Đáng Chết! Mọt Sách Mà Dám Pk Lão Đại Ta

Chương 6



- Tiểu An, cậu cừ thật a! Tớ không ngờ cậu có thể đấu súng ngang ngửa với Tề Hạo đấy.

An Vũ cười nói. Cả hai cô thông thả tản bộ về nhà.

- Cậu khinh thường tớ vậy sao? Dù sao bạn của cậu cũng từng mệnh danh là thiện xạ ở trường cũ a, đâu thể làm mất danh được. Mà phải công nhận một điều tên Tề Hạo đó thực không phải hạng xoàng a, kỹ thuật của hắn vô cùng điêu luyện.

Nhi An gật đầu tán thưởng. Xem ra cô quả tìm được đối thủ rồi.

- Đương nhiên a. Tớ nghe mọi người đồn hắn là tay thiện xạ bách phát bách trúng đấy.

- Vậy tớ không thể xem thường hắn là công tử bột rồi a.

- Nói thì tớ cũng không quan tâm mấy về bộ ba đó, chỉ thoảng nghe mọi người nói nhà họ rất giàu... ưm chắc là con giám đốc hay chủ tịch gì đó.

- Coi bộ cả ba đều là đại thiếu gia a. Hèn gì lượng fangirl của bọn họ đông đảo vậy. Nếu vậy chúng ta càng không nên gặp họ nữa. Tớ không muốn trở thành kẻ thù của đám con gái đó a.

Nhi An để tay sau gáy ngửa nhìn trời than thở.

- Tớ cũng thấy nên vậy. Tớ thật không muốn tự tìm phiền phức a. A... đến ngã rẽ trước là phải tạm biệt rồi. Bye cậu nha, mai tớ đợi cậu ở đây. Nhớ mà đến sớm không thì cậu chết với tớ.

An Vũ làn mặt nghiêm trọng nhìn Nhi An nói.

- Tớ biết rồi nhưng cậu cũng phải thông cảm a. Tớ thật sự rất muốn thức sớm nhưng là do cơ thể tớ không chịu vâng lời, tớ cũng phải khổ tâm đấu tranh kịch liệt lắm mới gặp cậu đó chứ. Phải thông cảm a.

Nhi An nhìn An Vũ bằng ánh mắt vô tội.

- Đừng có gỉơ ánh mắt cún con đó nhìn tớ, tớ không mắc lừa đâu. Cậu liệu mà giải quyết cái vấn đề kịch liệt đấu tranh đó a. Mai mà cậu đến trễ thì cậu chết chắc đấy!

An Vũ nói hết câu nhìn Nhi An bằng ánh nhìn uy hiếp. Cô đồng thời đi theo hướng rẽ phải.

Haiz... cậu thật sự phải cảm thông cho tớ a. Cậu biết một con nhóc mê ngủ thì khó lòng mà chống lại cơn buồn ngủ mà.

Sau số tôi lại lận đận thế này? Vừa gặp ôn thần xui xẻo lại bị bạn thân hâm dọa, tương lại còn phải đối đầu với giấc ngù thân yêu. Aiz...

Nhi An thở dài thườn thượt nặng nề bước chân về nhà.

- Ba mẹ, con về rồi a.

Nhi An vừa cởi giày vừa nhìn vào trong nhà nói.

- Con gái yêu về rồi a. Vào đây ba mới nấu xong món canh. Nhanh thay đồ rồi xuống cùng cả nhà ăn cơm.

Ba Nhi An đeo tạp dề, tay còn cầm giá canh chạy ra cười vui vẻ nói với cô.

Haiz... ba của cô đấy! Ngừơi ba " men" nhất quả đất a. Ngày thì đi làm, chiều về thì nấu cơm, đi về đúng gìơ, không hút thuốc, không rượu bia, nấu ăn cực ngon, yêu vợ con hết lòng, lại khá đẹp zai. Đấy, một người đàn ông một người cha vô cùng hoàn hảo chỉ mỗi tội hay khóc. Haiz... ba mà bỏ được tính này thật khỏi chê a.

- Tiểu An, sao bây giờ mới về hả? Lại la cà hiệu sách nào rồi?

Nhi An đi qua phòng khách nhìn mẹ cô. Mẹ Trần_ một người phụ nữ quyến rũ, xinh đẹp dù đã ngoài bốn mươi. Một nữa doanh nhân tài giỏi, quyết đoán. Tính tình thẳng thắn, nuôi con với phương châm" không nuông chiều, dạy dỗ một cách cứng rắn".

Nhiều khi tôi tự hỏi: " không hiểu sao ba mẹ có thể yêu nhau được a? Một người thì mềm mỏng dịu dàng hết mực, một người thì quyết đoán cứng rắn tới cực đỉêm. Sao mà tìm ra điểm chung để yêu a? Khó hiểu a, khó hiểu. Tình yêu quả là sức mạnh to lớn ".

Vấn đề này không nên nghĩ nứa không thì não thật sự bị phá hư.

Nhi An chỉ biết lắc đầu mà thở dài.

- Chị ấy còn đi đâu nữa a? Chỉ có không vào hiệu sách thì cũng mò đến mấy khu vui chơi gì đó hay là mấy sân đá bóng. Thành phố này thì thiếu gì mấy thứ đó a. Mẹ khỏi đoán cũng biết. Chị mau khai thật đi thì sẽ được khoan hồng.

- Khai gì chứ hả? Chị đây là đi một nơi đàng hoàng nhá. Chị mới đi mua đồ về với An Vũ, làm gì có đi những nơi như em nói a.

Nhi An trừng mắt nhìn cậu con trai đang ngồi vắt chân trên ghế sofa, mắt thì tập trung, tay thì bấm lia liạ vào màn hình laptop, miệng thì nói toàn lời chỉ trích cô.

Nhóc con đáng ghét! Dám nói xấu chị mi như thế sao?

Cậu nhóc này là Trần Vũ Tuấn Phong_ em trai cô. Nó mới học lớp 8 thôi, đầu óc thông minh nhưng toàn sử dụng vào mấy trò chơi điện tử, game online, việc học thì vô cùng lười nhưng vẫn gĩu hạng cao. Bất quá việc này nó giống cô a. Chơi thì chơi nhưng vẫn học nếu không là mềm xương với mami a. Nó chuyên trêu chọc, nói móc cô, phải chọc cô tức điên thì nó mới hả dạ mà buôn tha. Hừ cô cũng đâu vừa ăn miếng trả miếng đủ cả không thiếu a.

- Chị đi với cô gái xấu xí hôm bữa đến nhà mình đó hả?

- Gì mà xấu xí?! Người ta là bạch ngọc, một cô gái vô cùng xinh đẹp a.

- À em hiểu mắt thẩm mĩ của chị tệ thế nào, chị không cần hô hào vậy đâu?

- Hô hào gì? Có em tưởng tượng đầu óc bị ba cái game ăn mòn hết rồi a. Có mà mai mốt gặp thì đừng có ở đó mà rớt quai hàm, lồi đôi mắt. Chi đây không rảnh phụ giúp gắn lại đâu.

- Hô hào gì? Có em tưởng tượng đầu óc bị ba cái game ăn mòn hết rồi a. Có mà mai mốt gặp thì đừng có ở đó mà rớt quai hàm, lồi đôi mắt. Chi đây không rảnh phụ giúp gắn lại đâu.

- Có đi hãy nói, bà cô giaaaaà!

- Ai là bà cô già hả?!

-Chị đó.

- Chị sẽ giết em!

Hộc máu. Mấy hôm nay thằng nhóc này không ăn đòn, thèm lắm sao? Chị đây tốt bụng tặng nhóc vài quả đấm đây a.

- Hai đứa thôi ngay.

Mẹ Trần gằn giọng. Mấy đứa này hễ sắp lại là cãi vã, bộ không thấy mệt sao?

- Dạ.

Hai chị em cô đồng thanh trả lời. Ánh mắt vẫn bắn cho nhau từng viên đạn lửa.

- Tiểu An mau lên thay đồ rồi xuống ăn cơm, Tiểu Phong mau vào bếp giúp cha con a.

Mẹ Trần ra lệnh.

- Vâng.

Cả hai nhanh lẹ đi thực hiện không dám chậm trễ.

Nhóc con, chờ đi chị đây có thù tất báo.

Bà cô già, chờ đi " món ngon" không thiếu phần bà đâu a.

***************************************

Cạch... cửa phòng bật mở.

- Bà cô già không mau thức dậy thì bà chắc chắc trễ học với cái giờ óc sên của bà đấy.

Tuấn Phong dựa người vào cửa phòng vừa ngáp vừa gọi Nhi An.

- Hả? Nhóc đừng phá chị mi đang ngủ ngon a.

Nhi An mệt mỏi lấy chăn trùm qua đầu thều thào nói.

- 6h30 rồi, bà còn không mau thức thì đợi đó mà chờ ăn cú đá thần sầu của mẹ đi. Tôi đi ăn sáng a.

Tuấn Phong liếc mắt nhíu mày nhìn bà chị của mình còn cố gắng ôm cái chăn bông mà rời đi.

Cạch...

- Thằng nhóc này chỉ giỏi hù người... mới 6h... hả cái gì?! 6h30!

Nhi An hét lên tung người ra khỏi chăn tức tốc chải đầu thay đồng phục, phi thân xuống dưới nhà.

Huhu... trễ rồi, trễ rồi. Làm sao bây gìơ? Hu An Vũ chắc chắn sẽ cắt thịt lột da mình mất!!

Nhi An thật khóc không ra nước mắt.

- Tiểu An con mau vào ăn cơm đi a.

Ba Trần cười híp mắt gọi Nhi An.

- Ba à, chị ấy không ăn đâu. Chị ấy còn phải chạy đi nhanh không thì lại bị bạn thân tẩn cho đấy.

Tuấn Phong bình thản nói.

Cốc... Nhi An cốc vào đầu cậu em mình.

- Ui da! Sao chị đánh em?

- Ai bảo em nhiều chuyện thế hả? Lo ăn thì ăn đi. Ba mẹ con đi trước, ba cho con xin cơm trưa a.

- Ai bảo em nhiều chuyện thế hả? Lo ăn thì ăn đi. Ba mẹ con đi trước, ba cho con xin cơm trưa a.

- Của con này.

Ba Trần đưa phần cơm đã chuẩn bị sẵn cho cô.

- Cám ơn ba. Con đi học a.

- Đi từ từ thôi Tiểu An.

Ba Trần nhìn con gái yêu chạy ra cửa cười hiền hòa.

- Kệ chị ấy đi ba. Thế nào chị ấy chả bị chị An Vũ tẩn cho.

Tiểu An làm gì mà đi trễ thế không biết? Hừ, lại dậy trễ chứ gì. Cậu mà đến trễ thêm một phút nữa tớ sẽ giết cậu thật a.

An Vũ bực bội thầm mắng cô bạn của mình. Bỗng cô tình cờ ngước lên thấy bóng dáng Nhi An đang chạy thục mạng đến.

- Hộc hộc... xin lỗi... hộc... tớ đến trễ.

Nhi An thở mệt nhọc nói. Cô thật sự đã chạy hết sức đến rồi a. Ô ô cô còn chưa kịp ăn các món ngon ba ba làm nữa a.

- Tớ thật muốn giết cậu a. Đã biết trước mà dặn cậu đến sớm mà tại sao cậu còn đến trễ thế này hả?

An Vũ tức giận Nhìn Nhi An. Đã biết là Tiểu An luôn đến trễ, đã dặn trước rồi a, thế còn đến trễ là lý nào a?

- Tớ xin lỗi a. Tại tớ không tài nào chống lại cơn ngủ a. An Vũ tha cho tớ lần này đi a. Mau chúng a đến trường đi, trễ học rồi đấy.

Nhi An kéo tay An Vũ chạy đến trường, ai vẫn nghe mấy lời cằn nhằn của An Vũ.

Tạ trời. May là đến kịp lúc không là trêc học phải đứng ngoài cổng rồi a.

Nhi An ngồi phịch vào bàn thở hì hục. Cô với An Vũ chạy như bay đến trường vừa bước vào cổng là chuông reng vào lớp, chú bảo vệ vừa đi ra khép cổng. Cả hai nhìn nhau trong lòng thầm khấn tạ trời phật.

May a, nếu không phải viết tờ kiểm điểm dài cả đôi giấy rồi a. Hơn vậy hôm nay cô có bài kiểm tra ngữ văn. Ô ô, là ngữ văn a! Môn cô thù hận nhất. Cô phải học điên cuồng với nó mới đạt trên trung bình đấy a. Tại sao bất công thế? Trong khi An Vũ giỏi văn thế kia cô thì lại tệ hết chỗ nói.

Nhi An thở dài bất lực.

Lạy trời! Hôm nay ông phù hộ cho con làm bài trên trung bình đi a.

Cộp cộp...

Hả? Gì vậy?

Nhi An ngẩn mặt lên trong thấy khuôn mặt của Thương Cảnh đang khó chịu nhìn mình.

- Ơ... Thương Cảnh. Cậu... tìm tớ có gì... sao?

Nhi An có hơi bất ngờ lấp bấp nói, mặt khờ ra nhìn cậu.

Tớ này bị điên sao? Tự nhiên hôm nay đến tìm mình làm quái gì? Có trò trêu mới sao?

Nhìn vẻ mặt khờ khạo của cô, Thương Cảnh tỏ ra khó chịu cọc cằn nói.

- Làm bài tập dùm tôi a. Hôm nay có tiết toán, tôi sẽ đến lấy tập trước gìơ học. Cám ơn.

Nói rồi cậu bỏ đi, ngồi xuống cười nói vui vẻ với đám bạn.

What?

Nhờ làm bài tập dùm sao? Nhờ cậy mà dùng thái độ đó sao?

Chảnh chọe, khinh người vừa thôi. Tưởng tôi đây dễ bắt nạt sao? Nếu là không phải bộ dạng này thì tôi đã đánh cậu vài quả hả giận rồi a.

Được rồi. Bình tĩnh. Chị đây sẽ làm bài cho cậu lần này coi như nể mặt tương lai bình yên trước mắt a. Nhi An bực bội làm bài chi Thương Cảnh.

Bực bội a. Đang buồn ngủ mà không được ngủ thật khó chịu.

15 phút sau.

Xong. Coi như đây là ơn chị ban cho nhóc Thương Cảnh đi.

Nhi An hít một hơi thật sâu giả vờ run rẩy mang tập đến chỗ Thương Cảnh.

Nhi An hít một hơi thật sâu giả vờ run rẩy mang tập đến chỗ Thương Cảnh.

- Bạn... bạn Thương Cảnh. Tớ đến... trả tập cho... cậu.

- Cái gì? Cô làm xong rồi?

Thương Cảnh cùng đám bạn của cậu nhìn cô bất ngờ.

Các cậu chỉ tính trêu cô chút nên lấy bài tập chưa làm đưa cô. Phải nói là trong đó có cả đống bài tập khó hiểu mà trong vòng chưa đến nửa gìơ cô đã hoàn thành. Có kinh dị quá không?

Nghe câu hỏi của Thương Cảnh cô chỉ dám gật nhẹ đầu nói khẽ.

- Sắp vào... vào tiết, tớ đi về... chỗ trước.

Xong cô quay đi cúi đầu trề môi đi về chỗ.

Muốn chơi tỷ sao? Mấy nhóc còn non lắm, đi về mà học hỏi thêm đi.

- Thương Cảnh con nhóc đó là thần đồng sao? Làm gì có người làm cả đống bài tập như núi đó trong thời gian ngắn như vậy?

Một bạn vỗ vai Thương Cảnh nói, mắt vẫn kinh ngạc nhìn theo Nhi An.

- Đúng a. Cũng như lần trước nó nói đáp án bài toán khó vậy chỉ trong phút chốc.

Một cậu bạn khác tiếp lời.

- Tớ thấy có khi nào nó học nghiêm túc đâu a. Lúc nào vào lớp cũng ngủ, không thì lôi ra mấy quyển truyện trinh thám, truyện tranh đọc rồi cười một mình. Tớ còn tưởng nó bị tự kỷ a.

- À mà theo tớ thấy sao cậu hay chọc con nhỏ đó vậy Thương Cảnh?

Trọng Phú nhìn Thương Cảnh trêu chọc.

- Tớ thấy con nhỏ đó còn điều gì đó đang giấu không muốn cho ai biết. Ngay cả việc nó đi chung với An Vũ lớp 11D cũng đáng nghi. Biết cả trường ai cũng xa lánh mà bản thân còn đi chung, có phải đáng ngờ? Tớ nhất định sẽ tìm ra bí mật của nhỏ đó.

Thương Cảnh không biểu lộ gì chỉ nhìn Nhi An bằng ánh mắt tìm tòi sâu xa.

******************

Reng reng.... reng....

- Tiểu An đi ăn không?

- Đi a.

An Vũ qua lớp rủ Nhi An cùng xuống sân ăn cơm trưa. Cô vội lấy phần cơm ba ba chuẩn bị rồi chạy theo An Vũ.

- Tiểu An nghe nói hôm nay cậu có bài kiểm tra ngữ văn, có làm được không?

- Haiz... lạy trời cho tớ trên trung bình a.

Nhi An chấp tay ngửa mặt lên trời cầu khẩn.

-_-||- À... vậy tớ hiểu rồi cậu không cần nới nữa.

Theo tình hình này chắc không khả quan lắm.

Tội nghiệp con bé.

- A... là cô bạn học sinh mới đây mà.

Hả?

Cả hai cô ngước mặt lên thì thấy bộ ba Tề Hạo đang đi về phiá mình.

Cái quái gì a? Ăn cơm mà cũng đến phá sao? Hôm nay có cần xui vậy không?

P/s: năm mới tớ chúc mọi người nhiều nhiều sức khỏe, được nhiều nhiều lì xì, có cuộc sống màu hồng như ước mơ.

Cám ơn mọi người đã ủng hộ truyện của tớ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...