Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn!

Chương 12: Đàm Phong Nguyệt



Editor: Miri

- --------------

Đoàn sương đen hình người này nằm sấp trên mặt đất, tay chân vặn vẹo, động tác cứng đờ. Xung quanh nó, trong không khí dần dần lại hiện ra thêm mấy đoàn sương đen, chậm rãi đọng thành hình.

Tay chân của chúng có vẻ không phối hợp với nhau, giơ tay nhấc chân đều mang lại cảm giác quái dị không hài hòa. Dường như chúng đang dần thích ứng với hình dạng con người, Ma tộc đầu tiên thành hình giơ tay lên, hơi hơi nắm tay, sau đó lại buông ra.

Nó —— có lẽ hiện tại có thể gọi là "hắn", kéo kéo miệng mình, lộ ra nụ cười hơi hơi vặn vẹo. Từ trong yết hầu, hắn phun ra vài âm tiết hỗn loạn, rốt cuộc dần dần nắm giữ được cách nói chuyện, chỉ là thanh âm còn có chút kỳ quái: "Thú vị."

"Thú vị."

"Thú vị."

"Có......"

"Câm miệng," Ma tộc thành hình đầu tiên ngắt lời mấy kẻ đang bắt chước theo mình, tựa hồ có chút ghét bỏ, "Một đám ngu muội."

Nhóm Ma tộc hóa thành hình người theo hắn dại ra, vô cảm lặp lại: "Câm miệng, một đám ngu muội."

"Câm miệng, một đám......"

Thanh âm đột nhiên im bặt, các nhóm Ma tộc run rẩy, tựa hồ vạn phần sợ hãi.

Thẳng đến khi Ma tộc đầu tiên nói chuyện được hừ lạnh một tiếng, tan đi uy áp quanh thân, bọn họ mới dần dần bình tĩnh lại.

Ma tộc đó ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt đạm mạc tuấn tú, thanh lệ xuất trần.

Hắn nâng tay sờ sờ mặt mình, đột nhiên hỏi: "Giống y sao?"

Hắn không trông cậy vào đồng loại bên cạnh mình có thể trả lời, tự thất vọng thở dài một tiếng: "Không, không đủ giống."

Hắn sờ soạng từng ngóc ngách khuôn mặt mình lại một lần, trong ánh mắt lộ ra một loại cảm xúc si mê kỳ quái. Hắn lẩm bẩm: "Không sao, chờ ta tìm được y, giết y, là có thể chậm rãi quan sát y...... Đến lúc đó ta chính là y, y chính là ta."

Ma tộc đó nhỏ giọng cười lên. Sau một lúc lâu, hắn khôi phục khuôn mặt lạnh lùng, nhìn thoáng qua cảnh tượng bốn phía.

Chỗ này hình như được con người gọi là Lăng Thành? Hắn nhớ rõ nơi này thuộc về đất phong của Yến Vương, cách Yến Vương phủ ở Vân Châu không xa.

Ma tộc suy nghĩ trong chốc lát, nhấc chân đi về phía trước.

****

"Thiên ngoại Ma tộc cũng không phải là con người, không có thật thể, nhưng có thể bắt chước vật xung quanh mà hóa hình. Thứ này có thể thay đổi trăm dạng, thật sự khó phòng bị."

Tại khách điếm, Lý Trú Miên chống mặt ngồi ở bên cạnh bàn, cùng Lâm Tầm Chu nói chuyện phiếm: "Nhưng đại đa số Ma tộc tuy rằng có vũ lực, đầu óc lại không tốt, khi bắt chước hình người thì cử chỉ quái dị, ngôn ngữ hỗn loạn, cẩn thận tra xét tất sẽ để lộ dấu vết."

Lâm Tầm Chu nghĩ nghĩ, nói: "Cũng không hoàn toàn như thế. Thần trí Ma tộc tựa hồ có liên quan đến thực lực, tuy Ma tộc bình thường chỉ hành động theo bản năng, nhưng kẻ càng có thực lực cao cường thì bắt chước con người càng giống, thậm chí có thể còn âm hiểm xảo trá hơn con người."

Lý Trú Miên cười cười nói: "Đúng là vậy, Ma tộc có thực lực tương đương Hóa Thần kỳ, liền có thể giống như chúng ta mà ngấm ngầm giở trò mưu quỷ kế......Nếu Ma tộc lẻn vào lần này có thần trí cỡ đó, phỏng chừng sẽ không dễ điều tra. Cũng may Ma tộc có thực lực này không nhiều."

Khi nói chuyện, Lý Trú Miên đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy ra cửa sổ, làm cho ánh mặt trời chiếu vào. Lúc này đã là sau giờ Ngọ, gió nhẹ thổi vào, phất một gợn tóc của hắn.

Ánh mắt Lâm Tầm Chu nhìn thanh vân bích liễu ngoài cửa sổ, tiện đà dừng ở trên người Lý Trú Miên.

Hắn đang cười. Khóe miệng đang cười, đôi mắt cũng đang cười.

Sườn mặt Lý Trú Miên vô cùng ôn nhu, cười lên, giống như gió xuân.

Lâm Tầm Chu chẳng hiểu sao lại nghĩ, Lý Trú Miên hình như rất thích cười, dù là lần đầu tương ngộ tại trà lâu, hay trong sóng nước khói mù tại hồ Tương Tư. Thấy núi thì thích núi, thấy nước thì thích nước, giống như Lăng Thành này không hề có phong cảnh nào hắn không thích.

Nghĩ như vậy, Lâm Tầm Chu đột nhiên hỏi: "Ngươi rất thích Lăng Thành sao?"

Lý Trú Miên tựa hồ hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao y lại muốn hỏi như thế, nhưng vẫn hàm chứa ý cười đáp: "Sao lại không thích? Ta thích cả nhân gian này."

Ngoài cửa sổ, người đi đường như dệt, người gánh bán hàng ven đường, lão ông bán thức ăn, người mải nghệ trên đường...... Một cây liễu trũng xuống, một vị cô nương gảy đàn tỳ bà, thanh trầm thanh bổng, theo gió tiến vào qua cửa sổ. Lý Trú Miên đưa tai lắng nghe, cười nói: "Đàn rất hay, bất quá ta có thể đàn hay hơn nàng ấy."

Lâm Tầm Chu ngẩn ra, nói: "Ngươi còn biết đàn tỳ bà?"

Lý Trú Miên chớp chớp mắt, nói: "Không chỉ là tỳ bà, phần lớn nhạc cụ ta đều biết chơi một chút, nhưng đàn hay nhất vẫn là đàn hạc. À, ta còn biết xướng khúc."

Lâm Tầm Chu ngạc nhiên nhìn Lý Trú Miên, tâm bảo hắn thật đúng là đa tài đa nghệ. Y lại nghĩ về bản thân, có chút hổ thẹn: "Ta chỉ biết dùng kiếm."

Đúng hơn là, sinh mệnh của y chỉ có kiếm.

Nghĩ như vậy, cuộc đời của y quả đúng là không thú vị, làm người cũng nhạt nhẽo. Lâm Tầm Chu nhìn Lý Trú Miên, cảm thấy thông thấu tại sao Yến Vương thế tử lại thích vị "Lý Tam Thất" này, mà không thích mình.

Trách không được y lẻ bóng hết 125 năm, Lâm Tầm Chu cúi đầu nghĩ.

"Có gì không tốt, người chỉ dồn hết tâm can vào một chuyện, là người đi được xa nhất." Lâm Tầm Chu nghe thấy Lý Trú Miên dịu dàng nói, "Tựa như Lâm tông chủ, khi y rút kiếm, ai có thể bì được một phần phong thái của y? Ai có thể không ngưỡng mộ y?"

Chắc không? Lâm Tầm Chu nghĩ tới phong thư từ hôn kia.

Lâm Tầm Chu không phải là người hay bối rối chuyện tình ái, nhưng cũng có lẽ vì mới uống rượu xong, cảm thấy hình như mình say rồi, muốn nói một vài lời ngày thường không nói: "Lý thế tử không thích y."

Lý Trú Miên trầm mặc trong một thoáng, quay đầu nhìn về phía Lâm Tầm Chu, nghiêm túc nói: "Lý thế tử luôn luôn kính nể Lâm tông chủ, chuyện ấy không liên can tới việc thích hay không."

Lâm Tầm Chu hình như cũng cười một chút, nhưng nụ cười lập tức biến mất, lại hồi phục biểu tình đạm mạc bình tĩnh.

Nhưng Lý Trú Miên vẫn luôn nhìn chăm chú y, tất nhiên cũng thấy được nụ cười ngắn ngủi đó. Lý Trú Miên cảm thấy tim mình nhảy lên một nhịp, tiếng tỳ bà ngoài cửa sổ dần nhỏ đi, lúc này, ánh mắt của hắn đều nằm trên người Lâm Tầm Chu, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm xúc kỳ quái, không rõ nguyên do.

Hắn nghe thấy Lâm Tầm Chu thủ thỉ: "Nhưng người chỉ biết dùng kiếm như ta, có lẽ đúng là không thú vị chút nào."

Sao lại thế được? Lý Trú Miên vẻ mặt nghiêm lại: "Ai nói? Kẻ nào nói mấy câu như thế quả thật là có mắt không tròng, hồ ngôn loạn ngữ."

Lâm Tầm Chu không nói gì, tự rót cho mình chén rượu cuối cùng. Sau một lúc lâu, y mới nói: "Nếu chúng ta phải truy tra Ma tộc, không bằng đi quan phủ một chuyến, nhìn xem gần đây có phát sinh án kiện kỳ quái nào không."

Tuy phương thức đổi đề tài có hơi gượng gạo, nhưng xác thật đã hấp dẫn được lực chú ý của Lý Trú Miên. Hắn hơi suy tư, đồng ý phương án này: "Được, cùng đi."

Hắn và Lâm Tầm Chu, một người thuộc Yến Vương phủ, một người là đệ tử Thần Cung, ở mấy nơi như quan phủ đều là khách quý, có quyền hạn rất lớn, muốn biết vài cái án tử không phải việc khó.

Lâm Tầm Chu "ừ" một tiếng, bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, tên tà tu đêm qua có phải còn bị giam ở quan phủ?"

Lý Trú Miên gật đầu: "Đúng, tà tu kia bị thương nặng, nhốt trong ngục không chạy thoát được đâu. Sẽ sớm bị Yến Vương phủ mang đi."

Lâm Tầm Chu nói một tiếng "tốt", nghĩ thầm không bằng nhân cơ hội này mà đi "thăm" tên tà tu đầu lĩnh này một chuyến, hỏi một câu kẻ nào trong Minh Tông to gan lớn mật, dám cấu kết cùng tà tu.

*****

"Gần đây thật sự có án kiện không bình thường?"

Tại quan phủ, Lý Trú Miên nhịn không được nhíu mày.

- -------------------

Lời Editor:

Đây là một câu chuyện về hai người bị nghiệp quật, lúc nào cũng vì cái miệng của mình mà hại thân, mà người bị quật nhiều nhất là Yến Vương thế tử-

Tuy đây là sảng văn và để cười là chính, nhưng mà mình cũng thích cách bạn Chu nghĩ về bản thân, và về cách bạn Miên yêu thích nhân gian này.
Chương trước Chương tiếp
Loading...