Dấu Ấn Của Hoàng Tử Ác Ma
Chương 22
Chương 20Cửa trong nháy mắt bị mở ra,khuôn mặt tươi cười của Thượng Quan Mị lộ ra vẻ kinh ngạc khó có được.Cùng cô mặt đối mặtlà bộ đồ xinh đẹp yêu diễm, trên áo ngủcó in hình một tiểu báo hồng, Đỗ Ưng Dương hé ra mặt lãnh khốc lạnh lùng trừng mắt cô.“Câm miệng.” Hắn lớn tiếng doạ người, trước tiên cảnh cáo.Thượng Quan Mị cũng không để ý tới cười đến vô cùng sáng lạn.“Áo ngủ này rất thích hợp với cậu.” Cô thêm dầu vào lửa, chuyên chọn chỗ đau của hắn đập mạnh lên.Không để ý tới khuôn mặt bình tĩnh của Đỗ Ưng Dương,cô ôm mèo con linh hoạt sải bước vào trong phòng, đi theo ở sau người là mắt bạc Trí Giả, cùng với Hỏa Nhạ Hoan xinh đẹp.“Mạo muội quấy rầy.” Hỏa Nhạ Hoan, mân môi đỏ mọng cười khẽ, tò mò nhìn người có năng lực thuyết phục Đỗ Ưng Dương mặc vào cái áo ngủ Betty này.Trí Giả lễ phép gật đầu, mặt không chút thay đổi nhìn về phía nơi khác, trong con ngươi bạc lại hiện lên ý cười.Trong phòng bay ra mùi bữa sáng, Định Duệ bưng bánh mì nướng đi ra phòng bếp, phát hiện ngồi ở trên sô pha là Thượng Quan Mị, hai mắt trừng lớn hai tay bưng bánh mì liền run rẩy.“A,cô lại tới nữa.” Hắn thực không nể mặt hướng về phía Thượng Quan Mị hô to.“Hồn tiểu tử, hôm nay là Thiên Vẫn mời tôi tới cửa, nếu không có chuyện,cháu nghĩ rằng cô thích chạy đến nơi này sao?” Thượng Quan Mị vỗ về con mèo Ba Tư trong lòng, liếc mắt sang Định Duệ một cái.“Nói gì đi nửa,cô cũng chính là người giúp cháu tìm ra cha mình, cháu còn không mau cảm ơn cô?”Định Duệ nhún vai, trong tay cầm bánh mì nướng xem như là tạ lễ. Sau đó hắn xoay người đi đến nội thất,mời mẹ hắn đi ra,để ứng phó ma nữ không mời mà tới này.Thùng thùng thùng, sau đó là tiếng bước chân dồn dập, Ross Will người ngoài hành tinh lại xuất hiện, Thiên Vẫn lấy nón an toàn ra, cầm trên tay là một cái hộp nhung khéo léo màu lam.“Lại thức đêm sao?” Thượng Quan Mị nhíu mày hỏi.“Không có, trời mới sáng tôi liền rời giường, vài giờ này tôi dùng để xử lý chi tiết bản vẽ.” Thiên Vẫn vặn eo lắc cổ, một mùi thơm cà phê nồng đậm bay đến,cô nheo lại mắt tìm kiếm, phát hiện trước mặt nhiều thêm một ly cà phê đậm.“Uống.” Đỗ Ưng Dương ngắn gọn nói,“Woe, Cảm ơn.” Cô vui vẻ nói, cầm tách cà phê đưa lên miệng.Người đàn ông này cũng biết điều thật nha, hoàn toàn hiểu rõ tính tình của cô,cô còn chưa có mở miệng liền tự động bưng cà phê lên.ỪM, giữ hắn lại dường như cũng không có gì xấu, ít nhất hắn cóthể pha cà phê cho cô,như vậy cũng đủ làm cho cô cảm thấy hài lòng.Hắn nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn vui mừng tràn đầy hài lòng, con ngươi sắc bén chuyển sang nồng đậm. Không có nói nửa câu, hắn chọn lựa vị trí ngồi gần cô nhất, thong dong ngồi xuống, thái độ thận trọng giống như bảo vệ tâm can bảo bối.Cử chỉ quan tâm như vậy, làm cho những người khác không nói gì nhướng mày.Đỗ Ưng Dương từ trước đến giờ giết người không chớp mắt, không ngờ lại quan tâm cô ấy như thế, thậm chí tự mình bưng cà phê tới? Nếu truyền ra bên ngoài,chắc chắn đám người đó sẽ hoài nghi bọn họ cóphải bị ảo giác hay không.Sau khi gặp lại Thiên Vẫn,người đàn ông lãnh khốc này bắt đầu có chút thay đổi. Tuy là thay đổi rất nhỏ phải cẩn thận quan sát mới có thể phát hiện, giống như là băng cứng rắn nhưng khi đến mùa xuân đến thì đámbăng đó sẽ từng giọt từng giọt hòa tan.“Cái áo ngủ này là cô chọn cho hắn?” Thượng Quan Mị buồn cười,đôi môi đỏ mọng lại vẽ lên độ cong xinh đẹp.Mặt từ tách cà phê nâng lên, Thiên Vẫn nghiêng đầu nhìn bộ áo ngủ kia.“Đúng vậy, hắn vừa vào đây ở, cái gì cũng không mang, trong nhà có con nít cho nên không thể cho hắn ở trần ngủ,nên tôi chỉ có thể lấy áo ngủ lớn nhất cho hắn, miễn cưỡng cũng mặc được!” Đêm đó muốn hắn mặc áo ngủ, hắn hé ra gương mặt lầm lì như là rất không tình nguyện vậy nha!Hỏa Nhạ Hoan nhìn thấy vẻ mặt u ám củaĐỗ Ưng Dương, hiển nhiên là rất bất mãn với áo ngủ.“Đợi lát nữa tôi liền phái người dọn dẹp lại đồ của cận vệ, sau đó nhanh chóng đưa lại đây.” Cô cẩn thận nói.Hắn gật đầu sơ sơ,biểu hiện lòng biết ơn.“Thật tốt quá, đầu tiên là nuốt trôi, tiếp theo là từng bước xâm chiếm, trong mắt anh có còn xem tôi là chủ nhân không nha?” Thiên Vẫn nhỏ giọng oán giận, không hề lãng phí lời lẽ muốn hắn đi ra ngoài.Uống xong một ngụm cà phê cuối cùng,cô vươn cái lưỡi phấn hồng ra,theo thói quen tính liếm môi đỏ mọng. Bên tai truyền đến thanh âm xa lạ,cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, nhưng chỉ thấy con ngươi thấy thâm trầm của Đỗ Ưng Dương.Đó là thanh âm gì nha? Như là đàn ông hít mạnh một ngụm không khí, là hắn sao?Mắt Thiên Vẫn chớp vài cái hoài nghi chính mình nghe lầm. Một nơi khác truyền đến cười khẽ,cô lại chuyển đi qua, thấy Thượng Quan Mị cong môi cười không ngừng, như là phát hiện bí mật thú vị gì đó.“Rất động lòng người sao?” Thượng Quan Mị đùa cợt hỏi.Đỗ Ưng Dương không có nói gì, lấy một con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm sang bên kia.Rốt cuộc có chuyện gì nha? Thiên Vẫn quay đầu qua lại, đuôi ngựa đá động thay phiên nhìn bọn họ. Nhưng nhìn sao cô cũng không hiểu, cảm thấy chính mình như là người ngoài cuộc?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương