Dẫn Linh Sư

Chương 55



Bạch Diệc Trạch dựa lưng vào ghế cảm thấy nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu nhìn hàng loạt xe đi vụt qua trong phạm vi thành phố, rồi sau đó buồn chán mà ngáp một cái. Bình thường vào giờ này cậu đã lên giường đi ngủ từ lâu, để chuẩn bị đến đêm còn ra ngoài đi dẫn linh chứ làm gì có thời gian rảnh. Vì thế mà đột nhiên hôm có thời gian rảnh, không cần phải đi luân hồi tuyền, thật khiến cho cậu khó mà thích ứng được….

“Mệt mỏi à?” Sở Mặc ân cần hỏi han. Anh biết quy luật sinh hoạt của Bạch Diệc Trạch, hàng ngày sau khi ăn cơm tối xong thì cậu sẽ bắt đầu trở nên uể oải, dù trời còn chưa tối thì cậu cũng đều đi ngủ rất sớm. Bạch Diệc Trạch tạo cho anh một cảm giác sau mỗi khi cậu ngủ đó là dù ai cũng không lay tỉnh cậu dậy được.

“Ừm!” Bạch Diệc Trạch nhẹ nhàng đáp một tiếng, cơn buồn ngủ kéo tới, rồi dần dần ánh mắt bắt đầu nhắm tịt lại không mở ra nổi.

Đêm qua cậu đi dẫn linh trở về hơi trễ, thời gian nghỉ ngơi cũng không được nhiều, thêm vào bây giờ đang ngồi trên xe không có việc gì làm, lại có thêm cả người tài xế ở phía trước nên không tiện nói chuyện… khiến cậu chẳng có chút hứng trí nào mở miệng nói chuyện với Sở Mặc cả. Ô tô vững vàng đi về phía trước, cứ như là đang ru ngủ cậu vậy. Nhưng vì không xác định được bao lâu nữa mới tới nơi, Bạch Diệc Trạch lại không muốn ngủ gà ngủ gật, vì cậu sợ vừa mới ngủ thì đã phải xuống xe.

“Dựa vào tôi ngủ một chút đi, xe đang đi ở trong thành phố nên tốc độ hơi chậm, chắc phải mất thời gian thêm một lúc lâu nữa mới tới, đợi khi nào tới nơi tôi sẽ gọi em dậy” Sở vừa nói vừa đem vách ngăn giữa hai ghế bỏ đi, sau đó anh đem kéo Bạch Diệc Trạch lại và để đầu cậu dựa lên bả vai mình.

Bạch Diệc Trạch đưa tay che miệng ngáp một cái, cũng không từ chối Sở Mặc nữa. Cứ như thế dựa vào Sở Mặc mà ngủ. Tuy không thoải mái lắm, nhưng cậu cũng không muốn ngược đãi bản thân mình, cho nên cậu kéo lấy tay Sở Mặc ôm vào trong ngực, điều chỉnh lại tư thế thoải mái, coi Sở Mặc như gối ôm mà ôm ngủ.

Sở Mặc cũng rất phối hợp để cho thân thể anh hạ thấp xuống một chút, làm cho Bạch Diệc Trạch ngủ được thoải mái hơn.

Tất cả mọi hành động đều được lái xe nhìn thấy rõ qua kính chiếu hậu, lái xe tự hỏi, hắn đã đi theo Sở Mặc nhiều năm nhưng tại sao lại chưa từng thấy Sở Mặc đối xử với ai dịu dàng như vậy chứ. Trong quá khứ cũng đã có rất nhiều lời đồn đại truyền ra, ông chủ vẫn không thèm để ý, mà hắn là lái xe đi theo ông chủ cho nên biết rõ mọi lời đồn đều chỉ là giả dối không có thật.

Nhưng lần này thì không giống vậy, lời đồn về Bạch Diệc Trạch và ông chủ hắn cũng nghe được không ít. Chẳng qua hắn vẫn coi đó như là chuyện tào lao, tưởng đâu giống với những tin đồn không căn cứ trước kia do mọi người dựng lên. Cơ mà nhìn tình huống lúc này, hắn cảm thấy hình như lời đồn này là thật, cộng thêm thái độ của ông chủ đối với Bạch Diệc Trạch, đây rõ ràng là đang theo đuổi người ta mà!

Lái xe một bên lái xe, một bên lợi dụng kính chiếu hậu mà vụng trộm đánh giá Bạch Diệc Trạch, ý đồ nghiên cứu xem trợ lý mới của ông chủ có chỗ nào đặc biệt mà lại được ông chủ coi như bảo bối mà nâng niu ở trong tay. Trên suốt con đường dài, lái xe không tự chủ mà tưởng tượng ra đủ loại kiểu dáng và khả năng có thể xảy ra, cho đến nghi ngẩng đầu mới chợt phát hiện ông chủ đang ở phía sau cũng đang lạnh lùng nhìn về kính chiếu hậu mà theo dõi hắn. Ánh mắt kia thật giống như đang cảnh cáo hắn nên làm việc của mình, chứ đừng xen vào chuyện của người khác.

Lái xe cảm giác được áp suất thấp của ông chủ, lập tức thu hồi suy nghĩ không dám nghĩ lung tung nữa, nên suốt quãng thời gian còn lại đều chuyên tâm lái xe.

“Tiểu Trạch, tỉnh tỉnh, chúng ta đã đến nơi rồi!”.

Bạch Diệc Trạch đang ngủ ngon, căn bản không nhớ tới gì cả được, ở trong mơ cậu chỉ khăng khăng ôm lấy cánh tay của Sở Mặc không chịu buông ra. Sở Mặc thấy vậy, cho nên không biết phải làm sao, và cũng không đành lòng đánh thức người trong lòng dậy. Vì để không rút tay mình từ trong lòng Bạch Diệc Trạch ra, Sở Mặc đành phải vừa ôm vừa đỡ người yêu từ trong xe đi xuống.

“Anh trước tiên đem hành lý của chúng tôi đưa lên trên đi” Sở Mặc đứng bên cạnh cố gắng duy trì cân bằng, rồi mới quay đầu nói với lái xe.

Bạch Diệc Trạch đứng dựa nửa người vào Sở Mặc, cho đến khi nghe được tiếng nói của Sở Mặc thì mới cảm thấy có gì đó không thích hợp. Khó khăn mở mắt ra, nhìn hoàn cảnh chung quanh, phát hiện bọn họ cũng chưa tới ôn tuyền sơn trang mà là đang dừng tại dưới chân núi, còn lái xe thì đã lái xe đi xa.

“Không phải là còn chưa tới nơi à?” Bạch Diệc Trạch kì quái nhìn Sở Mặc. Sức nặng thân thể đè lên người Sở Mặc, nên cứ thế mà bị Sở Mặc lôi kéo đi về phía trước: “Vì sao lái xe lại lái xe đi?”

“Chúng ta phải ngồi cáp treo để đi lên!” Sở Mặc cười giải thích, vừa nói vừa đưa ra vé qua cửa, sau đó mới mang theo Bạch Diệc Trạch đi tới xe cáp ở gần đó.

“Vì sao phải phiền phức như vậy?” Bạch Diệc Trạch bất mãn than thở, cậu bây giờ còn chưa tỉnh táo, chỉ muốn tìm một chỗ nào ngủ một giấc cho ngon thôi. Nếu còn phải đi một chặng đường vượt qua núi nữa mới tới, sao không để cậu ngủ thẳng tới cửa ôn tuyền sơn trang hãy gọi ạ. Kết quả bây giờ cậu bị Sở Mặc đánh thức, muốn ngủ cũng không ngủ được.

“Trời còn sớm, chúng ta cũng đâu vội gì. Vừa lúc thuận tiện thưởng thức phong cảnh ở trên xe cáp treo, có gì không tốt chứ?” Sở Mặc nói xong liền đi tới chiếc xe cáp gần nhất, nhân viên phục vụ giúp bọn họ mở cửa xe. Dưới sự giúp đỡ của nhân viên, Sở Mặc đỡ Bạch Diệc Trạch đi lên xe, rồi sau đó mới tự mình theo sau vào ngồi.

Bạch Diệc Trạch còn chưa kịp kháng nghị, trong lúc mơ hồ đã bị Sở Mặc nhét vào bên trong xe cáp. Vì thế cậu chỉ còn biết trì độn mà ngồi ở bên cạnh Sở Mặc, ngơ ngác nhìn xe cáp chậm chạp rời về phía trước.

Xe cáp từ từ đi lên, mãi cho tới khi đi được một đoạn khá dài mới nhẹ nhàng lướt ở giữa không trung. Bạch Diệc Trạch lúc này mới phát hiện ra có chỗ không thích hợp, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.

Bạch Diệc Trạch tỉnh lại, tuy biết xe cáp là một cái thùng xe kín, nhưng vì để cho du khách có thể thuận tiện thưởng thức phong cảnh ở Tây Sơn, nên bốn phía đều làm bằng kính trong suốt, ngay cả dưới đáy cũng vậy. Du khách có thể theo 360 độ mà nhìn ngắm cảnh đẹp khắp nơi, mỗi người ngồi trong xe cáp đều có cảm giác như chính bản thân đang nhẹ nhàng giẫm chân lên giữa không trung, thấy rõ ràng cảnh vật và cây cối ở trên dưới ngọn núi.

“Sở Mặc!” Giọng nói Bạch Diệc Trạch tràn ngập tức giận, nhưng thân thể lại vô thức tiến gần sát vào Sở Mặc, tay gắt gao nắm chặt lấy người anh.

Bạch Diệc Trạch nhắm chặt hai mắt, vùi đầu vào trong lòng Sở Mặc. Cậu không dám nhìn xuống dưới chân, tay thì nắm chặt lấy thắt lưng Sở Mặc không buông, vì cậu cảm giác được rõ ràng chính mình lại bị Sở Mặc tính kế một lần nữa.

Hầu như không có ai biết Bạch Diệc Trạch có chứng sợ độ cao, tuy là rất nhỏ nhưng mà chỉ là đối với chuyện cậu đứng trên cao nhìn ra xa thôi, chứ nếu bảo cậu nhìn xuống dưới từ trên cao thì chân câu sẽ nhũn ra ngay lập tức. Chuyện này cậu đã giấu diếm rất tốt, trừ bỏ Sở Mặc ra thì chẳng có ai biết được căn bệnh này cả.

Mà Sở Mặc hôm nay, rõ ràng là anh đã cố ý dẫn cậu đi tới xe cáp này!

Bạch Diệc Trạch đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã đem số điện thoại kia nói cho Sở Mặc, thà rằng cứ để cho anh tự đi giải quyết phiền phức, cũng còn tốt hơn là để cho anh đi tính kế với mình.

Nhưng người ở bên cạnh là Sở Mặc lại không hề để ý tới biểu tình cảm Bạch Diệc Trạch, anh lúc này còn đang hưởng thụ cảm giác được ở cùng với người mà mình yêu thương nhung nhớ, một bên vỗ nhẹ bờ vai của cậu trấn an: “Tiểu Trạch đừng sợ, không nhìn xuống dưới là được. Em ngẩng đầu lên nhìn phía trước mà xem, phong cảnh ở nơi này rất đẹp”.

Đã vậy mà còn dám vui sướng khi người gặp nạn! Bạch Diệc Trạch nổi giận, nhờ vào tư thế đang dựa vào trong lòng Sở Mặc, Bạch Diệc Trạch không hề khách khí ở trên lưng anh bấm một cái thật mạnh!

“Á!” Sở Mặc tự biết đuối lý, cho nên dù bị đau ở lưng thì cũng không dám vũng vẫy. Anh chờ cho Bạch Diệc Trạch phát tiết xong thì mới bắt lấy tay cậu, nhẹ giọng dỗ dành: “Tin tưởng tôi, Tiểu Trạch. Em ngẩng đầu lên nhìn đi, tôi bảo đảm em sẽ quên đi chứng sợ hãi. Tôi đã có lúc nào thì lừa gạt em đâu, đúng không?”.

Trong lòng Sở Mặc rất rõ ràng, Bạch Diệc Trạch mắc chứng sợ độ cao chỉ là do tâm lý tạo thành chứ không phải bệnh tật gì. Vì thế mà anh mới muốn mượn cơ hội này mà thân thiết với cậu, tiện thể xem xem có thể nhờ vào cách này mà giúp cậu vượt qua được chứng bệnh sợ độ cao này hay không.

Chỉ tiếc Bạch Diệc Trạch không nhận ra được khổ tâm của anh, vẫn như đà điểu vùi ở trong lòng Sở Mặc không nhúc nhích.

“Ngoan! Ngẩng đầu lên nhìn xem, thử một lần thôi!” Sở Mặc xoa xoa mái tóc mềm mại của Bạch Diệc Trạch, tiếp tục dỗ dành.

Bạch Diệc Trạch chịu không nổi động tác sờ đầu của Sở Mặc, cậu cảm thấy anh đang coi cậu như tiểu cẩu mà xoa đầu ý, cho nên Bạch Diệc Trạch dùng tay gạt tay Sở Mặc ra, sau đó ngẩng đầu lên quát: “Anh coi tôi là Bạch Tiểu Cửu đấy à?”

Vì sao tới đây để nghỉ lại thành ra vậy, chẳng lẽ Sở Mặc luôn có bản lĩnh làm cho cậu nổi trận lôi đình.

“Em xem!” Nhìn thấy Bạch Diệc Trạch không giả làm đà điểu nữa, Sở Mặc nhân cơ hội chỉ vào dẫy núi ở phương xa.

Bạch Diệc Trạch theo ngón tay Sở Mặc chỉ mà nhìn lại, cậu thấy ánh nắng của mặt trời chiếu xuyên qua giữa các khe núi, làm cho từng mảnh rừng cây rậm rạp đều bị nhiễm lên những tầng ánh sáng màu vàng. Bạch Diệc Trạch ngẩn ngơ nhìn cảnh đẹp nơi xa, quên luôn cả sợ hãi.

Từ sau khi trở thành dẫn linh sư, Bạch Diệc Trạch bị giam lỏng ở trong thành phố Lâm Tuyền. Cậu không có cách nào để đi du lịch các nơi khác, mà chỉ quen thuộc với những tiếng động ồn ào của thành phố đông người…

Cậu đã bao lâu rồi chưa thấy được cảnh đẹp của lúc trời chiều, hoặc là nói đã bao lâu rồi cậu chưa thấy cảnh đẹp mỹ lệ lúc mặt trời xuống núi.

Đây là lần đầu tiên sau bảy năm Bạch Diệc Trạch rời khỏi thành phố Lâm Tuyền, mặc dù chỉ là phụ cận của thành phố nhưng khoảng cách từ đây tới luân hồi tuyền cũng đã là rất xa. Thân thể đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, Bạch Diệc Trạch định dùng linh lực để xua tan cảm giác xa lạ này nhưng lại không nghĩ tới khi sử dụng linh lực thì cảm giác uể oải này lại càng rõ ràng hơn.

Bạch Diệc Trạch không dám làm bất kì một động tác nào nữa, cậu để cho cảm giác này tùy ý tàn sát bừa bãi ở trong thân thể. Mãi cho đến khi tới trên đỉnh núi, khoảng cách từ luân hồi tuyền cũng được cố định lại, thì cậu mới cảm thấy mệt mỏi tựa như cũng yên tĩnh lại.

Cuối cùng Bạch Diệc Trạch cũng hiểu được quy tắc thứ nhất của dẫn linh sư, cũng là quy tắc quan trọng nhất một cách rõ ràng. Dẫn linh sư không phải không thể rời khỏi thành phố có luân hồi tuyền do mình phải bảo vệ, mà nơi không thể rời khỏi chính là luân hồi tuyền. Vì khi cách xa khỏi luân hồi tuyền, thân thể sẽ có phản ứng rất lớn, cho nên chỉ cần cách xa khỏi nơi ấy thì thân thể rất có thể sẽ không chống đỡ được mà tan vỡ.

Bạch Diệc Trạch bắt đầu cảm thấy may mắn, bởi vì cậu chưa từng có ý đồ đi khiêu chiến với quy tắc của dẫn linh sư. Nếu không thì khi cậu có ý định rời đi khỏi thành phố Lâm Tuyền, hoặc chính xác mà nói, nếu cậu rời khỏi luân hồi tuyền thì chỉ sợ cậu có đi mà không có về.

Bị ảnh hưởng của luân hồi tuyền, cho nên khi xe cáp dừng lại, chân của Bạch Diệc Trạch đều run lên.

“Tiểu Trạch, em có khỏe không?” Sở Mặc đỡ Bạch Diệc Trạch, anh cảm thấy lo lắng mà nhìn cậu. Anh cho rằng đây là do chứng sợ độ cao trở nên nghiêm trọng gây nên, rồi bắt đầu lại cảm thấy hối hận vì để cho cậu ngồi xe cáp: “Chúng ta tới nơi rồi”.

“Vốn đã ngủ không ngon, giờ lại bị anh làm giật mình, tôi còn có thể tốt được sao?” Bạch Diệc Trạch giao sức nặng thân xác đặt lên người Sở Mặc, cậu định dùng chứng sợ độ cao làm cớ để che giấu nguyên nhân thật sự khiến cho cơ thể không khỏe, cho nên lập tức nói thêm: “Tôi không sao, tới nơi nghỉ ngơi để tôi ngủ một đêm là sẽ ổn thôi”.

Có lẽ là do lần đầu rời khỏi luân hồi tuyền với cự ly xa như vậy, nên thân thể không kịp thích ứng. Mệt mỏi có lẽ chỉ là cảnh báo, nhắc nhở bản thân không thể đi xa hơn nữa, cho nên Bạch Diệc Trạch cũng yên tâm lại. Điều này chứng mình rằng, hiện tại cậu ở ôn tuyền sơn trang là an toàn. Giờ chỉ cần cậu nghỉ ngơi một đêm, để thân thể được thích ứng thì sẽ không có vấn đề gì lớn.

“Ông chủ, các người cuối cùng cũng đến rồi!” Đơn Kiệt chờ đợi ở ôn tuyền sơn trang đã lâu, nay thấy người tới nên vô cùng vui mừng chào đón.

Đơn Kiệt tới ôn tuyền sơn trang lần này chính là vì được giao cho nhiệm vụ phụ trách xuyên suốt cả hành trình. Tuy nói tất cả mọi người đi chơi đều là người của công ty Hải Đạt, nhưng mà vì phải chuẩn bị cùng an bài mọi chuyện và nơi nghỉ ngơi nên hắn đành phải đi tới đây trước cùng với mọi người.

Nhân viên của công ty Hải Đạt đều đã tới từ sớm, bọn họ dưới sự sắp xếp của Đơn Kiệt đều đã ổn định chỗ ở. Nhưng chỉ duy nhất người mời bọn họ đi tới đây nghỉ phép là ông chủ thì lại chưa thấy đâu, cho nên sau khi thu xếp xong xuôi, mọi người đều tự do hoạt động ở ngay cửa lớn của ôn tuyền sơn trang để đợi ông chủ đến.

“Tiểu Bạch, cậu làm sao vậy?” Nhìn thấy Bạch Diệc Trạch bị ông chủ nâng lên, mọi người đều nhao nhao chạy đến xem xét, biểu đạt sự quan tâm đối với cậu.

“Đều là do sơ sót của tôi!” Sở Mặc đối với mọi người mở miệng tự trách: “Tôi không biết thân thể của trợ lý Bạch không ngồi được xe cáp, cho nên đã để cậu ấy đi cùng xe cáp với tôi lên đây. Kết quả mới thành thế này, hiện tại thân thể cậu ấy không được khỏe!”

Nhìn vẻ mặt hối hận của Sở Mặc, đem toàn bộ sai lầm nhận lấy… mọi người thấy vậy lại nhao nhao chạy qua an ủi ông chủ. Người ta nói, người không biết thì không có tội. Hơn nữa ông chủ cũng đã nói là không phải cố ý, cho nên chuyện này cũng đâu thể toàn bộ đổ hết lên đầu ông chủ được ạ.

Hơn nữa lần này cũng vì tư liệu công ty bị tiết lộ đợt trước, để bày tỏ thành ý xin lỗi mà ông chủ mới mời bọn họ đi tới đây chơi. Cho nên khi nhìn thấy ông chủ quan tâm tới nhân viên như thế, vì thân thể của nhân viên mà tự trách…Lòng ngưỡng mộ và kính trọng với ông chủ trong lòng mọi người ở đây đều không tự giác mà nâng lên một cấp độ mới.

Hết chương 55.
Chương trước Chương tiếp
Loading...