Dám Yêu Em Không

Chương 39: Đối diện



“Như lạc đà không hề uể oải dù vất vả, nóng bức, đói, khát trên sa mạc đầy cát; sức chịu đựng ngoan cường sẽ giúp con người vượt qua mọi hiểm họa.”

-Akhenaton-

**********

-Anh…

-Gì thế?

-Sao lại không đến gặp em sớm hơn?

-Em hỏi vậy sao anh có thể trả lời?

-Em chỉ cần một câu trả lời thôi!

-Vậy..để anh hỏi em: nếu anh gặp em sớm hơn,có chắc gì em sẽ nhớ đến anh không?

-……

-Dù anh không phải người đầu tiên,nhưng sẽ là người cuối cùng và là người duy nhất bước vào thế giới của em.Tình đầu có thể khó quên,nhưng tình cuối sẽ là mối tình theo em cả đời,nếu là em,em sẽ chọn thế nào?

……………………

“Khắc Dung! Con..rốt cuộc con làm việc này là vì điều gì?? Nếu con hận ta,thì cứ trút hết lên đầu ta đây này!! Sao lại lôi mấy đứa nhóc đó vào?”

Các dây thần kinh hằn rõ trên trán và thái dương ông cụ.

Không thể tin lòng hận thù đã ăn sâu vào máu đứa con gái mà ông thương yêu hết mực,là kết tinh tình yêu của ông và người phụ nữ ông yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời.

Ánh mắt khinh khỉnh nhìn về phía ông,gương mặt tối sầm ,từ kẽ răng bà rít lên đầy đay nghiến.

“Ông tự hỏi chính mình xem xem ông đã làm gì?? Ông nghĩ tôi hận ông và đứa con riêng của ông là chỉ vì lí do đó thôi sao?!?”

Đoạn bà ta quay ra nhìn Vũ,nụ cười nhếch mép hàm ẩn ý riêng.

“Chỉ tội cho thằng nhóc đó! Vũ,ắt hẳn cậu rất muốn biết nguyên nhân bố mẹ mình chết thế nào phải không?”

Vũ sững người.

“..Bà..bà đang nói cái gì? Bố mẹ tôi chết..bà biết lí do?”

Đứng bên cạnh,ông Phúc mặt tái mét, thân hình run run nhưng vẫn cố đứng vững.Thấy vậy,bà cười khẩy,giọng lạnh nhạt dần.

“Sao?Tôi nói đến đây ông sợ rồi sao,ông Phúc? Ông tưởng giấu kín chuyện này rồi thì sẽ không còn ai biết sao?”

“Đúng! Lí do tôi sống đến giờ phút này là để chứng kiến gương mặt đó của ông đấy,”cha” yêu quý ạ!”

Bà ta cười to.

Nhưng đó là tiếng cười đau khổ đầy chua chát,hòa lẫn với hai dòng nước mắt lăn dài trên gò má.

Bà ta hận vì mang trong mình quá nhiều những bí mật,không chỉ của bà mà còn của người khác.Nó đã trở thành cái gánh nặng xúc tác thêm mối hận thù sâu thẳm trong lòng người phụ nữ ấy,không có cách nào để quên cũng như dứt ra khỏi những suy nghĩ mộng mị.

Ngừng lại một lúc,bà ta mới tiếp lời,ngón tay chỉ thẳng vào ông Phúc.

“Đúng!Anh trai ruột của tôi-tức là cha cậu đấy Vũ-đã bị chính tay ông ta giết chết!Ông còn giấu được nữa không?”

Vẻ bàng hoàng sững sỡ hiện lên hết trên nét mặt của mọi người.

Nhưng người sửng sốt hơn cả là Vũ.

Anh lặng người khi nghe tin sét đánh đó,quay ra nhìn ông nội mình mà run run,giọng nói như lạc hẳn đi,nghèn nghẹn đắng ngắt.

“N..nội..có thật…là như vậy không?”

Ông nhắm mắt ngẩng đầu lên mà câm lặng..

…………………..

Trong vòng tay Vĩ đang bế nó,nó cảm thấy như quá khứ đang quay trở lại.

Thật khác với vẻ lạnh lùng mà nó thấy ở hắn,lần này cách hắn bế nó thật nhẹ nhàng và nâng niu.

Nhưng tác dụng của thuốc đè nặng trĩu trong đầu và lên người nó,không có cách nào nó có thể cất lời, chỉ có thể mập mờ qua đôi mắt mà nhìn thấp thoáng hình ảnh của hắn.

Lát sau nữa,nó cảm thấy hắn đặt nhẹ nó xuống giường, tiếp đó là chút đau nhói vì đầu mũi kim tiêm lên cánh tay nó.Trong chốc lát,nó cảm thấy sức lực như được hồi phục chút ít,đã có thể tỉnh táo hơn và nhẹ giọng nói được.

“Đây là..?”

“Cô mới tỉnh,nên sức khỏe chưa được phục hồi đầy đủ.Cứ nằm nghỉ ngơi đi,đừng ra ngoài.”

Gương mặt lạnh lùng của Vĩ chỉ khiến nó thấy cảm kích,đan xen với chút khó hiểu.

Tại sao..anh ta vẫn tốt với nó đến thế?Anh đã cố ý giải thoát nó khỏi việc bị bà ta tổn hại đến thân xác,chỉ tiêm cho nó thuốc làm giảm sức đề kháng để nó không chống cự được.

Vậy sao anh còn để tâm đến nó bằng cách tiêm loại thuốc khác giúp hồi phục sức khỏe cho nó chứ?

Như hiểu được suy nghĩ của nó, Khánh Vĩ vừa cất đồ vừa trả lời cho câu hỏi của nó.

“Đây là thuốc tiêm TAD-600,có tác dụng hồi phục thể lực, chỉ có thể là chút ít nhưng có thể giúp cô đủ khả năng chạy thoát khỏi đây. Lát nữa tôi sẽ giúp cô ra khỏi đây,nhớ chạy càng xa càng tốt. Chỗ này giờ không còn an toàn được đâu,cô nên lo cho thân mình trước đi.”

“..Còn…anh..?”

“Tôi ư?Số phận tôi đã gắn chặt với nơi này,dù có thế nào cũng không thể thoát khỏi đây được. Chỉ còn chút khả năng giúp cô trốn thoát mà thôi..”

Vĩ cúi đầu,tận sâu đáy mắt nét buồn rười rượi ấy khiến nó có chút không cam tâm.

Nó đã từng rất hận anh,nhưng bây giờ chuyện đó nào còn liên quan gì nữa?

Đưa tay ra cô kéo lấy tay áo Vĩ,khó khăn lắm mới có thể nói tiếp.

“Anh..nhất định phải trả thù..Khắc Dung sao?”

Đôi mắt ngày một u tối thay cho câu trả lời.

“Hận thù..ư?Có nghĩa gì..kia chứ?”

“Em không hiểu sao??Không phải vì bà ta xuất hiện mà cuộc đời tôi phút chốc đảo ngược, rồi lại ép tôi rời xa em,rồi lại còn phá vỡ giấc mơ mà tôi luôn hằng mong ước cả đời!”

Thân hình run run,anh nắm chặt lấy hai vai nó mà trút hết giận dữ,đôi mắt hoang dại đến điên cuồng…Sực mình nhận ra nó đang ngây người nhìn anh,thân thể còn yếu ớt, anh mới vội buông nó ra, mái tóc xoăn cam nhạt xòa xuống trước trán che đi đôi mắt âm u.

“..Giờ..tất cả đã chấm dứt hết rồi…Tiền bạc,danh vọng, địa vị? Tôi đã hiểu dù có bao nhiêu nhưng mãi mãi tôi chẳng có thể vui vẻ được..Cuộc đời tôi mãi vẫn chỉ chìm ngập trong vũng bùn nhơ bẩn ấy mà thôi..”

Đôi tay bé bỏng nhẹ nhàng đưa lên chạm lấy hai bàn tay anh đang ôm lấy gương mặt mình đau đớn,nụ cười mỉm nhẹ nhàng hiện trên môi nó.

“..Không..đừng nghĩ vậy..Anh..có quyền..được sống tiếp…có quyền được..nắm giữ..hạnh phúc..kia mà..?”

“Nhi..”

Nhìn cô gái nhỏ vị tha trước mặt,anh cảm thấy xấu hổ với bản thân.

Anh hận con người trước kia của anh đã cam tâm làm tổn thương tinh thần cô ấy,nỗi đau quá lớn mà không có cách nào anh có thể xóa nhòa quá khứ tăm tối ấy.

Sau bao nhiêu chuyện,cô vẫn bao dung mà tha thứ cho anh..nước mắt hiếm hoi rơi trên gương mặt anh..là hối hận hay nuối tiếc? Có lẽ là cả hai,người anh giận lẽ ra không phải là cô ấy,mà chính là bản thân anh.

Anh đã không đủ mạnh mẽ đứng lên bảo vệ cô ấy,mà lại còn làm tổn thương cô ấy bằng cách rời xa cô khi cô giữ trọn niềm tin ở anh. Và tất cả những gì anh đã làm…

Anh tự cười,tự chửi vào bản thân.

Đúng. Anh là tên khốn nạn,quá yếu hèn mà không dám đối diện sự thật mà chỉ biết trốn chạy.

Quá khứ ấy…nếu..có thể bỏ qua,vậy cuộc đời anh không phải sẽ tốt đẹp hơn sao?

“Bộp bộp bộp!”

Tiếng vỗ tay của người nào đó ở trước cửa phòng khiến cả hai giật mình sững người quay lại nhìn.

“Câu chuyện chia sẻ cảm động quá nhỉ?Nhưng xin lỗi..cho tôi cắt ngang,được chứ?”

Đầu mũi súng của Đăng Hải chĩa vào cả Vĩ,đôi lông mày đen của hắn cau lại không ngừng nhìn chăm chăm vào đối phương.

“Khánh Vĩ! Màn kịch cậu diễn đạt đấy,nhưng..quả là nghi ngờ bấy lâu của tôi là đúng! Muốn động đến Khắc Dung ư?Vậy bước qua xác tôi trước đi!”

Còn nó chỉ có thể cảm nhận làn hơi ấm nóng từ bàn tay anh đang nắm lấy bàn tay nó thật chặt như không rời..
Chương trước Chương tiếp
Loading...