Đàn Lang

Chương 39: 39: Sóng Ngầm Thượng



Thời điểm từ ngõ Cây Hòe trở về phủ Hoàn, bước chân của tôi nhẹ nhàng như trút được gánh nặng.

Tào thúc nói, ngoại trừ hai cha con bọn họ ra thì sẽ còn có ngươi khác tới giúp một tay.

Điều này khiến cho tôi có chút kinh ngạc, bởi vì từ lúc Tào thúc đi theo tổ phụ tôi hành tẩu giang hồ thì không còn qua lại với người ngoài, ngay cả một kẻ hầu cũng không có, bất kể là chuyện nặng nhọc hay lặt vặt đều do ông tự mình lo liệu.

Cho nên hôm nay lúc tôi đến tìm bọn họ, nhìn thấy không chỉ có người dẫn đường mà còn có nô bộc hầu hạ thì vô cùng bất ngờ.

Xem ra năm ấy, sau khi mỗi người một ngả, Tào thúc không hề giống như tổ phụ, sống cuộc sống điền viên đọc sách.

Ông không hề kể cho tôi biết mình đang làm gì.

Tôi cũng từng thử dò hỏi mấy lần nhưng Tào thúc chỉ trả lời qua loa rồi lại lái sang chuyện khác, tựa hồ như không muốn nói rõ.

Có điều Tào thúc luôn hành sự chắc chắn, tôi nghĩ ngợi hồi lâu, cảm thấy trên đời này cũng chỉ có ông và Tào Lân là biết rõ lai lịch của tôi và tổ phụ.

Mà hiện tại người có thể giúp tôi, cũng chỉ có Tào thúc mà thôi.

Còn về lời dặn dò của tổ phụ, tôi suy đi nghĩ lại, cảm thấy cũng không thể xem là bản thân làm trái được.

Ông từng nói nếu như không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không được đi tìm Tào thúc.

Thứ nhất, không phải là tôi đi tìm Tào thúc mà là Tào thúc tìm được tôi; thứ hai, chuyện ngày hôm nay nếu không tính là vạn bất đắc dĩ thì chuyện gì mới xem như phải đây?

Tôi khẽ thở dài trong lòng.

Tổ phụ còn từng nói, đời người như một ván cờ, sai một li đi ngàn dặm, cho dù có cố hết sức cứu vãn thì cũng khó mà quay về đường cũ được.

Ông quả không hổ là cao thủ hạ sấm, không chỉ tính toán được người trong thiên hạ mà ngay cả cháu gái ruột cũng chẳng thoát nổi.

Ở chỗ của Tào thúc rốt cuộc vẫn còn người ngoài, vì cẩn thận, tôi không nói cặn kẽ về mưu đồ bí mật kia cho ông biết, chỉ nói e rằng Tuần Thượng sẽ sớm bị bắt giam.

Bất luận là chuyện có thành hay không thì lúc phủ Tuần đại loạn chính là thời cơ để chúng tôi đục nước béo cò.

Tào thúc hỏi vì sao tôi lại biết, tôi nói rằng tôi lén nghe được lúc các chủ nhân bàn luận chính sự.

Tào thúc gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Còn về phần số sách kia sau khi trộm được về sẽ xử trí thế nào thì Tào thúc cũng có tính toán sẵn.

Ông nói căn viện ở ngõ Cây Hòe có một hầm ngầm, khô ráo sạch sẽ, bốn vách tường kiên cố.

Chúng tôi có thể tạm thời giấu sách ở chỗ này, sau này mới tìm một chỗ khác chuyển đi.

Tất cả mọi chuyện đều đã được sắp đặt hoàn hảo, chỉ đợi phía bên Đại trưởng công chúa động thủ.

Tôi vừa đi đường vừa mải mê nghĩ ngợi về những chuyện này, chẳng mấy chốc mà phủ Hoàn đã hiện ra trước mặt.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của tôi, Công tử đã trở về từ lâu.

“Nàng vừa đi đâu vậy?” – Vừa vào cửa, hắn nhìn thấy tôi liền trực tiếp hỏi.

Tôi tưởng rằng như bình thường, hắn sẽ ở lại Thái học thảo luận học vấn với đám văn sĩ hơn nửa ngày trời mới hồi phủ, không ngờ lần này hắn lại về sớm thế.

Thấy thần sắc hắn dường như có chút nóng nảy, tôi kinh ngạc nói dối – “Ta… lúc nãy cảm thấy trong người hơi khó chịu nên ra ngoài mua thuốc.”

“Thuốc ư?” – Công tử nhìn hai ta trống không của tôi hỏi – “Thuốc nàng để đâu?”

Tôi đáp – “Là thuốc bột, uống tại chỗ rồi mới quay về.”

Công tử à một tiếng.

Tôi nghi ngờ hỏi ngược lại – “Công tử không tin ta à, cảm thấy ta chạy ra ngoài làm chuyện xấu?”

Công tử hơi sửng sốt, vội nói – “Không phải vậy.”

Tôi nói – “Vậy thì vì sao lần này công tử lại về sớm như vậy?”

Ánh mắt Công tử hơi lóe lên, quay đầu đi – “Ta không thể về sớm một chút được à? Cũng chẳng phải là chưa từng nhìn thấy bia kinh, có gì mà luận bàn.” – Dứt lời hắn lại nhìn tôi – “Giờ nàng không đau bụng nữa à?”

Tôi gật đầu – “Không đau nữa.”

Công tử gật đầu nói – “Vậy thì tới đây thay y phục giúp ta.” – Dứt lời hắn cất bước đi về phía nội thất.

Tôi kinh ngạc hỏi hắn – “Công tử còn định ra ngoài sao?”

Công tử nói – “Không phải, ta muốn lập tức đi gặp mẫu thân.”

“Gặp công chúa ư?” – Tôi hỏi – “Vì sao vậy?”

Công tử lạnh mặt, hừ một tiếng.

Nguồn cơn khiến cho hắn không vui cũng bởi vì một chuyện.

Hôm nay là ngày cháu trai của Tuần Thượng chào đời, Đại trưởng công chúa liền tặng sang một phần lễ dày cùng đủ loại đồ chơi quý giá để chúc mừng.

Công tử vốn luôn phản đối chuyện Đại trưởng công chúa nịnh bợ Tuần Thượng, sau khi biết chuyện này liền nổi giận ra mặt, vì vậy hắn muốn đi gặp mẫu thân để hỏi cho ra nhẽ.

Nhưng vào lúc tôi đang hầu hạ hắn thay y phục thì nữ quan theo hầu bên cạnh Đại trưởng công chúa lại tới, nói với Công tử là Đại trưởng cho mời Công tử qua đó.

Tôi và Công tử cùng kinh ngạc không thôi.

Công tử hỏi – “Mẫu thân muốn gặp ta vì chuyện gì?”

Nữ quan nói – “Bẩm công tử, thiếp không rõ ạ.”

Công tử cười lạnh nói – “Tốt lắm, ta cũng có chuyện muốn gặp mẫu thân.” – Dứt lời liền bước thẳng ra ngoài.

Tôi đang định đuổi theo nhưng nữ quan lại ngăn tôi lại.

“Công chúa có lệnh” – Nàng nói – “Chỉ cho mời công tử qua đó, những người còn lại không cần đi theo.”

Tôi kinh ngạc.

Công tử cũng ngạc nhiên không kém, hắn cau mày nhưng không nói gì.

“Nàng chờ ở đây, ta đi một lát sẽ quay lại” – Hắn nói xong liền đi cùng nữ quan.

Nhìn theo bóng lưng Công tử biến mất sau cánh cửa, trong lòng tôi cũng thầm hiểu chuyện này ắt không tầm thường, tám phần là đã trù tính vẹn toàn, có thể công khai với người khác.

Đại trưởng công chúa tuy đã quyết ý để cho hoàng hậu và Tạ thị đi tiên phong nhưng dẫu sao trên tay bà cũng đang nắm giữ chiếu thư của Thái hậu.

Ngày hôm qua, Đại trưởng công chúa đã vào cung xin chiếu thư, mưa rền gió dữ chuẩn bị giáng xuống, cho dù có chu đáo đến đâu thì cũng phải đề phòng biến cố, nhất định phải để cho người trong phủ chuẩn bị sẵn sàng.

Công tử đi rất lâu, đến tận giờ Hợi mới quay trở về.

Sắc trời đã tối đen từ lâu, bình thường vào giờ này hắn đã đi nghỉ ngơi rồi.

“Công tử dùng bữa rồi sao?” – Tôi vừa giúp hắn thay y phục vừa hỏi.

“Ừ.” – Công tử đáp lời, đầu mày vẫn cau lại giống như có tâm sự trong lòng.

Tôi biết là tôi đã đoán đúng.

“Đại trưởng công chúa gọi công tử qua đó lâu như vậy là vì chuyện gì?” – Tôi hỏi.

“Không có gì.” – Công tử nhàn nhạt đáp, ngừng một hồi, hắn lại chợt nói – “Nghê Sinh, ngày mai hai vị tẩu tẩu sẽ cùng các con đến hành cung Huỳnh Dương, nàng cũng đi theo đi.”

Lời này quả thực khiến tôi bất ngờ.

“Tại sao?” – Tôi hỏi.

“Không tại sao hết.” – Công tử nói – “Nàng đi theo là được rồi.”

Qua lời này của Công tử, tôi cơ bản đã xác định được Đại trưởng công chúa không hề nói cho hắn biết tác dụng của tôi trong kế hoạch tạo phản lần này.

Tôi từng đe dọa Đại trưởng công chúa, nói rằng thuật này là thiên cơ, không thể tiết lộ cho người khác, bằng không sẽ bị trời phạt.

Thiết nghĩ, Đại trưởng công chúa cũng chẳng bằng lòng nói ra, thao lược xuất chúng như vậy, bà dĩ nhiên sẽ không thừa nhận biện pháp này là nhờ tôi bốc toán mới có được.

Song tôi vẫn hết sức ngạc nhiên.

Hai vị thiếu phu nhân mang theo con cái đến hành cung Huỳnh Dương đương nhiên là để tránh nạn, đề phòng binh tai, còn Công tử để cho tôi đi theo bọn họ, là vì lo lắng cho an nguy của tôi sao?

Tôi nói – “Nếu như công tử không nói rõ ra thì ta quyết không đi.”

Công tử xoay người, nhấc lên đặt xuống thanh bảo kiếm trên kệ, nói – “Mấy hôm trước không phải nàng từng than rằng từ ngày Lạc Dương cấm giao du, suốt ngày phải ở trong phủ rất buồn chán đó sao? Vả lại gần đây Chiêm Nhi lại đổ bệnh, đường đi gập ghềnh trắc trở, có nàng ở cạnh chăm sóc cũng tốt.”

Hóa ra là vì lý do này.

Hoàn Chiêm là con trai thứ của Đại công tử Hoàn Du, vừa tròn năm tuổi, sức khỏe đích thực không tốt.

Những lời than phiền kia cũng là do tôi nói, chẳng qua là kiếm cớ để mang chữ nháp của Công tử ra chợ bán.

Tôi nói – “Nhưng ta có thể trợ giúp cho công tử là bởi vì sinh thần tương hợp, đối với tiểu công tử chưa chắc đã có tác dụng.”

Công tử đang định mở miệng thì tôi lại nhìn hắn hỏi – “Công tử, trong phủ xảy ra chuyện gì sao?”

Công tử hơi sửng sốt, lập tức nói – “Trong phủ có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

Tôi cười một tiếng – “Nếu không phải như vậy thì vì sao công tử lại đột nhiên muốn bảo ta đi?”

Vẻ mặt Công tử tỏ ra lạnh nhạt – “Đừng nói bừa, nàng không muốn đi thì thôi.” – Dứt lời liền đi thẳng ra phòng ngoài.

Tôi nhìn bóng lưng của hắn, hài lòng đắc ý tiếp tục giúp Công tử chuẩn bị nước cỏ lan rửa mặt

Nói thật lòng, nếu như không vì bộ sách kia của tổ phụ thì đề nghị của Công tử quả thực rất đúng ý tôi.

Tôi nhất định sẽ nghe theo lời hắn, đến hành cung Huỳnh Dương, cách xa chốn thị phi này.

Nhưng nếu muốn lấy lại Vô Danh Thư thì chỉ có duy nhất một cơ hội, nếu như không nắm chắc thì chẳng biết chúng sẽ lại rơi vào tay người nào.

Giả như bị loạn quân dùng một mồi lửa đốt hết thì tôi đúng là khóc không ra nước mắt.Tạo phản là chuyện lớn hệ trọng, các vị chủ nhân phủ Hoàn miệng kín như bưng mà trong đám nô tỳ cũng chỉ có một mình tôi là rõ sự tình.

Sáng sớm hôm sau, hai vị thiếu phu nhân quả nhiên mang theo con cái, dưới sự hộ tống của gia nhân, lên xe ngựa rời khỏi phủ Hoàn.

Hành cung Huỳnh Dương là ấp phong của Đại trưởng công chúa, cách Lạc Dương không xa.

Bình thường nếu có thời gian rảnh, các chủ nhân phủ Hoàn cũng thường xuyên đến đó nghỉ ngơi cho nên không có ai cảm thấy kỳ lạ.

Từ Khoan và Lý thị có lẽ cũng đánh hơi được chút phong thanh, đặc biệt là Lý thị vì hôm đó chính bà ta là người nhận được thư của hoàng hậu.

Nhưng cả hai đều là người từng hầu hạ trong cung nhiều năm, hiểu rõ lợi hại cho nên từ đầu đến cuối đều không hề lắm miệng.

Sau khi hai vị thiếu phu nhân rời đi chưa được bao lâu thì Thẩm Xung đột nhiên lại ghé thăm phủ Hoàn.

Từ ngày Công tử từ quan đến nay, đã lâu rồi tôi chưa được nhìn thấy Thẩm Xung, lần gặp mặt này khiến cho tôi vô cùng vui vẻ.

Có điều trên khuôn mặt Thẩm Xung đã không còn vẻ ôn hòa tự tại như xưa.

Chàng mặc quan phục, lúc bước vào trong viện còn mang theo cả gió bụi.

“Nghê Sinh,” – Chàng nhìn thấy tôi liền hỏi – “Công tử nhà nàng đâu rồi?”

Tay tôi vẫn đang ôm bó hoa mới cắt từ sau hậu viện, nói – “Công tử đang ở thư phòng ạ.”

Thẩm Xung gật đầu ừ một tiếng sau đó rảo bước đi thẳng về phía thư phòng.

Công tử cho tất cả hạ nhân lui xuống hết, ngay cả tôi cũng không được phép đi vào.

Hai người đóng chặt cửa, ở trong thư phòng nói chuyện rất lâu.

Sắc mặt Thẩm Xung tệ như vậy, không cần đoán cũng biết là vì chuyện gì.

Đại trưởng công chúa và Thái hậu muốn động thủ, người của phủ Hoài Âm Hầu tất nhiên cũng không thể thiếu phần.

Thẩm Xung không phải là kẻ mắt mù tai điếc, những thứ này không gạt được chàng.

Nhưng Thẩm Xung lại là Thái tử Tẩy mã, phụng sự ở Đông cung, người mà chàng phụ tá đương nhiên là Thái tử.

Thẩm Diên và Đại trưởng công chúa muốn đối phó với Tuần Thượng, không thể nào không đối chọi với Thái tử.

Mà điều rối rắm nhất chính là chàng đã biết trước được chuyện này; phải đứng về phía người nhà giữ miệng kín như bừng hay là đứng về phía Đông cung báo tin này cho Thái tử, đúng là đường nào cũng khó.

Tôi ngồi dưới mái hiên, chậm rãi cắt tỉa từng cành hoa rồi cẩn thận cắm vào trong bình.

Tôi nghĩ, cách tốt nhất của Thẩm Xung hiện tại chính là giả câm giả điếc, bởi vì chàng không có lựa chọn nào khác.

Chuyện này can hệ đến cả tộc Thẩm thị, thậm chí là mạng sống của Thái hậu.

Còn hành vi của Tuần Thượng và Thái tử, người trong thiên hạ đều nhìn thấy hai năm rõ mười.

Chỉ cần người khởi sự cầm lên cờ hiệu cần vương, lại danh chính ngôn thuận, món nợ này chẳng có ai là không tính được ra.

Đến tận trưa, Thẩm Xung và Công tử mới từ trong thư phòng bước ra.

Vẻ mặt cả hai đều nghiêm túc, riêng Thẩm Xung thì lại càng nặng nề.

“Bây giờ huynh tính đi đâu?” – Công tử hỏi Thẩm Xung.

Thẩm Xung không trả lời, bỗng nhiên chàng nhìn về phía tôi hỏi – “Nghê Sinh, nàng cũng biết cắm hoa à?”

Tôi đáp – “Cũng chỉ biết một chút thôi ạ.”

Cái này dĩ nhiên là khiêm tốn.

Tôi biết Thẩm Xung không chỉ ưa thích làm vườn mà còn rất tâm đắc với nghệ thuật cắm hoa.

Tôi đây là noi theo người hiền, tốn hết bao tâm tư mới học được thành tài.

Cũng may là một phen tâm huyết cuối cùng cũng không uổng phí, rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội thể hiện ở trước mặt chàng

Có điều lần thể hiện này thật chẳng đúng dịp chút nào, thần sắc của Thẩm Xung chẳng vì vậy mà nhẹ nhàng hơn.

“Hôm nay ta chỉ xin nghỉ nửa ngày, vẫn phải sớm trở về thôi.” – Chốc lát sau, Thẩm Xung quay đầu lại, nói với Công tử.

Công tử gật đầu.

Thẩm Xung nhàn nhạt nói cáo từ rồi xoay người rời đi.

“Dật Chi.” – Lúc Thẩm Xung đi đến cửa viện, Công tử chợt mở miệng gọi.

Thẩm Xung quay đầu lại.

Công tử nói – “Huynh vẫn nên nghe theo lời phụ thân huynh, đến ấp phong đi.”

Thẩm Xung ngẩn ra, một lát sau khóe môi hiện lên nét cười khổ – “Mọi người đều ở lại, một mình ta đi thì có ý nghĩa gì.” – Dứt lời, chàng xoay người rời đi.

Công tử nhìn theo bóng Thẩm Xung, một lúc sau lại đột nhiên quay đầu lại.

Tầm mắt tôi vẫn dán chặt theo bóng lưng của Thẩm Xung, không kịp thu lại, vừa vặn chạm ngay phải ánh nhìn của Công tử.

“Nàng học cắm hoa lúc nào thế?” – Công tử hỏi.

Tôi nói – “Ta vẫn biết cắm hoa đó chứ, công tử không thấy mấy bình hoa trong thư phòng huynh đều do ta cắm à?”

Công tử nói – “Nhưng chưa bao giờ thấy nàng bỏ tâm tư tinh tế như hôm nay.”

Tôi đáp – “Trước cũng tinh tế mà, chẳng qua công tử không để ý đấy thôi.”

Công tử chỉ hơi nhướng mày xem như đáp lại sau đó quay lưng đi vào trong thư phòng.

Tôi đi theo phía sau Công tử, đem bình hoa vừa cắm xong đặt lên trên án.

“Công tử thấy có đẹp không?” – Tôi hỏi.

Công tử ngồi trước án, liếc mắt một cái rồi trả lời – “Ừ!”

Tôi hỏi – “Vừa rồi vì sao công tử lại khuyên biểu công tử về đất phong?”

Ánh mắt Công tử hơi biến hóa.

“Chẳng vì sao cả.” – Hắn điềm nhiên như không – “Chẳng qua là vì phủ đệ của Hoài Âm Hầu ở đất phong đã quá cũ kỹ, phòng ốc dột nát, dù sao thì hiện giờ ở quan thự cũng chẳng có việc gì làm vì vậy ta mới khuyên Dật Sơ nên về xem một chuyến.”

Trong lòng tôi thầm than, Công tử đúng là một người đơn thuần, đến nói dối cũng không biết cách.

Thẩm Xung là nhi tử duy nhất của Thẩm Diên, mà Đông Cung lại là nơi trọng địa trong lần khởi sự này.

Dĩ nhiên là Thẩm Diên sợ Thẩm Xung xảy ra sơ xuất cho nên mới muốn đẩy chàng về đất phong, tránh qua cơn tai ương.

Công tử nếu vẫn nuôi mộng muốn trở thành rường cột nước nhà thì chuyện đầu tiên phải làm chính là luyện được da mặt giống như Đại trưởng công chúa.

“Nàng quan tâm Dật Chi thật nhỉ.” – Công tử trả lời xong, chợt nhìn tôi hờ hững buông một câu.

Tôi đáp – “Ta vừa nghe công tử nói vậy cho nên mới thuận miệng hỏi thôi.”

“Ừ!” – Công tử trầm lắng trả lời, đầu mày hơi nhăn lai, cầm một quyển binh thư lên, tiếp tục lật xem..
Chương trước Chương tiếp
Loading...