Đằng Sau Thiên Thần Là Một Ác Quỷ
Chương 16: Khách mời không mong muốn
Đình Nhã nắm chặt tay Alin, khoé môi cong lên một nụ cười khinh bỉ, ánh mắt thoáng chốc lạnh lùng khó đoán, người cô toát ra không khí lạnh lẽo đến rùng mình. Alin mím môi, cánh tay bị Đình Nhã nắm của Alin bất giác run rẩy, mắt ánh lên vẻ hoang mang, sắc mặt Alin hơi tái đi, nhưng cô ta không muốn chịu thua, cô ta giằng tay ra, nói cứng giọng:- Chị dám nắm tay tôi sao? Đình Nhã nhếch miệng, cô nhìn chằm chặp vào khuôn mặt ngây thơ trước mặt mình, thầm cười nhạo vì sự giả tạo đó. Cô nhún vai, thong thả nói:- Tại em quá "ngoan ngoãn", định giơ tay đánh chị trước mà, chị chỉ tự vệ thôi, em nghĩ xem thế có gì sai không?Alin siết chặt tay, mặt sa sầm, cô ta giận dữ hét lên:- Chị câm miệng ngay cho tôi. Chị thì hiểu gì về anh Bảo? Chị có nắm rõ anh ấy bằng tôi không?Đình Nhã mỉm cười khiêu khích, giọng nói mỉa mai:- Có thể chị không rõ bằng em, nhưng bốn tháng sống chung cũng không phải là ít đâu, chị dám khẳng định chị hiểu anh ấy không kém em nhiều lắm. Mà thôi, sao chị sánh với em được nhỉ, chị không có tài như em, suốt ngày nhằng nhẵng bám theo Gia Bảo.- Chị....- Alin không nói được câu gì, chỉ nhìn Đình Nhã đầy hằn học. Bỗng một giọng nói dịu dàng vang lên, giữa không gian căng thẳng, yên tĩnh:- Ha ha, không ngờ lại được chứng kiến một cảnh tượng thú vị như vậy. Hai mỹ nhân đang cố tranh giành một chàng trai sao?Cả Đình Nhã và Alin đều giật mình, quay lại. Một chàng trai đang đứng khoanh tay, thích thú nhìn Đình Nhã, trông hắn vô cùng nho nhã, thanh lịch, và có phần...hào hoa, nhìn qua tựa hồ như một thiên sứ giáng thế. Mái tóc vàng óng ả, mềm mại như những sợi tơ, sáng rực dưới ánh mặt trời. Làn da trắng mịn đến nỗi con gái cũng phải ghen tị. Đôi mắt phượng sắc sảo với hàng mi dài cong vút, nhưng đôi mắt ấy như ẩn chứa một cái gì đó, khiến người ta rùng mình. Ngũ quan trên gương mặt quả thực rất đẹp, hoàn hảo tới độ không thể hoàn hảo hơn được nữa. Khoé môi gợi cảm nhếch lên thành một nụ cười tà mị. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây âu đen, khoác thêm chiếc áo kaki màu bạc, càng tôn lên vẻ lịch lãm mà quyến rũ của hắn. Đình Nhã ngạc nhiên mở to mắt, muốn nói nhưng không thể cất ra lời, mặt cô thoáng bối rối khi thấy chàng trai đó nhìn về phía mình.Liệu đây có phải là....? Đúng lúc Đình Nhã đang suy nghĩ thì giọng nói của Alin đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:- Anh....Anh Huy....."Đúng rồi, là Thiên Huy" Đình Nhã khẽ kêu thầm. Đã lâu rồi không gặp hắn nên cô nhất thời quên mất. Mà sao hắn lại tới đây nhỉ? Hắn có quan hệ gì với Gia Bảo và Alin chứ? Hàng loạt câu hỏi cứ xoay trong đầu Đình Nhã. Cô nhìn Thiên Huy bằng ánh mắt nghi ngờ lẫn dò xét. Như đọc được suy nghĩ của cô, Thiên Huy quay sang, nở nụ cười thân thiện:- Lâu rồi không gặp, cô vẫn khoẻ chứ? Sao cô lại ở đây vậy? Bị bắt à...Đình Nhã có phần cảnh giác với nụ cười của Thiên Huy. Không hiểu sao cô thấy hơi rờn rợn trước nụ cười của hắn, nụ cười này như chứa ý gì đó, ánh mắt hắn nhìn cô có phần lạnh băng, cô không thể đoán được hắn đang nghĩ gì- Anh Huy, anh quen chị ta sao?- Alin hỏi, giọng hơi khó chịu, cô ta nhìn không mấy thiện cảmThiên Huy cười thật ấm áp, nụ cười đủ sức đánh gục trái tim các cô gái, ánh mắt sâu thăm thẳm ,khó hiểu lạ lùng, giọng hắn trầm thấp nghe mờ ám:- Tất nhiên!Đình Nhã hơi lúng túng trước câu nói của hắn. Cô đưa mắt, nhìn hắn khó hiểu, môi cô mấp máy như muốn hỏi nhưng cô lại thôi. Alin thì ngược lại, cô ta nhìn Đình Nhã đầy tò mò xen lẫn khinh bỉ, cô ta mỉm cười đắc ý, ánh mắt thâm độc liếc Đình Nhã, cô ta giả vờ chạy tới chỗ Đình Nhã, thân mật khoác tay cô, chớp chớp mắt ngây thơ:- Chị Đình Nhã, chị quen anh ấy ạ? Em không ngờ hai người lại quen nhau đấy. Chị quen anh ấy khi nào vậy ạ?Giọng nói ngọt ngào cùng sự thân thiện quá mức và khuôn mặt ngây thơ đầy giả tạo của Alin làm Đình Nhã buồn ói, cô thiếu chút nữa là té ngửa bởi thái độ thay đổi chóng mặt tới 360 độ của Alin. Nhưng Alin đúng thật là quá khôn ngoan và giảo hoạt. Cô ta tỏ vẻ niềm nở với cô như vậy trước mặt Thiên Huy để cô không thể tỏ thái độ khinh bỉ hay phản ứng, hơn nữa cô ta còn cố tình hỏi cô những câu hỏi "xoáy", dồn cô vào thế bí không trốn tránh được, ép cô phải trả lời. Quả là một con cáo già, xem ra nai chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Đình Nhã chưa biết trả lời thế nào thì rất nhanh, một cánh tay mạnh mẽ kéo cô lại, cô ngã vào một vòm ngực rộng lớn, ấm áp. Gia Bảo mắt nảy lửa, khuôn mặt tối sầm lại đáng sợ vô cùng, tay anh ôm chặt cô, bàn tay bóp chặt hai cô như muốn bóp nát cô vậy, cô có thể cảm nhận được sự giận dữ trong anh. Anh liếc Thiên Huy, gằn giọng:- Cậu đến nhà tôi làm gì? Sao cậu vào được đây?Thiên Huy cười cười, vẻ mặt bình thản không chút dao động, hắn hướng mắt về phía cửa, giọng nửa đùa nửa thật:- Không vào được thì tôi đành hạ vài vệ sĩ của cậu thôi. Lâu chưa gặp, Gia Bảo. Chẳng qua tôi nghe tin Alin về nên đến thăm con bé thôi, dù gì cũng từng là bạn bè.....Gia Bảo nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, ngờ vực, bàn tay đang bóp chặt tay Đình Nhã cũng dần nới lỏng ra, anh quên mất là anh đang làm cô bị đau, chỉ vì anh quá tức giận. Anh chợt thấy hối hận là sao anh không chọn những vệ sĩ tài hơn nữa, giờ anh mới nhớ ra một điều là về võ thuật thì Thiên Huy không kém gì các tay võ chuyên nghiệp, anh quá sơ suất mới để hắn vào đây. Gia Bảo lạnh lùng, vẻ mặt không chút cảm xúc:- Chào hỏi đã xong, giờ cậu nên về đi.Thiên Huy nhếch mép, ánh mắt dần lộ ra vẻ khinh bỉ và căm thù, bàn tay giận dữ nắm chặt lại, giọng nói đầy căm phẫn:- Sao vậy? Sợ tôi sẽ nói với cô vợ xinh đẹp của cậu chuyện đó hả? Yên tâm, tôi không có hèn nhát và gian dối như cậu, nhưng cũng đừng coi thường tôi, tôi chưa quên chuyện đó đâu. Biết đâu một lúc nào đó, cậu tỉnh dậy và phát hiện ra cô ta không còn ở cạnh cậu thì sao? Hẳn là sẽ có nhiều việc thú vị lắm đây, mà cậu cũng ghê gớm thật, chưa gì đã bắt người ta về rồi. Còn Alin thì sao đây?Đình Nhã hơi nghiêng đầu, nhìn Thiên Huy thắc mắc. Rốt cuộc chuyện đó là chuyện gì? Sao Gia Bảo không muốn cho cô biết? Cô quay sang nhìn Gia Bảo thì thấy anh đang im lặng. Hiện giờ Gia Bảo có cảm giác phân vân và tội lỗi vô cùng. Anh không nói được câu gì mà cứ trầm mặc suy nghĩ. Chân mày khẽ cau lại, mắt anh ánh lên sự bối rối, anh nhìn sang Đình Nhã, cô chính là người phụ nữ anh yêu, không sai, nếu cho anh chọn lại, anh cũng không hối hận, nhưng còn Alin? Cái anh sợ nhất chính là cái này, nếu anh làm Alin tổn thương thì chỉ cần một chút sơ hở của anh, Đình Nhã có thể sẽ gặp nguy và anh sẽ phải ân hận suốt đời. Chơi với nhau từ nhỏ, lẽ nào anh không thể biết Alin thích anh? Những thực sự anh chỉ coi Alin như một cô em gái, không hơn không kém. Thấy anh cứ lặng im, lại còn ánh mắt của anh như vậy, Đình Nhã nghĩ rằng anh đang đấu tranh giữa việc chọn cô và Alin, cô thoáng sợ hãi, tim cô đập mạnh, một cảm giác khó thở xuất hiện. Cô biết, biết tình cảm anh dành cho cô, nhưng...tình cảm con người đâu phải khó đổi thay, nhỡ anh đã rung động trước một cô gái xinh đẹp như Alin thì sao? Đình Nhã rất sợ, sợ cái cảm giác kết quả không như mình mong muốn, cô ghét sự lặng im của anh, mà cô cũng đang chờ đợi cái gì chứ? Rõ ràng cô không thể yêu anh, cô nói cô hận anh, cô không thể tha thứ, nhưng lòng cô vẫn chờ đợi....Đình Nhã cụp mắt xuống, tâm trạng cô rất phức tạp, rốt cuộc cô có nên tha thứ?- Việc của tôi tôi sẽ tự lo, cậu mau đi đi!Thiên Huy xoay người rời đi, trước khi đi chỉ quay lại, nói ngắn gọn một câu:- Những gì cậu gây ra cho cô ấy, tôi tuyệt đối không tha thứ! Chờ đấy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương