Đăng Phong Thành Thần

Chương 27: Quỷ Diện Ngư



Triệu Mẫn vẻ mặt không cam tâm, nhưng vẫn đưa tay phải lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một đó hoa ngũ sắc nhỏ. Triệu Mẫn lấy tay điểm một cái lên đóa hoa ngũ sắc, nụ hoa từ từ nở rộ, một giọt nước lấp lánh trong suốt từ bên trong chảy ra.

Vèo

Giọt nước trong suốt bay thẳng vào miệng A Bối. Tiếng xèo xèo bắt đầu vang lên, các vết nứt trên người A Bối từ từ khép lại, hắn mở mắt, miệng cười lớn " Ha ha ha... ha ha ha... ".

Ầm

A Bối đứng bật dậy, chụp thanh Kunai dắt trên bắp đùi Sa Kê, liên tục dùng nó đâm vào tay mình. Miệng hắn vẫn cười lớn, ánh mắt tựa như cõi hư vô, hoàn toàn trống rỗng, trong vô cùng kì dị. Sa Kê định lao vào ngăn cản, nhưng lại bị một đợt cuồng phong thổi bay ra ngoài, Triệu Mẫn và Vô Kỵ cũng bị thổi lùi về sau.

Sa Kê ánh mắt lo lắng nhìn Triệu Mẫn nói " Bệnh của hắn lại tái phát rồi, mau ngăn lại, bằng không thì có thể hắn sẽ tự sát mất ".

Triệu Mẫn nghi hoặc hỏi " Hắn bị bệnh gì ".

" Hắn bị rối... " Sa Kê vừa muốn nói thì lại bị một đợt cuồng phong thổi tới, đẩy lùi ra xa hơn.

Sa Kê nhìn Triệu Mẫn bất an " Hắn lại đột phá rồi, lần này lại là Bão, không ngờ được ".

Vô Kỵ thấy xung quanh A Bối được bao phủ bởi một cơn lốc xoáy, hắn hiện tại đang được bao phủ ở trong tâm bão, không cách nào tiến lại gần. " Này " Sa Kê vỗ vai Vô Kỵ.

Vô Kỵ xoay người " Hửm ".

" Bây giờ ta tạo một lỗ hổng, ngươi nhanh chân tiến vào, gặp hắn liền đánh cho bất tỉnh là được " Sa Kê nhìn Vô Kỵ nghiêm túc nói.

Vô Kỵ chưa kịp tiêp thu thì đã thấy Sa Kê hành động, hắn nhún người một cái, lao lên không trung. Trong tay Sa Kê một luồng năng lượng tụ lại thành một đốm sáng nhỏ, hắn bóp chặt đốm sáng đó, dùng hết sức ném như ném một cây lao, hướng đến cơn lốc kia.

Thương Tối Thượng

Ầm ầm,

Cơn lóc bị lủng một lỗ hổng, mất ổn định, tốc độ xoay yếu dần. Nhân cơ hội này Vô Kỵ ngự kiếm lao vào, vận tốc cực nhanh mà lao đến nơi A Bối đang đứng, hắn dùng hết sức định một quyền đánh ngất tên điên kia, ai ngờ bị một quả cầu gió ngăn lại.

Vô Kỵ nghiên người tránh né, lùi bề phía sau, chuẩn bị lao đến lần hai thì có một thân ảnh vượt qua hắn. Người này không ai khác là Sùng Lãm, hắn như một con thần long, uy mãnh vô song, tay gạt hết cầu gió bắn tới, một quyền liền đánh ngất A Bối.

Cơn lốc dần dần yếu đi, từng tia nắng bắt đầu xuyên qua các đám may đen chiếu sáng vạn vật. Sùng Lãm tay bồng A Bối, đi đến Sa Kê mà đưa người. Sa Kê mặt vẫn lạnh lùng, nhưng đã có phần nhu hòa hơn cám ơn Sùng Lãm một tiếng.

Vô Kỵ gãi đầu nhìn Sa Kê, ấy nấy nói " Xin lỗi vì không giúp được gì ".

" Cám ơn " Sa Kê nhanh nhẹn đáp, rồi hắn mang A Bối đi về hướng tửu quán, tốc độ cực kì nhanh.

Chuyện vừa xảy ra kể thì thấy nhiều, nhưng diễn ra vô cùng nhanh, mọi người bên trong tửu quán củng không ai kịp chạy ra ngoài xem động tĩnh. Sùng Lãm nhìn về phía tửu quán, lắc đầu, quay người định đi thì bị một cánh tay kéo lại.

" Trung, cậu muốn làm gì " Sùng Lãm thắc mắc.

Trung nhìn hắn cười " Đến rồi thì vào luôn đi, ngài thật sự thấy xấu hổ à ".

Sùng Lãm lắc đầu " Không thấy thân thiện ".

" Dù sao hội trưởng củng gọi ngài bằng một câu cụ tổ, không tiếp đãi nồng nhiệt thành ra thất kính rồi " Trung kéo kéo vài cái, thập phần cao hứng nói.

Sùng Lãm vẫn còn thấy ngại " Ta lại sợ họ quá thành kính, giữ bí mật được chứ ".

Trung gật đầu, đi trước vào tửu quán, đi qua người Triệu Mẫn thì nhìn nàng một cái, cười cười nói " Tiểu yêu tinh hôm nay giữ bí mật cho ca ca nhé ".

Triệu Mẫn gật đầu, Trung liền cất bước. Sùng Lãm nhìn hai người cười một cái, nụ cười vô cùng ôn hòa, khắc hẳn dáng vẻ uy nghiêm lúc nãy, rồi mới theo sau Trung bước vào. Triệu Mẫn kéo tay Vô Kỵ, kề miệng vào tai hắn nói nhỏ " Người này thân phận vô cùng cao quý, ngay cả con quái vật đứng đầu hội còn phải tôn trọng hắn thì có thể thấy người này lai lịch không nhỏ ".

Vô Kỵ gật đầu thì Triệu Mẫn nói tiếp " Khi chiến đấu hắn không khác nào một vị vương trên chiến trường, nhưng lúc bình thường thì lại vô cùng hiền hòa, có nhiều phần tốt, huynh nên bỏ chút thời gian kết giao, không hại chỉ lợi ".

Trong lòng Vô Kỵ nổi lên nhiều cảm xúc và thắc mắc chưa được giải đáp, nhưng hắn đành dằn xuống, không nói lời nào mà bước theo Triệu Mẫn vào tửu quán.

Đùng

Tiêu Phong thoái lui, miệng phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Hắn mắt nhìn người trước mặt, có phần tức giận cũng có phần nể phục, người này khiến một kẻ không sợ trời không sợ đất như hắn biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.

Tiêu Phong cắn răng, vận khí, dùng toàn lực xuất ra một chiêu trong Giáng Long Thập Bát Chưởng, Hàn Long Hữu Thối. Chưởng phong vừa xuất, khí xung quanh tụ lại một hư ảnh thần long, uốn lượn theo một chưởng của Tiêu Phong. Lực đạo kinh người dồn đến, không khí bị ma sát liên tục nổ lách tách, tưởng rằng một chiêu này đắc thủ nhưng Tiêu Phong lại bị đẩy ngược lại, hắn mặt nhăn mày nhó mà chửi đổng vài câu.

Nam tử trước mặt khí thế ung dung, mặt hiền hòa, miệng mỉm cười nhìn Tiêu Phong nói " Vẫn còn muốn đánh tiếp ".

Tiêu Phong vận khí định lao lên tấn công thì thấy khí trong người nam tử kia thu lại, không còn dáng vẻ gì muốn đánh nữa, làm hắn tức giận nhìn nam tử trước mặt nói " Đây là ý gì ".

" Ngươi đánh không chán chứ ta thì thấy chán rồi, Tiêu Phong mệnh danh thần võ càng chiến càng dũng đã nghe danh, nay mới được diện kiến quả danh bất hư truyền, trận này coi như hòa vậy " nam tử đó vẫn dáng vẻ đó, cười mỉm nói.

Tiêu Phong dù là một hán tử có chút bồng bột hiêu chiến, nhưng củng biết bản thân không địch lại nên không dây dưa với tên này, thấy đối phương cầu hòa thì cười sảng khoái nói " Được, nhưng các hạ cứ xem như ta nợ các hạ một mạng, ngày sau có dịp nhất định tận lực đền đáp ".

Nam tử lạnh nhạt gật đầu, Tiêu Phong lại nói tiếp " Ta vẫn chưa biết quý tính đại danh của các hạ, lần sau gặp cho tiện xưng hô củng như tìm kiếm ".

" Cứ gọi ta là Chân Long Đế hay Bạch Tiên Sinh gì cũng được " Chân Long tùy tiện đáp.

Tiêu Phong thấy nam tử trước mặt thập phần anh tuấn tiêu soái, mặc y phục màu trắng, tay lại cầm chiếc quạt ngọc, dáng vẻ như một thư sinh thì mỉm cười chấp tay nói " Vậy cứ gọi các hạ là Bạch Tiên Sinh ".

" Tuỳ ngươi " Chân Long thờ ơ đáp, xong rồi chân đạp hư không, ung dung tiêu soái rời đi. Tiêu Phong ánh mắt dỗi theo người đó một lúc thì củng rời đi, để lại cảnh núi rừng hoang tàn như vừa bị một trận động đất và sống thần liên tiếp.

Chân Long đi được một đoạn, dùng thần thức dò xét địa hình xung quanh, miệng mỉm cười " Ra đi, núp cũng lâu vậy rồi không thấy phiền à ".

Một thân ảnh nhỏ nhắn từ từ đi ra sau bụi cây, người này là nữ, tuổi rất nhỏ khoản chừng mười sáu mười bảy, vô cùng xinh xắn đáng yêu. Trái ngược vẻ đáng yêu trên khuôn mặt, người nàng mặc một bộ chiến giáp màu trắng, được thiết kế vô cùng cách tân, vừa có thể dùng khi chiến đấu, củng có thể dùng khi dự tiệc trong vô cùng thoải mái trong mọi hoàn cảnh.

Vẻ mặt nàng lạnh như băng, ánh mắt như lỗ đen hút sau người khác vào nhìn Chân Long, miệng nhếch lên nói " Tay có đau lắm không ".

Chân Lòn xoa xoa hai tay, lời nàng nói như trúng vào tim đen, hắn mỉm cười " Tên này rất mạnh, càng chiến càng khủng, rất có tiềm lực ".

" Tay có đau không " nàng lập lại câu hỏi.

Chân Long nhíu mày, thành thật nói " Hơi ê ê ".

Nàng nắm tay hắn kéo qua, xăn tay áo hắn lên mà nhìn, tay Chân Long đỏ như than, từng mạch máu như con giun phập phồng uốn lượng dưới làn da. Nàng vừa nhìn thấy liền nhăn mặt, miệng hô " Quả lợi hại ".

" Nói Tiêu Phong " Chân Long thắc mắc.

Nàng nhếch mép cười, trêu chọc nam nhân trước mặt " Ngươi kém đến mức này quả lợi hại ".

Hắn mỉm cười, thật nhẹ nhàng, nói với giọng trầm ấm " Không phải nàng thách ta chỉ dùng một nữa thôi sao ".

" Ngươi nghe theo, ta kêu đi chết thì đi luôn à " nàng nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng.

Hắn mặt không động " Nếu nàng thích ".

" Vẫn chưa muốn, đùa thêm chút nữa " nàng chống cằm.

Chân Long im lặng nhìn nàng, nàng như biết được củng ngước lên nhìn hắn, hắn cao hơn nàng một cái đầu, nên khi hai ánh mắt vừa chạm nhau tạo nên khung cảnh tình tứ lãng mạng vô cùng. Nàng quay đi, thở dài một hơi nói " Vẫn ko có cảm giác ".

" Ta đợi " hắn nói một câu rồi im lặng.

Nàng nghi hoặc " Trăm năm nữa ".

" Ngàn năm, vạn năm... vẫn có thể chờ " hắn quả quyết.

Nàng vẫn nghi hoặc hỏi " Thật sao ".

Hắn lắc đầu " Nói dối đấy, nhiều lắm củng chỉ có thời gian không quá mấy mươi năm ".

Vừa nói hắn vừa vuốt ve mái tóc mượt mà đen dài của nàng, vẻ thập phần thỏa mãn. Nành nếu như thường ngày liến hất tay tên gia hỏa này ra rồi, nhưng hôm nay vì mấy lời nói của hắn, nàng chỉ im lặng, mặc cho hắn phi lễ. Nàng hít một hơi, thở dài trách móc " Mấy trăm năm đều chờ được, bây giờ thì chỉ còn mấy mươi năm, ta xuống giá đến thế sao ".

" Ta còn sống hẳn nói đi " mặt hắn ưu phiền, giọng phiền muộn mà nói.

" Vậy là ngươi từ bỏ "

" Không... mãi mãi không "

" Vậy thì tốt "

Ánh chiều tà cuối cùng vừa tắt ngấm, màn đêm dần buông xuống bao phủ mọi vật, không khí náo nhiệt thường ngày nhường lại cho sự yên tĩnh đến vô cùng.

Cạch cạch... cạch cạch

Tiếng cành cây va chậm với mặt đất vang lên liên hồi, Dạ Du đi trước, Tiểu Bá Vương theo sau, mặt hắn bây giờ nhìn nam tử mù trước mặt vẻ vô cùng tức tối. Tóc tai hai người rối bù, trên người tỏa ra một mùi tanh nồng hôi thối, vô cùng khó ngửi. Dạ Du đi được một lúc thì quay đầu lại nhìn Tiểu Bá Vương, khen thưởng vài câu " Ngươi rất có tố chất, muốn tham gia hội của ta không ".

" Không, phiền chết đi được " Tiểu Bá Vương lắc đầu, bĩu môi.

Dạ Du nghe thế củng không nói nữa, dường như bản thân rất kiệm lời, đi được một lúc thì hắn mới mở miệng " Vậy làm Khế Ước Giả củng được ".

" Khế Ước Giả là gì " Tiểu Bá Vương thắc mắc.

Dạ Du ôn tồn giải thích " Khế Ước Giả là người lập khế ước với hội, khi gặp khó khăn thì có thể yêu cầu hội giúp đỡ và ngược lại ".

" Không " Tiểu Bá Vương không để lại một tí thể diện cho Dạ Du.

Im lặng

Dạ Du cảm giác phía trước có người, ra hiệu cho Tiểu Bá Vương coi chừng, dù sao họ củng dành cả ngày nay chiến đấu với yêu thú, ngoài mặt có vẻ chán ghét nhưng khi phối hợp lại vô cùng nhịp nhàng. Một cái hồ nằm sau hàng cây đại thụ, như một mặt gương mà phản chiếu lại hình ảnh ánh trăng, trong vô cùng thơ mộng.

" Kia là " Tiểu Bá Vương chỉ về phía một bóng đen ngồi ven bờ hồ, nhỏ tiếng nói.

Dạ Du lấy tay bịt miệng Tiểu Bá Vương lại, rồi dùng thần thức quét qua, thăm dò đối phương. Bóng đen như cảm nhận được có người quan sát, ánh mắt liếc quanh một cái, rồi mỉm cười nhấc chiếc bình trong tay lên, đổ hết dịch thủy trong bình vào miệng, qua ánh trăng có thể thấy thứ nước đó màu đỏ như máu, tất nhiên rồi vì nó chính là máu.

Tiểu Bá Vương kinh hãi, lấy tay Dạ Du ra khỏi miệng nói " Uống máu, tên này đúng là yêu ma thật mà ".

Dạ Du im lặng, không lấy tay bịt miệng Tiểu Bá Vương, hắn được nước làm tới nói tiếp " Huyết dịch của yêu thú và ma thú không thể trực tiếp tống vào người như vậy được, tên này là muốn nhập ma ".

Dạ Du vẫn im lặng, Tiểu Bá Vương như nói chuyện một mình, tức tối vỗ nhẹ vai tên mù trước mặt một cái, vẻ khó chịu " Ngươi mù rồi giờ lại câm à ".

Dạ Du vẫn im lặng chú ý quan sát bóng người kia, vô cùng chăm chú. Một lúc lâu thì như nhận ra được lai lịch, lẩm lẩm nói " Huyết Ma, chẳng lẽ lại là hắn ".

Ào ào

Gió bắt đầu thổi, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, cây cối xào xạt, tạo bên cảnh tượng vô cùng ma mị. Bỗng nhiên bóng đen chợt động, kiếm trong tay hắn xuất khỏi vỏ, một bước phóng đến giữa mặt hồ. Hắn đạp nước mà đi, liên tục sử ra từng đường kiếm vô cùng quái dị, chém xuống mặt hồ.

Ục ục ục

Từng đợt bong bóng liên tục nổi lên mặt hồ, khi tiếp xúc được với không khí thì chúng liền tan vỡ, trào ra từng luồng khí đen, bao phủ trên bề mặt hồ nước. Bóng người vẫn liên tục sử kiếm, chém tới chém lui điên cuồng, như muốn giết chết một thứ gì đó dưới đấy hồ.

Ầm ầm

Mặt nước dao động dữ dội, từng đợt sóng lớn liên tiếp đánh tới bóng đen kia, hắn như không quan tâm, mặc cho sóng nước đánh vào thân thể, tiếp tục dùng kiếm chém xuống đấy hồ. Thứ dưới đấy hồ như là không còn chịu nổi nữa, ầm một tiếng, thân ảnh to lớn trồi lên, nó to như một con thuyền đi biển, bề ngoài giống cá nhưng lại mang một khuôn mặt quỷ, trong vô cùng đáng sợ.

Một âm thanh từ con cá kia vọng ra " Tiểu tử khốn kiếp, ngươi dám xâm phạm lãnh thổ của ta, còn muốn giết ta, coi như hôm nay ngươi chán sống rồi ".

Bóng đen thấy con cá mặt quỷ kia thì kiếm trong tay liền ngừng lại, hắn mỉm cười chép chép miệng " Ngươi thoát khỏi phong ấn sau bao nhiêu năm, nay lại gặp ta coi như số ngươi xui xẻo ".

Tỏa Kiếm Khí

Kiếm trong tay bóng đen chém tới, từng đạo kiếm khí tỏa ra bao phủ lấy con cá mặt quỷ, liên tục gây tổn thương cho con quái vật. Quỷ Diện Ngư tức giận, rống lên một tiếng, từng đạo kiếm khí bị chấn tan không ít, số còn lại yếu dần, khi va chạm với thân thể nó liền như đánh vào tường đồng vách sắt, chỉ làm trầy xước nhẹ, ngoài ra không có tổn thương gì lớn.

Xèo xèo

Quỷ Diện Ngư phun ra một quả cầu đen, nhằm hướng bóng đen mà đánh tới, bóng đen lùi lại né tránh, đạp một cái vào mặt nước phóng nhanh đến Quỷ Diện Ngư.

Ầm

Bóng đen bị đánh văng ra một bên, người và kiếm chìm vào trong nước, Quỷ Diện Ngư củng lập tức lặn xuống, mặt hồ phút chốc lại trở về trạng thái ban đầu, vô cùng yên tĩnh. Tiểu Bá Vương vỗ vào vai Dạ Du " Nè tên mù, gia hỏa kia ta thấy coi như cửu tử nhất sinh rồi ".

Dạ Du quay người lại, giọng đầy khinh thường nói " Con cá kia mà giết được tên đó thì tên ta liền viết ngược lại ".

Tiểu Bá Vương muốn nói lại thôi, im lặng quan sát mặt hồ cùng với Dạ Du, một lúc lâu vẫn không có động tĩnh, định đứng lên đi tới gần quan sát thì một biến động xảy ra.

Ầm ầm ầm

Từng cột nước bắn lên trên trời, tạo thành một đợt mưa xối xả trút xuống, cơn mưa chỉ thoáng qua là tạnh, hơi nước sau cơn mua bốc lên, cản hết tầm nhìn xung quanh hồ. Phải một lúc sau, sương mù tan dần, mọi mới bắt đầu có thể quan sát, lúc này họ mới thấy một màng diễn ra vừa rồi, Tiểu Bá Vương trừng mắt, há hốc mồm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...