Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 42: Gần trong gang tấc, biển trời cách mặt



Triệt Nhi đã ngủ rồi, dẫu sao cũng chỉ là đứa trẻ, lại yếu ớt, mệt mỏi cả buổi tối, cuối cùng cũng mệt nhoài mà chìm vào giấc ngủ. Chắc chắn đêm nay Sắt Sắt không sao chợp mắt, một tay nàng ôm bảo kiếm, tựa vào chiếc cột bên giường tạm nghỉ ngơi.

Nàng cúi đầu nhìn ngắm khuôn mặt bé nhỏ đang say giấc của Triệt Nhi, nhìn hàng lông mi dài cong vút của con đang khép lại, cái miệng nhỏ xinh màu hồng khẽ chu ra, hơi thở đều đặn đưa ra từ cái mũi nhỏ. Triệt Nhi yên lặng nằm đó, thân hình bé bỏng nằm thoải mái mà yên ổn, chỉ lúc này, nó mới giống một đứa trẻ bốn tuổi mà thôi.

Sắt Sắt nhìn Triệt Nhi, đôi mắt trong trẻo của nàng bất giác ánh lên cái nhìn dịu dàng, trong đáy lòng dường như cũng trở nên nhẹ nhàng và dịu ngọt hơn.

Trên thế gian này, chỉ có Triệt Nhi là duy nhất của nàng, chỉ thuộc về nàng thôi, thế nên không ai được làm hại nó cả!

Chuyện đêm nay, Sắt Sắt nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra. Dạ Vô Trần rõ ràng muốn lợi dụng nàng và Triệt Nhi, trong yến tiệc, hắn ngấm ngầm thừa nhận Triệt Nhi là con hắn trước mặt quan khách, rồi khi rời đi hắn để Triệt Nhi lại Tuyền Vương Phủ. Có thể tưởng tượng, nếu Triệt Nhi xảy ra chuyện gì trong Tuyền Vương Phủ, thì tội danh mưu hại con của Thái tử quả thực sẽ là một cú đánh rất mạnh vào Dạ Vô Yên.

Nhưng tại sao Dạ Vô Trần lại để tên thị vệ Trương Hữu lại, không biết có mục đích gì, điều này nàng thật chưa nghĩ ra. Nhưng có thể đoán chắc rằng chẳng có lợi gì cho nàng và Triệt Nhi cả. Dạ Vô Trần rời đi, cũng không hề đòi thuốc giải của nàng, hiển nhiên hắn đã không còn bị chất độc của nàng khống chế. Thuốc độc của nàng dẫu sao cũng không phải là loại cực kỳ ghê gớm, không thể so được với những loại thuốc độc mà Phong Tường Nhi chế ra.

Không ngờ chỉ vì trộm thuốc mà Triệt Nhi lại bị đẩy vào cảnh nguy hiểm thế này. Bây giờ bất luận thế nào, nàng nhất định phải bảo vệ Triệt Nhi bằng được.

Cánh cửa sổ nhỏ trong phòng hé mở, gió đêm mang theo hơi lạnh thổi những ngọn nến trong phòng lay động.

Mặc Nhiễm bước tới trước mặt Sắt Sắt, ánh sáng dịu dàng soi lên khuôn mặt cô ta, mơ hồ như phủ lên một lớp khói, khiến nàng trở nên vô cùng đẹp đẽ hiền hòa. Sắt Sắt nhìn khuôn mặt rất giống mình của nàng ta, trong lòng bất giác dậy lên cảm giác cực kỳ khó chịu.

“Ngươi ra ngoài canh gác đi!” Mặc Nhiễm lạnh nhạt ra lệnh cho Sắt Sắt, cô ta khom người ngồi xuống bên giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt mịn màng của Triệt Nhi.

Sắt Sắt liền giơ tay, ngăn cản hành động của cô ta lại, lạnh lùng nói: “Vương phi, xin lỗi, Thái tử Điện hạ dặn thuộc hạ không được rời Tà công tử nửa bước, cũng dặn không cho bất kỳ ai được tiếp cận Tà công tử. Vì thế, thuộc hạ chỉ có thể chờ ở đây thôi.”

“Nhưng ta cũng phải nghỉ ngơi, ngươi sao có thể canh gác ở đây được?” Mặc Nhiễm chầm chậm thu tay lại, ánh mắt cô ta liếc nhìn, dò xét khắp người Sắt Sắt một lượt.

Sắt Sắt lúc này mới nhớ ra, bây giờ mình là thị vệ nam, dẫu sao cũng không thể ở cùng phòng với phụ nữ. “Nếu vậy, để thuộc hạ bế Tà công tử tới chỗ khác nghỉ ngơi.” Sắt Sắt khom người, định bế Triệt Nhi đi, bất luận thế nào, nàng cũng quyết không thể xa rời Triệt Nhi.

Mặc Nhiễm thấy vậy, trong ánh mắt bỗng lóe lên tia nhìn sắc bén, cô ta một tay đưa ra giữ cánh tay Sắt Sắt, một tay kéo áo trên vai mình, áo rơi xuống, lộ ra nửa bờ vai thơm ngát, cô ta cao giọng hô hoán: “Ôi chao, ngươi làm gì thế này? Người đâu mau tới đây!”

Trong Khuynh Dạ Cư của Dạ Vô Yên, vốn dĩ có rất nhiều thị vệ, cô ta kêu gào như thế, cửa phòng liền lập tức bật ra, Sính Đình và mấy thị vệ liền xông vào. Lúc mọi người thấy tình cảnh trước mắt, đều không đừng được mà ngẩn ra.

Sắt Sắt nhếch môi cười lạnh, cứ theo tình hình này mà suy đoán, Mặc Nhiễm hẳn là người của Dạ Vô Trần, vì thế cô ta biết nàng không phải là thị vệ của hắn. Vì vậy, mới hãm hại nàng, để tách nàng và Triệt Nhi ra. Quả nhiên, Mặc Nhiễm đưa tay kéo áo lên, giữ chặt cổ áo, khuôn mặt đỏ bừng tức giận, ngập ngừng nói: “Ồ, thực ra cũng không có gì, các người đưa tên thị vệ này ra đi, ta phải nghỉ ngơi rồi.”

Ánh mắt Sính Đình có phần ngạc nhiên, nhanh chóng đi tới trước mặt Mặc Nhiễm, chau mày nói: “Vương phi, người không sao chứ?”

Mặc Nhiễm nhếch môi, nở nụ cười cứng nhắc: “Không sao, chỉ là bị kéo áo thôi, các ngươi đừng làm khó cho hắn.”

Cô ta nói vậy còn có hiệu quả hơn việc thẳng thừng bới lỗi Sắt Sắt, quả nhiên Sính Đình tin đến mấy phần, “Vương phi, người nghỉ ngơi đi, ta sẽ đưa người này ra ngoài.”

Vừa nói dứt, Dạ Vô Yên liền từ ngoài cửa chầm chậm đi vào.

Hiển nhiên chàng đã được thông báo, biết là xảy ra chuyện, trên khuôn mặt tuấn tú như bị phủ một lớp sương lạnh, đôi mắt phượng ánh lên cái nhìn lạnh lẽo. Chàng vừa bước vào, liền vội vã tới bên Mặc Nhiễm, đưa tay ra ôm cô ta vào lòng, dịu dàng hỏi: “Nàng sao rồi?”

Mặc Nhiễm muốn ôm mà còn giả vờ từ chối, đẩy hờ hai cái rồi chau mày nói: “Vương gia, chàng nói trước đây thiếp có võ công, nhưng bây giờ thiếp chẳng còn nhớ gì. Tuy khi nhảy múa thấy thân thể mình rất nhẹ, nhưng chẳng nhớ một chiêu số võ công nào cả. Nếu thiếp còn võ công thì tốt biết bao, chắc chắn sẽ không gây rắc rối cho Vương gia.”

Dạ Vô Yên đưa tay vỗ nhẹ lên vai Mặc Nhiễm, dịu dàng nói: “Đừng sợ, có Bản vương ở đây, cho dù nàng không có võ công, Bản vương cũng sẽ bảo vệ nàng, không cho bất kỳ ai bắt nạt nàng đâu. Người đâu!” Chàng nhướng mày, ánh mắt đã lướt qua Sắt Sắt, lạnh lùng nói: “Giải kẻ dám vô lễ với Vương phi đi.”

Kim Tổng quản nghe thấy lời Dạ Vô Yên nói thế liền ngẩn ra, trầm giọng nói: “Vương gia, hắn là người của Thái tử.”

“Bất kể là người của ai, chỉ cần làm hại tới Vương phi của Bản vương, Bản vương đều không thể tha cho hắn được.” Dạ Vô Yên tàn nhẫn ra lệnh, lúc đó, ánh mắt dịu dàng chỉ chăm chú nhìn vào Mặc Nhiễm.

Mấy thị vệ xông lên, đang muốn bắt Sắt Sắt đưa đi.

Sắt Sắt hờ hững lườm Dạ Vô Yên một cái, vì một cô gái giả mạo mà ngay đến Thái tử chàng cũng dám đắc tội sao? Hay là chàng đã nhìn thấu âm mưu, vì thế mới tương kế tựu kế? Trong trí nhớ của nàng, trước đây khi nàng làm Thứ phi, chàng mới xưng là “Bản vương”. Sau đó, trước mặt nàng, chàng đều xưng là “ta”. Vừa rồi chàng nói ra câu đó với Mặc Nhiễm, ngữ khí tuy dịu dàng, nhưng Sắt Sắt nghe ra lại thấy vô cùng kỳ quặc.

Vì ồn ào ầm ĩ, nên Triệt Nhi liền bị làm cho tỉnh giấc, cậu ngồi trên giường, tay chống má, nhìn đám người lớn đang nói chuyện. Lúc thấy họ muốn bắt Sắt Sắt đi, nhóc con ngáp dài một cái, hỏi: “Các người muốn đem hắn nhốt ở đâu?”

Dạ Vô Yên chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ của Triệt Nhi, quay đầu nói với Kim Tổng quản: “Giải xuống kho củi.”

“Được thôi!” Triệt Nhi nhảy từ trên giường xuống, mau chóng đi giày vào, rồi tới trước mặt Dạ Vô Yên, nói: “Kho củi ở đâu? Ta cũng tới đó ở!”

Dạ Vô Yên chau mày, khẽ cười nói: “Kho củi không phải là chỗ hay ho gì đâu, cháu ở đây thoải mái hơn.”

Triệt Nhi ngoẹo đầu, nhìn Sắt Sắt một cái, khuôn mặt nhỏ hiện ra vẻ suy nghĩ khó khăn. Cậu bé không muốn rời xa mẹ, nhưng cũng không muốn Dạ Vô Yên mà Mặc Nhiễm ở bên nhau. Thật là khó nghĩ quá! “Nếu không phải là chỗ gì hay ho, vì sao còn nhốt thị vệ của ta ở kho củi, hắn ta có làm gì sai đâu?” Triệt Nhi ngước mắt nhìn Dạ Vô Yên hỏi.

Dạ Vô Yên nghĩ lại vừa rồi khi Triệt Nhi nói chàng và Mặc Nhiễm đánh nhau, đứa bé này hẳn không hiểu gì rồi. Lúc này, chàng chỉ cười nhạt nói: “Cũng được, nếu cháu thích đi theo thị vệ của mình thì cùng xuống kho củi đi. Người đâu, kê một chiếc giường mềm xuống kho củi.”

Thị vệ Trương Hữu xuất hiện ngoài cửa vô cùng đúng lúc, khom người tới trước mặt Triệt Nhi, dịu giọng nói: “Tiểu công tử, kho củi vừa bẩn vừa ẩm ướt, cậu ở lại đây đi được không? Thuộc hạ sẽ bảo vệ tiểu công tử.”

Triệt Nhi lạnh lùng nhìn Trương Hữu, hắn đúng là vẫn coi cậu chỉ là trẻ con. Nhưng dù cho hắn bảo vệ cậu tốt đến đâu, lẽ nào lại bằng được mẹ cậu sao? Nghĩ vậy Triệt Nhi liền nói: “Không đâu, ta thích đến kho củi.” Giọng điệu có phần non nớt.

Mặc Nhiễm có chút bất ngờ, nàng không nghĩ Triệt Nhi cũng lại đòi xuống kho củi, liền khẽ nói: “Vương gia, tiểu công tử này không đắc tội với thiếp, sao có thể để cậu ấy xuống kho củi được? Thiếp thích cậu ấy lắm, có thể để cậu ấy lại đây không?”

“Nàng nghe thấy rồi đấy, là nó tự muốn đi, ta cũng chẳng còn cách nào cả.” Dạ Vô Yên nhếch mép hờ hững nói.

Kho củi trong phủ Dạ Vô Yên không có củi khô, chỉ chất đầy những thứ bàn ghế vứt đi. Có điều chỗ này rất ít người tới vì thế mặt đất phủ đầy bụi, trong phòng ẩm ướt mốc meo. Dạ Vô Yên quả nhiên phái người kê một chiếc giường mềm vào, đặt ở cạnh tường. Mấy thị vệ nhanh chóng đưa Sắt Sắt và Triệt Nhi xuống kho củi, sau đó liền đóng cửa lại. Một tràng những tiếng lách cách nổi lên, cửa đã bị khóa rồi. Trong phòng tối om, chỉ thấy trên mái nhà có một ô cửa nhỏ để ánh trăng mờ rọi vào.

“Vì sao lại nhốt chúng ta ở đây?” Triệt Nhi khẽ hỏi.

Sắt Sắt vuốt nhẹ đầu Triệt Nhi, cười nói: “Triệt Nhi, trong Vương phủ này nguy hiểm lắm, bất luận thế nào, con cũng phải ngoan ngoãn đi theo mẹ. Người khác đưa cho cái gì cũng không được ăn, biết không?”

Triệt Nhi gật đầu, bò lên giường, tiếp tục giấc ngủ vừa bị làm cho gián đoạn. Sắt Sắt nhanh chóng tìm một chiếc ghế có vẻ lành lặn, ngồi đó, rồi tựa vào tường nghỉ tạm.

Đêm xuân cực dài, xa xa có tiếng gọi điểm canh truyền tới. Trong đêm tĩnh mịch, bên tai lại vang lên tiếng điểm canh bốn lần, đã tới canh tư rồi.

Thị vệ ngoài cửa không nhiều, nghe tiếng có lẽ không quá năm tên, họ hẳn là không ngờ võ nghệ của Sắt Sắt rất cao cường. Thực ra với võ công của nàng, mang theo Triệt Nhi chạy khỏi kho củi không phải là chuyện khó. Nhưng ra khỏi Tuyền Vương Phủ mà không để ai phát hiện ra thật không dễ dàng gì.

Bên ngoài đột ngột nổi gió, thổi vào cánh cửa kho củi lách cách. Trong tiếng gió, Sắt Sắt nghe thấy từng chặp những tiếng bước chân rất nhẹ. Nàng dậy điểm huyệt ngủ của Triệt Nhi rồi khẽ tựa bên giường nín hơi giả ngủ.

Khe cửa trên nóc nhà bị mở ra, một bóng đen nhảy xuống. Thân vừa chạm đất, hàn quang liền lóe lên, vung xuống nhằm thẳng vào đầu Sắt Sắt. Sắt Sắt nhảy vọt lên, bảo kiếm trong tay liền tuốt khỏi vỏ, thi triển chiêu thức đâm tới kẻ kia một cách độc địa, không hề có ý nương tay.

Trong bóng tối, kiếm ảnh loang loáng.

Sắt Sắt bảo vệ chiếc giường mà Triệt Nhi đang nằm ở phía sau mình, không để kẻ đó có bất kỳ cơ hội nào làm hại tới Triệt Nhi. Dường như kẻ đó cũng hiểu, nếu không đánh bại được Sắt Sắt thì sẽ không thể nào làm hại Triệt Nhi được, vì thế chiêu thức càng lúc càng mau lẹ tàn ác, chiêu nào cũng tận lực muốn lấy mạng nàng. Đối mặt với kẻ địch hung tợn như thế, Sắt Sắt đương nhiên cũng không mềm lòng.

Trong bóng tối, hai người mới quyết đấu được vài chiêu, Sắt Sắt đột nhiên cảm thấy tay mình hơi tê, nội lực không dùng được nữa, kiếm trong tay phút chốc rơi xuống đất. Trong lòng Sắt Sắt không khỏi thầm kinh hoàng, rõ ràng nàng bế khí, sao có thể trúng độc được? Rốt cuộc trúng độc lúc nào, sao nàng không hề biết? Nàng chống vào chiếc giường phía sau, kiên quyết bảo vệ Triệt Nhi. Lúc đó nàng mới hối hận vừa rồi đã điểm huyệt ngủ của con, vì nàng không muốn Triệt Nhi thấy cảnh giết người máu tanh máu. Không ngờ lúc này lại thành ra đang hại Triệt Nhi.

Trong bóng đêm, kẻ kia cười lạnh lùng, đẩy Sắt Sắt ra, vung kiếm đâm vào Triệt Nhi. Sắt Sắt dùng chút sức lực cuối cùng, đẩy con ra. Kiếm hơi lệch đi, nhưng vẫn đâm xuống người Triệt Nhi. Sắt Sắt cảm thấy máu bắn lên mặt nàng nóng hổi, đó là máu của Triệt Nhi. Lúc đó, trái tim nàng lạnh đến cùng cực, cảm giác hoảng sợ khủng khiếp bóp nghẹn lấy trái tim nàng.

Cửa phòng đột ngột mở ra, Kim Tổng quản mang theo khoảng chục thị vệ xuất hiện ngoài cửa. Mấy thị vệ đứng trước thấy thế liền giơ đuốc lên, chiếu sáng khắp gian phòng.

Một bóng người vọt vào, kiếm quang lóe lên, ngăn mũi kiếm đang đà đâm xuống Triệt Nhi lần nữa.

Sắt Sắt nghe thấy trong thanh âm bình lặng, lạnh lùng của Dạ Vô Yên có chút run rẩy, chàng gầm lên: “Người đâu, mau truyền ngự y.”

Sắt Sắt cuống quýt tới mức mắt đỏ mọng lên, tiếc là nàng không thể nào động đậy. Triệt Nhi, Triệt Nhi của nàng sẽ không sao chứ. Nàng làm mẹ thế nào đây? Lúc quan trọng nhất lại không thể bảo vệ nổi Triệt Nhi.

Một lát sau, một ngự y già được thị nữ đưa tới, là Nghiêm ngự y trong Tuyền Vương Phủ. Lúc ông ta tới mồ hôi đầm đìa, miệng thở hồng hộc, hẳn là bị lôi đi rất vội vã. Thị vệ cầm đèn, lão ngự y sau khi thăm khám vết thương của Triệt Nhi, chau mày nói: “Không sao đâu! Không bị thương vào chỗ yếu hại, chỉ có điều đứa bé này vốn dĩ yếu ớt, từ nhỏ lại trúng hàn độc, vì thế nên vẫn rất nguy hiểm.”

“Hàn độc, ông nói gì cơ, trên người nó có hàn độc?” Chính Dạ Vô Yên cũng không ý thức được rằng giọng nói của mình đột nhiên lại cao vút lên như vậy.

Nghiêm ngự y nhìn Dạ Vô Yên một cách rất kỳ quặc, trầm giọng nói: “Vương gia, chẳng phải xưa nay Lương công tử đều trúng hàn độc ư?” Điều khiến ngự y thấy lạ là Tuyền Vương cứ như bây giờ mới biết vậy. Chẳng phải trong phủ ai cũng biết sao?

Dạ Vô Yên lúc này mới phát hiện ra, ngự y tưởng nhầm đứa bé này là Y Lương. Hàn độc của Y Lương trước nay đều do Vân Khinh Cuồng chữa trị, Nghiêm ngự y chưa từng gặp Y Lương.

Dạ Vô Yên cố nén nỗi kinh ngạc trong lòng, khi mang thai, Y Lãnh Tuyết bị trúng hàn độc, sau đó bị lạnh cóng trên núi băng cả ngày, vì thế bị trúng thêm hàn chứng, rồi từ mẹ truyền sang con mà phát thành hàn độc. Hàn độc không phải là chứng bệnh thường gặp, vậy mà Vô Tà tiểu công tử này cũng bị trúng hàn độc sao?

Dạ Vô Yên quay đầu lại chỉ vào Sắt Sắt, nói với Nghiêm ngự y: “Chữa cho cả hắn đi.” Vốn cho rằng Sắt Sắt là thuộc hạ của Thái tử, nhưng vừa rồi thấy hắn liều mạng bảo vệ đứa bé, nên hẳn không phải đơn thuần là thế.

Ngự y tới bên Sắt Sắt, chẩn mạch cho nàng, rồi vuốt râu nói: “Tuy chất độc mạnh nhưng vì không ngấm vào vết thương mà chỉ bị bôi lên da thịt nên không sao đâu.”

Nghiêm ngự y lấy một viên thuốc từ trong túi ra, một thị nữ vội vàng cầm lấy đưa lại cho Sắt Sắt uống. Thuốc có hiệu quả rất nhanh, chỉ một lát sau, Sắt Sắt đã thấy tay chân mình có thể cử động lại. Nàng tựa vào tường, chầm chậm đứng lên, khó khăn lắm mới bước tới trước mặt Triệt Nhi.

Đèn lồng soi sáng kho củi tối tăm, trên chiếc giường mềm, Triệt Nhi ngoan ngoãn nằm đó, trên mặt không còn chút huyết sắc nào. Vì vừa rồi bị điểm huyệt ngủ, nên vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng dường như trong mơ, cậu bé cảm thấy cơn đau từ vết thương nên cau nhẹ đôi mày, thân hình nhỏ bé khe khẽ run lên.

Sắt Sắt muốn khóc mà không thể rơi nước mắt được, trái tim như bị ai đó vô tình xé nát. Nàng khom lưng, ôm Triệt Nhi dậy, không nói gì, chầm chậm bước ra khỏi phòng.

“Ngươi muốn làm gì?” Kim Tổng quản thấy vậy lập tức ngăn Sắt Sắt lại.

Sắt Sắt ngước mắt, lạnh lùng nói: “Nếu các người đã lợi dụng xong rồi, cũng nên thả chúng ta đi rồi chứ.” Nàng ngước mắt nhìn lại một lượt cục diện hỗn loạn, thấy kẻ ám sát Triệt Nhi quả nhiên là Trương Hữu, lúc đó đang bị bắt sống. Chắc hẳn sáng sớm mai, Phi Thành sẽ truyền tin Thái tử vì muốn mưu hại Tuyền Vương nên đã cho người ám sát công tử giả.

Dạ Vô Yên nhốt nàng và Triệt Nhi vào kho củi, lại canh gác lỏng lẻo như vậy, có lẽ muốn dùng kế bắt ba ba trong chum, để dụ Trương Hữu mạo hiểm tới đây. Tiếc là tên Trương Hữu đó chẳng có chút mưu mẹo nào, chỉ muốn làm xong việc cho nhanh. Còn Triệt Nhi của nàng lại bị tàn nhẫn biến thành con mồi.

Thần sắc Kim Tổng quản cứng đờ, khẽ cười nói: “Xin lỗi, chúng ta biết Tà công tử không phải là công tử của Thái tử, nếu bây giờ các người đi khỏi đây, hẳn là phải đối diện với nguy cơ bị truy sát. Bây giờ e rằng chỉ có Tuyền Vương Phủ là nơi an toàn nhất mà thôi. Hơn nữa, tiểu công tử lại bị thương rồi.”

Sắt Sắt nhướng mày, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, nàng hờ hững nói: “Có nguy hiểm hay không, ta sẽ tự xử trí được, không phiền Tổng quản nhọc lòng.” Đêm nay, nàng thề phải rời khỏi Tuyền Vương Phủ, nếu ai dám ngăn cản, thanh kiếm của nàng sẽ không tha cho kẻ đó.

Sắt Sắt một tay ôm Triệt Nhi, một tay đã đặt lên chuôi kiếm chầm chậm tuốt kiếm ra.

“Kim Tổng quản, để họ đi đi.” Thanh âm trầm thấp của Dạ Vô Yên từ phía sau vọng lại, trong giọng nói lạnh lùng là sự run rẩy không tự mình khống chế được. Dường như cực kỳ cố gắng nhưng không sao có thể đè nén được nỗi sợ hãi trong lòng.

Sắt Sắt nghe vậy, xoẹt một tiếng, kiếm lại được tra vào vỏ. Nàng ôm Triệt Nhi chầm chậm bỏ đi.

Đã sắp sang canh năm, người trên phố rất ít, vì thế cũng rất khó để thuê một chiếc xe ngựa. Sắt Sắt đành ôm Triệt Nhi, cảnh giác đi trên phố.

“Chủ nhân, sao giờ này mới ra?” Một chiếc xe ngựa nhanh chóng dừng lại bên cạnh nàng, Tố Chỉ vội vã thò đầu từ trong xe ra. Cô ta đã chờ cả đêm, nhưng không thấy Sắt Sắt đâu, lúc này đã cuống quít cả lên rồi.

Sắt Sắt ôm Triệt Nhi lên xe, lạnh lùng nói: “Cẩn thận, cắt đuôi kẻ theo sau đi.”

Tố Chỉ gật đầu, dặn phu xe khởi hành. Trên đường đi, đã đổi đến bốn năm lần xe, cuối cùng phải bỏ cả xe ngựa mà đi, Sắt Sắt bế Triệt Nhi, thi triển khinh công, đi vòng vèo trong ngõ nhỏ. Vì khinh công của nàng rất giỏi nên đã cắt đuôi được rất nhiều kẻ theo dõi.

Về tới Lan Phường, trời đã tờ mờ sáng, Lan Phường nhộn nhịp cả đêm, lúc này đã trở lại vẻ yên tĩnh. Sắt Sắt đứng trước cửa lớn, nhìn ra ngoài phố, xem khắp bốn phía không có ai, mới vụt vào trong Lan Phường rồi lập tức đóng cửa lại.

Tiếng mõ canh năm rất dài, vang lên trên khắp phố phường rộng lớn.

Dạ Vô Yên từ góc phố đi ra, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, chăm chú nhìn vào cánh cổng lớn của Lan Phường.

“Ngự ba bộ!” Chàng khẽ nói, toàn thân không ngừng run lên bần bật, phải tựa vào tường mới có thể đứng vững nổi.

Ánh mặt trời buổi sớm chiếu qua cửa sổ, phủ lên người Sắt Sắt. Ánh sáng ấm áp, nhưng không thể hóa giải sự lạnh lẽo trong đáy tim nàng.

Từ khi về Lan Phường, nàng cứ ngồi yên bên cửa sổ, ánh mắt chăm chăm nhìn vào Triệt Nhi. Khuôn mặt dịch dung ngày hôm qua chưa kịp gỡ ra, nàng vẫn mang dung mạo một người đàn ông tầm thường đến mức ai nhìn vào rồi cũng sẽ quên ngay, nhưng sắc mặt xanh xao do mệt mỏi tiều tụy vẫn lộ ra dưới lớp phấn dịch dung trên khuôn mặt.

Nàng nhìn thân hình bé nhỏ của Triệt Nhi đang bị cơn đau giày vò, bộ dạng gần như co quắp của con khiến nàng lạnh đến thấu xương, sự sợ hãi và lo lắng trong lòng tuôn trào mà không thể khống chế được. Trái tim bức bối đau đớn khiến nàng như nghẹt thở.

Trước mắt lúc nào cũng lóe lên hình ảnh thanh trường kiếm đang đâm xuống Triệt Nhi, trong lòng nàng tràn ngập sự sợ hãi.

Thế gian này chính là như vậy, nếu là kẻ yếu, sẽ không tránh khỏi việc bị người khác lợi dụng, bị người khác bắt nạt, chỉ khi nào lớn mạnh mới có thể bảo vệ sự bình an cho những người bên mình mà thôi.

Cánh cửa khe khẽ mở ra, Tố Chỉ và Bạch Lan chầm chậm bước vào, nhẹ thổi tắt ngọn lửa trên giá nến.

“Chủ nhân, tiểu công tử sao rồi? Lang trung tới rồi, để ông ta lên xem bệnh cho tiểu công tử đi.” Bạch Lan lại gần Sắt Sắt, khẽ nói.

Dịu dàng đắp tấm chăn mỏng lên người Triệt Nhi, đưa ngón tay khẽ gạt những sợi tóc lòa xòa trước trán cho con, để lộ ra khuôn mặt bé nhỏ trắng bệch. Thấy con cau chặt lông mày, nàng liền giơ ngón tay khẽ xoa nhẹ lông mày cho Triệt Nhi.

Quyết không được để Triệt Nhi bị thương, vì thể trạng nó vốn đã yếu ớt, hơn nữa lại không có cách nào khống chế được hàn độc. Một khi bị thương, sẽ dẫn đến việc hàn độc phát tác rất nhiều lần, nàng thực sự sợ hãi nếu bị mất đi Triệt Nhi. Sắt Sắt không nghĩ tiếp, lạnh lùng nói: “Để lang trung vào đây xem sao đi!”

“Vâng!” Bạch Lan cúi người lui ra, một lát liền dẫn vị lang trung già vào, ông ta chẩn mạch cho Triệt Nhi, lại xem vết thương của Triệt Nhi, khe khẽ than: “Cậu bé này thân mang hàn độc, sao lại để nó bị thương chứ? Những người làm cha làm mẹ như các người, rốt cuộc bảo vệ đứa bé này thế nào đây?” Trong lời nói của vị lang trung già đó đầy ngữ khí trách móc, có lẽ ông ta cho rằng Sắt Sắt là cha của Triệt Nhi, còn Tố Chỉ hoặc Bạch Lan là mẹ nó.

“Lý lang trung, ông đừng tức giận. Mau xem xem liệu đứa bé có qua cơn hiểm nghèo được không?” Bạch Lan hậm hực nói.

Sắt Sắt nghe những lời vị lang trung nói, đầu óc nàng bỗng nên tối tăm, toàn thân như bị hắt một gáo nước lạnh. Đêm qua, Nghiêm ngự y trong Tuyền Vương Phủ đã nói rồi, tuy không bị thương vào chỗ yếu hại, nhưng vì trên người mang hàn độc nên Triệt Nhi vẫn rất nguy kịch.

Lang trung già lại nói: “Thuốc bôi trên vết thương là thuốc kim thương cực tốt, vì thế nếu mấy ngày này hàn độc không phát tác, thì chắc không sao đâu.”

Trái tim Sắt Sắt đột nhiên se lại, mấy ngày nay Triệt Nhi đều không phát hàn độc, nàng vội vã hỏi: “Lang trung, xin hỏi ông có cách nào khiến hàn độc không phát tác trong mấy ngày này không?”

Lão lang trung than dài: “Lão hủ quả thực chẳng có cách nào cả.”

Bạch Lan là một cô gái tính tình hấp tấp, nghe thấy vậy liền nắm lấy cổ áo lang trung lạnh lùng nói: “Lý lang trung, ai cũng nói trong Phi Thành này ông là người có y thuật cao minh nhất. Sao chỉ có một chút hàn độc này mà cũng không chữa được?”

Lão lang trung bị mùi thơm trên người Bạch Lan làm cho mơ mơ màng màng, hốt hoảng nói: “Cô nương, xin buông lão hủ ra, nếu luận về y thuật cao minh, lão hủ sao dám so với ngự y trong cung và làm sao so với Cuồng Y trên giang hồ được. Chi bằng các ngưới đi mời...”

“Hừ, nếu mời được ngự y và Cuồng Y thì còn cần tới ông làm gì?” Bạch Lan tức giận đẩy lão lang trung ra.

Sắt Sắt lấy thuốc trộm được trong Tuyền Vương Phủ ra, đưa cho lão lang trung, hỏi: “Nghe nói đây là thuốc viên trị hàn độc, phiền ông xem xem nên dùng thế nào? Liệu có thể khiến hàn độc không phát tác trong mấy ngày này nữa không?”

Lang trung đưa tay ra cầm viên thuốc, xem xét cẩn thận, rồi lại ngửi mùi, hai mắt sáng rực: “Đúng thế, đây đúng là giải dược trị hàn độc, chỉ vì trong thuốc này có mấy vị thảo dược chỉ có ở hải ngoại, vì thế lão hủ mới cho rằng Trung Nguyên không thể có loại thuốc này. Nếu các người đã có thuốc này thì bệnh của đứa trẻ này không sao rồi. Mỗi ngày uống một viên, uống liền năm ngày, trong thời gian dùng thuốc, thuốc sẽ ngăn độc tính của hàn độc, hàn độc sẽ không phát tác nữa. Sau năm ngày dùng thuốc, lại dùng nội công bức hàn độc trong người ra. Có điều, hàn độc trên người lệnh công tử cực sâu, bức một lần không đủ, ít nhất phải ba lần, phải cần mười lăm viên thế này mới đủ.”

Sắt Sắt nghe vậy, trong lòng hết sức bi thương!

Mười lăm viên thuốc!

Đêm qua trong Tuyền Vương Phủ, khi nàng trộm thuốc, trong bình có mười viên, Y Lương nói nó đã uống năm viên. Nói vậy, Y Lương cũng cần mười lăm viên này. Nàng lấy đi năm viên, bây giờ trong tay Y Lãnh Tuyết còn lại có năm viên. Số thuốc đều không đủ dùng cho hai đứa trẻ.

Về phần Y Lương, đương nhiên không cần nàng phải lo lắng, Dạ Vô Yên đương nhiên sẽ có cách. Nhưng Triệt Nhi của nàng phải làm sao đây? Chỉ có năm viên, đi đâu tìm mười viên nữa? Lẽ nào nàng thực sự phải đi cầu xin Dạ Vô Yên sao? Nhưng nghĩ lại việc đêm qua Dạ Vô Yên lợi dụng Triệt Nhi, trái tim Sắt Sắt lại trở nên lạnh cóng.

Lang trung xem bệnh xong, liền đeo hòm thuốc ra về.

Sắt Sắt giải huyệt ngủ cho Triệt Nhi, mớm cho con một viên thuốc, thấy Triệt Nhi đã được giải huyệt ngủ mà vẫn hôn mê, trái tim Sắt Sắt như bị vò xé. Nàng thay y phục, dịch dung lại, dặn dò Tố Chỉ: “Chăm nom tiểu công tử cẩn thận, ta ra ngoài một lát.”

Trên phố, ánh nắng chan hòa, mây gợn gió nhẹ, đúng là một ngày nắng đẹp, chỉ có điều vẫn không thể thổi tan sự u tối trong lòng Sắt Sắt. Nàng thấp thoáng nghe tiếng tranh luận của hai người đi đường. Ban đầu Sắt Sắt không để ý, đến khi hai chữ Tuyền Vương lọt vào tai, nàng mới chăm chú lắng nghe, đại khái sáng nay Tuyền Vương và Vương Phi tới núi Hương Diểu hoàn nguyện. Sau đó là chuyện Tuyền Vương sủng ái Vương phi thế nào...

Sắt Sắt nghe thế, ngón tay ngọc khẽ run lên, chàng đúng là xuân phong đắc ý, lợi dụng Triệt Nhi xong, giờ còn đi núi Hương Diểu hoàn nguyện. Sắt Sắt nghĩ có lẽ Dạ Vô Yên đã nhận ra Mặc Nhiễm là giả rồi, nhưng chàng không vạch trần sự thật, lẽ nào là vì thích Mặc Nhiễm sao? Hơn nữa, vẫn còn một Y Lãnh Tuyết bên cạnh, xem ra chàng tay ôm tay ấp cũng thật thoải mái lắm!

Sắt Sắt quay người, đi về phía núi Hương Diểu.

Hàn Mai am tọa lạc ở lưng chừng đỉnh Quang Minh, bốn bề là núi xanh bao bọc, cây cỏ um tùm, cảnh sắc đẹp đẽ, đây không chỉ là nơi dâng hương của bách tính trong kinh thành, mà xưa này còn là nơi Hoàng gia tới bái Phật, dù không phải là ngày lễ quan trọng nhưng lúc nào cũng nghi ngút khói hương.

Dạ Vô Yên vốn không phải là người thích khoa trương, nhưng lúc này lên núi thắp hương, thanh thế cũng không nhỏ. Đem theo hơn trăm tùy tùng thị vệ, oai phong như rồng lượn trên con đường núi ngoằn ngoèo. Vì Tuyền Vương và Vương phi tới thắp hương, nên những khách dâng hương bình thường đều bị ngăn lại ở bên ngoài, trong núi lúc này lại càng thêm thanh tĩnh.

Đường núi khó đi, Dạ Vô Yên cho xe ngựa dừng dưới chân núi, tự mình cưỡi ngựa, để Mặc Nhiễm ngồi trong chiếc kiệu nhỏ đi lên núi.

Sắt Sắt cải nam trang thành một công tử trẻ tuổi, thi triển khinh công tránh đám thị vệ của Dạ Vô Yên, lên núi bằng một con đường khác, được nửa canh giờ, thì tới trung viện trong Hàn Mai am. Nàng nấp sau thân cây, nín thở chờ đợi, thông thường phụ nữ tới đây đều sẽ theo trụ trì vào trung viện tham thiền. Mặc Nhiễm cô nương đó, hẳn cũng không ngoại lệ.

Quả nhiên chỉ nửa canh giờ sau, đã nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền lại. Nhìn qua cành cây chênh chếch, Sắt Sắt thấp thoáng thấy bóng dáng uyển chuyển của Mặc Nhiễm đi tới. Cô ta mặc bộ váy xanh, tóc búi cao, trên đầu không hề có châu báu gì, mà chỉ cài một cây trâm ngọc bằng bảo thạch màu xanh, bộ váy xanh tôn lên khuôn mặt trắng trẻo yêu kiều, ngay cả vết sẹo cũng không còn cảm giác dữ dằn nữa.

Cô ra rốt cuộc là ai? Kẻ chủ mưu đứng sao cô ta là ai? Ngay đến y phục và búi tóc cũng bắt chước giống hệt nàng. Còn y phục có lẽ là do Dạ Vô Yên chuẩn bị, giống như khi ở Xuân Thủy Lầu chàng chuẩn bị cho nàng vậy, nhưng còn búi tóc, cũng chính là kiểu búi Lăng Vân nhẹ nhàng mà nàng thích nhất.

Phía sau Mặc Nhiễm có hai người hầu, trong trung việc ở am, thỉnh thoảng cũng có phụ nữ tới tá túc, chỉ có điều không cho đàn ông vào. Người dẫn đường chính là trụ trì Nguyệt Duyên.

Mấy người bọn họ men theo con đường nhỏ lát đá xanh, đi về phía này mỗi lúc một gần.

Đây là một cơ hội tuyệt vời, Sắt Sắt cười lạnh, khe khẽ ngắt một cành hoa đang nở rộ, ngửi hương hoa thơm ngát rồi thân hình đột nhiên bay vụt lên, tà áo đón gió bay phần phật.

Lần này Sắt Sắt ra tay có thể nói là cực kỳ nhanh gọn. Nếu là người không biết võ công, quyết không thể nào có cơ hội phản kháng.

Có điều Mặc Nhiễm nói mình mất trí nhớ quên mất võ công, nhưng giây phút này, gương mặt ngọc ngà của cô ta ánh lên nỗi kinh hoàng, thân hình bất giác bay về phía sau, muốn tránh cành hoa đang bắn cực nhanh về phía mình. Thân thủ cô ta không tệ, khẽ thở phào một hơi, nhưng dường như cô ta đã yên tâm quá sớm, tránh được cành hoa nhưng không tránh được hoa trên đó. Những cánh hoa bình thường mềm mại dịu dàng vậy mà lúc này sắc như dao, bay qua mặt cô ta, vạch lên hết vết thương này đến vết thương khác.

“A! A!...” Mặc Nhiễm ôm mặt, liên tục kêu lên. Lẽ nào sự giày vò phải mài xương thay da bốn năm qua là vô ích ư? Lẽ nào khuôn mặt này không thuộc về cô ta nữa?

Sắt Sắt nhìn những vết máu trên mặt Mặc Nhiễm, trong lòng nặng nề, khuôn mặt đó hóa ra không phải là dịch dung. Nàng vốn muốn vạch bộ mặt hoặc mặt nạ đó của cô ta ra.

Nghĩ lại việc đêm qua cô ta giơ tay ra định vuốt ve khuôn mặt Triệt Nhi, nàng may mà đã kịp thời ngăn lại, nến không, quả thực không biết cô ta sẽ hạ độc gì cho Triệt Nhi nữa. Sắt Sắt nghĩ lại mà vẫn còn thấy lo sợ. Sau khi bị cự tuyệt, cô ta liền nắm lấy vai nàng. Có lẽ chính vào lúc đó cô ta đã hạ độc nàng. Cô ta không dám cho nàng thứ độc phát tác ngay, mà chỉ hạ độc nàng bằng thứ thuốc khiến nàng dần dần toàn thân vô lực. Thứ thuốc độc đó khiến nàng không thể bảo vệ được Triệt Nhi.

Hàn ý trong mắt Sắt Sắt dâng lên, trường kiếm trong tay đột nhiên lao tới, đâm về phía Mặc Nhiễm.

Lần này Mặc Nhiễm không né tránh, có lẽ ý thức được vừa rồi mình né tránh lộ liễu quá. Lúc này cô ta chỉ ôm mặt đứng ngẩn ra đó, hai thị nữ bên cạnh sớm đã xông lên, đưa kiếm ra ngăn thế tấn công mạnh mẽ của Sắt Sắt.

Sắt Sắt và hai thị nữ kia giao đấu, chưa tới mười chiêu, nàng liền bức hai người đó phải thoái lui. Thanh kiếm trong tay Sắt Sắt đã đặt lên cổ của Mặc Nhiễm. Kiếm quang trong vắt ánh lên đôi mắt đen tuyệt đẹp của Sắt Sắt lúc này cực kỳ lạnh giá.

Mặc Nhiễm muốn giãy ra, Sắt Sắt liền nhếch môi nói: “Đừng động đậy, nếu không ta mà run tay là cái đầu xinh đẹp của cô sẽ rơi xuống đất liền đó. Ta không thích giết người đâu.”

Mặc Nhiễm nghe vậy, quả nhiên không động đậy nữa. Sắt Sắt dùng kiếm chỉ vào cô ta, thân hình và tay nàng cố gắng không để đụng vào cô ta. Ai mà biết được trên người cô ta có độc hay không chứ.

“Bỏ nàng ấy ra!” Một giọng nói nho nhã mà lạnh lùng vang lên. Sắt Sắt nheo mắt nhìn, chỉ thấy trong hành lang phía trước, Dạ Vô Yên dẫn theo mấy thị vệ đi tới. Thấy Mặc Nhiễm bị uy hiếp, chàng dường như rất ngạc nhiên, chau mày. Xem ra đúng là lo lắng thật!

Sắt Sắt cười lạnh: “Tuyền Vương, ngài dựa vào đâu mà bảo ta thả cô ta ra!”

Dạ Vô Yên nhìn khuôn mặt Sắt Sắt, ánh mắt chăm chú, khoanh tay lạnh lùng nói: “Ngươi... dựa vào đâu mà muốn giết nàng?”

“Đương nhiên là dựa vào việc thanh kiếm trên tay ta đã đặt lên cổ cô ta chứ sao!” Sắt Sắt cười nhạt nói, có điều đôi mắt trong như làn nước hồ thu của nàng tràn ngập hàn ý.

“Nói đi, phải thế nào ngươi mới thả nàng ra?” Dạ Vô Yên chau mày, khoanh tay đứng trước nàng mười bước, hỏi.

Sắt Sắt nhướng mày, chậm rãi nói: “Ta nghe nói Tuyền Vương Phủ có thuốc giải hàn độc, đơn giản lắm, ta muốn mười viên.”

“Mười viên?” Dạ Vô Yên nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú vẫn không có biểu hiện gì, có điều trong đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên sự nghi hoặc: “Vậy hẳn các hạ là người trộm thuốc trong phủ ta đêm qua phải không? Nếu là trị hàn độc, mười lăm viên là đủ. Ngươi trộm mười viên rồi, còn muốn mười viên nữa làm gì?” Dạ Vô Yên lạnh nhạt nói, thanh âm thâm trầm mang nỗi đau đớn rất khó nhận ra.

Rõ ràng nàng chỉ lấy năm viên, sao chàng lại nói là trộm mười viên? Lẽ nào đêm qua còn có người khác vào trộm thuốc, hoặc Y Lãnh Tuyết giấu năm viên còn lại đi rồi?

Sắt Sắt đột ngột cảm thấy dạ dày rất đau. Bao năm nay luyện võ nàng thường quên ăn quên ngủ nên mới bị đau dạ dày thế này. Thế nhưng bây giờ nàng không còn sức nào nghĩ đến cơn đau thể xác của mình nữa, trái tim nàng giờ chỉ tràn ngập sự thất vọng và nỗi oán hận.

Dạ Vô Yên nhìn Sắt Sắt dường như đang nhắm mắt lại vì đau, trái tim chàng đột nhiên co thắt, bất giác liền đi tới bên nàng.

“Ngươi chớ lại đây.” Thanh kiếm trong tay Sắt Sắt đột nhiên nắm chặt lại, gí sát vào da thịt Mặc Nhiễm, lạnh lùng nói.

“Mười viên thuốc, rốt cuộc có hay không?” Nàng trầm giọng nói, cảm thấy thanh âm của mình có phần khàn đặc.

“Ta cũng rất thích Tà công tử đó, ta sẽ cứu cậu bé, ngươi không phải lo. Trên người ta không có thuốc, nhưng ta sẽ đưa cho ngươi.” Dạ Vô Yên mím đôi môi mỏng, đôi mắt lạnh lùng hơi ướt: “Bây giờ, ngươi có thể thả Vương phi ra được không?”

Sắt Sắt nghe vậy, nhìn ánh mắt sâu thẳm khó lường của Dạ Vô Yên, nàng khẽ chau mày, lạnh lùng nói: “Sao ta tin ngươi được?” Sắt Sắt biết không phải lúc nào chàng cũng mang thuốc bên người.

“Nếu ngươi không tin, thì đưa cho ta một viên thuốc độc vậy, đến lúc đó ngươi dùng thuốc giải đổi lại là được.” Dạ Vô Yên trầm giọng nói.

“Vương gia, đừng uống thuốc độc, mặc kệ Mặc Nhiễm, Mặc Nhiễm cam lòng chịu chết, chứ quyết không để Vương gia phải trúng độc đâu!” Mặc Nhiễm thê thảm nói, trong thanh âm đầy sự quan tâm.

“Không sao, Bản vương nhất định sẽ cứu nàng.” Ánh mắt Dạ Vô Yên nhìn lướt qua Mặc Nhiễm, trầm giọng nói.

Hai người này đúng là tình ý chứa chan, lẽ nào trong lòng Dạ Vô Yên, nàng chỉ như thế thôi sao? Một Mặc Nhiễm như vậy mà Dạ Vô Yên không hề nhận ra là giả, vẫn coi cô ta là Vương phi của mình? Có lẽ chàng đã sớm biết cô ta không phải nàng, có lẽ chàng thích một cô gái như thế? Đúng, Y Lãnh Tuyết chẳng phải cũng như vậy sao? Hóa ra đàn ông đều thích bảo vệ phụ nữ yếu đuối.

“Ngươi yên tâm, ta không giống như một số người, lúc nào cũng đem thuốc độc theo người đâu.” Sắt Sắt lạnh lùng liếc nhìn Mặc Nhiễm, nói với Dạ Vô Yên: “Ta tin Tuyền Vương, còn về thuốc, hy vọng Tuyền Vương sẽ phái người đưa tới Lâm Giang Lầu. Ta xin cáo từ! Có điều phải phiền Vương phi tiễn ta một đoạn.” Bảo kiếm của Sắt Sắt vẫn gí lên cổ Mặc Nhiễm, chầm chậm bước ra khỏi cửa am.

Dạ Vô Yên và thị vệ đi sát theo sau nàng, tới đường núi, Sắt Sắt liền vứt Mặc Nhiễm lại trên con đường hẹp, cúi người đi xuyên vào rừng rậm rồi bay đi mất.
Chương trước Chương tiếp
Loading...