Danh Môn Kiều Thê

Chương 57



Viên thị chạy tới Đông Khóa Viện, Nguyên Gia vẫn đang khóc, nhìn nước mắt của con trai từng giọt lăn xuống, giống như kéo đứt ruột gan nàng, vì thế vội vàng ôm Nguyên Gia vào ngực, vừa xoa lưng cho bé vừa nhẹ giọng dỗ dành.

Bà vú sợ tới mức run tay run chân, quỳ rạp trên mặt đất.

Đây là phủ đệ của quan tứ phẩm, tuy rằng tiền công không ít, nhưng lúc nào nàng chăm sóc cho tiểu công tử cũng nơm nớp lo sợ, giống như treo đầu trên cạp quần, nhưng trong nhà nghèo khó nên nàng phải ra ngoài kiếm tiền, không làm thì không được. Thế nên nàng đã toàn tâm toàn ý trông nom tiểu công tử, nhưng không nghĩ đến, vẫn có thể xảy ra chuyện.

Nàng dập đầu nói: “Phu nhân, thật sự tiểu nhân không biết tại sao, lúc nãy tiểu công tử vẫn bình thường, nha hoàn ôm đi ra ngoài chơi về, vừa uống mấy ngụm sữa đã lập tức phun ra.”

Viên thị nhìn nàng chằm chằm: “Đồ ăn của Gia Nhi đều do ngươi phụ trách, ngươi vội vã đùn đẩy làm gì?”

Ngữ khí của Viên thị cực kỳ sắc bén, lại lạnh băng vô tình, bà vú khóc lên: “Phu nhân, tiểu nhân rất thích tiểu công tử, không khóc cũng không nháo, tiểu nhân coi công tử như… Tuyệt đối sẽ không hại bé, hơn nữa mới có ba tháng, sao có thể ăn được gì, tiểu nhân chỉ cho công tử uống chút sữa, chưa bao giờ cho ăn thứ khác.”

Viên thị không nói nữa, mặc cho nàng kêu oan, ôm Nguyên Gia ra ngoài nhìn.

Lạc Bảo Anh an ủi: “Mẫu thân, hẳn là không có việc gì, người xem, Gia Nhi không còn khóc to như lúc nãy, có lẽ đã hết khó chịu rồi?” Đang nói, Lạc Bảo Châu, lão thái thái và hai cô nương khác cùng nhau tới.

Căn phòng lập tức trở nên đông đúc.

Lão thái thái thấy bà vú khóc như mưa, bảo nàng đứng dậy, rồi nói với Viên thị: “Mấy tháng nay nàng chăm sóc rất thỏa đáng, sẽ không có khả năng hại Gia Nhi, có phải là buổi tối hoặc lúc ngủ trưa bị nhiễm lạnh hay không? Con đừng sốt ruột, chờ đại phu tới xem bệnh là biết.” Bà nhìn cháu trai, “Nhìn xem, giống như đang ngủ, hẳn không phải là bệnh nặng.”

Đối với những lời lão thái thái nói, Viên thị cảm thấy hơi bất mãn, không biết gốc rễ của bà vú, thế nên ai biết nàng có thật lòng hay không? Muốn rộng lượng cũng không phải vào lúc này, nàng nhàn nhạt nói: “Đã làm bà vú, vốn dĩ nên chịu trách nhiệm, chỉ là mẫu thân quá thiện tâm, nếu là nhà khác, có lẽ đã bị kéo đến nha môn rồi.”

Là đang nói bà làm không đúng có phải không? Lão thái thái tức đến mức run môi.

Lạc Bảo Anh vội cầm tay bà, nói: “Tổ mẫu, mẫu thân là vì lo lắng cho Gia Nhi, người đừng giận.” Đang lúc này, còn có thể để các nàng trở mặt thành thù sao? Đó là loạn càng thêm loạn.

Cháu gái thứ ba nhẹ nhàng khuyên nhủ, lão thái thái suy nghĩ, rốt cuộc Nguyên Gia là cục thịt từ trên người Viên thị rơi xuống, đương nhiên phải đau lòng, thế nên mới giận chó đánh mèo lên bà vú, bà cũng lười tranh chấp với nàng.

May mà đại phu đã tới, Viên thị vội đưa Nguyên Gia cho hắn xem.

Đây là bảo bối của Viên thị, thế nên hạ nhân đã mời đại phu nổi danh nhất kinh thành đến, họ Liễu, đầu tóc hoa râm, nhưng gương mặt lại như thanh nhiên trai tráng, dáng người cao lớn, đi theo sau là hai dược đồng, lưng đeo hòm thuốc.

Liễu đại phu rất có kinh nghiệm, vừa nhìn sơ qua đã nói: “Có lẽ đã ăn phải cái gì không tốt.” Hắn hỏi, “Có khăn lau miệng không?”

Bà vú chỉ chờ người đến giải oan cho nàng, vội vàng lấy ra khăn tay vừa lau mặt cho Gia Nhi, phía trên vẫn còn dính những thứ hắn nôn ra.

Liễu đại phu cúi đầu ngửi, cười nói: “Phu nhân, hôm nay tiểu công tử đã ra ngoài chơi?”

“Đúng vậy.” Viên thị vội hỏi, “Có nghiêm trọng không?”

“Không có gì, nếu lão phu đoán không sai, chắc là đã ăn phải mấy cánh hoa ở bên ngoài, tiểu công tử còn nhỏ, có mấy cánh hoa vào bụng sẽ thấy không thoải mái, chưa nói tới bé lại còn nhỏ như vậy, nhưng nôn ra được là tốt rồi, sẽ không có việc gì.” Liễu đại phu nói, “Nhưng sau này phu nhân phải cẩn thận, đừng để bé lấy được cái gì cũng cho vào trong miệng.”

Viên thị thở phào nhẹ nhõm, chờ lúc tiễn Liễu đại phu đi, mới hung hăng dạy dỗ hai nha hoàn đã bế Nguyên Gia ra ngoài, còn khấu trừ nửa năm tiền công. Nhưng cuối cùng Nguyên Gia không bị làm sao, thế nên mọi người cũng yên tâm.

Lão thái thái trở về chính phòng, uống hết một chén trà nhỏ mới nói: “Con dâu này, tính khí càng ngày càng lớn, ta nói không phải bà vú làm sai, thế nhưng nàng không chịu tin, bây giờ đã điều tra ra, cũng không xin lỗi người ta, chỉ thương bà vú đã bị một trận hoảng sợ. Nàng tàn nhẫn độc ác như vậy, khó trách mấy người làm lâu năm trong phủ đều bị nàng đuổi đi gần hết.”

Cũng chỉ còn lại vài người hầu hạ bà.

Ngọc Phiến đi lên bóp vai cho lão thái thái, nàng an ủi: “Phu nhân cũng là lo lắng, thế nên không tránh khỏi nói không lựa lời, ai biết sẽ gặp chuyện này, người cũng nói mấy tháng nay bà vú chăm sóc rất tốt, tiểu công tử chưa từng xảy ra chuyện gì, lớn lên trắng trẻo mập mạp, cũng rất thích bú sữa, chỉ là hôm nay không tốt.”

Lão thái thái nhíu mày, nhớ tới chuyện của Đường phu nhân.

Có vài lời không thể không tin, tự nhiên gặp chuyện không may, giống như là điềm báo, hay là không nên gả Bảo Đường cho Đường công tử? Nếu đã nhắc tới chuyện này, bà buông chén trà, hỏi Ngọc Phiến: “Dù gì Bảo Đường cũng do ngươi sinh ra, ngươi thấy Đường công tử thế nào?”

Ngọc Phiến quanh co không đáp.

“Không thể nói với cả ta?” Lão thái thái cười.

Ngọc Phiến rũ cánh tay, lắp bắp nói: “Nô tỳ làm gì có mặt mũi nhắc tới hôn sự của Nhị cô nương? Vẫn là lão thái thái cùng lão gia và phu nhân làm chủ, nô tỳ không dám ăn nói lung tung.”

“Ngươi cứ nói đi, có đúng hay không, tự ta phân biệt được.” Lão thái thái vỗ cánh tay nàng, “Ngồi xuống đi, ta biết ngươi yêu thương Bảo Đường nhất, lúc con bé còn nhỏ có một lần sinh bệnh, mấy ngày mấy đêm ngươi không ngủ, kém chút nữa đã mất nửa cái mạng. Đại phu nói có lẽ là bệnh đậu mùa, ngươi cũng một bước không rời, không có ai quan tâm Bảo Đường bằng ngươi.”

Đúng vậy, trên đời này không có người nào yêu thương nữ nhi bằng nàng, nhưng chuyện chung thân đại sự của Lạc Bảo Đường, cho tới tận bây giờ, lão thái thái mới nói với nàng.

Ngọc Phiến rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Đường công tử nhìn không tồi, nhưng Nhị cô nương, nô tỳ vốn nghĩ rằng nàng có thể gả cho người tốt hơn.”

Nghe được lời này, đột nhiên lão thái thái có chút hổ thẹn, rốt cuộc lúc trước bà đã từng rất thích Lạc Bảo Đường, đương nhiên, bây giờ vẫn tính là không tồi, chỉ vì có Lạc Bảo Anh đối lập, thế nên bà cảm thấy không bằng được lúc trước. Lần này, vốn là muốn tìm nhà chồng cho Lạc Bảo Chương, vì diện mạo của Lạc Bảo Đường không tốt, thế nên bà không muốn lại vất vả tìm một nhà khác, thế nên lập tức quyết định cho Lạc Bảo Đường.

Tỉ mỉ xem xét, thật đúng là có chút bạc đãi nàng!

Lão thái thái thở dài.

Ngày hôm sau gặp lại Viên thị, bà liền rút lời, bảo là phải nhìn thêm một thời gian nữa, đừng nóng vội đính hôn với Đường gia, Viên thị dò hỏi, lão thái thái lại không nói rõ ràng, chỉ bảo đúng lúc Đường phu nhân tới thì Nguyên Gia lại đổ bệnh, ắt có điều chẳng lành, khiến Viên thị vô cùng tức giận.

Nên biết hai nhà đã qua lại rất nhiều lần, đáng lẽ phải nước chảy thành sông, đằng này được nửa đường lão thái thái lại đổi ý, xem như thời gian hao tổn sức lực lúc trước đã uổng phí, bây giờ ai có thể bù đắp cho nàng? Viên thị nghĩ thầm, nàng lại không phải suốt ngày không có việc gì để làm, mới hết ở cữ, lập tức đau lòng bỏ Nguyên Gia để thu xếp chuyện của Lạc Bảo Đường, cuối cùng lấy được gì?

Nàng không tin có ma quỷ hay điềm chẳng lành, chỉ là trùng hợp thôi, cũng chỉ có mình lão thái thái đầu óc hồ đồ, thế nào cũng phải liên hệ hai chuyện vào nhau rồi suy nghĩ linh tinh.

Bỗng nhiên mẹ chồng nàng dâu lại không hợp ý.

Lạc Vân không muốn làm trái ý của lão thái thái, cũng bảo Viên thị cứ để vậy, dù sao Lạc Bảo Đường mới mười bốn tuổi, để đến sang năm cũng không chậm, chỉ thúc giục Viên thị mau chóng quyết định hôn sự cho Lạc Bảo Chương.

Nhưng quyết định như thế nào?

Trong khoảng thời gian này Viên thị liên tục hẹn gặp vài vị thái thái, nhưng không có ai coi trọng Lạc Bảo Chương, thật vất vả mới có một người coi trọng, thì nhi tử lại không đàng hoàng, thấy Lạc Bảo Chương xinh đẹp, hôm qua thế nhưng mượn cơ hội lén lút tới nhà sau, trên đường gặp được Lạc Bảo Anh và Lạc Bảo Châu, khiến hai nàng bị dọa sợ, Lạc Bảo Anh lập tức gọi người tới đánh rồi đuổi đi.

Hôn sự của đại tỷ đúng là nhiều rắc rối, Lạc Bảo Anh nằm nghiêng trên giường trúc, trong tay cầm quyển sách, nhớ tới công tử đáng khinh hôm qua, trong lòng dâng lên một trận sợ hãi, chỉ mong tương lai, mẫu thân đừng tìm cho nàng loại người như vậy, bằng không nàng có thể đánh chết hắn!

Đang suy nghĩ, có nha hoàn lao vào như một cơn gió, sắc mặt rất nghiêm trọng, giống như xảy ra chuyện vô cùng lớn, dọa cho Lạc Bảo Anh phải ngồi thẳng dậy.

“Lúc kinh lúc rống, làm sao vậy?” Tử Phù cau mày hỏi.

Nha hoàn bởi vì khẩn trương, thế nên không nói được lời hoàn chỉnh: “Vừa rồi có, có thái giám tới, nói, nói là Hoàng Hậu nương nương…” Nàng nuốt nước bọt, “Nương nương triệu cô nương vào cung.”

“Cái gì, ngươi nói thật?” Vừa rồi Tử Phù vẫn ra vẻ dọa người, nghe xong cả người cũng ngơ ngác, quay đầu nhìn Lạc Bảo Anh, hai mắt nàng mở to, quyển sách trong tay rơi xuống giường.

Đúng vậy, có ai không sợ hãi chứ?

Người trong cung, còn là Hoàng Hậu nương nương triệu kiến!

Tử Phù vội vàng đỡ Lạc Bảo Anh từ trên giường xuống dưới: “Nói không rõ ràng gì cả, không biết là khi nào, cô nương, mau tới chính phòng hỏi lão thái thái.”

Lạc Bảo Anh gật đầu, linh hồn nhỏ bé còn đang lơ đãng giữa không trung, vô tri vô giác đi về phía trước.

Đến khi tới chính phòng mới có chút thanh tỉnh, nàng đến trước mặt lão thái thái, vội vã hỏi: “Tổ mẫu, là vì chuyện gì, sao nương nương muốn gặp con?”

Đại cô cô cao cao tại thượng, đã từng có lúc ở Bạch Hà gần như vậy, nhưng nàng cũng không có duyên gặp gỡ, thế nhưng bây giờ bà ấy muốn gặp nàng!

Vừa rồi Lão thái thái cũng bị làm cho kinh sợ, bây giờ đã trở nên trấn định, cười tủm tỉm nói: “Còn không phải vì tài hoa của con sao? Kỹ thuật cưỡi ngựa hay thư pháp đều lợi hại, đã truyền vào trong cung, vị công công này nói…”

Người mặc quần áo thái giám vội nói: “Không dám.” Chỉ những thái giám có con dấu mới được gọi là công công, bọn họ chỉ là người bên dưới đi truyền lời, sao có thể gọi vậy, hắn nhìn Lạc Bảo Anh, cười một cái, “Xưa nay nương nương luôn thích các cô nương có tài hoa, thế nên mới muốn gặp một lần, nhưng Tam cô nương không cần lo lắng, hôm nay cũng triệu vài cô nương nhà khác cùng vào cung, vì là sinh thần của Bảo Lâm công chúa, thế nên muốn náo nhiệt.”

Bảo Lâm công chúa được nhắc tới, không phải là người được Đại cô cô thích, lúc trước chưa từng mời mọi người đến chung vui, rốt cuộc là vì sao?

Lạc Bảo Anh có chút nghi hoặc, nhưng có thể gặp được Đại cô cô đương nhiên là chuyện tốt, nàng cười nói: “Được nương nương triệu kiến, là vinh hạnh cho ta.”

Lạc Bảo Chương ở bên cạnh ghen tỵ đến phát điên, thật hối hận lúc trước không nghe lời phu tử cố gắng học tập, nếu không thì sao bao nhiêu nổi bật đều có thể thuộc về Lạc Bảo Anh!

Thiếu chút nữa nàng đã hỏi, có thể dẫn thêm một người đi cùng được không.

Nhưng sợ Lạc Vân biết được sẽ phạt nặng, thế nên nàng không dám nói ra.

Viên thị thấy Lạc Bảo Anh có vận may đến mức này, càng thêm cao hứng, bởi vì ở kinh thành có mấy cô nương có được vinh dự như này? Nàng kéo tay Lạc Bảo Anh dặn dò phải chú ý quy củ lễ nghi, sợ nàng làm sai, đương nhiên Lạc Bảo Anh nghe theo, sau đó đi thay quần áo khác, rồi mới ra ngoài.

Cỗ kiệu đã chờ sẵn trước cửa.

Thái giám thấy nàng chậm chạp không đi, ôn hòa nói: “Cô nương đừng sợ, không phải đến nơi ăn thịt người, lúc này Ngự Hoa Viên đúng dịp đẹp nhất, tới đó cô nương có thể ngắm hoa.”

Đúng vậy, đã lâu chưa tới Ngự Hoa Viên.

Rốt cuộc mặt Lạc Bảo Anh cũng giãn ra, nàng bước lên kiệu, ưu nhã ngồi xuống.
Chương trước Chương tiếp
Loading...