Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 21:



Lưu Hoành Vận mời mọi người:

- Nhân lúc còn nóng ăn thôi. Mọi người không nên khách khí.

Bụng Phạm Ninh quả thật cũng đói, hắn dùng tay cầm một cái bánh màn thầu lớn lên để gặm.

Ở triều Tống, chỉ cần đồ ăn dùng bột làm đều gọi là bánh, nướng lên thì gọi là bánh nướng, luộc thì gọi là bánh canh, hấp lên thì gọi là bánh hấp, bánh hấp ở phía Bắc lại được gọi là bánh bao, ở phía Nam thì gọi là bánh màn thầu.

Dê Thái Hồ ở trong phủ Bình Giang cũng hơi có danh tiếng trong thiên hạ, cho nên mùa đông ăn thịt dê từ xưa chính là phong tục của phủ Bình Giang.

Phạm Ninh lại nhấp thêm một ngụm nước canh dê thập cẩm thơm phức, cả người đều đã ấm lên.

Lưu Khang lúc này mới nói tiếp câu chuyện ban nãy.

- Huynh cũng là sau khi vào học đường mới biết được, đề bài vấn đáp có bốn cấp bậc, dễ nhất là 'Bách gia tính', tiếp theo là 'Thiên tự văn', tiếp theo nữa là 'Luận ngữ' hoặc là 'Mạnh Tử'.

- Nhưng khó nhất là khảo quan tùy ý nói một câu kinh văn, kiểu như là không đầu không đuôi, đệ bắt buộc phải nói đúng được xuất xứ của nó, đề bài này gọi là tìm nguồn gốc, nếu đệ rút thăm được đề bài này, hơn nữa còn đáp lại được, vậy điểm vấn đáp của đệ sẽ cao, ngược lại, 'Bách gia tính' cho dù đáp lại tốt, coi như là đã thông qua vấn đáp, nhưng điểm đạt được cũng sẽ không quá cao.

Phạm Ninh giờ mới hiểu được đề bài vấn đáp của hắn gọi là tìm nguồn gốc, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi lại hỏi:

- Vậy tìm nguồn gốc này có giới hạn không?

Lưu Khang mỉm cười:

- Đương nhiên là 'Luận Ngữ' và 'Mạnh Tử', tiểu học thục còn có thể học những thứ khác sao?

Phạm Thiết Chu liền vội vàng hỏi:

- Ninh nhi, con rút được đề gì?

Phạm Ninh cười:

- Rút được đúng tìm nguồn gốc, hỏi một câu ở trong 'Mạnh Tử', con vừa hay rất thuộc, cho nên đáp lại.

Phạm Thiết Chu mừng rỡ:

- Thật tốt quá!

Lưu Khang cũng giơ ngón tay cái lên:

- Vận may của đệ cũng không tồi!

Phạm Ninh nghĩ ra một chuyện lại hỏi:

- Vậy quan chủ khảo của vấn đáp này là ai?

- Có phải là một ông già da mặt trắng bóc, để chòm râu dài, ông ấy hôm nay hình như đội mũ cánh chuồn, trông đúng là một người rất nho nhã?

- Chính là người này.

Phạm Ninh nói.

Lưu Khang cười nói:

- Ông ta không phải là người dạy ở Diên Anh đường, mà là học chính của Ngô huyện chúng ta Triệu Tu Văn.

Tất cả mọi người giật mình kinh hãi, Học chính tại sao lại tới nơi này làm chủ khảo?

Phạm Ninh cũng rất tò mò, Học chính cũng tương đương với trường phòng giáo dục của huyện ở hiện đại rồi, lại chạy tới học đường Diên Anh làm quan chủ khảo, vậy là do nguyên do gì?

- Nguyên nhân cụ thể ta cũng không biết, dù sao lão hàng năm đều đến học đường Diên Khánh để làm chủ khảo vấn đáp, ít nhất cũng được năm sáu năm rồi.

Phạm Ninh đang cao hứng ăn, bỗng nhiên cảm nhận được có vật gì đó cứng nhọn đang đâm vào sau lưng mình, hắn lập tức mất hứng, quay đầu lại tức giận nói:

- Ngươi rốt cục không chịu kết thúc…

Đoạn phía sau hắn không nói tiếp, sau lưng không phải là tiểu loli, mà là một đôi chân dài, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, quả nhiên là nữ hiệp đại bảo kiếm.

Nàng ta đang đứng ở ngoài lều cỏ, tay cầm một bảo kiếm lớn dài ba xích, vẻ mặt lạnh lùng.

Phạm Ninh bỗng nhiên hiểu được tật xấu thích dùng đoản kiếm đâm phía sau người khác của tiểu loli là học từ đâu mà có rồi.

Phạm Ninh hừ một tiếng, xoay người tiếp tục uống canh dê thập cẩm của hắn.

Trên bàn ba người đang liếc mắt nhìn, trong ánh mắt không giấu được sự kinh hãi thán phục, sao lại có nữ tử cao như vậy.

Vẫn là Phạm Thiết Chu phản ứng đầu tiên, người ta đang tìm con trai y mà!

Y vội vàng hỏi:

- Vị cô nương này tìm con ta có chuyện gì sao?

- Chủ nhân nhà ta mời hắn đi một chuyến.

Nữ hiệp dùng bảo kiếm chỉ thẳng vào Phạm Ninh, trên mặt Phạm Thiết Chu giật giật một chút, tuy rằng bảo kiếm đang ở trong vỏ, nhưng dùng nó để chỉ người khác, có phải có chút thái quá không.

Lão vội vàng chắp tay nói:

- Xin hỏi chủ nhân của ngươi tìm con ta có gì chỉ giáo?

- Phụ thân đừng hỏi nàng ta, chủ nhân của nàng ta chính là tiểu nha đầu ngồi trên thuyền lúc nãy.

Phạm Thiết Chu có chút hồ đồ, đây là một tiểu nha đầu? Y lúc đó không nhận ra tiểu loli là nữ cải trang nam.

- Chính là chiếc xe ngựa đó à, lúc đó cha còn nói những người giàu không có quan hệ gì với chúng ta.

Phạm Thiết Chu tỉnh ngộ ra, hóa ra hài đồng kia lại là tiểu cô nương, bản thân cũng không nhìn ra, nghe nói tiểu cô nương đó tìm con trai mình, y lập tức yên tâm lại.

- Nếu như tiểu cô nương người ta đặc biệt mời con đi, con đi một chuyến xem, con là người đọc sách, người đọc sách không thể không có lễ nghĩa.

Cũng may Trương Tam Nương không ở đó, nếu không nàng nhất định sẽ hỏi bát tự người ta để tính nhân duyên rồi.

Phạm Ninh quả thật không muốn đi qua đó, tuy nhiên nữ hiệp đại bảo kiếm làm hộ vệ của tiểu loli này, nếu chẳng may động thủ, chính hắn cũng sợ sẽ chịu thiệt.

Thôi được, hảo hán không sợ thiệt thòi trước mắt, đi qua đó xem cũng không hại gì.

Phạm Ninh miễn cưỡng nói với nữ hiệp:

- Ta vốn không muốn đi, tuy nhiên lệnh phụ thân không thể trái, ta đi theo ngươi một chuyến.

Phạm Ninh từ từ đứng lên, đặt mọi thứ lên bàn, bước tám bước đi hướng về phía quán rượu đối diện.

***

Quán rượu đối diện tên là quán rượu Thuận Thiên, là quán rượu lớn nhất ở trấn trên, cao ba tầng, phía sau còn có mấy cái sân.

Lúc này cuộc thi đã hoàn toàn kết thúc, trong quán rượu đầy khách ngồi, đều là thí sinh cùng cha mẹ bọn họ, bọn họ ngồi thành nhóm, tụ lại uống rượu nói chuyện phiếm với nhau.

Phạm Ninh đi theo nữ hiệp đại bảo kiếm lên lầu hai, chỉ thấy tiểu loli đang đứng một mình ở trước cầu thang, Phạm Ninh đi lên trước cười hỏi:

- Có phải tiểu quan người muốn mời ta ăn cơm?

Tiểu loli bĩu môi:

- Đừng tự mình đa tình được không, cũng không phải ta tìm ngươi!

Phạm Ninh ngẩn ra:

- Vậy là ai?

- Đi theo ta là được!

Phạm Ninh cùng nàng ta lên lầu ba, đến trước một gian phòng lịch sự, tiểu loli trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Phạm Ninh đi theo nàng ta vào trong phòng, chỉ thấy một bình phong rất lớn đang chia căn phòng làm hai, bên trong năm sáu người ngồi, hình như đang thảo luận gì đó?

Một sĩ tử trẻ mười bảy mười tám tuổi đang đứng ở cửa, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, anh ta tên là Từ Thọ Xuân, Giải thí năm nay đứng thứ ba.

Tiểu loli thấy anh ta, lập tức mặt mày hớn hở nói:

- Biểu ca, muội dẫn người tới rồi.

- Suỵt!

Sĩ tử trẻ tuổi giơ ngón tay lên nói nhỏ:

- Chờ một chút, bọn họ sẽ thảo luận xong ngay thôi.

Anh ta lại cười cười xin lỗi Phạm Ninh, Phạm Ninh cũng có một chút thiện cảm đối với anh ta.

Sau tấm bình phong truyền đến tiếng thảo luận của vài lão già, một trong số đó hình như là tiếng của quan chủ khảo Triệu học chính, hóa ra là ông ta tìm mình.

- Thái Hồ Xuân tên này không tốt lắm, mặc dù có đặc sắc, có chút hơn bình thường, nhưng không đủ tao nhã, đổi tên khác đi.

- Vậy Bình Giang Tiểu Mi Trà thì thế nào?
Chương trước Chương tiếp
Loading...