[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 11: Sát Ý



Nữ hài nhi chỉ nhà gỗ cách đó không xa, bên kia chồng chất cỏ tranh, nhưng mơ hồ có thể chứng kiến vách tường có chút tổn hại.

"Không được, ngươi bỏ chạy đi. Giả mạo thực sự sẽ chết đấy." Nữ hài nhi vì nói nhiều nên thanh âm không có khàn khàn như lúc ban đầu.

"Cảm ơn, ta có thể." Đường Tam hạ giọng nói.

Nữ hài nhi ngẩng đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt bình thản của Đường Tam. Thân hình nho nhỏ của nàng run rẩy, sau đó nhanh chóng cúi đầu, "A".

Nàng động đậy thân thể, tựa hồ là chuẩn bị rời đi.

"Ta là Đường Tam, ngươi tên là gì?" Đường Tam thấp giọng hỏi.

Trừ Chư Gia Hâm, đây là lần đầu hắn trao đổi với nhân loại, cũng có xuất thân nô ɭệ cùng một chỗ với mình.

Nữ hài nhi lần nữa nhìn về phía hắn, đối với danh tự con số của hắn không có gì ngoài ý muốn, do dự một lát mới thấp giọng nói: "Ta là Lăng Mộc Tuyết."

Nghe tên của nàng, Đường Tam ngược lại là sửng sốt, danh tự của nàng không giống của một nô ɭệ.

"Mẹ ta là bị, bị ..." Lăng Mộc Tuyết lắp bắp nói: "Cho nên, mụ mụ ở cùng thôn với ta, là thôn của chúng ta. Nàng dạy ta ..."

Tuy năng lực biểu đạt của nàng có hạn, nhưng Đường Tam cũng hiểu rõ ý của nàng. Mẹ của nàng hẳn là bị Lang Yêu nào đó coi trọng, tuy là đầy tớ nhưng cũng có chút đặc quyền. Ít nhất có thể cùng hài tử của mình sinh hoạt chung một chỗ, còn dạy nàng một ít thứ gì đó, cho nên cô bé này tư duy rõ ràng và mạnh mẽ hơn hài tử cùng tuổi, cũng hiểu được nhiều hơn, thậm chí còn có một tên dễ nghe.

"Ân." Đường Tam không nói thêm gì, hướng nàng gật nhẹ đầu.

Lăng Mộc Tuyết lại nhìn hắn một chút, trong đôi mắt lộ ra vài phần lo lắng, "Ngươi, ngươi thật sự có thể sao?"

"Ân." Đường Tam lại gật đầu.

"A."

Lúc này đã có nô ɭệ khác nhìn chăm chú về phía bên này, Lăng Mộc Tuyết không dám nói thêm cái gì, hướng Đường Tam lần nữa gật gật đầu, sau đó cuộn mình một lát rồi đi sang bên kia.

Có lẽ trao đổi với Lăng Mộc Tuyết làm tâm tình Đường Tam khá hơn một chút. Cô độc tha hương là dị khách, cảm nhận được một phần ấm áp, đối với hắn giống như đã tìm được một viên hoả chủng. Dù sao, cũng đã tám năm rồi.

Thời gian hai ngày chớp mắt là tới. Mười người sống sót trong hai ngày này đều được ăn thức ăn "tốt nhất". Tinh thần so với lúc mới đến đỡ hơn một chút. Vài tên thanh niên tuổi lớn hơn đều rõ ràng mang theo khát vọng. Bọn họ cũng hiểu được, đây là cơ hội của mình!

Trong mười người, chỉ có Lăng Mộc Tuyết là nữ. Ngược lại cũng không có ai đi quan tâm hắn. Hiện tại mọi người đều đặt mục tiêu ở việc thức tỉnh huyết mạch.

Nếu như có thể vượt qua kiểm tra có nghĩa là không phải là nô ɭệ, có thể trở thành phụ thuộc Phong Lang tộc. Điều này đối với nô ɭệ mà nói, đúng là một bước lên trời.

Nô ɭệ ở thế giới này, địa vị hèn mọn đến nỗi không khác gì đồ ăn, đãi ngộ không khác gì súc vật, thậm chí ngay cả súc vật cũng không bằng.

Cửa nhà gỗ rốt cuộc đã mở dưới sự chờ mong của đại đa số người. Vài tên Lang Yêu cường tráng đi tới, thét to một tiếng, để cho đám người trong phòng đuổi kịp.

Đi ra nhà gỗ, ánh mặt trời có chút chói mắt, nhưng chiếu rọi trên thân thể mang lại không ít ấm áp.

Lăng Mộc Tuyết đi bên cạnh Đường Tam, Đường Tam lần nữa cảm nhận được ánh mắt lo lắng của nàng.

"An tâm." Hắn thấp giọng nói một câu.

Lăng Mộc Tuyết sửng sốt một lát, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Đường Tam hướng nàng gật gật đầu.

Hai ngày này, bọn họ đều ở trong nhà gỗ. Hôm nay bọn họ lại đi tới khu vực trung tâm trấn Phong Lang, nơi trước kia Đường Tam không có tới.

Đây là một quảng trường nhỏ ước chừng gần nghìn mét vuông. Lúc này, xung quanh đã tập hợp không ít tộc nhân Phong Lang tộc. Tại trung tâm quảng trường còn có một tế đàn. Làm đồng tử Đường Tam co rút lại là, dưới đáy tế đàn, nhìn qua tựa hồ dùng vôi vữa cùng cục đá chồng lên làm bệ đỡ, nhưng mơ hồ có thể chứng kiến có rất nhiều xương sọ chắp vá trong đó.

Xương sọ nhân loại!

Tay Đường Tam theo bản năng nắm lại thật nhanh.

Cho dù chết, đều bị đối xử như thế ...

Nội tâm phảng phất có một cỗ hoả diễm thiêu đốt. Hắn đã từng là Thần Vương, tố chất tâm lí nhất định không phải là bình thường. Nhưng giờ khắc này, nội tâm của hắn lại thiêu đốt lên một cỗ ý niệm huỷ diệt toàn bộ hai tộc yêu tinh trong đầu.

Ánh mắt của hắn bắt đầu trở nên lạnh như băng, một vòng sát ý nhàn nhạt quanh quẩn trong lòng.

Lăng Mộc Tuyết ở bên cạnh hắn tựa hồ cảm nhận được cái gì, linh hồn rùng mình một cái, theo bản năng di chuyển hai bước, kéo dãn một ít khoảng cách với hắn.

Nàng động làm Đường Tam cả kinh, nhưng mơ hồ hắn tìm về một cái gì đó, một ít đồ vật kiếp trước của mình.

Hắn còn nhớ, lúc mình còn trẻ đã từng đi qua một con đường, gọi là Địa Ngục Lộ.

Tâm tình bình phục, hắn thoáng khép đôi mắt lại, đem tia linh cảm kia che giấu trong lòng. Yêu Quái Tộc! Rất tốt!

Mười người Đường Tam bị đưa đến một bên quảng trường. Dưới một cây đại thụ, có một lão niên Lang Yêu đang ngồi ngay ngắn.

Lão Lang Yêu này nhìn qua là nữ nhân, hai tròng mắt của nàng là màu xanh sẫm, tay phải nắm một thanh quải trượng, ngồi ngay ngắn trên ghế dựa lớn. Bên người nàng là một gã nhân loại, nhìn bộ dạng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt thon gầy, nhưng quần áo khá hoa lệ. Trong đôi mắt mơ hồ có lục quang lập loè, vẻ mặt cung kính.

Lang Yêu mang theo đám Đường Tam đến đi đến trước mặt lão Lang Yêu, lập tức cung kính hành lễ, "Đại Tế Ti tôn kính, nô ɭệ có huyết mạch thức tỉnh năm nay đã mang đến."

Lão Lang Yêu được xưng là Đại Tế Ti nhàn nhạt lên tiếng, sau đó hướng nam tử nhân loại bên cạnh vung tay.

Nam tử kia vốn đang hướng nàng cung kính hành lễ, sau đó chậm rãi tiến lên, đi đến trước mặt mười người Đường Tam.

Đường Tam yên lặng cảm thụ khí thế của Đại Tế Ti trước mặt, rất mạnh! Với thực lực của hắn bây giờ không cách nào nhìn rõ tu vi của đối phương. Đương nhiên là dưới tình huống hắn không sử dụng thần thức. Nhưng hắn sẽ không đơn giản sử dụng tia thần thức đó, vì nó còn quá mỏng manh. Tình trạng hiện tại hắn không có biện pháp khôi phục lại, trừ phi gặp tình huống sinh tử, nếu không hắn sẽ không vận dụng thần thức của mình. Chỉ khi hắn lớn lên, tia thần thức này mới có thể chính thức phát huy ra tác dụng.

Nam tử nhân loại kia vừa muốn mở miệng, Lang Yêu bên cạnh tách ra, cung kính hành lễ. Một gã Cự Đại Lang Yêu thân cao chừng ba mét hơn sải bước đi về phía bên này.

Lang Yêu này nhìn cực kì cường tráng, cơ bắp trên người tràn ngập lực lượng bạo tạc, đôi mắt màu xanh lá sâu xa, tuy rằng không sâu như Đại Tế Ti, nhưng ẩn chứa đậm đặc năng lượng chấn động.

Hắn sải bước đi đến trước mặt Đại Tế Ti, khom người, tay phải xoa ngực, "Đại Tế Ti."

Trên mặt Đại Tế Ti toát ra một vòng tươi cười, "Lãnh chủ đại nhân tới rồi. Chờ một chút tế tự tổ tiên, lãnh chủ đã chuẩn bị xong?" Nàng thuỷ chung ngồi tại chỗ không động, từ điểm này có thể nhìn ra, ở trấn Phong Lang này, chỉ sợ vị Đại Tế Ti này mới là địa vị tối cao.

Phong Lang lãnh chủ nói: "Đã chuẩn bị xong. Tế phẩm đã đầy đủ. Còn phiền toái Đại Tế Ti chủ trì."

"Ân. Sau khi kiểm nghiệm huyết mạch của những đầy tớ này lập tức bắt đầu." Đại Tế Ti thản nhiên nói.

"Bắt đầu đi." Phong Lang lãnh chủ hướng về người đã đi tới trước mặt nhóm Đường Tam nói.

"Vâng, lãnh chủ đại nhân." Người nọ cung kính hướng hắn hành lễ, sau đó mới đối mặt với mười người Đường Tam lần nữa.

"Các ngươi đều nghe cho kỹ, một lúc nữa ta sẽ tiến hành kiểm nghiệm huyết mạch của các ngươi. Trong quá trình kiểm nghiệm, các ngươi có bất kỳ phản ứng nào cũng có thể biểu hiện ra ngoài. Không cần áp chế, cũng không cần sợ hãi. Nhất định phải toàn lực ứng phó, nghe rõ chưa?"

Đường Tam ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt trung niên có chút hơi còng này hiện lên một vòng bi thương vừa vặn bị hắn bắt được.
Chương trước Chương tiếp
Loading...