Đan Vu Thưởng Thân

Chương 4: Đệ tứ chương



Đêm đã khuya, nhưng không thể che đậy được xuân cảnh trong phòng, tiếng rên rỉ đứt quãng theo khe cửa truyền ra, may mắn trời còn chưa sáng tỏ, mọi người vẫn đang chìm trong giấc mộng, bằng không nhất định có người tò mò tới tìm hiểu.

Trên giường lớn, hai bóng dáng đang dây dưa với nhau, cơ hồ không thể phân biệt.

“A… ân…” Mộc Nghị Tuyên mồ hôi đầm đìa nhịn không được giữ lấy bả vai Hô Diên Khiên, khuôn mặt ửng hồng.

Thân thể chưa bao giờ bị người khác chạm qua làm sao chống đỡ được đợt tấn công mãnh liệt như vậy?

Nam nhân đem đến cho hắn cảm giác tuyệt vời, thần trí trở nên mơ hồ, ý thức dần dần đi xa, ngay cả mục đích của chuyến đi này cũng quên mất…

“A…không được…” Hắn cúi đầu bật ra tiếng cầu xin, ngón tay trong nơi ẩn mật xoay tròn tiến nhập.

Mơn trớn của nam nhân làm toàn thân hắn tê dại khó chịu, không cách nào trốn khỏi gông xiềng dục vọng, chỉ có thể nằm dưới thân đối phương vô lực thở dốc.

Hắn không biết mình vì sao lại biến thành bộ dáng này, cũng chưa bao giờ biết thân thể mình lại mẫn cảm như vậy…

Hắn rên rỉ giống như một liều xuân dược cực mạnh, kích thích Hô Diên Khiên đến cực điểm.

“Tuyên, ta thực sự nhịn không được.” Nói xong, hắn đem chăn mỏng cuộn tròn lại rồi nhét vào dưới lưng Mộc Nghị Tuyên, dùng sức tách hai chân hắn ra.

Hai mắt Mộc Nghị Tuyên nhiễm một tầng sương mù, nhìn về phía nam nhân giữa hai chân, con ngươi trong nháy mắt mở thật lớn, chỉ thấy cự vật dữ tợn đặt ở khe mông, có vẻ rục rịch ngóc đầu dậy.

“Rất lớn phải không, thích không?”Hô Diên Khiên thân mật hôn lên gò má hắn một cái.

Nam tử thảo nguyên, từ trước đến nay năng lực sinh dục vốn cường đại kinh người, giống như phụ thân của y có hơn một trăm nữ nhân, sinh hơn mười một hài tử, từng được truyền bá thành giai thoại.

Sở dĩ, y tự tin chỉ cần làm cho Tuyên cảm thấy thoải mái, từ từ hắn sẽ yêu thích y hơn!

Y vốn suy tính như vậy, nhưng suy nghĩ Mộc Nghị Tuyên cùng với y hoàn toàn khác nhau.

“Không thích!” Giãy dụa muốn đứng lên, Mộc Nghị Tuyên không dám tưởng tượng đến cảnh hung khí cực đại kia ở trong cơ thể mình tàn sát bừa bãi.

Nhưng hắn giãy dụa cũng phí công, thân thể bị nam nhân sít sao đặt bên dưới như trước.

“Ta sẽ cho ngươi chậm rãi yêu thương nó.” Hô Diên Khiên tại cửa vào liền cọ cọ, làm bộ muốn đi vào bên trong.

“Ngươi dám động một cái nữa, ta liền thiến ngươi.” Sắc mặt Mộc Nghị Tuyên đại biến. Cái thứ thô to như vậy nếu tiến vào trong cơ thể hắn, hắn sẽ chết chắc!

“Thiến ta? Dùng cái miệng phía dưới của ngươi a?” Bàn tay Hô Diên Khiên kéo lấy hai chân hắn vòng qua thắt lưng y.

Cảm thấy cự vật muốn phá cửa mà vào ngay lập tức, Mộc Nghị Tuyên càng hoảng loạn giãy dụa, thân thể vặn vẹo liên tục, trong lúc vô tình cọ xát đến chỗ mẫn cảm của nam nhân.

“Cút ngay, không được đi vào!”

“Ta càng muốn đi vào, xem ngươi có thể làm gì ta.” Dục hỏa bị hắn vặn vẹo mà dân trào, hai mắt Hô Diên Khiên đỏ ngầu gầm nhẹ một tiếng.

“Không…”

Còn chưa nói xong, bàn tay Hô Diên Khiên đã gắt gao giữ chặt thắt lưng hắn, cự vật dùng sức mở ra tiểu huyệt nhỏ nhắn, một nữa liền chui vào trong cơ thể hắn.

“Đau quá, mau đi ra!” bên trong cơ thể bị căng ra đau nhức làm khuôn mặt hắn vặn vẹo, mười ngón tay trên lưng Hô Diên Khiên gắt gao siết chặt, lưu lại mấy vết cào.

Thấy hắn nhíu mày kêu lên đau đớn, Hô Diên Khiên yêu thương không thôi, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi đang run rẩy, nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua.

“Nhịn một chút, chờ một lát thì tốt rồi.” Để trên môi hắn thì thào nói nhỏ, ôn nhu như nước.

“Không, ta không chịu được, mau đi ra!” Nhưng Mộc Nghị Tuyên không đồng ý, thân thể cứng ngắc chửi ầm lên.

“Nếu đã tiến vào được, ta sẽ không đi ra ngoài.” Vẫn ở bên trong không tiến không lùi, Hô Diên Khiên đầu đầy mồ hôi, nhưng hắn vẫn cố kiềm chế.

“Ta hận ngươi, ta hận ngươi.” Rốt cuộc nhịn không được, Mộc Nghị Tuyên dùng sức đánh lên lưng hắn, lớn tiếng khóc.

Nước mắt vì ủy khuất mà rơi xuống, Hô Diên Khiên hít một hơi, ôn nhu liếm đi nước mắt trên mặt hắn, hạ thân bắt đầu chậm rãi di động trong huyệt động sít chặt.

“Đừng hận ta, ta sẽ đau lòng.” Cùng lúc luật động, y nhẹ nhàng vỗ về hạ thân hắn.

Quái lạ, Mộc Nghị tuyên dần dần không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy có chút xót, theo nam nhân đi vào, thậm chí còn cảm giác được một chút tê dại…

“Cảm giác tốt hơn không?” Thấy hắn không hề rơi lệ, Hô Diên Khiên cuối cùng cũng thở dài một hơi.

Lúc này mới phát hiện, chính mình chưa bao giờ để tâm đến ai như thế, cư nhiên hôm nay, mỗi cử động nhỏ của người trong lòng ngực cũng đều tác động đến tâm của y.

Y quả thật không muốn tổn thương hắn.

“…” Cắn môi nén xuống tiếng rên rỉ đến bên miệng, Mộc Nghị Tuyên không biết lúc này nên nói cái gì mới tốt.

Muốn y rút ra ngoài, Phùng Khiên căn bản sẽ không nghe, chỉ có thể hi vọng tất cả mau chóng kết thúc… hắn nản lòng nghĩ.

“Ta muốn động.” Cúi đầu nhắc nhở một tiếng, Hô Diên Khiên đột nhiên tăng thêm lực đạo, ra vào cấp tốc.

“Không được….” Hắn vô thức chống cự, thân thể lại nương theo chuyển động của Hô Diên Khiên mà phập phồng lên xuống.

Hô Diên Khiên không thể dừng lại, nương theo dục vọng thiêu đốt, y trừu sáp ngày càng nhanh, mỗi lần đâm vào đều khiến cho thân thể Mộc Nghị Tuyên lắc lư.

Ban đầu Mộc Nghị Tuyên không chống đỡ được thế tấn công như mãnh hổ của Hô Diên Khiên, muốn hét to lên, nhưng lại lo lắng có người nghe được, chỉ có thể cắn môi chịu đựng, mong muốn tất cả mau chóng trôi qua.

“Khó chịu sao?”Nhận ra thay đổi của hắn, Hô Diên Khiên đột nhiên dừng lại, nâng cằm hắn lên hỏi.

“Mau kết thúc.” Hắn nhắm lại hai mắt, không nhìn tới y.

“Ngươi… ngươi đây là vũ nhục ta!” bộ dáng nhẫn nại cực điểm của hắn chọc giận Hô Diên Khiên, nhưng lửa giận chỉ bùng lên trong chốc lát, y liền lãnh tĩnh lại.

Mới rồi chỉ lo hưởng thụ, không để ý đến cảm giác của Tuyên, khó trách hắn tức giận.

Suy nghĩ thông suốt, y liền khôi phục dáng vẻ tình nhân ôn nhu, thoát rút ra một chút, đổi góc độ liền hướng bên trong cơ thể Mộc Nghị Tuyên đâm mạnh vào.

“A…ô…” Thử vài lần liền thấy hiệu quả, Mộc Nghị Tuyên rất nhanh liền theo va chạm hạ thân mà rên rỉ.

“Nguyên lai là ở đây.” Tà tứ cười, hắn lần thứ hai hướng một điểm đâm tới, nhiều lần chạm vào hồng tâm.

“Ô…không được đụng vào chỗ đó…” Tiếng rên rỉ từ trong miệng Mộc Nghị Tuyên không ngừng bật ra, hắn cảm thấy mình như bị tan chảy, toàn thân cao thấp nóng hổi gần như sôi trào.

Đau đớn trong cơ thể bị khoái cảm giảm bớt, hắn không kìm nén được giãy dụa thân thể, lắc lư thắt lưng phối hợp với sự xâm phạm của Hô Diên Khiên, hai chân gắt gao quấn lấy bên hông đối phương.

“A…Chậm một chút…”

Từ trong miệng phun ra lời nói ý loạn tình mê, hắn cảm thấy chính mình như đang nằm trên một đám mây, mềm mại thoải mái.

“Tuyên!” kêu lớn tên hắn, Hô Diên rất nhanh rút ra lại dùng sức đâm vào, kéo ra một chút mị thịt đỏ bừng.

Nghe thấy âm thanh, Mộc Nghị Tuyên không tự chủ mở hai mắt vươn một tầng sương mù, đón nhận ánh mắt nồng nhiệt của nam nhân, chứng kiến chính mình chìm đắm trong dục vọng trong con ngươi đen kịt của y.

Trong nháy mắt, hận không thể cho mình hai cái tát.

“buông…Ngươi, tên dâm tặc này!” Hắn muốn đẩy ra nhưng cả người vô lực.

“Dù ta là dâm tặc, cũng chỉ dâm với một mình ngươi thôi.”

Bàn tay Hô Diên Khiên không ngừng vuốt ve ngọc hành của hắn, kích thích hắn thả lỏng, làm y lại càng tiến sâu vào dũng đạo trơn ướt.

“Ân…a…”

Mộc Nghị Tuyên không thể ngờ kịch liệt đau đớn lúc đầu lại biến thành sung sướng không thể nói nên lời, trước sau giáp công làm hắn giống như bị đặt trong hỏa lò nóng rực, lại lâng lâng như rơi vào tiên cảnh.

“Bên trong của ngươi hảo chặt hảo ẩm ướt.” Mút cắn cần cổ tuyệt mỹ, Hô Diên Khiên khàn khàn khen ngợi.

“Từ bỏ… ta chịu không nỗi…” Hắn rên rỉ thở hổn hển, nhưng nam nhân không hề có dấu hiệu rời khỏi, trái lại tách ra xa cánh mông hắn hơn, đâm vào càng sâu.

“A!” Chỗ sâu bị hung hăn chạm vào, làm hắn không khỏi hét to một tiếng.

“Không nên tái động… ta không được…”

Hắn cảm giác mình sắp chết, nhưng công kích trên người không có chiều hướng yếu đi, dốc sức ra vào, mỗi lần đều chạm vào điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể hắn.

Vui sướng không cách nào nói rõ làm thần trí hắn hoảng hốt, hắn có cảm giác, mình sẽ chết trong lòng ngực đối phương.

“Thực sự không được…” Hắn yếu ớt cầu xin, lần đầu tiên ăn nói khép nép cầu xin người khác.

Nhìn thấy bộ dáng hắn hữu khí vô lực, Hô Diên Khiên cũng yêu thương vạn phần.

Hay là buông tha hắn trước, Tuyên mới lần đầu trải qua mây mưa mà phải tiếp nhận dục hỏa mãnh liệt của mình cũng hơi miễn cưỡng, huống hồ y cũng không muốn Tuyên xảy ra chuyện gì, dù sao đây cũng do y nhất thời kìm không được.

Xác định chủ ý, Hô Diên Khiên cúi đầu hôn khẽ hắn, bổng nhiên đẩy nhanh hơn tốc độ.

Gầm nhẹ một tiếng, thân thể Hô Diên Khiên chấn động, đem dịch thể nóng hổi toàn bộ bắn vào trong cơ thể Mộc Nghị Tuyên.

Mộc Nghị tuyên sớm đã mệt mỏi không cách nào nhúc nhích liền nhắm lại hai mắt, thiêm thiếp ngủ, mồ hôi làm ướt non nữa mảnh ga giường.

Hô Diên Khiên yêu thương thay hắn đẩy ra mái tóc dài ẩm ướt mồ hôi, ánh mắt rơi xuống gương mặt mệt mỏi, phát hiện hắn đã ngủ.

Lẳng lặng nhìn người trong lòng, khuôn mặt tuấn tú vì cảm xúc mạnh mẽ mà ửng đỏ, trên người loang lổ vết tích.

Thông minh, mỹ mạo, thiện lương, ngây thơ, đem tất cả tốt đẹp trên đời để miêu tả hắn cũng không có gì quá đáng…

Trong lòng hắn không ngừng rối loạn, lo sợ lại lần nữa làm tổn thương đối phương, liền cố kìm nén dục vọng muốn gần gủi người này, ôm hắn ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Mộc Nghị Tuyên toàn thân đau nhức tỉnh lại, đỡ lấy thắt lưng như bị chặt đứt, hắn miễn cưỡng ngồi dậy, đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

“Phùng Khiên, ngươi là tên tử dâm tặc, ta sẽ thiến ngươi.”

Nỗi trận lôi đình rống to, nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện trong phòng không có bóng người, thấy mặt nạ nằm trên bàn cách đó không xa, hắn cắn răng đứng dậy, cầm lấy mặt nạ đeo vào, cảm xúc kích động mới hạ được một chút.

“Sáng sớm đã chết nơi nào? Không phải sợ ta truy cứu liền chạy trốn?” Ngồi lại giường tự nói, cái mông lại đau đến thiếu chút nữa hắn liền nhảy dựng lên.

Cúi đầu phát hiện trên người ngoại trừ một ít ứ ngân xanh tím, cùng với hạ thể vì buông thả dục vọng mà đau nhức cũng không có gì khó chịu, giữa đùi cũng sạch sẽ thoải mái, bên gối còn đặt một bộ y phục mới tinh.

“Coi như ngươi thức thời, còn biết chuẩn bị y phục.” Cúi đầu nguyền rủa một câu, hắn vội vã thay bộ đồ mới.

Vuốt y phục mới, chợt cảm thấy rung động, từ khi đến Trường Phong tiêu cục, hắn đã lâu không mặc y phục thượng đẳng như vậy.

Trong đầu chợt hiện lên một vài chuyện trong quá khứ, khi đó mẫu hậu vô cùng yêu thương hắn, hoàng huynh cũng nuông chiều hắn, hắn sống thực vui vẻ, nhưng từ khi hoàng huynh đăng cơ, mẫu hậu liền thay đổi…

Chi nha ——

Cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên bị mở ra, kéo hắn từ hồi ức trở vệ hiện tại.

Mộc Nghị Tuyên trong lòng cảnh giác, cầm lấy gối đầu ném về phía người vừa đi vào.

“Ôi, đầu của ta.” Kêu thảm một tiếng, tiểu nhị ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, liên tục rên rỉ.

“Ngươi không sao chứ?”Vốn tưởng là tên ác ôn kia, nhất thời lỗ mãng đánh nhầm người làm hắn vô cùng hối hận, tiến lên kiểm tra thương thế tiểu nhị.

“Khách quan, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại đánh ta?” Vẻ mặt tiểu nhị tràn đầy ủy khuất.

“Xin lỗi, ta nhầm người.” Xấu hổ gãi gãi đầu, hắn vội mở miệng xin lỗi.

Còn không phải đều do tên Phùng Khiên chọc giận sao, nhớ tới chuyện đêm qua, hắn hận không thể một đao chém chết tên dâm tặc kia.

“Quên đi, quên đi, đây là Phùng công tử kêu tiểu nhân cầm tới.” Tiểu nhị xoa nhẹ cái trán sưng đỏ, đem cái khay trên mặt đất đặt lên bàn, sau đó vội vàng chạy trốn như nhìn thấy ôn thần.

“Cái này…” Hương khí xông vào mũi làm tinh thần hắn rung động, tức giận cũng biến mất không ít.

Chỉ là một chén cháo như bình thường hắn vẫn uống, nhưng có chút khang khác, có một cỗ hương khí hoa quế nhàn nhạt tỏa ra, tươi mát mê người.

Nếu Phùng Khiên đã đặt biệt kêu tiểu nhị đem vào, có nghĩa là tạm thời nam nhân kia sẽ không quay trở lại, huống hồ bụng hắn cũng sớm đói đến kêu ra tiếng, liền bỏ xuống thành kiến, cầm bát cháo hoa quế uống không chừa một giọt.

Ăn xong hắn cũng không có lập tức rời khỏi, ngã vào trên giường nghỉ ngơi giây lát, cảm giác thân thể dễ chịu hơn rất nhiều.

Thấy mặt trời đã lên cao, tên dâm tặc kia cũng không trở về, ngay từ đầu đã có ý niệm muốn tìm hắn hảo hảo tính toán món nợ này, nhưng trải qua một khoảng thời gian suy nghĩ, liền có thay đổi, Mộc Nghị Tuyên tự biết mình căn bản không phải đối thủ của y, nếu tiếp tục đợi ở đây, đối với mình không khéo lại có hại.

Nghĩ thông suốt, hắn vội vã ngồi dậy, kéo cửa phòng nhanh chóng rời đi.

Mộc Nghị Tuyên tái mét trở về tiêu cục, thấy mọi người dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, hắn lập tức chắp tay hướng mọi người bảo không khỏe, vào phòng liền ngã ra ngủ, đến tận mặt trời xuống núi mới tỉnh lại.

“Ngô…” Đang mơ mơ màng màng, hắn chợt mở hai mắt, phát hiện bên ngoài phòng cực kỳ im ắng, một bóng người cũng không có.

Thật sự là bất thường, bình thường lúc này mọi người đang cùng dùng bữa, rất náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng trò chuyện sôi nỗi, nhưng hôm nay lại yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe được.

Chẳng lẽ tiêu cục xảy ra chuyện gì?

“Dịch Tuyên, bị ốm thì đi đại phu khám đi, nằm hoài không tốt đâu.” Lúc này, một trận bước chân từ ngoài cửa truyền đến, tiếp theo, cửa phòng liền bị một người đại lực đẩy ra.

“Trang Minh a, ta bị nhiễm phong hàn, vừa mới ăn dược xong, đã không có việc gì.” Hắn đương nhiên không thể nói chuyện đã xảy ra, bèn ậm ờ cho qua chuyện.

“Ngươi tỉnh là tốt rồi, buổi chiều có một hào khách đến tiêu cục chúng ta, các tiêu đầu đều trong đại sảnh nói chuyện với y.” Tiêu sư Trang Minh không phát hiện điểm khác thường của hắn, vỗ lên bờ vai hắn cười ha hả.

“Thì ra là thế, ta vừa nói sao không thấy bóng dáng mọi người a.” cười nhạt một tiếng, trái tim phập phồng lo sợ cũng bình ổn trở lại.

“Nếu ngươi khỏe rồi thì mau đứng lên, hào khách này muốn mời một người hộ tống hắn thượng kinh, trả thù lao rất cao, đây là cơ hội tốt khó mà có được, nhưng mà vị hào khách này cũng thực sự kỳ quái, chỉ cần một vị tiêu sư.” Minh Trang có chút tiếc nuối nói.

Trường Phong tiêu cục trước giờ tiếp nhận lớn nhất chỉ có một trăm lạng bạc, nhưng vị khách này vừa ra tay, liền đặt cọc năm trăm lạng, làm mọi người đều hăm hở, nhưng chỉ chọn có một người, mặc kệ là ai được chọn, nhất định là người may mắn mà mọi người vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ.

“Hảo, ta đi rửa mặt cái đã.” Hắn đáp nhẹ, chậm rãi đứng lên.

Cái gì hào khách với không hào khách, hắn không quan tâm, trả lời như vậy chỉ vì không muốn bị nghi ngờ.

Nhưng khi hắn thay đổi một bộ y phục cũ sạch sẽ xuất hiện tại đại sảnh, thì bị nam nhân vẻ mặt hàm tiếu ngồi trên ghế chủ thượng làm cho cả kinh ngây người, hắn nỗi giận nắm chặt hai bàn tay, hàm răng nghiến ken két.

Chỉ thấy Hô Diên Khiên một thân cẩm y hồ lam ngồi trong đại sảnh, tất cả tiêu sư xếp thành một hàng, chờ hắn chọn, trông giống như trận chiến tranh giành làm sủng phi của hoàng đế.

“Dịch Tuyên mau tới đây, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Phùng công tử tới từ quan ngoại, hắn có việc lớn giao cho tiêu cục chúng ta tiếp nhận.” Ngô tổng tiêu đầu ánh mắt sắc bén phát hiện hắn vừa đến, liền tiến tới kéo hắn lên phía trước.

Hô Diên Khiên đứng dậy, nhìn hắn từ đầu đến chân, cứ như không nhận ra hắn.

“Như vậy Phùng công tử, tiêu sư trong tiêu cục đều đã tới đủ, ngài tùy tiện chọn a.” Ngô tổng tiêu đầu cười híp cả mắt, nhất thời cao hứng, bàn tay nắm lấy tay Mộc Nghị Tuyên cũng quên thả ra.

“Không cần chọn, là hắn.” Hô Diên Khiên cười cười, đi nhanh đến kéo cánh tay Mộc Nghị Tuyên, không để ý xung quanh liến kéo hắn đến bên người.

Mặc dù biết Ngô tổng tiêu đầu không có ý với hắn, nhưng thấy người khác cầm lấy tay Tuyên, cảm giác cực kỳ chướng mắt.

Dịch Tuyên là người của y, tuyệt đối không cho phép người khác đụng chạm vào!

“Phùng công tử nhãn lực thật tốt, Dịch Tuyên là nhân tài nhất nhì trong tiêu cục…” Gừng càng già càng cay, Ngô tổng tiêu đầu đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay lập tức liền khôi phục vẻ bình thường, không ngừng khen ngợi Mộc Nghị Tuyên, lo sợ mất đi vụ làm ăn này.

“Được rồi, đây là tiền cọc, ngày mai khởi hành.” Không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của hắn, Hô Diên Khiên từ trong ngực lấy ra một tờ ngân phiếu.

“Hảo, hảo.” Ngô tổng tiêu đầu không nói hai lời, lập tức nhận lấy ngân phiếu, đơn giản đem Mộc Nghị Tuyên bán đi.

“Chậm đã!” Nữa ngày vẫn không hé răng, lúc này Mộc Nghị Tuyên liền hét lớn một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Hắn không tồn tại, hay đã chết? Hắn chưa từng gật đầu, sự việc liền được giải quyết, cái này là sao đây?!

Đừng tưởng hắn không nhìn ra Phùng Khiên có chủ ý gì, tên sắc lang xấu bụng này, muốn hắn làm tiêu sư còn không phải tranh thủ chiếm tiện nghi.

“Thế nào, Dịch tiêu sư không muốn sao?” Hô Diên Khiên ngẩng đầu, con mắt hơi nheo lại, ý tứ thập phần uy hiếp.

Ý muốn nói nếu hắn dám không đồng ý, liền trước mặt mọi người lột mặt nạ của hắn.

“Ta… ta muốn bàn bạc một chút.” Thông minh như Mộc Nghị Tuyên làm sao không rõ, tuy rằng hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn lại không thể làm gì tên nam nhân này.

Luận võ công, hắn đánh không lại Phùng Khiên, cho dù bọn hắn có nhiều người, nhưng nếu truyền ra, cũng khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhiều lần do dự, hắn quyết định hảo hảo nói chuyện với đối phương, cố gắng giải quyết đại phiền toái bất ngờ xảy ra này.

“Được rồi, đi tới phòng của ngươi.” Thoải mái cho hắn kéo đi, Hô Diên Khiên hướng mọi người phía sau phất tay, mỉm cười đi theo hắn.

Hoàn chương 4.
Chương trước Chương tiếp
Loading...