Đại Yêu Chớ Suốt Ngày Ăn Vạ Bậy

Chương 44



Tu sĩ gầy còm mặc hoàng bào nhích lại gần bọn họ, có chút kích động nói: "Số của những tán tu như chúng ta thật quá khổ, không có pháp bảo lợi hại gì cả, thực lực lại không đủ cao, muốn đi bí cảnh một chuyến thì chín phần chết một phần sống. Nhưng...... nếu đạo hữu có thể bán mấy tấm phù cho chúng ta, vậy ta thật sự vô cùng cảm kích."

“...... Chúng ta có Tật Tốc Phù và Mê Thụy phù, có tác dụng trong khoảng một khắc đồng hồ." Diệp Tố bỗng nhiên nói: "Muốn mua hay không?"

"Có thể thử hiệu quả trước không?" Tu sĩ gầy còm mặc hoàng bào cố gắng để cho mình trở nên chính khí hơn chút.

Diệp Tố tiện tay rút ra một tấm Mê Thụy phù, quay đầu nhìn về phía các sư đệ sư muội: "Được."

Minh Lưu Sa thấy thế thì lập tức muốn tránh sang bên cạnh, nhưng hoàn toàn không nhanh bằng tay Diệp Tố, Mê Thụy phù đã bị nàng đập vào lưng: "Lại, là, ta......"

Hắn kiên cường chống đỡ nói hết ba chữ rồi mới nhắm mắt ngã xuống đất.

"Phù này có tác dụng với tu sĩ tới cảnh giới gì?" Tu sĩ gầy còm mặc hoàng bào trong lòng kích động, lại trấn định hỏi.

Ánh mắt Diệp Tố nhìn thẳng vào vẻ gian xảo trên khuôn mặt của tu sĩ phía đối diện một lát, nàng mới hỏi: "Bây giờ đạo hữu đã ở cảnh giới gì?"

"Ta? Không cao, Trúc Cơ tiền kỳ mà thôi, đã tu luyện gần năm mươi năm." Tu sĩ gầy còm mặc hoàng bào khoát tay: "Không có thiên phú gì."

"Ừm." Diệp Tố hờ hững nói, sau một khắc, giữa ngón tay nhanh chóng kẹp lấy Mê Thụy phù, phóng về phía tu sĩ hoàng bào.

Đối phương vô cùng nhạy bén, tốc độ nhanh hơn gấp đôi Minh Lưu Sa, nhưng khoảnh khắc Diệp Tố vung Mê Thụy phù thì nàng cũng đồng thời đập vào trên người mình một tấm Tật Tốc Phù, đuổi kịp tu sĩ hoàng bào, lại lấy ra Mê Thụy phù, dán trên người hắn ta.

Thân thể tu sĩ hoàng bào chậm lại, lập tức ngã xuống.

Diệp Tố cúi đầu nhìn người nọ đã ngã xuống đất, chờ trong giây lát, nàng mới tốt bụng xoay người kéo lá bùa xuống, chờ tu sĩ gầy còm mặc hoàng bào tỉnh lại, nàng mới ung dung nói: "Mê Thụy phù hữu dụng với tu sĩ Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ tiền kỳ, Tật Tốc Phù thì chắc là hiệu quả với tất cả cảnh giới, vừa rồi ta đã dùng nó để đuổi kịp ngươi."

Tu sĩ gầy còm mặc hoàng bào: “......”

Diệp Tố rút ra một nắm lớn Mê Thụy phù và Tật Tốc Phù: "Muốn không, đạo hữu?"

Tu sĩ gầy còm mặc hoàng bào đứng dậy: "Muốn, ngươi có bao nhiêu ta muốn bấy nhiêu."

Diệp Tố cầm một lá bùa lắc lắc: "Hai mươi viên linh thạch trung phẩm một tấm."

"Ngươi ăn cướp à?" Tu sĩ hoàng bào kinh ngạc: "Phù của cảnh giới Trúc Cơ trong Ngũ Hành Tông cũng chỉ mười viên trung phẩm một tấm, đạo hữu, ngươi bán như vậy không quá thỏa đáng đâu."

"Hiệu quả bùa ta vẽ có đáng giá hai mươi viên linh thạch trung phẩm hay không, đạo hữu cũng đã nhìn thấy." Diệp Tố giả vờ muốn cất bùa lại: "Bên trong bí cảnh, mạng quan trọng hay linh thạch quan trọng đây?"

“Ấy ấy, đạo hữu, chúng ta thương lượng lại một chút được không?" Tu sĩ hoàng bào không cam lòng nói.

Diệp Tố chỉ dừng lại một chút, lại tiếp tục cất đi, còn quay người đi trở về.

Tu sĩ hoàng bào không ngờ tiểu đạo hữu này trông có vẻ còn trẻ tuổi, dáng vẻ như mới xuất môn, vậy mà có tài như thế, hắn ta vội vàng đuổi theo rồi hô to: "Đạo hữu, đạo hữu! Hai mươi thì hai mươi!"

Diệp Tố lúc này mới dừng bước, lại móc các tấm phù ra, đếm từng tấm rồi đưa cho hắn ta.
Chương trước Chương tiếp
Loading...