Đáng Chết! Mọt Sách Mà Dám Pk Lão Đại Ta

Chương 47: Nguy Hiểm 2



- Nhi An, lần này dù có cố gắng thế nào mi cũng không thể thoát khỏi đây đâu. Đừng cố tốn thêm sức lực mà hãy chịu trói đi.

Muốn đấu với ta? Ngươi chưa đủ tư cách.

Từ trên cao Tử Yên cười khinh miệt mắt hiện rõ lên sự nhẫn tâm nhìn Nhi An đang vất vả chống lại đám tay sai của cô. Nhi An, ta đã nói đừng bao gìơ đụng đến Tề Hạo, ta đã cảnh cáo trước rồi vậy mà mi vẫn.... Tề Hạo là của ta, không ai có quyền có được cậu ấy ngoài ta!!!

Phiá dưới Nhi An gần như sắp kiệt sức, dù cô có là cao thủ karate hay tiệt quyền đạo đi nữa thì với nhiều người thế này phần thắng hầu như vẫn không có. Tử Yên khốn kiếp, đáng chết! Đồ nham hiểm, độc ác! Ta có thù oán gì nhau chứ? Tề Hạo liên quan gì ta a, ta chạy hắn không kịp đây này. Hiểu hay không chứ? Ta bám hắn bao gìơ? Hắn bám theo ta a. Đồ ngu ngốc, đồ mắt bị lệch! Tìm đánh cũng phải tìm đúng đối tượng a. Tên Tề Hạo này cũng thật khốn kiếp! Tới gìơ rồi mà vẫn không xuất hiện, muốn đợi đến bao gìơ? Chờ ta chết mới ló mặt ra hử? Không phải trong tiểu thuyết thì anh hùng thường xuất hiện cứu mỹ nhân đang gặp nguy sao? Sao bây gìơ ta gặp nguy mà chả ai nhảy ra cứu thế này? Nhảy ra đánh lạc hướng cho ta chạy cũng được vậy. Tiểu thuyết đúng là không tin được.

Nhi An dù mệt mỏi vẫn không thể hiện ra ngoài. Cô cẩn thận né tránh các đòn tấn công thừa cơ phản đòn, cố gắng ít tiêu hao sức lực nhất, kéo dài thời gian đợi người đến.

- Nhi An, chịu thua đi. Những người này toàn là những cao thủ, mi không có phần thắng đâu.

Càng nói Tử Yên càng tỏ ra hung hăng gấp bội. Lần này cô sẽ không để Nhi An chạy khỏi.

- A!!!

Từ phiá sau Nhi An bị một tên thừa cơ đá vào vai khiến cô đau đớn mà ngã vật xuống. Nhi An trong lòng thầm kêu không xong, định bật dạy thì hai tay cô bị hai tên cường hãn gĩư chặt lại không cho cử động. Chúng mang cô đến trước mặt Tử Yên.

- Nhi An, sao, bây gìơ rơi vào tay tôi thấy thế nào?

Tử Yên vòng tay trước ngực duyên dáng bước lại gần đối mặt với Nhi An. Tử Yên nửa nói nửa cười nhìn nhìn Nhi An, cô ngẩn đầu nhìn lại Tử Yên, mắt cô phẳng lặng không chút gợn sóng, thái độ bình thản của cô khiến Tử Yên càng thêm tức giận, cuối cùng Nhi An cười.

- Cô sợ tôi cướp Tề Hạo khỏi cô vậy sao? Ha, cũng đâu phải, Tề Hạo chưa bao gìơ là của cô nhỉ? Tất cả chỉ là do bản thân cô tưởng tượng thôi. Cái cô làm bây gìơ không phải vì yêu Tề Hạo mà là đang tranh giành thứ cô không có. Đó là tính hiếu thắng của cô không phải là yêu.

Chát!!!!!

Nhi An chỉ cảm nhận má phải bỏng rát, cô nhíu mày cắn răng nhìn lại Tử Yên. Tử Yên mắt hạnh trừng lớn, trong mắt hiện rõ sự tức giận cùng phẫn nộ.

- Hừ! Mi thì biết gì. Ta thật sự yêu anh ấy, rất yêu anh ấy. Mi có tư cách gì, chỉ mới vừa xuất hiện tại sao anh ấy lại chú ý đến mi? Tại sao không là ta, ta đã yêu anh ấy năm năm rồi, quan tâm anh ấy năm năm, tại sao anh ấy không bao gìơ quay nhìn ta lấy một lần? Còn mi, chỉ là con nhỏ ngu ngốc, quê mùa, điạ vị, tiền tài tất cả đều không có, tại sao Hạo lại có thể chú ý mi chứ? Không thể, không thể, anh ấy phải là của riêng ta.

Càng nói Tử Yên càng lớn tiếng. Tất cả những điều Nhi An nói hoàn toàn sai, sai tất cả. Cô yêu Hạo, tình yêu cô dành cho Hạo là chân thành là tuyệt đối.

- Ngươi... nếu như ngươi không xuất hiện thì anh ấy sẽ yêu ta, chỉ yêu ta.

Càng nói Tử Yên càng thêm phẫn hận.

- Cô nói vậy có nghiã lý gì? Nếu Tề Hạo yêu cô thì dù tôi có xuất hiện hay không thì anh ta vẫn sẽ yêu cô. Chẳng qua những lời đó của cô là tự biện hộ cho bản thân mình thôi. Vậy tại sao trước khi tôi đến anh ta tại sao vẫn không yêu cô?

- Cô nói vậy có nghiã lý gì? Nếu Tề Hạo yêu cô thì dù tôi có xuất hiện hay không thì anh ta vẫn sẽ yêu cô. Chẳng qua những lời đó của cô là tự biện hộ cho bản thân mình thôi. Vậy tại sao trước khi tôi đến anh ta tại sao vẫn không yêu cô?

Nhi An không sợ hỏi ngược lại Tử Yên. Tại sao cô gái này lại cố chấp như vậy? Người ta đã không yêu mình thì tại sao lại vẫn cứ mù quán theo đuổi? Vô vọng theo đuổi một thứ không thuộc về mình, cái đó không được gì cả, đổi lại chỉ là sự ngu ngốc.

Chát!!!

Tử Yên lần nữa tát vào mặt Nhi An.

- Ngươi không biết gì cả! Không biết gì cả!

Tử Yên bây gìơ không còn gĩư nổi bình tĩnh nữa.

- Tất cả các người trói cô ta lại.

Tử Yên nhìn bọn thuộc hạ ra lệnh, rồi quay lại nở nụ cừơi với Nhi An.

- Nhi An nếu bây gìơ cô biến mất thì tất cả sẽ kết thúc. Không sao đâu, An Vũ sẽ đi cùng cô.

Phải. Chỉ cần Nhi An biến mất mọi chuyện sẽ trở lại như cũ, Hạo sẽ lại chỉ biết có mình cô. Mãi mãi. Nghe những lời của Tử Yên Nhi cả kinh. Tử Yên, cô ta điên rồi!

- Tử Yên, thôi đi! Cô làm những việc này không có ít lợi gì cả. Cô làm vậy chỉ làm Tề Hạo thêm ghét cô thôi. Dừng tất cả đi, bây gìơ vẫn còn kịp.

Nhi An cố gắng khuyên ngăn nhưng tất cả đã vô dụng. Bọn thuộc hạ trói tay chân Nhi An lại đặt cô lại gần An Vũ. Tử Yên cừơi, bước lại gần nâng cằm Nhi An lên.

- Nhi An, không ngờ có ngày bị tôi hại thế này nhỉ?

-...

Nhi An không trả lời chỉ trừng mắt nhìn Tử Yên, trong đầu thầm nghĩ cách thoát khỏi đây. Chết tiệt! Thối Tề Hạo, bây gìơ không đến thì đợi đến bao gìơ? Muốn hốt xác tôi thật hả?

Chát!!!

Tử Yên lại lần nữa tát vào mặt Nhi An, sức lực cô dùng rất lớn, má phải của Nhi An hiện gìơ sưng đỏ hiện rõ năm dấu tay.

- Nhi An, coi như đây là quà tôi tặng cô. Có lỗi quá, khuôn mặt đẹp thế này mà lại....

- Nhi An, coi như đây là quà tôi tặng cô. Có lỗi quá, khuôn mặt đẹp thế này mà lại....

- Thả Tiểu An ra!

Tề Hạo từ phiá ngoài cửa chạy đến hét lớn ngăn lại hành động của Tử Yên, phiá sau Tần Vũ và Minh Hoàng cùng một đám người cũng chạy đến, người của anh đã phong tỏa hết khu này toàn bộ người của Tử Yên đã bị anh dọn dẹp, bây gìơ anh là người nắm quyền khu này.

Hạo, sao... anh lại ở đây? Anh... đến cứu con nhỏ này sao?

Tử Yên kinh ngạc to mắt nhìn Tề Hạo, miệng run run không thốt được lời nào.

- Tử Yên, thả Tiểu An và An Vũ ra. Không nên gây thêm phiền phức nữa, mọi chuyện đến đây nên kết thúc.

Tề Hạo nhìn Tử Yên lạnh lùng nói, đôi mắt hộ phách lạnh sâu hút như tỏa ra lệ khí khiến người đối diện không rét mà run. Đe dọa Tử Yên anh lại chuyển tầm mắt đến trên người Nhi An, đồng tử anh một trận co rút. Nhi An, xin lỗi. Là anh không tốt không bảo vệ em tốt để em phải ra nông nỗi này. Nhìn Nhi An khắp người vế thương lòng Tề Hạo đau đớn cùng hối lỗi. Ánh mắt ôn nhu dịu dàng của anh nhìn Nhi An khiến Tử Yên thập phần tức giận. Tại sao? Tại sao luôn là Nhi An? Tại sao?

- Hạo, anh đang đe dọa em sao? Anh vì đứa con gái này mà bỏ rơi tình yêu em dành cho anh. Tại sao chứ? Tại sao em yêu anh nhiều như thế này lại không bằng một con nhóc anh vừa gặp? Em không tốt chỗ nào chứ? Hả?

Càng nói nước mắt Tử Yên càng rơi nhiều hơn. Lòng cô bây gìơ như có hàng ngàn hàng vạn con kéo đang cắn xé, đau đớn khôn cùng. Hạo, tại sao anh không bao gìơ hiểu cho em? Tại sao không một lần anh nghĩ đến em chứ?

- Đừng quá cô chấp. Tôi không yêu cô. Buông tha cô ấy cũng là buông tha chính cô.

Mặc kệ Tử Yên đang đau đớn hụt hẫn ra sao Tề Hạo vẫn không chút đồng cảm lạnh lùng nói. Anh từ từ tiến về phiá Nhi An muốn cởi trói cho cô.

- Không! Không thể! Gĩư anh ta lại.

Tử Yên đột nhiên hét lớn chỉ tay ra lệnh bọn thuộc hạ gĩư Tề Hạo lại. Cô không thể cứ như vậy từ bỏ. Nếu cô đã không có được anh thì Nhi An cũng không thể. Ra lệnh xông cho đám thuộc hạ Tử Yên một mình chạy lại phiá Nhi An lôi lôi kéo kéo cô đi. Nhi An tao sẽ không tha cho mày!

Nhìn hành động của Tử Yên Tề Hạo cười lạnh phất tay ra hiệu cho thuộc hạ,được lệnh tất cả xông đến bắt giữ đám thuộc hạ của Tử Yên, còn anh thì nhanh chân chạy về phiá Nhi An.

- Này, buông ra! Cô làm gì vậy?

Nhi An vùng vẫy tránh sự lôi kéo của Tử Yên, một bên hét lên khuyên ngăn như bây gìơ Tử Yên không còn nghe lọt lời nào nữa.

- Nếu ta không có được anh ấy thì mi cũng không được!

Tử Yên gằn từ tiếng hung hăng nhìn Nhi An, khuôn mặt xinh đẹp gìơ đât trở nên dữ tợn đáng sợ. Không biết từ đâu ra Tử Yên lấy ra cằm trên tay một con dao gấp, cô ta trừng mắt nhìn Nhi An. Nhi An khiếp sợ cố vùng vẫy đánh rớt con dao nhưng vô dụng, hiện tại cô bị trói không thể làm được gì cả. Không phải chứ! Cuộc đời tươi đẹp của mình hom nay sẽ chấm dứt sao? Thấy Tử Yên dùng dao đâm mình Nhi An khổ sở nhấm tiệt mắt lại. Hu hu hu... số gì thảm thế này?! Ít nhất cũng phải cho tôi sống qua... 99 tuổi rồi hãy gọi tôi về chứ! Bây gìơ gọi sớm làm gì? Chúa Jesu, thánh A la, Như Lai Phật Tổ ai đó làm ơn hiển linh mà cứu tôi!!!!!

- Đi chết đi!!!!!

- Đi chết đi!!!!!

Tử Yên dùng con dao đâm mạnh về phiá Nhi An. Hu hu hu... cô ta đâm ở đâu vậy? Làm ơn đừng là ngực, đau lắm! Đâm bụng... kệ đi, đó nhiều thịt nhiều mỡ cơ may không chừng sống được. Hu hu... chắc.... Ủa, sao không đau? Đâm hụt à?

Nhi An từ từ hé mắt nhìn thì trợn trừng kinh ngạc. Tề Hạo đang chắn trước người cô, tay phải nắm lay con dao trong tay Tử Yên, mau tuôn trào chảy ra từng giọt từng giọt rơi trên nền đất. Tử Yên hoảng hốt buông vội con dao ra, lắp bắp giọng run run cằm tay Tề Hạo.

- Hạo,... tại... tại sao làm vậy?... Vì cứu con nhỏ đó... mà anh...anh không sợ bị đâm?... tay... tay anh... chảy nhiều máu quá... em em... không....

Không đợi Tử Yên kịp nói hết câu Tề Hạo đã đẩy tay cô ta ra, mặc kệ vết thương anh nhìn Tử Yên ghét bỏ nói.

- Dù cô có làm gì đi nữa tôi cũng sẽ không yêu cô. Không bao gìơ yêu cô. Hãy tỉnh lại đi. Cô thay đổi quá nhiều rồi, cô không phải Tử Yên, Tử Yên mà tôi quen biết là một cô gái có tâm hồn lương thiện chứ không phải cô gái có trái tim ác quỷ như cô.

Nói xong Tề Hạo không quan tâm Tử Yên sẽ ra sao, anh quay lại lo lắng cởi trói cho Nhi An, nhìn khắp cô một lượt thấy cô không sao thì anh mới bớt lo đi.

- Tay... bị thương rồi. Đau lắm phải không...?

Nhi An mắt nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay Tề Hạo rồi ngước đôi mắt hơi ngập nước nhìn anh. Khi vừa thấy anh bị thương trong lòng cô một trận đau đớn như thắt cả ruột đột ngột kéo tới, trí óc cô không nghĩ được gì ngoài việc anh đang đau, tay anh đang rất đau, và rồi.... cô rơi nước mắt.

Nghe Nhi An lo lắng cho mình trong lòng Tề Hạo thầm hảo hảo vui vẻ nhưng khi thấy cô khóc anh lại đau luống cuống không biết làm thế nào.

- Tiểu An, không sao rồi. Anh xin lỗi, do anh mà em phải chịu những việc này.

Tề Hạo ôm Nhi An vào lòng, nhẹ nhàng ôn nhu dỗ dành cô. Tiểu An, đừng khóc. Thấy em khóc tim anh thật sự rất đau.

- Hu hu... xin lỗi... do em... do em anh mới bị thương... hu hu....

Nằm trong lòng Tề Hạo Nhi An vừa khóc vừa đứt quảng nói xin lỗi anh. Do cô, cô hại anh bị thương.

- Không. Em không bị thương là anh an tâm. Vết thương nhỏ này không sao.

Dịu dàng an ủi. Tề Hạo vừa ôm vừa vỗ lưng Nhi An. Anh không bảo vệ em tốt vết thương này chính là sự trừng phạt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...