Đại Tình Hiệp

Chương 20: Đánh cá với Tài Thần



Tư Đồ Ngọc mắt ngời sáng, đột nhiên chàng lớn tiếng ngâm:

Buổi chiều tà, một mảnh trăng.

Tiếng âm thanh nhỏ vang khắp mặt đất, càng nghe càng rõ ràng

Đó đây như có như không, bóng đèn sau lưng thấp thoáng khó mà phân biệt

Tiếng ngâm của chàng vừa vang lên, thì bọn Mê cung Tứ sát Tửu, Sắc, Tài, Khí đều giật nẩy mình hốt hoảng, mặt mày biến sắc, đứng phắt người dậy.

Mạnh Băng Tâm xoa tay nói :

- Chư vị hãy khoan để y ngâm hết bài đã, ta rất muốn nghe từ khúc ấy.

Mê cung Tứ sát đành phải tuân lệnh.

Tư Đồ Ngọc vẫn thản nhiên như không có việc gì cả, vẫn tiếp tục lớn tiếng ngâm nga:

Tựa như một thiếu nữ lìa hồn

Từ từ bước ra, thời tiết trước thôn

Càng về đêm cành trúc ngả ngang

Đáng ghen cho đám mây cho sáng

Soi gương khẽ kẻ mày ngài, nhan sắc không ở diện mạo

Chỉ cần cho thật trong sạch

Không phải bóng hoa tả nổi vẻ xuân

Không sợ làm tiêu vẻ đẹp

Còn sợ làm tiêu vẻ đẹp

Soi đáy nước tưởng san hô còn sống

Làm như vậy, tỉnh rượu rét trời, chỉ thấy một sân dầy tuyết.

Chàng ngâm xong bài từ ấy, thì Mạnh Băng Tâm là người đầu tiên quay đầu lại lên tiếng hỏi :

- Ai ngâm vậy, có phải là Tư Đồ Ngọc không?

Tư Đồ Ngọc quay sang thì thầm với Xích Phượng :

- Miêu công chủ hãy cùng tại hạ xuất hiện một lượt đi, tại hạ đã có cách ứng phó với nhân vật lợi hại và tính tình khó khăn ấy.

Nói xong chàng chậm rãi bước tới phía Mê cung Tứ sát.

Chàng quay về phía Mạnh Băng Tâm cúi mình thi lễ, rồi mỉm cười nói :

- Từ ngày chia tay với tiền bối ở Vô Danh động, trong Nam Hoang tử cốc, vãn bối không ngờ hôm nay lại được phước duyên bái kiến tiền bối ở Quát Thương mê cung này.

Mạnh Băng Tâm nghe thấy chàng nói co ý nghĩa như vậy bất giác phì cười bảo :

- Ngươi đứng có trách ta mà cho là ta đã có chỗ sai lầm, bởi vì ngày trước ta chỉ chấp thuận cho một điều kiện, là trong vòng một năm ta không giết người, chứ ta không có nói là không ra khỏi Nam Hoang tử cốc.

Tư Đồ Ngọc gật đầu cười nói :

- Vãn bối vẫn ghi nhớ lời dạy bảo của tiền bối, nhưng không hiểu tiền bối có tôn trọng lời hứa ấy không?

Mạnh Băng Tâm bực bội nói :

- Ngươi nói gì vậy, cứ theo vai vế hiện tại của ta ở trong võ lâm thì tự nhiên một lời của ta đã nói ra phải nặng tựa chín đỉnh chứ.

Tuy thấy Mạnh Băng Tâm có vẻ không vui nhưng Tư Đồ Ngọc vẫn thản nhiên mỉm cười nói :

- Nếu vạn nhất mà tiền bối có chỗ sơ xuất làm trái với lời hẹn ước xưa thì tiền bối nghĩ sao?

Mạnh Băng Tâm thấy Tư Đồ Ngọc nói như vậy chắc phải có nguyên nhân gì đây, nghĩ ngợi giây lát bà mới lên tiếng :

- Ta tin là mình không làm điều gì trái với hẹn ước cả, nếu vạn nhất mà có chỗ sơ xuất thật, thì ta để cho nhà ngươi được tự xử trí sao cũng được.

Tư Đồ Ngọc khom mình nói :

- Đa tạ tiền bối, những lời nói của tiền bối thực khiến Tư Đồ Ngọc này khâm phục hết sức.

Mạnh Băng Tâm đưa mắt nhìn Xích Phượng như dò xét rồi mới tươi cười hỏi :

- Vị cô nương đây là bạn tốt của ngươi đấy phải không, sao ngươi không...

Tư Đồ Ngọc thấy Mạnh Băng Tâm nói đến hai chữ “bạn tốt” tựa hồ như có ngụ ý gì, cho nên chàng đỏ bừng mặt, vội vàng đỡ lời :

- Cô nương đây là người có danh tiếng ở trong võ lâm, là Hỏa Diệm công chủ Miêu Xích Phượng, vãn bối mới được quen biết vào hồi gần đây.

Nói xong chàng quay sang Xích Phượng cười nói :

- Miêu công chủ, vị tiền bối đây là người oai danh lừng lẫy khắp thiên hạ, trong võ lâm không ai là không kính ngưỡng, người chính là Nhu Tình Tiên Tử Mạnh tiền bối, Miêu công chủ mau tới bái kiến đi.

Xích Phượng nghiêng mình thi lễ, rồi tươi cười nói :

- Vãn bối từ lâu vẫn ngưỡng mộ võ học cái thế và vẻ phong hoa tuyệt đại của Mạnh tiên tử, ngày hôm nay có duyên gặp gỡ, thật là tam sinh hữu hạnh.

Mạnh Băng Tâm cười rất tươi, không cần phải khiêm tốn, giới thiệu Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo và bọn Tứ sát với Tư Đồ Ngọc cùng Xích Phượng.

Tài Sát Thạch Mại Sùng yên lặng đợi Mạnh Băng Tâm nói dứt câu, mới đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc lớn tiếng cười hỏi :

- Tư Đồ lão đệ, Thạch Mại Sùng này tuổi già, trí nhớ kém cỏi, lão cũng quên mất không biết chúng ta ước hội ngày nào nhỉ?

Tư Đồ Ngọc biết là đối phương có ý trách móc mình, nhưng chàng vẫn không thèm để ý, liền lớn tiếng đáp :

- Chúng ta ước hẹn với nhau vào ngày mùng bảy tháng bảy gặp nhau.

Thạch Mại Sùng kêu “à” lên một tiếng nói :

- Nếu đã ước hẹn vào ngày mùng bảy tháng bảy, thì lão đệ cũng phải nên đợi chờ đúng kỳ hẹn mà tới mới phải chứ, vì lão đệ đến ngày đó thì anh em Mê cung Ngũ sát mỗ sẽ không ngại tuổi già sức yếu mà có điều sơ sót trong sự tiếp đãi lão đệ, anh em chúng ta sẽ tiếp lão đệ như vị thượng khách. Nhưng ngày hôm nay lão đệ tới quá sớm...

Tư Đồ Ngọc không đợi đối phương nói hết câu, bèn mỉm cười đỡ lời ngay :

- Tại hạ tới sớm hơn một chút, chẳng lẽ Thạch đại Tài Thần lại vào chỗ đó mà coi tại hạ như một tên đạo tặc tầm thường, ngó núi vàng bệ bạc của Tài Thần chăng?

Thạch Mại Sùng giật nẩy mình. Tư Đồ Ngọc lại cười nói tiếp :

- Cổ nhân nói đúng lắm, trăng gió thì không có xưa nay giang sơn thì chẳng có ai là chủ khách cả, chẳng lẽ Thạch Tài Thần sau khi định cư nơi đây rồi, thì định lấy danh sơn làm của riêng hay sao mà định không cho người khác thưởng lãm?

Thạch Mại Sùng cũng nể còn có Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm có mặt, mà lại thấy Tư Đồ Ngọc có quen biết với Mạnh Băng Tâm thì không dám nổi giận mà chỉ cười nói :

- Anh em chúng tôi không có ý định lấy tòa danh sơn ở miền Triết Đông này làm của riêng nhưng đã đi lên Quát Thương chơi, thì hà tất phải đi qua Mê Hồn giáp, mà đã vào Mê Hồn giáp thì hà tất phải qua Quát Thương mê cung. Tư Đồ lão đệ muốn du sơn ngoạn thủy, chẳng lẽ lại chọn sự trùng hợp quá khéo chăng?

Tư Đồ Ngọc cười nói :

- Thạch đại tài chủ, tại ha cũng vì có một việc mới tới đây, thì Tài Thần cũng đừng nên nói chuyện khéo hay không khéo.

Thạch Mại Sùng nói :

- Kỳ hẹn chưa tới, Tư Đồ lão đệ tại sao lại bảo có việc mà giáng lâm?

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

- Việc này không phải là việc của tại hạ, mà vị Miêu công chủ đây, hai câu chuyện khác nhau không thể coi là một được. Cho nên tại hạ không có việc gì mà phải để ý tới ngày hẹn vào mùng bảy tháng bảy cả.

Thạch Mại Sùng nghe nói, biết là Tư Đồ Ngọc là một tay rất cứng cỏi lợi hại, nên y liền quay sang hỏi Miêu Xích Phượng :

- Miêu công chủ xa xôi tới tận nơi đây, không biết có việc gì chỉ giáo thế?

Xích Phượng cười nói :

- Xin hỏi Thạch đại tài thần, sư huynh Hỏa Long chân nhân của tôi là Tổng thủ lãnh lục lâm bảy tỉnh phương Nam, thế mà sư huynh của tôi bỗng dưng qua đời chết một cách không được minh bạch. Miêu Xích Phượng này thân là sư muội, có nên hay có được quyền điều tra cái việc đó hay không?

Thạch Mại Sùng sa sầm nét mặt lại lớn tiếng đáp :

- Nên thì nên rồi, nhưng Miêu công chủ phải tới Lạc Hồn nhai mà điều tra việc này chứ không nên tới Quát Thương mê cung của chúng tôi.

Xích Phượng mỉm cười nói :

- Tại hạ đã tới Lạc Hồn nhai đại trại để hỏi Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm là người mới nhậm chức Tổng thủ lãnh lục lâm bảy tỉnh phương Nam, nhưng bởi vì Mộ Dung Lâm đã rời khỏi Lạc Hồn nhai, cho nên tại hạ mới đuổi theo tới đây.

Thạch Mại Sùng nói :

- Cô nương cho là Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm hiện thời có mặt ở Quát Thương mê cung này.

Tư Đồ Ngọc liền xen lời nói :

- Tại hạ cho là ngày mà Thạch đại tài thần rời khỏi Lạc Hồn nhai đại trại, tài thần có mang theo một cái rương thực lớn, vật đựng ở trong rương đó có lẽ là Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm chăng?

Thạch Mại Sùng là tay gian giảo quỷ quyệt, lão thấy Tư Đồ Ngọc lôi mọi chuyện bí mật mà y cần giấu ra, liền giật nẩy mình nhưng y che giấu được ngay, vờ như không biết ha hả cười nói :

- Tư Đồ lão đệ thực là người thông minh. Lão đệ đoán không sai một chút nào cả.

Tư Đồ Ngọc khẽ gật đầu nói tiếp :

- Thạch đại tài thần thẳng thắn như vậy thì tốt lắm, nếu không tại hạ muốn thỉnh giáo hỏi xem cái bộ Thiên Tàn Nhân Phát Cẩn Thân Y mà tài thần đang mặc ở trong người ấy đã lấy ở đâu ra?

Thạch Mại Sùng đỏ mặt bẽn lẽn không đáp. Tư Đồ Ngọc cười nhạt nói :

- Tại hạ theo chân Miêu công chủ tới đây để tìm Mộ Dung Lâm, điều tra chức Tổng thủ lãnh lục lâm bảy tỉnh phương Nam về trước, việc làm của tại hạ không phải vô lý, huống chi...

Thạch Mại Sùng thấy chàng ngừng lại không nói, thì cau mày hỏi :

- Huống chi sao? Tư Đồ lão đệ sao lại ngập ngừng không nói hết ý như vậy.

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

- Huống chi tại hạ còn muốn kiếm ngươi bạn tốt là Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu...

Thạch Mại Sùng ngắt ngang câu nói của Tư Đồ Ngọc :

- Trình Di Siêu không đi cùng với lão đệ sao? Tại sao lão đệ lại tới Quát Thương mê cung mà tìm loạn lên thế.

Tư Đồ Ngọc cười nói :

- Người bạn Trình Di Siêu của tại hạ bị Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh dùng quỷ kế cầm giữ, hoặc giả Tra Nhị Minh có hoảng hốt chạy tới nơi này để xin nương thân chăng?

Thạch Mại Sùng thấy đối phương không thể nào trưng ra bằng cớ được mà chỉ dùng những lời lẽ suy đoán thì đâu có chịu thừa nhận liền lắc đầu nói :

- Tư Đồ lão đệ, bận này thì lão đệ đoán sai rồi, Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh không có tới đây.

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nheo mắt hỏi :

- Thạch đại tài thần, tài thần có tiền có thế lực mà cũng lại là người có thân phận rất cao, thế mà còn có lòng không tốt, nói chuyện hoang đường bỡn cợt các nhân vật trẻ tuổi như tại hạ làm chi.

Thạch Mại Sùng tuy cũng biết Tư Đồ Ngọc nói phải có dụng ý gì chứ không sai nhưng trót đã ngồi trên lưng hổ thì y cũng đành phải liều tới cùng nên liền cười nói :

- Tất nhiên rồi, ta có lý do nào để mà nói chuyện hoang đường để lừa gạt lão đệ đâu?

Tư Đồ Ngọc quắc mắt cao giọng nói :

- Thạch đại tài thần...

Tư Đồ Ngọc chưa nói hết câu, thì người có ngoại hiệu là Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo đột nhiên xen lời nói :

- Vị Tư Đồ lão đệ kia, bần đạo xin thỉnh giáo lão đệ một tiếng. Lão đệ trước sau vẫn không chịu bỏ qua chuyện Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh, chắc là lão đệ có mối thâm cừu đại hận gì với y chăng?

Tư Đồ Ngọc cười không đáp ngay câu hỏi của Kim Phong Ác Đạo, mà chỉ nhìn lão cao giọng nói :

- Kim Phong đạo trưởng, trước khi trả lời câu hỏi trên của đạo trưởng, tại hạ có một vấn đề muốn xin thỉnh giáo đạo trưởng.

Kim Phong Ác Đạo gật đầu nói :

- Lão đệ có chuyện thì cứ nói ra.

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

- Đạo trưởng đã quan tâm tới Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh như thế chắc là phải có quan hệ với y.

Kim Phong Ác Đạo cười nói :

- Tất nhiên là phải có một chút quan hệ, nếu không, thì việc không có bận gì tới mình, làm gì phải nhọc lòng nhọc trí, nếu không có quan hệ thì việc gì bần đạo phải hỏi lão đệ làm chi cho mệt.

Tư Đồ Ngọc nói :

- Mối quan hệ giữa đạo trưởng và Tra Nhị Minh có thể cho mọi người biết được không?

Kim Phong Ác Đạo không cần giữ gìn ý tứ, cất tiếng đáp :

- Sao lại không thể cho biết được, Tra Nhị Minh là đệ tử của sư tỷ bần đạo, là U Linh bà bà, nói cách khác, Tra Nhị Minh là sư điệt của bần đạo.

Tư Đồ Ngọc và Xích Phượng đưa mắt lạnh lùng nhìn khắp mặt người hiện diện, họ thấy sau khi Kim Phong Ác Đạo nói rõ mối quan hệ của lão với Tra Nhị Minh, thì Tài Sát Thạch Mại Sùng, Ngân Như Bích đâm ra hoảng hốt lúng túng, ngay cả Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch và Sắc Sát Võ Tắc Thiên vẻ mặt cũng biến đổi.

Cứ nhìn tình cảnh ấy, thì Tư Đồ Ngọc và Miêu Xích Phượng cũng thừa biết bọn Mê cung Ngũ sát không hay biết mảy may gì về sự quan hệ giữa Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo và Tra Nhị Minh.

Thấy vậy, Tư Đồ Ngọc lại lên tiếng hỏi Kim Phong Ác Đạo :

- Kim Phong đạo trưởng, còn có một vị mà Tra Nhị Minh gọi là sư muội tên Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ, phải chăng cũng là đệ tử của lệnh tỷ U Linh bà bà.

Kim Phong Ác Đạo đáp :

- Đúng vậy, Tư Đồ lão đệ nhắc đến Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ làm gì thế?

Tư Đồ Ngọc đưa mắt nhìn Tài Sát Thạch Mại Sùng nói :

- Thạch đại tài thần, tại hạ xin hỏi lại Tài Thần một câu, xin Tài Thần vui lòng trả lời cho. tại hạ muốn hỏi Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh thực ra có mắt ở đây hay không?

Thạch Mại Sùng lúc bấy giờ đã biết tình thế có điều không ổn, nhưng không có cách gì lảng sang chuyện khác được, đành phải cứng cỏi làm ra vẻ giận nói :

- Tư Đồ lão đệ, lão đệ tuổi còn nhỏ, làm sao mà chóng quên như thế, vừa rồi ta đã nói qua, Tra Nhị Minh không có mặt ở đây.

Tư Đồ Ngọc cười nói :

- Thạch đại tài thần có dám đánh cuộc với tại hạ không?

Thạch Mại Sùng hỏi :

- Đánh cuộc như thế nào?

Tư Đồ Ngọc đáp :

- Nếu như tại hạ tìm được tung tích Tra Nhị Minh ở nơi đây, thì tài thần phải mang bao nhiêu núi vàng bể bạc mà tài thần đã tích tụ bao nhiêu năm nay chia cho tại hạ một nửa.

Thạch Mại Sùng nghe nói giật nẩy mình nhưng vốn là con người gian xảo quỷ quyệt, y cũng cố trấn tĩnh lớn tiếng quát :

- Nếu như tìm không ra thì làm sao?

Tư Đồ Ngọc cũng lớn tiếng đáp :

- Nếu như tìm không ra, tại hạ vốn không có tiền tài gì để đánh cá cả, vậy đành mang cái mạng sống này để mặc cho tài thần xử trí.

Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm nghe tới đây liền mỉm cười nói :

- Tư Đồ Ngọc, ngươi đánh cá như vậy không được đâu.

Tư Đồ Ngọc ngạc nhiên hỏi :

- Mạnh tiên tử muốn nói gì?

Mạnh Băng Tâm chỉ Tài Sát Thạch Mại Sùng nói :

- Nếu như Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh có mặt ở đây, thì Thạch tài thần chẳng có việc gì phải che giấu cả, còn như y không có ở đây thì ngươi thua trắng mắt ra rồi. Cái đánh cuộc chỉ có thua như vậy thì tự nhiên là không thể nào đánh cuộc được.

Tư Đồ Ngọc chắp tay mỉm cười nói :

- Đa tạ tiền bối đã có lòng lo lắng cho, nhưng đại trượng phu một lời nói đã nói ra thì bốn ngựa khó theo, đã gọi là nhân vật võ lâm, thì phải lấy tín nghĩa cho thực kỹ. Cuộc đánh đổ này đã đưa ra, thì Tư Đồ Ngọc chỉ khẩn cầu tiền bối một việc.

Mạnh Băng Tâm cười nói :

- Có việc gì ngươi cứ nói ra đi?

Tư Đồ Ngọc ánh mắt sáng ngời, lên tiếng cười đáp :

- Nếu như vãn bối thua cái mạng song nhỏ nhoi này sẽ giao đối phương ngay lập tức, còn vạn nhất mà Thạch tài thần thua, thì nửa số tài sản của tài thần quá to tát, chỉ sợ rằng tài thần lại hối mà không chịu trao ra thôi, cho nên Tư Đồ Ngọc này dám mong tiền bối đứng làm trung gian cho trận đánh cuộc này. Nếu có oai danh của Nhu Tình Tiên Tử Phụng Thoa lệnh chủ, thì tất nhiên việc đánh cuộc phải rất công bình, ai cũng không dám nuốt lời.

Mạnh Băng Tâm bật cười nói :

- Ngươi có vẻ tin tưởng lắm nhỉ.

Tư Đồ Ngọc cười nói :

- Trong cái việc đánh cá, thì trừ cái việc dùng ngụy kế để lừa bịp ra thì chả ai dám tin tưởng cả, mà chỉ trông vào thời cơ vận hạn mà thôi. Thế nào, tiền bối có chịu đứng làm trung gian cho không?

Mạnh Băng Tâm gật đầu nói :

- Được, ta sẽ làm trung gian cho, thực là suốt trong đời ta đây là lần thứ nhất ta lãnh chức vụ mới lạ này.

Tư Đồ Ngọc mừng rỡ nói :

- Tiền bối đã đứng làm chứng, thì xin hỏi lại Thạch tài thần một câu, xem tài thần có khiếp sợ mà hối hận gì không? Chỉ sợ tài thần không dám đem một nửa tài sản phú vạn địch quốc của mình mà trao cho kẻ khác thôi?

Mạnh Băng Tâm quả nhiên quay nhìn Thạch Mại Sùng mỉm cười hỏi :

- Thạch tài thần có nghe thấy không, tài thần có hối hận gì mà hủy bỏ vụ đánh cuộc này không?

Lúc ấy Thạch Mại Sùng thật rất muốn hủy vụ đánh cuộc này đi nhưng đã bị Tư Đồ Ngọc khéo léo đưa vào cái chỗ không thể chịu khuất phục được, không có cách gì thoái thác được, bèn quắc mắt cười vang lớn tiếng nói :

- Mạnh tiên tử nói gì vậy, Thạch Mại Sùng này lẽ nào lại vì chuyện tiền bạc mà nuốt lời hứa với kẻ hậu sinh tiểu bối được.

Tư Đồ Ngọc trừng mắt lớn tiếng nói :

- Thạch tài thần, tài thần ăn nói xin giữ ý tứ một chút, sở dĩ tại hạ xưng hô với Mạnh tiên tử là tiền bối cũng là vì có liên hệ sư môn, còn đối với các vị Mê cung Ngũ sát của tài thần, thì tại hạ chẳng cần phải cung kính như thế đâu.

Nói tới đây, chàng dừng lại giây lát, rồi mới cao giọng nói tiếp :

- Cho nên cái tiếng hậu sinh tiểu bối ấy thì tiếng hậu sinh tại hạ có thể nhận được, nhưng còn tiểu bối thì tại hạ không chịu đâu, vậy xin nhờ tài thần thu hai cái tiếng vô dụng ấy về cho, đừng có nói ra bừa bãi như thế nữa.

Mấy lời của Tư Đồ Ngọc nói cũng có hơi dữ dội, nhưng chàng nói vậy cũng có lý do, cho nên không ai có thể bắt bẻ được.

Tài Sát Thạch Mại Sùng mặt đỏ tía tai, gân trên trán nổi cả lên, rõ ràng là y tức giận đến cực độ.

Mạnh Băng Tâm phì cười nói :

- Được, người trẻ tuổi không nên ăn nói mạnh bạo quá, giờ đây ta muốn xem ngươi làm sao mà có thể tìm được Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh ở trong Quát Thương mê cung hoặc ở quanh quất đây.

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

- Khi nãy lúc vãn bối chưa xuất hiện, thì tiền bối định làm gì?

Mạnh Băng Tâm nghĩ ngợi giây lát đáp :

- Khi ấy ta định dùng môn huyền công Tuyệt Tình trảm là độc môn võ học của ta để phá hủy cái Thái Cực Đồ Hình to lớn kia đi.

Tư Đồ Ngọc đưa mắt nhìn Thái Cực Đồ cao giọng nói :

- Với khoảng cách xa như thế này, tiền bối vẫn có thể dùng huyền công Tuyệt Tình trảm có hiệu quả như với khoảng cách gần gũi tất gang hay sao?

Mạnh Băng Tâm cười nói :

- Ngươi cũng là tay khá, cho nên ta cũng chả cần phải giấu giếm làm chi, với một khoảng cách xa như thế này, thì thi triển huyền công Tuyệt Tình trảm để tấn công người cũng vô hiệu, nhưng để tấn công vật thì có lẽ có hiệu quả. Có điều bức Thái Cực Đồ Hình này bản chất không phải sắt mà cũng không phải đá, nếu đêm phá hủy đi thì cũng không đến nỗi mất nhiều sức lực lắm.

Tư Đồ Ngọc nghe nói cười bảo :

- Được, nếu như vậy thì xin tiền bối thi triển huyền công Tuyệt Tình trảm để phá hủy bức đồ hình đó đi, nhưng xin chỉ phá hủy cho ở mặt ngoài thôi, mà không nên phá hủy bất cứ vật nào ở bên trong Thái Cực đó.

Tài Sát Thạch Mại Sùng nghe Tư Đồ Ngọc nói như vậy thì biết việc cơ mật đã bị tiết lộ, vụ đánh cuộc của mình thế nào cũng phải thua.

Không những thua cuộc mà thôi, lại còn vì Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh và Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ mà phải đắc tội với Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo và Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm.

Thì ra bọn Mê cung Ngũ sát từ khi gây hấn với Phóng Hạc lão nhân Lâm Tháng Bô một người trong Thần Châu tứ dật, thì hẹn ngày bảy tháng bảy để giải quyết cho xong chuyện ân oán. năm người hiểu rằng với tiền tài và thế lực đầy đủ, lại có địa hình hiểm trở của Quát Thương mê cung, họ sẽ thừa cơ hội để chuẩn bị thực kỹ, sau khi đánh bại võ lâm để cầm đầu thiên hạ.

Nhưng Danh Sát Tiền Thông Thần sau khi suy tính lại thấy rằng nếu mang hết cả toàn lực của Quát Thương mê cung để đối phó với Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô, nếu ba vị Thần Châu còn lại là Giang Hà Điêu Tuyết Ông, Cự Phủ Tiều Phu và La Phù mai Tẩu mà tìm đến để báo thù cho Lâm Thắng Bô, thì bọn y thế nào cũng phải mắc vào hậu họa, sớm tối khó lòng mà ăn ngon ngủ yên được.

Cho nên Tiền Thông Thần hiểu rằng nếu muốn khai sáng tân phái để xưng bá trong võ lâm, so tài với các hảo thủ trong khắp thiên hạ và đề phòng Thần Châu tứ dật thì phải tìm thêm những cao nhân để tăng thêm uy thế mới xong, do vậy bọn Mê cung Ngũ sát Danh, Tửu, Sắc, Tài, Khí mới đều chuẩn bị lôi kéo các cao thủ để đối phó với Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô vào ngày ước hẹn mùng bảy tháng bảy.

Giữa lúc ấy, thì trên giang hồ đột nhiên truyền ngôn rằng, vị Phụng Thoa lệnh chủ, người oai danh lừng lẫy khắp vũ trũ khi xưa gần đây có thấy xuất hiện.

Danh Sát Tiền Thông Thần nghe nói liền nghĩ ngay rằng, nếu mà mời được Phụng Thoa lệnh chủ Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm thì chỉ cần một mình bà ta thôi, cũng đủ để đối phó với Thần Châu tứ dật rồi. Hiện tại thì hãy tạm thời chịu lún, mọi việc để bà ta làm chủ, đợi đến khi đã diệt xong cường địch rồi, hoàn thành nghiệp bá trong võ lâm, thì sẽ...

Tiền Thông Thần càng nghĩ càng thấy hay, bèn đem tất cả mọi việc trong Quát Thương mê cung giao cho Mê cung Tứ sát Tửu, Sắc, Tài, Khí còn chính y thì lên đường tới Miêu Cương.

Bởi vì Tiền Thông Thần nhớ rằng Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo cũng có quen biết ít nhiều với Phụng Thoa lệnh chủ Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm, mà chính y, thì chơi thân với Kim Phong Ác Đạo nên định nhờ Kim Phong Ác Đạo lôi kéo Tiên tử giùm.

Trước khi lên đường, Tiền Thông Thần đã đến dò kỹ bọn Tửu, Sắc, Tài, Khí, bảo rằng Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm là người tính tình cao ngạo ghê gớm, nếu như quả mời được bà ta đến, thì mọi người phải hết sức nhẫn nại bầu bà ta lên làm chủ.

Tửu, Sắc, Tài tam sát đều ríu rít vâng lời, nhưng Khí Sát Ngân Như Bích là người nóng nẩy, chưa từng được biết võ công của Nhu Tình Tiên Tử cao đến mức nào, cho nên ngoài miệng tuy không nói ra nhưng trong lòng đã có ý không phục.

Danh Sát Tiền Thông Thần đến Miêu Cương, sau khi nói rõ ý định của mình với Kim Phong Ác Đạo thì Kim Phong Ác Đao lập tức xoa tay cự tuyệt, cho biết Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm quyết không phải là phường danh lợi, hơn nữa lòng lại từ bi, tay chân lại nhẹ nhàng...

Kim Phong Ác Đạo chưa nói dứt lời, thì Danh Sát Tiền Thông Thần đã cắt ngang, bảo rằng :

- Không những Phụng Thoa lệnh mới tái truyền ra giang hồ vào hồi gần đây, mà chỗ ở của Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm là Vô Danh động Nam Hoang tử cốc xương người đã chất thành gò thành đống, khắp mặt đất đâu dâu cũng đầy những xương trắng.

Kim Phong Ác Đạo nghe nói Mạnh Băng Tâm đã thay đổi tính tình cho nên liền gật đầu ưng chịu, dặn dò Danh Sát Tiền Thông Thần hãy trở về Quát Thương trước, còn lão thì tới Nam Hoang tử cốc gặp Nhu Tình Tiên Tử, sau đó sẽ bàn bạc với nhau mà hành sự.

Ngờ đâu Kim Phong Ác Đạo vừa đến Nam Hoang tử cốc thì đã gặp Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm ra khỏi Vô Danh Cổ Động, thực là một sự may mắn vô cùng.

Hai bên nói chuyện với nhau một hồi, thì ai nấy đều đồng ý, nhưng Mạnh Băng Tâm đưa ra hai yêu cầu.

Điều yêu cầu thứ nhất là muốn Kim Phong Ác Đạo làm cho bà ta vài việc, giết vài người thù địch.

Điều yêu cầu thứ hai, là đợi tới Quát Thương mê cung gặp Mê cung Ngũ sát, mắt nhìn rõ mọi việc đâu đó, rồi mới quyết xem có nên hợp tác cùng nhau để dựng nghiệp không!

Kim Phong Ác Đạo hoàn toàn vâng chịu hai yêu cầu đó, tuy nhiên đến khi lão vì Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm hoàn thành xong vài việc cho bà ta và về tới Quát Thương mê cung, thì người đáng lẽ phải đợi chờ tin tức trong Cung là Danh Sát Tiền Thông Thần không hiểu vì phải giải quyết việc gì, lại chưa kịp trở về.

Mạnh Băng Tâm thấy thấy địa thế Mê Hồn giáp rất hiểm trở, hình thế Quát Thương mê cung thì thấy rằng có thể dựng nên cơ đồ, nhưng bà ta lại thanh minh rằng, cần phải đợi một năm sau mới có thể tham dự vào việc hợp tác sáng nghiệp được.

Tửu, Sắc, Tài, Khí tứ sát lấy làm lạ hỏi tại sao, thì Mạnh Băng Tâm bảo, bà ta có hẹn ước với một người, trong vòng một năm không được giết ai cả, cho nên có đảm nhận chứ minh chủ mà chịu bó tay như thế thì cũng chả có ý nghĩa gì cả.

Mê cung Tứ sát nghe nói có người hạn chế được hành động của Phụng Thoa lệnh chủ Nhu Tình Tiên Tử như vậy, thì kinh ngạc vô cùng. Trong bốn người mới phân ra hai ý nghĩ khác nhau.

Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch với Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên về một phái, chủ trương dẫu cho Mạnh Băng Tâm tạm thời không thể giết người thì cũng cứ mời bà ta đảm nhiệm chứ minh chủ để lấy oai danh.

Tài Sát Thạch Mại Sùng và Khí Sát Ngân Như Bích về một phái, chủ trương tìm cách để Mạnh Băng Tâm giết người, một khi sự hạn chế hủy bỏ thì Thần Châu tứ dật khó lòng mà thoát được độc thủ của bà ta.

Sau một hồi tranh luận, Tài, Khí nhị sát là bên cấp tiến chiếm được thượng phong còn nhị sát Tửu, Sắc là phải hòa hoãn, đành phải tuân theo sự sắp đặt của Thạch Mại Sùng và Ngân Như Bích.

Vừa vặn lúc ấy có hai người tự động dẫn xác đến chờ chết.

Hai người tự động đem thân chờ chết ấy chính là Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh và Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ.

Ở Lạc Hồn nhai đại trại, Tài Sát Thạch Mại Sùng thấy Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm thân tự đưa Tư Đồ Ngọc và Trình Di Siêu ra khỏi trại thì liền quay người khẽ cười nói với Tra Nhị Minh :

- Hồi Hỏa Long chân nhân chấp chưởng tín phù thủ lãnh của lục lâm bảy tỉnh phương Nam, lão đệ chức Phó tổng trại chủ, giờ đây tại sao lại phụ tá Mộ Dung Lâm cô nương, vì cớ gì mà mãi cứ ở dưới chân người ta như thế.

Tra Nhị Minh nghe Thạch Mại Sùng nói, cũng biết Thạch Mại Sùng có dụng ý gì, bèn gượng cười đáp :

- Tại hạ đức bạc tài hèn, dám mong lão nhân gia đề bạt cho.

Thạch Mại Sùng đưa mắt nhìn Tra Nhị Minh nói :

- Tra lão đệ, việc ta đề bạt lão đệ thì không có gì khó cả, nhưng không hiểu lão đệ định đề đáp cho ta gì đây.

Tra Nhị Minh biết Thạch Mại Sùng là người tính tình tham lam vô độ, những thứ hàng hóa tầm thường không thể nào lam thỏa mãn được tham vọng của y, liền tươi cười nói :

- Tại hạ lấy mấy chữ, lão nhân gia lấy gì cũng xin vâng, để gọi là sự báo đáp. Lão nhân gia đã vừa lòng chưa?

Thạch Mại Sùng nhe răng gật đầu nói :

- Được lắm! Sau khi lão đệ mà cầm được tín phù thủ lãnh rồi thì phải thống xuất quần hùng lục lâm bảy tỉnh phương Nam, nhất tề suy tôn Quát Thương ngũ sát chúng ta làm Minh chủ.

Tra Nhị Minh thấy không có người lạ ở bên, đứng thẳng người dậy cung kính vái chào Thạch Mại Sùng, rồi thấp giọng đáp :

- Lão nhân gia cứ yên tâm, Tra Nhị Minh này xem suốt đời nghe tôn lệnh, nguyện làm kẻ bộ thuộc của Mê cung.

Nói tới đây Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm đã quay trở lại nghiêm nét mặt lại nói với Tra Nhị Minh :

- Cứ theo lời nói của Tư Đồ Ngọc và Trình Di Siêu, thì có thể biết bọn họ rất nghi ngờ rằng sư muội của Phó trại chủ là Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ hiện thời đang ẩn nấp ở trong trại này, cho nên họ tạm thời rời khỏi nơi đây trong lúc này, nhưng dẫu sao cũng sẽ quay trở lại quấy nhiễu, cho nên theo ý ta...

Tra Nhị Minh cau mày đỡ lời hỏi :

- Có phải Tổng trại chủ không chịu cho Điền sư muội của tôi lánh mình ở đây nữa không?

Mộ Dung Lâm cười :

- Tra nhị ca đừng có hiểu lầm, ta không phải sợ gì kẻ địch và cũng không phải coi nhẹ mối tình sư huynh muội của nhị ca với Điền Cổ Lệ mà chỉ nghĩ tới sự an toàn của Điền cô nương mà tính như thế thôi.

Tra Nhị Minh hỏi :

- Tổng trại chủ có diệu kế gì xin cứ nói rõ cho biết!

Mộ Dung Lâm đáp :

- Thừa cơ Tư Đồ Ngọc và Trình Di Siêu vừa rời khỏi nơi đây chưa kịp quay trở lại, xin mời lệnh muội Điền cô nương hãy mau mau xuống núi đi tới nơi khác mà lánh mình, may ra thì có thể tránh thoát được tai mắt của đối phương.

Tra Nhị Minh nghe nói trong lòng rất căm hận, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên gật đầu cười nói :

- Kế của Tổng trại chủ thưc là cao minh, vậy tôi sẽ xin dặn dò Điền Cổ Lệ sư muội thu thập hành trang xuống núi để tránh họa ngay.

Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh đã có ý giết người, cho nên một mặt nói chuyện với Mộ Dung Lâm, một mặt đưa mắt ra hiệu cho Tài Sát Thạch Mại Sùng.

Thạch Mại Sùng bỗng ha hả cười nói :

- Mộ Dung cô nương, cách định liệu của cô nương hoàn toàn giống với ý kiến tại hạ xin mời cô nương một chén rượu.

Nói xong, Thạch Mại Sùng liền nâng một chén rượu ngon, mỉm cười đưa về phía Mộ Dung Lâm.

Mộ Dung Lâm đâu có ngờ, trong một khoảnh khắc ấy mà đã bị người bán mình mất rồi, cho nên cứ thản nhiên đỡ lấy chén rượu uống một hơi cạn luôn.

Trong rượu đã có chất thuốc mê do Thạch Mại Sùng phóng vào, nên Mộ Dung Lâm uống xong liền mê man ngã lăn ra đất ngay.
Chương trước Chương tiếp
Loading...