Đánh Rơi Tình Yêu
Chương 22
- Phi Phương,tôi biết như vậy là có lỗi với cô nhưng tôi có thai rồi, là con của Danh Dương.2 tai Phi Phương như ù đi, lời nói của Hải Yến giống như con dao nhọn cắm sâu vào trái tim cô.Phi Phương đưa mắt nhìn Danh Dương, anh cũng đang nhìn cô.Đau đớn có, xót xa cũng có.Phi Phương nở 1 nụ cười rỗng tuếch.- Danh Dương, chúc mừng anh.Anh có con rồi.Anh có con rồi?là con của anh và cô ấy?Còn con em???chỉ là của riêng mình em thôi.Câu chúc mừng của cô, nụ cười vô hồn của cô càng khiến lòng Danh Dương thêm đau đớn.Anh không biết nói với cô lời nào ngay lúc này.bởi vì chính anh là người làm tổn thương cô sâu sắc.Cảm giác đứng nhìn người con gái mình yêu bị tổn thương trong khi bản thân bất lực thật thống khổ biết chừng nào,Phi Phương nhìn Hải Yến.- hai người nói chuyện đi, tôi đi đây?Danh Dương vội bắt lấy tay cô,- em đi đâu?Phi Phương cười cười, cố che giấu cảm xúc.- đi dạo? Em muốn đi dạo chút.Danh Dương nhẹ thở ra nhưng tay vẫn không buông.trong đầu đang có vô số suy nghĩ rối bời.Anh sợ cô bỏ đi....- anh bỏ tay ra đi.em chỉ muốn đi dạo chút thôi,Phi Phương gỡ tay ra.đi thẳng 1 mạch ra ngoài.Đến lúc này Hải Yến mới lên tiếng.- Dương....em...Danh Dương ngắt lời cô ta.- em không cần phải nói gì cả?đứa bé anh sẽ chịu trách nhiệm.anh cũng sẽ lo cho em...- vậy còn cô ta???- xin lỗi...anh không thể buông bỏ cô ấy.Hải Yến lao tới đấm anh, miệng gào lên.- không?...Mạc Danh Dương, em có thai rồi...cái em cần là sự toàn tâm toàn ý của anh?con anh....nó cần tình yêu vô điều kiện....Danh Dương để mặc cô ta cấu xe, mắt anh nhắm lại.mây mù bao phủ trái tim.- muộn rồi....anh....đã yêu cô ấy mất rồi...- không...anh không thể yêu cô ta....người anh yêu là em....Phi Phương...cô cướp tình yêu của tôi...tôi sẽ không tha cho cô đâu....Hải Yến như 1 con thú điên bị thương gào lên rồi bất chợt lao ra ngoài, nhưng cô ta bị Danh Dương giữ lại.- anh....bỏ em ra, em phải tìm cô ta...em phải tìm Phi Phương.- Hải Yến, đủ rồi, nếu em giám đụng đến cô ấy 1 lần nữa anh đảm bảo cả đời này em sẽ không nhìn thấy anh nữa đâu?- Danh Dương.anh là tên khốn, bây giờ anh đang uy hiếp em sao?- anh không uy hiếp em, anh chỉ nói sự thật, Hải yến, em thay đổi rồi.Những chuyện mà em làm anh đều biết hết rồi.Thân thể Hải Yến nhũn ra.cô ta ngồi phịch xuống ghế.ánh mắt điên cuồng, ngây dại.Danh Dương bi thương nhìn cô ta.tâm hoàn toàn thất vọng.- Hải Yến xinh đẹp đáng yêu ngày xưa đâu rồi.cô ta đâu rồi?Người đang ngồi trước mặt tôi là ai.?...tôi không quen.Danh Dương dứt khoát bỏ đi ra ngoài.mặc cho Hải Yến ngồi đó.Cô ta không gào thét nữa.nhưng nước mắt trên hàng mi cứ thế tuôn trào.***Phi Phương nhận được điện thoại của Bà Nhiên.cô vội bắt taxi đến chỗ mẹ cô.Đó là 1 ngôi nhà cũng tương đối bắt mắt.so với ngôi nhà trước kia có phần kém hơn 1 chút.nhưng xem ra đó cũng là sự nhân nhượng của Danh Dương.Lúc Phi Phương đến, ông Hoàng Khanh đang ngồi trước hiên nhà thưởng thức trà, dáng vẻ ông rất thư thái chẳng giống như người vừa trong trại tạm giam về chút nào, thấy Phi Phương tới.ông bỏ chén trà vẫy tay với cô.- Phi Phương, con tới rồi à?mau qua đây?Phi Phương tới ngồi đối diện bố.miẹng hỏi.- bố được thả ra rồi sao?- ừm, Phi phương, con vất vả rồi.Cô hơi cúi đầu.- không có gì đâu bố, bố không sao là con yên tâm rồi.Ông Hoàng Khanh nhìn ra khoảng không, cười tự giễu.- bố sống đến từng tuổi này rồi, lăn lộn trong giới kinh doanh bao năm, thật không ngờ lại có ngày hôm nay, bố lại thảm bại trong tay của thằng nhóc Danh Dương đó.Phi Phương vội hỏi.- bố, bố bị oan sao?Ông khanh lắc đầu.- làm thương nhân thử hỏi có mấy ai trong sạch hoàn toàn đâu con, bố chỉ trách mình quá tham vọng, hậu quả này bố tự gánh lấy.thắng làm vua, thua phải chết.hôm nay bố được ra cũng là nhờ con...Phi Phương, cảm ơn con.- bố, bố đừng nói vậy,- ngày đó bố ép con kết hôn cùng Cậu ta.muốn con ở bên cạnh Danh Dương mục đích khiến cậu ta yêu con.Kế hoạch này của bố đã thất bại hoàn toàn nhưng cuối cùng Danh Dương cũng yêu con.Phi Phương....cậu ta???đã hoàn toàn yêu thương con rồi...Phi Phương cúi đầu không nói gì?cõi lòng bi thương khó tả.Yêu rồi?yêu rồi thì sao chứ?Anh ấy vẫn không thuộc về cô?- hôm nay bố gọi con đến là muốn nói với con 1 chuyện.- bố nói đi ạ.Ông Khanh nghiêm túc nhìn cô khiến Phi Phương thoáng khẩn trương.- từ bây giờ trở đi bố sẽ chính thức gạch tên con trong gia phả nhà họ Hoàng.con sẽ chính thức không còn quan hệ gì với bố mẹ nữa...Phi Phương vội kêu lên.- bố...con làm gì khiến bố buồn lòng ư?bố....- Phi Phương...sau này con sẽ hiểu thôi, bây giờ bố không thể nói gì với con được.- bố....- con về đi, từ giờ con không phải là con của bố nữa.đi mau đi....Nhìn bóng hình cô độc của đứa con mà ông ta nuôi nấng bao nhiêu năm.trong phút chốc ông Khanh cảm thấy mình thật tàn nhẫn...nhưng còn cách nào chứ?Đó là điều kiện thứ 2 mà Danh Dương ép ông ta phải thực hiện...Ngụ ý của Danh Dương làm sao ông ta không hiểu???Nhưng ông ta có thể không nghe sao?Ông ta chỉ lag kẻ thua cuộc.thua thảm hại dưới tay Mạc Danh Dương.***Phi Phương bất chợt đến tìm Minh Hòa khiến anh rất ngạc nhiên.- sao cô biết tôi ở đây?Phi Phương nhìn ra ngoài biển.tâm bình thản đến lạ lùng.- tôi đoán thôi...lần trước ở đây 1 thời gian tôi đặc biệt thích chỗ này.- dù sao cũng đến rồi?cô mau vào nhà đi tôi dạy cô làm bánh kem.Phi Phương theo Minh Hòa vào nhà.trên bàn bếp bày đủ thứ nguyên liệu làm bánh.Phi Phương hơi lấy làm ngạc nhiên.cô nhìn Minh Hòa chăm chú.- cô đừng nhìn tôi như thế được không?tôi nói cho cô biết làm bánh kem là sở thích của tôi.sau này vợ tôi nhất định sẽ là 1 thợ làm bánh giỏi.Phi Phương bị anh làm cho bật cười.cô bất giác xoa xoa bụng.cười cười nói.- cục cưng à?...sau này mẹ sẽ gọi con là bé kem nhé.Minh Hòa vội kêu lên.- tại sao?- tại vì tôi có cùng sở thích với anh?- được...vậy gọi là bé kem, tôi nhận làm bố nuôi của bé kem nhé.- được..- 1 lời đã định.2 người nhìn nhau cười vui vẻ...Minh Hòa kéo tay cô.- nào...qua đây.tôi chỉ cô cách làm nhé...Trong gian bếp nhỏ thấp thoáng hình ảnh vô cùng ấm áp.Tối đến, Phi Phương nhìn Minh Hòa đề nghị.- anh đưa tôi về nhé?- cô không sợ Danh Dương không vui sao?- nếu tôi sợ tôi sẽ theo họ anh ta.Minh Hòa đưa ngón cái lên biểu thị sự đồng tình.- Phi Phương...cô được đấy?Minh Hòa chở cô về đến cổng biệt thự thì dừng lại.- cô vào đi.- cảm ơn anh!Phi phương bước ra vẫy tay chào tạm biệt rồi chậm rãi bước vào biệt thự.Danh Dương đã đợi sẵn cô trước cửa.- em về rồi.- vâng!Phi phương lướt qua anh đi thẳng lên lầu.Danh Dương bèn đi theo cô, lên đến hành lang anh không nhịn nổi liền kéo tay cô.- Phi Phương,...tôi??Phi Phương bình thản nhìn anh,- cô ấy có thai rồi?anh có vui không?Danh Dương thống khổ nhìn cô.- tôi....xin lỗi em, Phi Phương.- Danh Dương.anh không cần xin lỗi em.. người anh nên xin lỗi là cô ấy mới phải,- tôi không nghĩ mọi chuyện lại đến bước đường này, em có thể tha thứ cho tôi không?Phi Phương?Phi Phương cười nhẹ 1 cái.- tha thứ hay không tha thứ có quan trọng gì sao? Anh vốn là của cô ấy?Phi Phương gỡ tay ra khỏi tay anh.quay người muốn đi.Danh Dương không nỡ để cô đi như vậy.anh kéo cô, đè cô lên tường 2 Mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô,- Phi Phương..tôi phải làm gì với em đây?- anh không cần làm gì cả.việc anh cần làm là chăm sóc cho cô ấy, chăm sóc tốt con của 2 người.Danh Dương càng nghe càng thống khổ?thái độ bình thản của cô làm anh sợ hãi.cảm giác cô đang ở trước mặt nhưng lại như cách xa tận chân trời.anh mãi không thể có được cô.Danh Dương cảm thấy không thật.anh không thích cảm giác này, anh khát khao muốn có cô.cả đời này đều muốn có cô bên cạnh.Danh Dương cúi xuống lần tìm môi cô.lần tìm chút hơi ấm từ cô nhưng bờ môi ấy hoàn toàn lạnh lẽo.Phi Phương không chống cự cũng chẳng động đậy.hệt như 1 người bị rút hết sức lực.Đúng hơn là cô đang bất lực thực sự...Miệng cô khẽ nói, nước mắt chảy ra.- Danh Dương...chúng ta dừng lại ở đây thôi?Danh Dương gắt gao ôm chặt cô như muốn nhập cơ thể cả 2 người lại.anh vùi mặt vào gáy cô chua xót.- không....không thể...tôi không bao giờ buông tay em.cả đời này em chỉ có thể ở bên cạnh tôi.- em mệt rồi.Danh Dương?Yết hầu anh khẽ phập phồng?Để cô đi là điều không thể?- em hãy ở lại đây đi?vĩnh viễn ở lại bên tôi...tôi sẽ giúp bố mẹ em có cuộc sống tốt nhất,Phi Phương nghe vậy thì cười tự giễu.rốt cục anh vẫn ép buộc cô?- được...Coi như đây là điều cuối cùng cô làm cho bố mẹ.Bóng Phi Phương cô độc trên hành lang tĩnh lặngTiếng cửa phòng khép lại.Cũng vĩnh viễn khép lại trái tim cô.Danh Dương đứng ngây ra nhìn theo bóng cô.đột nhiên anh dùng tay đấm liên tiếp vào tường.Phi Phương???chỉ có ép buộc tôi mới có thể giữ em lại..***Danh Dương đi rồi.vào 1 ngày của 2 tuần sau anh liền bay sang Hông kong công tác.anh không hiểu rõ bản thân mình muốn gì nữa nhưng từ sau đêm đó anh không hề quay lại biệt thự...Hải Yến theo sự kiên quyết của bà Thục Ánh liền dọn đến sống tại nhà họ mạc.hằng ngày tán gẫu với bà thục Ánh và dưỡng thai.Về Phần Phi phương.cô vẫn vậy.vẫn ăn ngủ sinh hoạt rất tốt.thời gian càng trôi qua cô càng hiểu rõ mình nên buông bỏ tất cả.Đối với những chuyện kia cô đã hoàn toàn không để tâm nữa rồi.Ngôi biệt thự rộng lớn này đã hoàn toàn nhốt cô lại.nó giống như nhà tù, cô là tù nhân.chỉ có điều là tù nhân tự do thoải mái nhất trên đời.cô có thể đi dạo, đi mua sắm, ăn ngủ tùy thích.nhưng chỉ duy nhất không được phép bỏ đi.1 tháng sau?Vào 1 buổi sáng chủ nhật.Phi Phương theo thường lệ đi xuống lầu ăn sáng.ngoài ý muốn, cô bắt gặp Mẹ chồng cô đang ngồi trên sô pha.2 mắt nhìn cô chòng chọc.Phi phương biết,mình sắp phải đối mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương