Đẳng Cấp Trà Xanh Nằm Thắng Trận

Chương 37:



Sắc mặt Đồng Tam Tráng lập tức có chút kỳ quái: “Mẹ nói bà ấy chưa nhận được tiền an ủi, nhưng chính bà lại nói với xưởng trưởng mình đã nhận tiền rồi, không phải đầu óc mẹ thật sự không bình thường chứ?”

Phùng Chiêu Đệ cắn răng ngẫm nghĩ một lát, sau đó đi về phía Tạ Kim Hoa, hỏi: “Mẹ, mẹ có nhớ ra được con là ai không? Con là Chiêu Đệ!”

Tạ Kim Hoa: “Ha ha ha...”

Phùng Chiêu Đệ: “Mẹ, con hỏi mẹ chuyện này, số tiền an ủi kia mẹ để ở đâu?”

Tạ Kim Hoa: “Hu hu hu...”

Con mẹ nó tiền an ủi, bà ta căn bản chưa nhận được!

Nhưng bây giờ bà ta lại không thể nói gì cả.

Phùng Chiêu Đệ hỏi vài lần, nhưng không hỏi ra được gì cả, sắc mặt lập tức đen như đáy nồi.

Phùng Chiêu Đệ và Đồng Tam Tráng muốn tìm Đồng Tuyết Lục hỏi rõ ràng chuyện tiền an ủi, hai người Tôn Quế Lan và Đồng Nhị Trụ thì muốn mắng chửi Đồng Tuyết Lục, còn Tạ Kim Hoa thì muốn liều mạng với cô.

Nhưng bọn họ chỉ nghĩ như vậy mà thôi, nhìn thấy Đồng Tuyết Lục tan ca về nhà, ngay cả cái rắm bọn họ cũng không dám thả.

Bây giờ ánh mắt người trong khu tập thể đều nhìn chằm chằm vào bọn họ, nếu bọn họ dám mắng Đồng Tuyết Lục, chắc chắn những người kia sẽ đi cử báo.

Nói không chừng sau đó cả nhà đều phải đoàn tụ trong nhà giam.

Cho nên bọn họ dám sao?

Đương nhiên bọn họ không dám rồi.

**

Vốn dĩ Đồng Tuyết Lục cho rằng phải mất ít nhất nửa tháng Đồng Ngạn Lương mới bị phán quyết, không ngờ mới qua ba ngày, phán quyết đã được đưa ra.

Hình phạt cũng nặng hơn so với cô nghĩ, Đồng Ngạn Lương bị phán năm năm tù có thời hạn, đồng thời phải đến khu vực Tây Bắc gian khổ nhất lao động cải tạo.

Sau khi biết phán quyết, Tôn Quế Lan khóc rống lên, lại hôn mê bất tỉnh thêm lần nữa.

Mới qua vài ngày thôi, mà cả người bà ta đã tiều tụy đến mức thoát hình rồi.

Ban đầu Đồng Tuyết Lục rất chán ghét Tôn Quế Lan, cảm thấy bà ta chanh chua ích kỷ, nhưng trong chuyện Đồng Ngạn Lương lần này, ngược lại bà ta lại thể hiện ra có tình người nhất trong nhà họ Đồng.

Đương nhiên, tình thương của mẹ này không thể khiến cô dao động chút nào, kẻ biến thái giống như Đồng Ngạn Lương, cô sẽ không bao giờ bỏ qua.

Nhà dột còn gặp mưa rào, rất nhanh một tin tức xấu khác như sấm sét giữa trời quang đã bổ vào đầu đám người nhà họ Đồng từ quê lên.

Nhà xưởng muốn bọn họ lập tức rời khỏi khu tập thể!

Tạ Kim Hoa tức giận đến mức lệch cả mũi: “Dựa vào đâu mà muốn đuổi chúng ta khỏi nơi này?”

Sắc mặt Phùng Chiêu Đệ cũng rất khó xem, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười: “Hai đồng chí cán sự, anh trai và chị dâu nhà tôi có công việc trong nhà xưởng, bây giờ bọn họ mất rồi, chúng tôi muốn thế chỗ bọn họ đi làm...”

Cô ta còn chưa kịp dứt lời, đã bị một vị cán sự cắt ngang: “Mỗi ngày nhà cô đều đến tiệm cơm quốc doanh ăn thịt ăn cá, tác phong tư bản chủ nghĩa như vậy, nhà xưởng chúng tôi tuyệt đối không nhận vào làm!”

“Tốt nhất ngày mai mọi người nên rời khỏi chỗ này, đừng gây thêm chuyện gì nữa, nếu không công đoàn sẽ cử báo các người.”

Lại là cử báo!

Hiện giờ nghe thấy hai từ này người nhà họ Đồng lập tức run rẩy.

Đợi khi hai vị cán sự đi khỏi, Phùng Chiêu Đệ nhìn chằm chằm vào Đồng Tuyết Lục, nói: “Cháu gái cả, cháu giỏi lắm, ngay từ đầu cháu đã đào hố cho chúng tôi phải không? Không ngờ tuổi cháu còn nhỏ mà đã âm độc như vậy.”

Chẳng trách trước đây mấy chị em không đi theo bọn họ đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, mỗi ngày đều ở nhà ăn cháo khoai lang với dưa muối.

Lúc ấy bọn họ còn cảm thấy chị em Đồng Tuyết Lục thức thời, cũng mừng thầm trong bụng, bớt đi bốn người tranh thịt với bọn họ, không ngờ người ta đào bẫy chờ bọn họ ở chỗ này!

Chiêu ấy độc thật!

Đồng Tuyết Lục trưng ra vẻ mặt vô tội: “Thím ba, cháu không rõ thím đang nói gì.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...