Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 39:



Phạm Đại Xuyên nhướn mày: - Chuyện này không cần đâu! Quá lãng phí rồi.

Phạm Thiết Chu không nhịn được nữa: - Phụ thân, nương tuổi đã cao rồi!

- Được rồi! Ngươi đã một lòng hiếu thảo, ta cũng không quản nữa, còn có chuyện gì?

- Còn có chính là Cố tiên sinh ở tiểu học thục trong thôn đi nơi khác thăng chức rồi, Chu viên ngoại đồng ý để lão Tứ đến thay thế Cố tiên sinh.

Phạm Đại Xuyên nhảy dựng lên, con thuyền chênh một cái, lão vội vàng đỡ lấy mui thuyền, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: - Đây là thật sao? Đã quyết định chưa?

- Chu viên ngoại đã tuyên bố rồi, hai ngày nay lão Tứ đều dạy trong tiểu học thục.

Tin này còn khiến Phạm Đại Xuyên vui hơn nhiều so với việc Phạm Ninh thi đỗ Diên Anh học đường, con trai út có việc làm rồi, có thể tự nuôi bản thân rồi, giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho lão.

Huống hồ còn là làm tiên sinh, vừa dạy học, vừa ôn tập, sắp xếp này thật không thể tốt hơn được nữa.

- Đại lang, trở lại phải tạ ơn Chu viên ngoại thật tốt đấy!

- Cha, con đã cảm ơn rồi, nhưng có chuyện cha phải khuyên lão Tứ một chút.

Lúc này Phạm Đại Xuyên nhìn trưởng tử cũng thấy đặc biệt thuận mắt hơn, lão cười ha hả nói: - Con nói đi!

- Là thế này! Lúc Cố tiên sinh đi, đem học phí của hai tháng sau và năm sau đều giao cho Chu viên ngoại rồi, con tự ý làm chủ, khuyên Chu viên ngoại không nên giao học phí cho lão Tứ ngay, mà đưa theo tháng.

- Con làm rất đúng! Quyết định này phụ thân ủng hộ.

Phạm Đại Xuyên hiểu rất rõ con mình, mấy chục quan tiền tới tay con trai út, mấy ngày liền tiêu lung tung hết sạch, thật sự không thể đưa hết ngay.

- Nhưng mà Lão Tứ có chút tức con, phụ thân phải khuyên y chút.

- Đừng để ý đến nó, việc này cứ coi như là ta quyết định, nó dám làm xằng bậy, xem ta chỉnh đốn nó thế nào!

Tâm trạng Phạm Đại Xuyên rất tốt, lão bây giờ liền muốn nhanh chóng về nhà uống một chén.

- Đại lang, rượu Thiên Nhật Hương lần trước con còn không?

Thành tích khiến các học sinh lo lắng cả đêm cuối cùng cũng có.

Sáng sớm, Lưu viện chủ ôm một chồng bài thi vào lớp học, ông đặt bài thi xuống bàn cười nói: - Ta nghĩ hôm qua rất nhiều học sinh ngủ không ngon giấc đây!

Trên lớp học không có tiếng cười, bầu không khí ngược lại càng thêm căng thẳng.

Phạm Ninh liếc qua Chu Bội bên cạnh, thấy nàng thẳng lưng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bài thi trên bàn.

Lưu viện chủ lại nói: - Trước tiên nói một chút về phần thưởng của ba người đứng đầu đi! Người đứng đầu là một quyển bảng chữ mẫu của danh gia, người đứng thứ hai ta thưởng một thanh nghiên mực tốt nhất một phương, người đứng thứ ba là một chiếc bút lông sói tốt.

Lưu viện chủ ở trong học đường kiêm lên lớp thư pháp, phần thưởng của ông đương nhiên phải có liên quan đến thư pháp.

- Được rồi, nói một chút bài thi của hôm qua, nói tóm lại, cũng không quá khiến ta thất vọng, mặc dù tuyệt đại đa số học sinh đều không làm hết, chuyện này cũng trong dự liệu của ta, nhưng ít nhất cũng có trên một nửa đều chép được tám thiên, hơn nữa sai rất ít, điểm này rất tốt!

Lưu viện chủ dừng một chút lại nói: - Điểm tiêu chuẩn của ta mọi người đều biết rồi, thứ nhất là xem mức độ quen thuộc đối với 'Luận Ngữ', tiếp theo là xem thư pháp

Trong lòng Phạm Ninh trầm xuống, nếu muốn xem thư pháp, chỉ sợ lần này mình không vào được ba vị trí đầu rồi.

Lúc này, trợ giảng đã phát bài thi rồi, Phạm Ninh liếc mắt nhìn điểm số của mình, điểm đạt được là thượng thượng, đây là điểm cao nhất rồi, lòng hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Điểm số tiêu chuẩn trong kiểm tra ở triều Tống giống với khoa cử, phân thành sáu cấp thượng thượng, thượng trung, thượng hạ, trung thượng, trung hạ, hạ hạ.

Mỗi một cấp chia thành loại Giáp và loại Ất, dấu trên bài thi của Phạm Ninh là một chữ Ất, điểm số của hắn là thượng thượng loại Ất, hiển nhiên là thư pháp của mình mất điểm, nhưng đây cũng không phải là thi thư pháp, điểm thư pháp chiếm không cao, cho nên điểm số cuối cùng của Phạm Ninh vẫn là khá cao.

Lần này đứng thứ ba là Lưu Khang, y chép được tám thiên, nhưng tám thiên không sai chữ nào, thư pháp cũng tốt, điểm là thượng trung loại Giáp.

Tất cả học sinh đều vỗ tay chúc mừng, Phạm Ninh quay đầu nhìn, Lưu Khang xúc động đến mức mặt mũi đỏ bừng, vò đầu cười ha hả không ngừng.

- Lần này đứng thứ hai là Phạm Ninh, mười phần hoàn toàn đúng, không sai một chữ nào, điểm là thượng thượng loại Ất.

Trên lớp học lại một mảnh xì xào bàn tán, Phạm Ninh thế mà lại không đứng thứ nhất, mặc dù Lưu viện chủ không nói, nhưng mọi người đều biết, Phạm Ninh chắc chắn là mất điểm ở thư pháp.

Ánh mắt Phạm Ninh nhìn chằm chằm bài thi của mình, khuyết điểm về thư pháp lại một lần nữa khiến hắn đau nhói.

Chu Bội lại ngưng trọng sắc mặt, mím chặt môi.

Lưu viện chủ nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: - Người đứng đầu là Chu Bội, mười phần đúng hết, không sai chữ nào, thư pháp rất tốt, đạt điểm thượng thượng loại Giáp.

Trên lớp học lập tức phát ra một trận vỗ tay nhiệt liệt, Chu Bội nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, nhất thời cười tươi như hoa, dương dương đắc ý liếc qua Phạm Ninh.

Phạm Ninh cười cười: - Chúc mừng ngươi!

- Cũng được!

Chu Bội cả người sảng khoái, cuối cùng cũng vượt được Phạm Ngốc Ngốc bên cạnh rồi.

- Có điều kiểu thi này Nha nội ta đây sẽ không để trong lòng, chẳng có ý nghĩa gì.

Trợ giảng đem phần thưởng đặt trên bàn ba người, Phạm Ninh là một nghiên mực, trị giá trăm văn tiền.

Tuy rằng còn kém xa Đoan nghiên mà Âu Dương Thiến tặng hắn, nhưng so với nghiên mực đá cũ mấy văn tiền mà hắn dùng bây giờ, còn tốt hơn nhiều.

Chu Bội lật lật chữ mẫu, tiện tay ném cho Phạm Ninh: - Loại chữ mẫu này ta không thiếu, cho ngươi.

Phạm Ninh nhìn thoáng qua, là 'Liễu Công Quyền bia văn tập', hắn xem qua trong tiệm sách trên trấn, yết giá 150 tiền.

- Bảng chữ mẫu này rất tốt, sao lại không cần?

- Hừ! Trẻ con dưới quê không được học, trở về ta sẽ cho ngươi xem cái gì gọi là chữ mẫu đẹp.

Phạm Ninh nhướn mày: - Vậy ta ngược lại cũng phải mở mang tầm mắt một chút.

Đến tận lúc buổi trưa tan học, Lưu Khang vẫn còn chìm đắm trong hưng phấn của việc đứng thứ ba.

- Lần đầu tiên thi đứng thứ hạng cao, hôm nay phụ thân ta chắc chắn sẽ thưởng cho ta thật nhiều.

Phạm Ninh cười nói: - Hôm nay huynh muốn về nhà sao?

Lưu Khang nhìn hắn một cách kì lạ: - Đệ không biết hôm nay được nghỉ sao?

Phạm Ninh giật mình: - Ta mới đi học bốn ngày, đã nghỉ học rồi?

- Đó là bởi vì đệ là xếp lớp vào, chúng ta đều đã đi học chín ngày rồi.

Trường học triều Tống thực hiện chế độ tuần nghỉ, mỗi mười ngày nghỉ một ngày, ngoài ra còn có các ngày lễ tết, ví dụ Nguyên Đán, Thượng Nguyên, Hàn Thực, Thiên Khánh, Đông Chí, năm ngày lễ lớn này đều được nghỉ bảy ngày.

Phạm Ninh vừa mới vào học đường không lâu, không quan tâm ngày nghỉ lễ, không ngờ đi học mới bốn ngày, ngày nghỉ đầu tiên đã đến rồi.

- Vậy lúc nào thì tan học?

- Đương nhiên là giống bình thường rồi, buổi chiều luyện chữ xong là có thể về nhà.

Có lẽ là bởi vì cuối tuần, đồ ăn hôm nay cũng không tệ lắm, Phạm Ninh lấy một con cua hấp, một đĩa măng hấp thịt mặn, một đĩa rau xào, lại bưng một bát canh trứng, hai cái màn thầu thịt và một bát cơm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...