Dâu Nhỏ Tự Lập Trong Gia Đình Phú Gia

Chương 43-44



Chương 43: Cuộc sống của phu nhân hào môn

Buổi sáng Chu Thiến tỉnh lại đã không thấy Triệu Hi Thành đâu. Chu Thiến cảm thấy lạ, vì sao mỗi lần anh rời giường cô đều không biết? Trong đầu không khỏi hiện lên cảnh anh nhẹ nhàng rời giường. Lập tức lại lắc đầu, anh ta mà biết chăm sóc như vậy? Sao có thể? Nhất định là vì cô ngủ quá sâu.

Đi xuống lầu, Chu Thiến tìm được Triệu phu nhân đang cùng người hầu tỉa hoa ở sau vườn. Lúc này, bà đang cầm kéo tập trung tỉa cây. Từng chút từng chút, từ bồn hoa này sang chậu câu kia. Chuyện nặng nề như vậy mà bà làm rất thuần thục.

Chu Thiến đi tới bên bà, khẽ gọi:

– Mẹ!

Sau đó, trong lòng thầm nghĩ nên xin lỗi chuyện hôm qua như thế nào. Triệu phu nhân ngẩng đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt bình thản:

– Dậy rồi! Ăn sáng chưa?

Sau đó lại tiếp tục tỉa hoa

Chu Thiến đi theo bà nói:

– Con vừa ăn… Mẹ, tối qua con về muộn cũng không gọi điện thoại làm mẹ lo lắng… xin lỗi mẹ. Cô cúi đầu

Triệu phu nhân ngừng tay, xoay người lại, nhìn cô nói:

– Hôm qua mẹ có lo lắng nhưng người lo lắng cho con nhất không phải là mẹ.

Chu Thiến nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn bà, rất là khó hiểu. Triệu phu nhân cười:

– Là Hi Thành! Sau khi đi làm về cứ ở trong đại sảnh đi tới đi lui, lúc nào cũng nhìn đồng hồ, cơm ăn cũng không ngon! Càng muộn nó càng lo lắng, con lại không có bạn bè gì, nó muốn tìm con cũng không biết nên đi đâu tìm, chỉ có thể gọi về nhà mẹ đẻ con hỏi nhưng cũng không có kết quả. Tuy rằng ngoài miệng tỏ ra tức giận nhưng thực tế nó rất lo cho con!

Chu Thiến sửng sốt, anh ta mà lại lo lắng cho cô. Triệu phu nhân thấy vậy không khỏi nhíu mày:

– Thiệu Lâm! Vẻ mặt con sao thế? Nó là chồng con đó! Nó lo lắng cho con thì kì quái thế sao? Đúng, trước đó nó không đúng với con nhưng trong đó cũng có trách nhiệm của con. Con quá lạnh lùng với nó. Nhưng sau khi con mất trí nhớ, tâm tư của nó với con mọi người đều thấy. Ngày nào cũng về nhà, bên người không còn đám phụ nữ bát nháo, chứng tỏ nó muốn sống an ổn với con. Thiệu Lâm, con cũng phải mở rộng lòng với nó mới được, dù sao hai đứa là vợ chồng, hạnh phúc sau này của con đều ở trên người nó. Con cứ cố chấp khiến nó lạnh lùng thì có lợi gì đâu?

Những lời này khiến lòng Chu Thiến lại rối loạn. Trong đầu tựa hồ lập tức trào dâng rất nhiều ý nghĩ, lộn xộn, hỗn loạn, nhất thời trở nên mơ hồ.

Triệu phu nhân thấy cô không nói gì nghĩ cô nghe hiểu, ôn hòa cười, tiếp tục nói:

– Mẹ nói nhiều như vậy con đừng trách mẹ dài dòng, mẹ cũng là muốn tốt cho các con. Nếu con cảm thấy ở trong nhà quá nhàm chán thì có muốn chơi mạt chược với chúng ta không? Đây chính là thứ giết thời gian tốt nhất. Vừa khéo, chiều nay có một người không thể tới

Chu Thiến vội nói:

– Chơi mạt chược? Con không biết chơi

Cô liên tục xua tay nhưng Triệu phu nhân rất cao hứng:

– Sợ cái gì, mẹ dạy, học là được.

Triệu phu nhân lôi kéo cô đi vào đại sảnh, bảo Dung tẩu gọi điện thoại cho cô. Từ khi bọn họ chuyển về, Dung tẩu cũng chuyển về đây, xem ra Triệu phu nhân rất coi trọng bà.

Triệu phu nhân thừa dịp Dung tẩu gọi điện thì nói:

– Nhất thời thiếu chân, mẹ còn đang nghĩ chiều nên làm thế nào cho qua ngày, có con thế vào là được rồi. Mau hẹn với Trương phu nhân và Vương phu nhân nếu không bọn họ sẽ có kế hoạch khác mất

Chu Thiến hỏi:

– Ngày nào mẹ cũng chơi mạt chược?

Triệu phu nhân thở dài:

– Không chơi thì sao qua ngày được. Đàn ông có chuyện của mình, ban ngày không ở nhà, các con đều lớn, có chuyện của mình. Loại phụ nữ không cần đi làm như chúng ta, trong nhà cũng có người hầu làm việc nhà, có thể làm gì? Chẳng phải đi dạo phố với bạn bè, uống trà, chơi mạt chược cho qua ngày?

Sau đó bà nhìn Chu Thiến cười:

– Nếu các con sớm cho mẹ đứa cháu thì mẹ cũng không nhàm chán như vậy

Chu Thiến cũng không dám tiếp lời, chỉ cười cho qua.

Ăn cơm trưa không lâu, hai vị phu nhân Triệu phu nhân hẹn đến.

Đều là khoảng 50 tuổi, quần áo tinh tế, đẹp đẽ. Triệu phu nhân giới thiệu Chu Thiến cho hai người. Trong đó có người mặt tròn, hơi mập là Trương phu nhân, dung nhan thanh tú, vóc dáng mảnh mai là Vương phu nhân.

Trương phu nhân giọng khá lớn, bà nhìn Chu Thiến nói:

– Nguyệt Cầm (tên của Triệu phu nhân), con dâu của bà đẹp thật, kết hôn cùng Hi Thành cũng đã lâu như sao chưa gặp?

Triệu Nguyệt Cầm cười nói:

– Trước kia không ở chung, giờ thấy tôi ở một mình buồn nên mới chuyển về đây bầu bạn.

Vương phu nhân thì khẽ nói:

– Nguyệt Cầm thật có phúc, con dâu hiếu thảo như vậy. Chẳng như con dâu tôi, ngày nào mặt trời chưa lặn thì không về, chẳng biết bên ngoài có gì hấp dẫn nó

Dung tẩu dẫn người hầu bưng trà, đồ ăn lên. Không lâu sau, mọi thứ đã được chuẩn bị kĩ.

Triệu phu nhân đón khách đến bàn mạt chược. Trương phu nhân uống một ngụm trà:

– May mà Nguyệt Cầm tìm tôi chơi bài, bằng không chiều nay tôi cũng không biết làm gì.

Triệu Nguyệt Cầm ngạc nhiên nói:

– Không phải bà định đi spa với con dâu à

Trương phu nhân nói:

– Con dâu sáng sớm đã về nhà mẹ đẻ!

Đột nhiên có tin bát quái này khiến Triệu, Vương đều tò mò, không hẹn cùng hỏi:

– Sao lại thế này?

Có thể thấy bọn họ vô cùng nhàm chán.

Trương phu nhân vẻ mặt không cho là đúng:

– Chẳng qua là vì tối qua con tôi không về nhà! Chẳng biết gây loạn bao nhiêu lần rồi, nó không ngại phiền.

Vương phu nhân vừa vuốt mạt chược vừa nói:

– Chỉ cần là phụ nữ, chuyện này sao có thể hoàn toàn nhìn thoáng. Năm ấy, chồng tôi có phụ nữ bên ngoài, tôi cũng chẳng làm loạn nhưng có tác dụng gì đâu? Ông ta được mấy ngày lại như cũ, sau này tôi cũng nghĩ thông. Chỉ cần nữ chủ nhân nhà họ Vương là tôi, con tôi là người thừa kế thì chuyện khác tôi cũng mặc kệ. Có quản cũng không được

Triệu phu nhân đánh ra một con rồi nói:

– Đúng, chính là đạo lý này

Nói xong như lơ đãng mà liếc nhìn Chu Thiến một cái.

Chu Thiến làm bộ không phát hiện, trong lòng lại suy nghĩ, nếu sống như vậy thì có ý nghĩa gì! Đơn giản là bọn họ cung cấp cuộc sống tốt thì mình phải khúm núm? Thậm chí mặc kệ mọi thứ? Vậy cô là sống cuộc sống bình thường.

Chu Thiến càng ngày càng cảm thấy mình không thích hợp làm con dâu nhà giàu, thứ cô theo đuổi không phải cuộc sống này.

Đột nhiên trương phu nhân kêu to:

– Ha ha, thắng rồi, trả tiền đây.

Trả tiền? Lúc này Chu Thiến mới ý thức được bọn họ chơi ăn tiền. Nghe tới con số Trương phu nhân nói cô suýt thì phun máu. Chỉ một chút công phu mà mất đi 2000 tệ.

Cô đau lòng sắp khóc…

======

Chương 44: Tìm chút việc mà làm

Sau đó Chu Thiến tính toán, một buổi chiều, tổng cộng thua hơn hai vạn tệ. Chu Thiến nhìn Trương phu nhân cười hơ hớ thu tiền của mình vào ví mà khóc không ra nước mắt. Trương phu nhân còn vỗ bả vai cô nói: – Mới học thì phải nộp học phí thôi.

Chu Thiến ai oán nhìn bà, còn chẳng phải là từ chiều đến giờ bà cứ bô lô ba la không ngừng, cái gì mà ông chủ xí nghiệp Lưu thị lại bao một diễn viên, vợ ông ta muốn ly hôn, kết quả không được chia nhiều tài sản rồi hối hận. Cái gì mà vợ bé của ông chủ Giang sinh con trai, vợ ông ta vì không có con sợ bị ngồi lên đầu… Nếu không vì bà cứ kể chuyện bát quái khiến cô mất tập trung thì đã không thua thảm như vậy.

Nhưng mà như thế khiến cô hiểu thêm vài chuyện. Thứ nhất, về sau tuyệt đối không chơi mạt chược với các bà, bằng không mười vạn tệ kia của cô chẳng đủ tiền thua! Tuy rằng Vương phu nhân nhắc nhở cô có thể đến chỗ chồng đòi tiền nhưng cô không thực hiện nghĩa vụ làm vợ nên cũng ngại mở mồm đòi tiền.

Thứ hai, cô không thể cứ nhàn nhã mãi được, không khỏi trở thành loại người dựa dẫm chỉ biết ngồi bàn chuyện bát quái, chơi mạt chược, dạo phố để giết thời gian. Cô phải tìm chút chuyện để làm phong phú cuộc sống của mình. Nếu cô có thể quay về làm Chu Thiến thì không thể có cuộc sống thoải mái như vậy được, cái gì cũng phải tự dựa vào bản thân, không thể lười biếng được.

Nhưng nên làm gì bây giờ? Mở cửa hàng? Không được, nếu cô quay trở về làm Chu Thiến, thì cửa hàng đó lại không thuộc về cô, chuyện làm ăn này không ổn. Ra ngoài làm công? Không được, cô bằng cấp không cao, chỉ biết trang điểm. Mà nhà họ Triệu sẽ để con dâu đi làm người trang điểm sao? Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là không thể.

Nhưng làm gì thì tốt? Mấy ngày tiếp đó cô cũng chỉ nghĩ vấn đề này. Trong thời gian đó lại bị Triệu phu nhân kéo đi làm người thế chân. Đám phu nhân đó dường như thích thắng lắm, Chu Thiến vận may cực tệ, mỗi khi bắt đầu chơi đều sẽ nghĩ đến cô. Chu Thiến giả bệnh thoát được một lần nhưng không thể lúc nào cũng giả bệnh được, cứ như vậy bị bọn họ bóc lột thì Chu Thiến nhảy lầu mất.

Tính tính, mới mấy ngày mà tiền riêng đã hụt một nửa, Chu Thiến không nhịn nổi mà khóc. Càng kiên định tìm việc mà làm.

Điều an ủi lớn nhất là Triệu Hi Thành là lãnh đạo cao cấp của Triệu thị, nói là làm. Mỗi tối anh ta cũng chỉ ôm cô vào lòng, không có động tác gì khác. Dần dần, Chu Thiến cũng quen với vòng ôm ấm áp của anh ta. Không còn căng thẳng như trước, có khi thậm chí còn xoay người nói chuyện phiếm với anh ta. Tựa như hôm nay. Chu Thiến nói:

– Em muốn tìm chuyện gì đó làm, ngày nào cũng vậy rất nhàm chán.

Triệu Hi Thành nhíu mày:

– Chỉ mình em bận rộn, đám phu nhân khác chẳng thế, đi dạo phố, uống trà, spa, đánh bài, còn nhiều trò mà… Bọn họ đều vui vẻ thoải mái, sao em lại coi là nhàm chán?

Vẻ mặt Chu Thiến đau khổ:

– Anh thử ngày nào cũng lặp đi lặp lại những việc đó xem, chắc chắn còn không chịu được hơn em.

Triệu Hi Thành ngẫm lại cảm thấy cũng có đạo lý. Hơn nữa rất khó khăn cô mới chịu nói chuyện phiếm với anh, không khi bình tĩnh ấm áp này chưa bao giờ có. Anh phát hiện rằng mình cũng rất thích cho nên cũng không muốn làm cô mất hứng, vì thế hỏi:

– Vậy em muốn làm gì?

Chu Thiến nhìn anh, mắt to chớp chớp:

– Em còn chưa nghĩ ra, anh có ý kiến gì không?
Chương trước Chương tiếp
Loading...