[Đam Mỹ] Vô Song

Chương 1: Quyển 1: Mưa Gió Biên Cương



Gió Bắc cuốn đất, gió xuân chưa qua.

Sắp đến tháng ba, nơi biên giới cái lạnh vẫn còn.

Sắc trời một khắc trước còn hiện ra màu xanh, trong chớp mắt, nói biến sắc liền biến sắc, gió lạnh thổi tới, mây đen kéo đến, trên đỉnh đầu một mảnh u ám, tựa như hóa thành bóng mờ không tan, đè nén trong lòng mọi người.

Uất Trì Kim Ô cảm thấy tốc độ di chuyển của đoàn xe chậm lại rõ ràng, không khỏi vén màn lên, rướn cổ ra bên ngoài dò nhìn.

Gió gào thét xen lẫn cát cuốn vào, ái thiếp bên cạnh kêu lên một tiếng, vội ôm lấy cánh tay của hắn.

"Lang chủ, trước khi trời tối, chúng ta vẫn còn kịp vào thành sao?"

Thanh âm uyển chuyển kiều mị thoáng hóa giải lo âu trong lòng Uất Trì Kim Ô, hắn vỗ nhẹ lên đùi ái thiếp, dưới lớp y phục mỏng truyền tới cảm giác đàn hồi, có thể tưởng tượng nếu bỏ đi lớp y phục cản trở kia sau đó sờ lên quả thực rất là trắng mịn, nhưng hắn bây giờ không có tâm tư cùng ái thiếp tán tỉnh.

"Hẳn là có thể." Uất Trì Kim Ô nhíu mày, không chắc chắn nói.

Hắn vốn là vương tộc Vu Điền quốc, lần này phụng mệnh Vu Điền vương, đến Trung Nguyên triều cống.

Trung Nguyên lúc này, Đại Tùy vừa mới thay quyền Chu triều, trở thành tân vương triều tại phương Bắc.

Tùy Đế Dương Kiên hùng tâm bừng bừng, dốc sức vì nước, làm cho sinh mệnh của triều đại mới này, từ từ lên cao như ánh mặt trời mọc, tỏa ra hào quang vô hạn, ngay Trần triều phía Nam, cũng cho sứ giả vào triều để chúc mừng.

Vu Điền mặc dù di dời đến một vùng ven phía Bắc Trường Thành, lại là một nước nhỏ hẹp, nhưng vẫn thường xuyên bị Đột Quyết quấy rầy, không khỏi phiền hà, Vu Điền vương nghe nói Tùy triều năm nay di dời tân đô, liền nhanh chóng mượn cơ hội này, phái Uất Trì Kim Ô dẫn đầu sứ đoàn, mang theo lễ vật long trọng tới Đại Hưng thành gặp mặt Tùy Đế, thứ nhất là tạo dựng mối quan hệ tốt, thứ hai là để thỉnh cầu Tùy triều xuất binh bảo vệ Vu Điền.

Ai ngờ dọc đường này không hề thuận lợi. . ngôn tình hài

Rời khỏi Vu Điền, khi đoàn người đi qua Thả Mạt, ngựa trong đoàn đột nhiên phát bệnh, vừa nôn mửa vừa tiêu chảy, khó khăn lắm mới nghỉ ngơi mấy ngày, lần nữa lên đường, lại gặp phải thời tiết xấu thế này, Uất Trì Kim Ô trong lòng phiền não bất an, hận không thể mọc ra hai cánh lập tức bay đến Đại Hưng thành.

Hắn không nhịn được hướng về phía góc xe ngựa nhìn một cái.

Chỗ đó có hai chiếc rương chồng lên nhau, bên trong đựng y phục tùy thân của Uất Trì Kim Ô, bởi vì buồng xe rộng rãi, rương cũng không lớn, Uất Trì Kim Ô cố ý cho người để lên xe ngựa của mình, không cần chuyển ra phía sau.

Hắn liên tục nhìn chăm chú ngay cả ái thiếp cũng phát hiện ra hành động này, người sau liền nở nụ cười duyên dáng: "Lang chủ, chẳng lẽ trong rương kia còn ẩn giấu một vị đại mỹ nhân?"

Tâm tình căng thẳng của Uất Trì Kim Ô bởi vì câu nói đùa này mà thoáng giãn ra: "Nếu thật là đại mỹ nhân, thì ngươi như thế nào?"

Mỹ thiếp hờn dỗi: "Vậy thiếp không còn cách nào khác là chủ động nhường cho người tài sắc hơn, chắp tay nhường lang chủ lại!"

Uất Trì Kim Ô cười to, ôm nàng vào trong ngực, hai người da thịt thân mật, ngươi ngươi ta ta, lúc này một hồi huyên náo, không ngờ lại xua tan hơn nửa mây đen trong lòng Uất Trì Kim Ô.

"Nếu ta nói cho ngươi biết, ngươi tuyệt đối không được truyền ra ngoài, ít nhất trước khi chúng ta vào Đại Hưng thành, không được nhắc tới trước mặt bất kì ai."

Thần sắc hắn càng nghiêm nghị, mỹ thiếp càng tò mò, kéo tay áo Uất Trì Kim Ô ra sức nũng nịu, lại một hồi quấn quít nhau.

Uất Trì Kim Ô lúc này mới chậm rãi nói: "Bên trong rương kia, cũng là đựng cống phẩm."

Mỹ thiếp nghi ngờ: "Chẳng phải cống phẩm đều được đặt trong xe ngựa phía sau ư?"

Uất Trì Kim Ô: "Những thứ kia chẳng qua là đồ vật bình thường, dù là vàng bạc châu báu, Tùy Đế là hoàng đế đại quốc, làm sao có thể đặt vào trong mắt?"

Mỹ thiếp càng tỏ ra kinh ngạc: "Nước Vu Điền chúng ta nhỏ bé, còn có thứ gì tốt, có thể khiến cho Tùy Đế không khỏi kinh ngạc? Chẳng lẽ là ngọc đẹp hiếm thấy?"

Uất Trì Kim Ô véo gương mặt xinh xắn của đối phương một cái: "Thông minh, đúng là có liên quan tới ngọc, nhưng không phải ngọc thông thường, mà chính là Thiên Trì Ngọc Đảm*."

[*thiên trì: ao trời; đảm: lòng trong của cái gì đó; giống như ở giữa viên ngọc có ao trời]

Mỹ thiếp kêu lên thất thanh: "Chính là trong truyền thuyết kia, ngọc đảm có thể làm người ta trường sinh bất lão?!"

Lời chưa dứt, miệng đã bị Uất Trì che lại, mỹ thiếp liền phản ứng lại ánh mắt nghiêm nghị của hắn, vội vàng thấp giọng nói: "Thiếp thất thố rồi, bảo vật này là bảo vật trấn quốc của Vu Điền, vương thượng sao lại chịu mang tặng cho bên ngoài?"

Uất Trì Kim Ô không biết làm sao: "Không nỡ tặng thì còn có cách gì? Lần này vương thượng muốn cùng Tùy triều kết minh, tất nhiên phải dâng lên chút đồ tốt, mới cho thấy được mười phần thành ý."

Thiên Trì Ngọc Đảm tuy có hai chữ thiên trì, nhưng không liên quan với thiên trì, nó chính là được một tên tiều phu ở Vu Điền quốc trong lúc đốn củi trên núi vô tình phát hiện, tiều phu lạc vào sơn động, tại một chỗ sâu trong hang động phát hiện khối ngọc thạch này giống như quả tim của ngọn núi. Tương truyền quanh thân nó sáng long lanh như sương sớm, một khối băng xanh ở giữa tâm thạch, như núi tuyết bao quanh thiên trì, nên mới có tên như vậy.

Tiều phu dâng tặng cho Vu Điền vương đời trước, khi đó có tin đồn mẫu thân Vu Điền vương mắc phải bệnh lạ, chữa mãi không khỏi, liền gọt lấy một mảnh ngọc đảm mài thành bột cho vào thuốc, không những hoàn toàn bình phục, thậm chí da thịt cũng như mới, dung nhan cũng khác hẳn. Nghe đâu vị Vương Thái hậu này sống đến tận hơn chín mươi tuổi, cho đến những năm trước đây mới qua đời.

Chính vì như vậy, cái tên Thiên Trì Ngọc Đảm được lan truyền nhanh chóng, trong mắt nhiều người, nó không chỉ có thể làm người ta khôi phục thanh xuân, hơn nữa còn chữa trị được bệnh nan y, giúp người luyện võ thay gân rửa tủy. Một món bảo vật thế này, dân chúng người người mơ ước, chỉ tiếc Vu Điền giữ làm quốc bảo, cũng không ai biết Vu Điền vương cất giấu nó ở nơi nào, người Đột Quyết đối với Vu Điền quốc nhỏ này luôn chằm chằm dòm ngó, nguyên do trong đó chắc hẳn là vì ngọc đảm.

Vu Điền vương cũng không phải kẻ ngốc, hắn vẫn hiểu đạo lý hoài bích kỳ tội*, so với mất nước diệt dân, nhà tan cửa nát, dĩ nhiên một khối ngọc đảm không quan trọng đến vậy, dâng tặng nó cho Tùy Đế thỉnh cầu che chở, tốt hơn so với việc bị người Đột Quyết cướp đi.

[*hoài bích kỳ tội(怀璧其罪): người không có tội nhưng vì giữ ngọc quý bên mình sẽ dễ gặp tai họa]

Mỹ thiếp sau khi nghe xong ngọn nguồn, không khỏi chắc lưỡi hít hà: "Nhưng mà lang chủ, một món bảo vật trân quý như vậy, trên đường chỉ có mấy người hộ tống, thật sự không sao ư?"

Uất Trì Kim Ô cười nói: "Ngươi chớ xem thường mấy người bên ngoài, đó đều là cao thủ tuyệt đỉnh bên người vương thượng, lần này gần như toàn bộ được phái tới, nhìn qua bọn họ càng khó phát hiện mới càng tốt."

Suy nghĩ một lúc, hắn lại dặn dò: "Chuyện này ngươi biết ta biết, tuyệt không được truyền tới tai người thứ ba."

Mỹ thiếp gật đầu liên tục: "Thiếp đã rõ lợi lại, nếu tiết lộ ra ngoài, chuyến này khó tránh nguy hiểm đến tính mạng, dĩ nhiên càng ít người biết càng tốt."

Uất Trì Kim Ô xoa nhẹ đầu tóc đen của nàng, hài lòng nói: "Ngươi theo ta bốn năm năm, ta từ trước đến giờ biết ngươi là hiểu chuyện nhất. Có điều ngươi cũng không cần quá lo lắng, chờ chúng ta vào thành, Tùy Đế chắc chắn sẽ phái người tới hộ tống chúng ta vào kinh, đến lúc đó liền an ổn không cần lo."

Hai người thủ thỉ với nhau, gió càng lúc càng lớn, xen lẫn mang theo cát và tuyết, xe ngựa vững chắc cũng hơi lay động, phát ra âm thanh khó chịu.

Uất Trì Kim Ô không còn hứng thú nói chuyện, mím chặt môi không nói thêm gì nữa.

Ái thiếp níu chặt xiêm y của hắn, cả người gần như rúc lại trong ngực hắn không dám nhúc nhích.

Giữa lúc tiếng gió gào thét không nghỉ, Uất Trì Kim Ô tựa hồ nghe thấy một trận tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.

Đoàn người kia dưới khí trời này lại đi rất nhanh, không có khả năng là đội buôn tiếc mạng yêu tiền, nói không chừng là Tùy Đế phái sứ giả đến tiếp ứng cho bọn họ.

Uất Trì Kim Ô tinh thần chấn động, đối diện ái thiếp nói: "Ta ra bên ngoài nhìn một chút..."

Màn xe bị vén lên, thị vệ bên ngoài tự ý nghiêng nửa đầu vào, vội vàng nói: "Lang quân, gió cát này quá lớn, chúng ta đến phía trước tạm lánh——"

Biến cố vừa phát sinh trong nháy mắt.

Uất Trì Kim Ô từ không vui vì bị thị vệ quấy rầy, chuyển sang mở to mắt kinh ngạc, thời gian cũng chỉ trong chốc lát.

Hắn mở mắt trừng trừng nhìn huyết quang chợt lóe, đầu thị vệ bay lên, đập vào trong nóc xe, rồi nặng nề rơi xuống, lăn mấy vòng trên tấm lông cừu trắng, hết thảy máu tươi nhuộm thành một màu đỏ, cuối cùng lăn đến bên chân Uất Trì Kim Ô.

Tiếng thét chói tai của ái thiếp truyền tới ngay bên tai, giờ khắc này sao mà trở nên cách xa, hắn cảm giác lỗ tai mình như bị lụa mỏng che lại, mơ hồ, nghe không rõ.

Một trận ớn lạnh đập vào mặt, hắn giật mình, nội tâm đã sớm nôn nóng gào thét thúc giục bản thân né tránh, nhưng hắn sống trong nhung lụa đã lâu thân thể không kịp phản ứng, từ ngực truyền tới cơn đau nhức lạnh thấu xương.

Tầm mắt Uất Trì Kim Ô bị máu đỏ đầy trời bao trùm.

Thì ra một người từ lúc sinh ra đến chết, chính là nhanh như vậy.

Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi người hắn ngã xuống.

...

Tuyết rơi nhiều bay tán loạn, đủ để bao trùm hết thảy thế gian dơ bẩn.

Nhưng mà cũng chỉ là tạm thời che giấu, một khi mây mở tuyết ngưng, uế vật lại lần nữa lộ ra.

Có vài người kinh tởm đến mức, ngay cả tuyết to như lông ngỗng rơi xuống cũng không thể che nổi.

Máu khô chuyển thành đen, xen lẫn trong khối tuyết, chợt nhìn giống như những viên đá nhô ra từ tuyết đọng.

Ngựa chết đã lâu nằm trên đất, bên cạnh xe ngựa bị lật ngã, mấy cái đầu một nửa bị chôn trong tuyết, ngay lúc này khí đã tuyệt từ lâu.

Tiếng vó ngựa từ xa đến gần.

Mười mấy kỵ binh dũng mãnh, từ trong tuyết phi nhanh đến, vó ngựa đá tung lớp sương băng và bông tuyết cùng bay tán loạn, hợp thành từng màn hơi khói mờ mịt.

Người dẫn đầu một thân áo lông đen, che đầu lại kỹ càng, chỉ có áo choàng theo gió giương cao, phần phật vang dội.

Phía sau hơn mười người còn che kín hơn, ngay cả ống tay áo cũng được quấn chặt, không người nào muốn để lộ da thịt giữa nơi gió tuyết khó chịu thế này.

Bọn họ tựa hồ đã sớm đoán được trận biến cố phát sinh trước mắt này, không những không tỏ ra kinh ngạc sợ hãi, ngược lại còn lũ lượt xuống ngựa tiến lên, khom người xem xét.

Một cổ thi thể ngã nằm trên tuyết, sau lưng một vết thương từ nơi cổ họng kéo dài đến gáy bị tuyết đọng bao trùm hơn nửa, chỉ lộ ra một đoạn cổ gần như cùng màu với tuyết, da thịt bị cắt, sâu đến thấy xương, cổ gần như bị cắt thành một nửa, có thể thấy kẻ giết người rất dùng lực.

Một bàn tay dưới lớp áo lông đen lộ ra.

Bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương được lớp da thịt mỏng bao bọc không lộ vẻ gầy gò, cũng không căng đầy, vừa vặn hoàn hảo, như ngọc trúc đều đặn xòe ra, không cần làm ra cử chỉ hoa mỹ, cũng khiến người ta bất giác dừng tầm mắt lại trên đó. Một đôi tay như vậy, nếu không xuất thân từ tầng lớp giàu sang cực hạn, tuyệt không dưỡng ra được.

Nhưng chủ nhân đôi tay này lại không hề tránh những vật bẩn, cầm lên một nắm tuyết dính máu vò nặn chốc lát, rồi buông ngay, tuyết đọng giữa ngón tay lã chã rơi xuống, dính trên vạt áo lông lưu lại không đi.

Nam nhân cúi đầu nhìn một cái, chân mày hơi nhíu lại.

Tên nha sai bên cạnh đang lo không có cơ hội nịnh bợ vị đại nhân vật từ kinh thành tới này, thấy vậy gấp rút lấy ra một chiếc khăn sạch, nở nụ cười tiến lên:

"Ở đây tiểu nhân có khăn, ngài —— "

Lời còn chưa dứt, liền thấy đối phương cởi cả chiếc áo lông xuống, trực tiếp ném ra phía sau!

Tên tiểu nha sai ở sau trợn mắt hốc mồm nhìn chăm chú, áo choàng của nam nhân được người trẻ tuổi sau lưng đón lấy.

Bùi Kinh Chập hơi lộ ra biểu tình cười khổ: "Lang quân..."

"Cầm." Nam nhân thờ ơ.

Không có áo choàng che chắn, y bào của hắn trực tiếp lộ ra trong gió tuyết, phát quan ngọc bạch y, tay áo rộng cuồng vũ.

Người ngoài nhìn vào răng trên răng dưới đều run rẩy, nhưng sắc mặt nam nhân không hề thay đổi, khom người cúi đầu, tiếp tục đi xem xét cỗ thi thể kia.
Chương tiếp
Loading...