Danh Họa

Chương 7: Tự Mình Động (Hơi H)



007. Tự mình động ( hơi H )

"Bức tự họa? Em đã nhìn thấy ở đâu?"

"Chính là, anh tổ chức triển lãm tranh ở Florencia bảy năm trước ..."

Bảy năm trước, Florencia...

Giản Mặc Thư mày buông ra, là bức họa kia.

"Nhưng tôi không trưng bày bức họa đó."

Hả?

"Chính là sau lưng đại sảnh triển lãm có một sảnh triển lãm nhỏ,《Tôi 》của Mặc Thư lão sư treo ở trên tường."

"...Đó là phòng trưng bày, không phải sảnh triển lãm." Giản Mặc Thư bất đắc dĩ: "Tranh ban đầu trong sảnh triển lãm đều dời tới đó."

"A, trách không được ngoại trừ 《 Tôi 》, còn lại đều là tranh của người khác..."

Đột nhiên Du Họa cảm thấy mình thật ngốc.

Sau bảy năm mới biết lúc ấy mình đi nhầm nơi, còn là do Mặc Thư lão sư tự mình nói cho cô biết.

Còn không bằng không biết đâu...

Thật ra cũng không thể trách Du Họa không nghĩ nhiều, bởi vì lúc ấy toàn bộ đầu óc cô đều bị bức tự họa kia hấp dẫn.

Trong tranh, Giản Mặc Thư mặc bộ tây trang màu đen cấm dục, sơ mi trắng bên trong lại cởi ba viên cúc áo, lộ ra ngực to lớn. Một bàn tay đặt trước ngực kéo áo sơmi ra, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, một tay khác cầm một sợi dây lưng, rõ ràng quần tây lỏng lẻo không khó để người khác biết dây lưng thuộc về nơi nào.

Hình ảnh Giản Mặc Thư trong tranh hơi hơi ngẩng đầu nhìn cô bên ngoài bức tranh, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, nhưng khóe mắt gợi lên độ cung tràn ngập sắc khí quỷ dị, phảng phất như đang câu dẫn cô xuyên qua khung ảnh lồng kính, tay kéo áo sơmi anh, vuốt ve thân thể mê người, sau đó đem quần anh kéo xuống, đem côn ŧɦịŧ thô to lặng lẽ tiến vào thân thể cô, chỉ có chính mình được hưởng dụng...

Tuy rằng Du Họa cũng không phải cô gái nhỏ ngây thơ, nhưng lúc ấy bức họa này xác thật thật làm cô mới 16 tuổi lần đầu tiên cảm nhận được —— tính mị lực.

Đại khái là cảm xúc ban ngày quá mãnh liệt, trước khi chìm vào giấc ngủ khuôn mặt và thân thể Giản Thư Mặc vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí cô, mới vừa ngủ cô liền bắt đầu nằm mơ.

Nhưng bất đồng chính là, cô ngược lại biến thành người trong bức tranh. Giản Mặc Thư bên ngoài khung ảnh lồng kính một bước tiến vào, dứt khoát mà lột quần áo cô, dùng bàn tay, bờ môi của anh sờ qua, hôn qua nhũ tuyết còn đang phát dục của cô, vòng eo mềm mại, hai chân mảnh khảnh, cuối cùng nhẹ nhàng dừng trên hoa tâm phấn nộn, một ngụm ngậm lấy, hết sức ôn nhu mà mút vào.

Du Họa còn đang đắm chìm trong hồi ức không thể kiềm chế ấy, đột nhiên bị chụp đầu: "Ngốc."

"Tại sao lại thích, tôi?"

Bắt đầu từ tài hoa, lại rơi vào giá trị nhan sắc.

Trong đầu Du Họa lập tức nhảy ra đáp án này, lời nói chuẩn bị tới bên miệng mới hậu tri hậu giác mới nhận ra Giản Mặc Thư nói chính là bực tranh《 Tôi 》kia.

May quá, thật nguy hiểm thật.

Trái tim nhỏ của Du Họa bị một trận kinh hoàng, trong lòng tự mắng chính mình vừa rồi vì cái gì đầu óc nóng lên đem 《Tôi》 nói ra, mà không tùy tiện nói một bức qua loa lấy lệ chứ, hiện giờ hối hận cũng không thể cứu lại, chỉ có thể nói hươu nói vượn.

"Tôi cảm thấy《 Tôi 》của Mặc Thư lão sư đối với đường cong thân thể nam tính vẽ thật sự thật tốt quá, hình ảnh bầu không khí cũng tô đậm đến đặc biệt tốt!"

Du Họa dừng lại, nghĩ nghĩ cảm thấy lời khen có vẻ không thích hợp:

"Tóm lại, chính là đặc biệt đẹp! Tại sao Mặc Thư lão sư không treo ở buổi triển lãm?"

Giản Mặc Thư cười như không cười mà liếc mắt nhìn Du Họa đang chột dạ: "Đã từng."

Tim Du Họa đột nhiên co rụt lại.

"Nhưng trước khi bắt đầu buổi triển lãm tôi đã cho người gỡ xuống."

Cho nên... Cũng chỉ có cô đánh bậy đánh bạ, may mắn mà thấy được bức họa chưa được công khai này? Đột nhiên Du Họa sinh ra một cảm giác suиɠ sướиɠ.

"Vì sao lại gỡ xuống?"

"Bởi vì, đây là một bức tranh không thành công."

Du Họa mở to hai mắt nhìn: nó làm cô chỉ nhìn qua một lần đã trải qua bảy năm mộng xuân, còn gọi không thành công sao!

Chỉ là Giản Mặc Thư không cho Du Họa cơ hội truy vấn, kết thúc đề tài: "Được rồi, đều đã tham quan qua, vậy bắt đầu công việc đi."

Nghe được anh muốn bắt đầu công việc, Du Họa lập tức liền héo.

Đừng nhìn lời thề son sắt của cô hôm sẽ nỗ lực làm việc, trong mơ còn làm cái việc kia, chờ khi đầu óc bình tĩnh lại liền túng quẫn.

Kia, kia chính là Mặc Thư lão sư người sống đó...

"Tới đây." Giản Mặc Thư đứng trong góc phòng vẽ tranh vây lên một tấm mành, hướng cô vẫy tay: "Cởϊ qυầи áo ở đây."

Du Họa chậm rì rì đi qua, lại chậm rì rì ở bên trong cởi hết quần áo.

Sau khi xong xuôi, cô lén lút từ sau mành ló đầu ra, Giản Mặc Thư đã chuẩn bị tốt giá vẽ cùng công cụ, hơn nữa ở sau lưng giá vẽ cách đó không xa bày một tấm thảm lông hình tròn màu trắng.

Xem ra chỗ đó là nơi cô "làm việc".

Giản Mặc Thư quay đầu, tầm mắt bắt được một Tiểu Du Họa nhìn lén.

"Làm sao vậy, muốn tôi hỗ trợ?"

"...Không, không có."

Ở dưới ánh nhìn chăm chú của Giản Mặc Thư, Du Họa dịch ra tới.

Du Họa bước từng bước về phía tấm thảm, khối thịt 32c không bị nịt ngực trói buộc đong đưa theo từng bước nhỏ. Ánh mắt Giản Mặc Thư càng ngày càng nóng rực, Du Họa rất muốn đè lại ngực chính mình, lại cảm thấy như vậy quả thực là giấu đầu lòi đuôi, cuối cùng đi đến thảm cũng không làm động tác dư thừa nào.

"Chuẩn bị cho em." Giản Mặc Thư ý bảo Du Họa ngồi ở trên tấm thảm.

Chờ Du Họa nơm nớp lo sợ ngồi xuống bên cạnh Giản Thư Mặc, đã bị một cái cánh tay vớt vào lòng ngực nóng bỏng của người đàn ông.

"Bây giờ sẽ chỉ cho em tư thế."

Một đôi tay từ dưới nách Du Họa xuyên qua, bắt được vú cô, dùng sức xoa nhẹ.

"A ~ ưm ~"

Du Họa không thể kiềm chế mà rên hừ hừ, cô trơ mắt nhìn vú tuyết trắng bị mười ngón tay của người đàn ông phía sau xoa thành đủ mọi hình dạng, thỉnh thoảng còn nhéo núʍ ѵú cô, lôi kéo ra hai cái hình nón.

Chỉ là tuyết nhũ rất nhanh đã bị buông ra.

"Giống như vậy vừa rồi, tự mình làm."

Tự, chính mình sờ vú mình?

Quá xấu hổ...

Tay Giản Mặc Thư đi xuống sờ đến tiểu huyệt Du Họa, vói vào thăm dò, đã hơi hơi ra thủy.

Thật là cái bảo bối, bị niết hai vú liền ướt.

Giản Mặc Thư nhướng mày, thuần thục tìm được hoa tâm giấu đi tiểu âm đế, chậm rãi xoa.

Lực đạo không nhẹ không nặng, vừa lúc khơi mào du͙ƈ vọиɠ trong cơ thể Du Họa, rồi lại không cho cô thỏa mãn, như vậy nửa vời mà treo cô.

Ô... Mặc Thư lão sư hư! Siêu cấp hư!

Giản Mặc Thư một chút cũng không biết Du Họa chửi thầm anh, anh cầm một góc thảm lông, nhẹ nhàng đâm vào tiểu nhục động Du Họa, quấy đảo.

Mao thúc khắp nơi tách ra tế tiêm từ các góc độ kíƈɦ ŧɦíƈɦ mẫn cảm nhục bích, tiểu huyệt không ngừng run rẩy, chậm rãi phun ra một cổ hoa lộ, tùy theo mà đến huyệt vô tận hư không.

Giọng nói Giản Mặc Thư dịu dàng trầm thấp, nhưng Du Họa lại nghe ra vừa lạnh nhạt vừa vô tình.

"Tự mình làm."
Chương trước Chương tiếp
Loading...