm nay đi trước một bước, về trường trước.”

Cao Hạo nhíu mày: “Có phải có chuyện gì không?”

Hướng Nam lắc đầu, không nói gì cả. Y một lần nữa cảm ơn Cao Hạo, cầm hành lý rồi rời đi.

Ra đến phòng khách, Hướng Nam bị Trình Nam giữ lại.

“Anh giờ là có ý gì? Tôi hôm qua nói anh hai câu, bây giờ anh định giở chứng với tôi à!”

Hôm qua, sau khi đó Trình Nam cảm thấy mình có thể hơn quá đáng.

Dù sao Hướng Nam khá là tự ti mẫn cảm.

Tuy không muốn xin lỗi, nhưng cậu vẫn đến phòng Hướng Nam, không ngờ lại phải chờ trọn một đêm.

Hướng Nam cả đêm không về làm cậu thực sự nổi giận.

Hướng Nam cũng giận dữ, không thèm để ý cậu, giật tay mình ra muốn rời đi.

Trình Nam nhanh chóng đi theo giữ y lại. Y liền đụng phải người phục vụ đi trên hành lang, người đó bị Hướng Nam đụng mạnh, lập tức kéo theo Hướng Nam ngã xuống đất.

Thường Triết cũng đợi Hướng Nam cả một đêm.

Y cũng vô cùng giận dữ.

Thế nên lúc Trình Nam nổi giận y chỉ đứng một bên nhìn, không căn ngăn.

Nhưng lúc y nhìn thấy Hướng Nam ngã xuống, trong ánh mắt hình như có gì đó dao động.

Y bước lại đỡ Hướng Nam dậy, nhưng Hướng Nam đứng dậy rồi lại giãy ra.

Hướng Nam nhặt túi của y lên.

Sắc mặt Thường Triết trầm xuống.

Ánh mắt Trình Nam tóe lửa.

Trình Nam giữ lấy Hướng Nam, lực độ rất hung tợn.

Hướng Nam bị đau, sắc mặt lập tức thay đổi.

“A Nam!”

Thường Triết vội nhắc, Trình Nam phất tay: “Cậu đừng có quản!”

Trình Nam kéo Hướng Nam đi về phía phòng mình.

Cậu mở cửa trực tiếp ném Hướng Nam vào trong, Thường Triết đi theo thì bị cậu nhốt ngoài cửa. Trình Nam đẩy mạnh Thường Triết một cái, đóng rầm cửa lại gào lên với Hướng Nam đang ngã ra ở kia: “Đồ đê tiện đi cả một đêm không về mà còn dám không coi ai ra gì, ông đây không dạy dỗ anh thì không phải họ Trình!”

Trình Nam vừa rống xong liền ngẩn người.

Vì cậu nhìn sắc mặt Hướng Nam, giống như sắp khóc.

“Anh làm cái gì đây? Ông đây còn chưa làm gì anh đâu!”

Phía bên ngoài gõ cửa ầm ĩ, Trình Nam cảm thấy bực bội.

Cậu đưa tay định đỡ Hướng Nam dậy, nào ngờ Hướng Nam lại tránh đi.

Lúc này trán Trình Nam lại nhăn vào càng chặt.

Cậu không quan tâm Hướng Nam muốn hay không, đau hay không, cậu dùng sức kéo Hướng Nam dậy rồi ném y lên giường trong phòng ngủ.

Hướng Nam hoảng sợ ngồi dậy.

Bên ngoài cửa đột nhiên bị gõ rất mạnh, gõ rất dữ.

Trình Nam nghĩ bên ngoài chẳng qua là Thường Triết đang giận dữ, định không để ý y, nhưng rồi cậu đột nhiên nghe thấy Thường Triết hình như cãi nhau với ai đó ở bên ngoài.

Cậu quay đầu, suy nghĩ một chút, đi ra mở cửa. Cửa vừa bật mở, Trình Nam liền ngây người.

“Là mày?”

Trình Nam sớm phải nghĩ ra.

Người bạn mà Hướng Nam nói.

“Hướng Nam đâu?”

Mạc Dương vừa rồi đứng chờ ở huyền quan mãi mà không thấy Hướng Nam tới nghe người từ khu phía Đông đi ra nói ở đây xảy ra chuyện, lập tức chạy vội tới.

Gã đi vào nhìn thấy Hướng Nam từ trong phòng ngủ đi ra, nhào tới kéo đi ra ngoài.

Trình Nam thấy gã dám ở chỗ mình giương oai, liền đấm một đấm về phía Mạc Dương đang kéo Hướng Nam ra khỏi cửa.

Một đấm này, không thành công đánh lên người Mạc Dương, vì Hướng Nam bất ngờ đi về trước chắn. Trình Nam cũng bị bất ngờ, nắm đấm đưa ra rồi lại cố gắng thu lại.

Tiếp theo đó, mặt Trình Nam phải chịu một đấm từ phía Mạc Dương đang kéo Hướng Nam ra.

Hướng Nam là trẻ mồ côi, đánh nhau từ nhỏ đến lớn, người không quá vạm vỡ, nhưng độ cứng của nắm đấm là không thể xem thường.

Trình Nam bị đấm tới loạng choạng. Hướng Nam lo lắng định lại xem cậu thế nào thì lại bị Mạc Dương kéo đi, Mạc Dương cứng rắn kéo Hướng Nam đang lúng túng rời đi.

Vụ rối loạn đột nhiên tới làm tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Mạc Dương kéo Hướng Nam tới khu đất trống ở trước khu nghỉ dưỡng, ô tô cũng vừa hay đi tới.

Lão Hồ thấy sắc mặc Mạc Dương và Hướng Nam không ổn, trong lòng lo lắng.

Ông khẽ nhíu mày, muốn hỏi xem xảy ra chuyện gì.

Không ngờ Mạc Dương vừa mở cửa thì Hướng Nam đã bị người khác giữ lại. Mạc Dương định cướp người lại bị một đám người khống chế đè xuống nắp cốp xe phía sau.

Lão Hồ ngồi trong xe thấy cảnh tượng đó, trống ngực liền đậm ‘thình thích’.

Bảo vệ nhà họ Cao?!

Chết rồi!

Không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lão Hồ không dám nghĩ nhiều lập tức gọi điện thoại cầu cứu.

Cao Hạo từ trong khu nghỉ dưỡng đi ra, đẩy xe đến trước mặt Mạc Dương.

Gọi điện không có ai nhấc máy, lão Hồ trong xe vội vàng đeo tai nghe Bluetooth để điện thoại vào trong xe, đi về phía trước: “Cậu chủ Hạo, cậu chủ Hạo, cậu… đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân…..”

Lão Hồ cũng không biết xảy ra chuyện gì, không biết nên nói gì đỡ cho cậu chủ, chỉ chỉ mấy người bảo vệ, khó xử nói: “Cậu làm thế này là sao vậy?”

Mạc Dương không phục, định phản kháng, gã vừa nhướn người lên lập tức bị đám người to cao kia đè xuống. Nhìn khuôn mặt đẹp trai mang theo nét giận dữ kia bị đè mạnh xuống nắm cốp xe, khóe môi Cao Hạo liền nhếch lên.

Hắn nói: “Dù cho hai nhà có quen biết, muốn lấy người ở bên cạnh tôi, trước hết cũng phải hỏi ý kiến tôi đã.”

“Cậu nói phải không?” Hắn chắp hai tay, nghiêng đầu nhìn Mạc Dương nói: “Ngụy Dương thiếu gia?” <ins class="adsbygoogle"
Chương trước Chương tiếp
Loading...