Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm
Chương 11: Con Mắt
Lâu Cận Thần quay đầu lại, phát hiện đống lửa vốn đang cháy ở ngoài thôn đã ở nơi rất xa, như phủ lên thuốc màu, mô phỏng ở ngoài thế gian.Ngẩng đầu nhìn trời, hai ba điểm tinh quang tự phá vỡ đám mây rơi xuống, đâm thủng màn đêm.Lâu Cận Thần trầm tâm cảm ứng hư không, thế gian các loại tinh khí, đều không thoát khỏi âm dương, hôm nay ánh trăng không nồng, tinh quang cũng không thịnh, hắn cảm ứng hư không đem ánh trăng cùng tinh quang đang rải rác trong đầu ngón tay, ngưng tụ thành một đoàn huy quang xanh trắng ở trong lòng bàn tay để cảm ngộ.Từ sau khi hắn luyện hóa tinh khí mở khí hải tới nay, chỉ học qua một đoạn 'Kiếm Quyết' quan chủ nói, không có tu qua bất kỳ pháp quyết nào khác, nhưng chính là đoạn kiếm quyết này hình như lại mở ra cánh cửa thuật pháp của hắn.Hắn cảm thấy, chỉ cần 'cảm nhiếp âm dương', cũng đã đủ để mình tu cả đời.Hình dáng của Mã Đầu Pha thôn dần dần trở nên rõ ràng.Đây là một ngôi làng có hàng rào gỗ vây quanh, nơi cửa thôn có một cổng trại, lúc này cửa trại mở rộng, cũng không có người canh giữ, tựa hồ bởi vì thời gian hôm nay đặc thù, nên có thể tùy ý để mọi người ra vào.Người đi vào phía trước, đã biến mất trong sương mù tối tăm.Lâu Cận Thần đưa tay sờ sờ khúc gỗ cửa trại, vốn nhìn qua cửa trại khá mới, nhưng dưới tay hắn, dưới ánh trăng đang chiếu xuống, khúc gỗ trong tay hắn lại nhanh chóng sinh ra biến hóa, không còn mới tinh, mà là một khối gỗ mục, tản ra hắc khí.Quan niệm minh nguyệt, có diệu dụng trấn áp cùng luyện hóa vọng niệm, mà quan tưởng minh nguyệt trong mắt, rồi lại nhìn chăm chú vào những thứ khác, cũng có thể phá kỳ vọng tướng.Vọng ở trong lòng sẽ sinh loạn, ở bên ngoài thì sẽ sinh huyễn.Oán khí trên khúc gỗ này chính là thứ làm cho người ta nhìn thấy sinh huyễn tướng.Nhất niệm sinh pháp, từ khúc gỗ ngưng kết oán khí này, Lâu Cận Thần cảm nhận được.Trong hai mắt hắn ẩn hiện ra ánh sáng trắng bạc, lại nhìn thôn trang này, trong mắt hắn bắt đầu có chút biến hóa, nhìn rõ những nơi xung quanh, hắn thấy cỏ hoang đang lan tràn, che khuất tất cả mọi người, nhưng xa hơn một chút lại là một mảnh sương mù, trong sương mù có ánh đèn lóng lánh, loáng thoáng vẫn nghe được tiếng người nói chuyện.Đoàn người đi vào trước hắn một bước đã không thấy đâu, nhưng trên mặt đất có dấu chân của bọn họ, Lâu Cận Thần nhìn thoáng qua ngọn đèn trên yên ngựa, ánh đèn ở chỗ này gợn ra ánh sáng thần bí.Oán khí kết sương mù, che khuất ánh mắt.Hắn theo con đường trung tâm thôn đi về phía trước, cũng là con đường đoàn người phía trước đi.Khi hắn chính thức đi vào trong thôn, chỉ cần cách gần, nhìn kỹ, từng tòa phòng ốc kia sẽ ở trong mắt hắn cởi bỏ oán huyễn chi tướng, hiện ra hình dạng mục nát sụp đổ, nhưng mà ở trong phòng ốc mục nát kia, lại có từng bóng người ở bên trong, đó là oán linh, giống như là bởi vì ánh mắt Lâu Cận Thần đang quấy nhiễu bọn họ, nên bọn họ quay đầu nhìn ra bên ngoài.Trong nháy mắt ánh mắt chạm vào nha, ánh mắt oán hận lạnh như băng kia tựa như muốn in sâu trong nội tâm Lâu Cận Thần.Nhưng bởi vì Lâu Cận Thần một niệm duy trì quan niệm trăng sáng, nên ánh mắt tràn đầy oán hận kia không cách nào lưu lại dấu vết trong lòng hắn.Hắn cũng không có ý nghĩ đi vào xem, khi hắn đi qua, trong phòng kia lại sáng lên, trong ánh đèn có nữ nhân đang nấu cơm, có hài tử đang khóc nháo.Dưới chân vẫn có thể nhìn thấy dấu vết đoàn người đi trước, một đường đi về phía trung tâm trấn._____Lỗ Nhị tiên sinh cùng một nhóm năm người, trong mắt nhìn thấy một tòa thôn trang nhiệt liệt vui mừng, tất cả mọi người đều mặc quần áo mới tinh, hưng phấn rực rỡ.Khi bọn họ nhìn thấy Lỗ Nhị tiên sinh, có người trực tiếp hỏi: "Người ngoại hương, các ngươi cũng đến uống rượu sao? ”Thấy người trong thôn hỏi như vậy, năm người không ai dám trả lời, bọn họ đều rất rõ ràng, chỉ cần trả lời mấy thứ này, sẽ bị quấn lấy, dù muốn trả lời cho có, một hỏi một đáp tầm đó cũng đã có liên hệ, pháp thuật liền có thể tìm loại liên hệ này mà quấn lấy mình.Tuy nhiên, mỗi lần bọn họ gặp một người, bọn họ lại bị hỏi.Năm người cũng không để ý, theo đường đi đến trung tâm thôn, chỗ này là nơi Lỗ đại tiên sinh xây dựng miếu thổ địa, cho nên Lỗ nhị tiên sinh rất hiểu rõ, miếu chính là dùng từ đường của thôn đổi thành thổ địa miếu.Lỗ đại tiên sinh mượn thần danh của thổ địa thần trấn áp tà oán của thôn này, nếu thôn tái phát vấn đề, như vậy vấn đề nhất định là cái từ đường đổi thành thổ địa miếu kia.Cho nên bọn họ chỉ cần hướng cái kia Thổ Địa Miếu mà đi, hắn tin tưởng, huynh trưởng của mình tới nơi này nhất định cũng là muốn xem thổ địa miếu kia.Nhưng mà bọn họ đang đi, lại phát hiện có chút đi không nổi, nhưng không phải bị người ta chặn lại.Mà là những người sau khi hỏi không nhận được câu trả lời, cũng không rời đi, đi theo phía sau họ, ở phía trước gặp phải người hỏi mới, nhưng người đó hỏi theo, âm thanh xếp chồng lên nhau giống như sóng lớn đánh vào tâm hồn bọn họ.Bọn họ cảm thấy như là mình đang đi dưới sóng lớn, con đường trung tâm thôn này, giống như một dòng sông, những con sóng kia chính là âm thanh hình thành bởi 'người' phía sau.Trái tim của họ đã rục rịch, muốn trả lời những người đó, muốn gầm lên với những người đó rằng 'Đừng hỏi nữa'.Nhưng lý trí bọn họ nói cho họ biết không thể trả lời.Rốt cục, có một người nhịn không được, người đó lấy từ trong ngực ra một người giấy, đưa tay dính vào nước miếng, điểm lên trên mi tâm của người giấy kia một chút, sau đó ném lên không trung, trên người người giấy tản ra một đoàn quang mang, trong hào quang, người giấy kia hình như đáp lại một câu, trong nháy mắt, liền có oán linh nhào vào trên người giấy, người giấy lập tức mục rứa, rơi xuống đất.Hắn tên là Chỉ Nhân Trương, giỏi dùng thuật thế thân người giấy, người giấy của hắn chẳng những có thể ngăn cản kiếp nạn cho mình, còn có thể giúp người khác giải trừ nguyền rủa, chính hắn không chịu nổi câu hỏi kia, nên để cho người giấy thay hắn đáp lại một câu, trong lòng hắn lập tức thống khoái không ít.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương