Dạy Dỗ Bà Xã Của Mình

Chương 6



Phương Tư Hàng đang ngồi trong bàn ăn, cô ngủ đến bây giờ mới dạy, cũng đã xế chiều rồi.

“Chị dâu?” Giọng Hầu Quả Quả rất kỳ dị, “Hai người thật sự kết hôn rồi sao?”

Một tay Hầu Quả Quả chống cằm, nhìn Phương Tư Hàng không chớp mắt.

“Ừ.” Phương Tư Hàng vừa ăn vừa gật đầu.

“Mình hỏi cậu, khi nào thì hai người đi chung với nhau?” Hầu Quả Quả muốn lấy được tin tức dọa người nhất.

Đi chung? Phương Tư Hàng cau mày suy nghĩ một chút, dứt khoát nói ra ba chữ, “Mình không biết.”

“Bất cứ chuyện gì cũng có bắt đầu, chỉ là cậu có muốn nói cho mình biết hay không thôi.” Hầu Quả Quả bất mãn với câu trả lời của cô.

Phương Tư Hàng nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Có lẽ là ngày hôm qua, mình hỏi anh cậu có muốn lấy mình không, anh cậu đồng ý.”

Cô hời hợt trả lời, Hầu Quả Quả cũng không ngờ lại đơn giản như vậy, anh của cô nhìn bề ngoài thì rất dễ nói chuyện, nhưng thật ra trong lòng lại gian trá, rất giảo hoạt, nhưng Phương Tư Hàng cũng không có lợi gì cho anh ấy nha.

“Đúng rồi, anh cậu đâu.” Người mới nhậm chức Hầu phu nhân sau khi ăn no nê mới nhớ tới người bên gối.

Nhất thời, Hầu Quả Quả cảm thấy con đường hôn nhân phía trước của hai người bọn họ thật mờ mịt, “Anh hai mình đến công ty rồi.”

Cô nghiêm mặt nhìn Phương Tư Hàng, “Tư Hàng, cậu hãy thành thật nói cho mình biết, tại sao cậu lại muốn kết hôn với anh của mình, hả?”

Phương Tư Hàng uống một ngụm sữa bò, không suy nghĩ đã trả lời: “Bởi vì bị bức hôn.”

Bức hôn? Hầu Quả Quả kinh ngạc, “Cậu chưa kể cho mình chuyện này, chuyện này là sao?”

Thế là Phương Tư Hàng kể cho Hầu Quả Quả nghe chuyện đã xảy ra, nghe xong Hầu Quả Quả lại kinh ngạc hét lên: “Cậu đang nói đùa à? Bị buộc cưới, sao cậu không trốn đi?”

Một câu làm tỉnh người trong mộng, Phương Tư Hàng nháy mắt với Hầu Quả Quả mấy cái, lớn tiếng nói: “Mình không nghĩ tới.”

Đều bị người nhà họ Phương làm cho giận điên lên rồi.

“Cậu đó.” Hầu Quả Quả trợn mắt, ngay sau đó lại nghĩ đến một chuyện, “Bây giờ cậu đã kết hôn rồi, đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa đó.”

Bức hôn có thể đào hôn, kết hôn rồi có thể ly hôn, nhưng người Phương Tư Hàng lấy lại chính là anh hai của cô, cô cũng không muốn nhìn thấy anh hai mình bị vứt bỏ.

“Ừ.” Phương Tư Hàng nghĩ một chút, thật ra thì kết hôn tốt hơn trốn hôn, cô không làm sai chuyện gì, tại sao phải trốn?

Huống chi cô lấy Hầu Mặc Khiêm cũng tốt, người nhà họ Phương nhất định sẽ phủi sạch quan hệ với cô, như vậy cô không còn vướng víu gì nữa rồi.

“Tư Hàng……..”

“Sao vậy?” Phương Tư Hàng thấy Hầu Quả Quả cười mờ ám thì giật mình, “Không cần nhìn mình gần như vậy.”

Cô đưa tay đẩy mặt Hầu Quả Quả ra xa.

“Tư Hàng.” Hầu Quả Quả làm nũng.

“Nói đi.” Thật là chịu không nổi, không có chuyện gì tự nhiên làm nũng làm gì?

“Mình hỏi cậu…..” Hầu Quả Quả cười ngọt ngào, “Cậu còn nhớ lời hứa của hai chúng ta không?”

“Lời hứa gì?” Cả người Phương Tư Hàng nổi đầy da gà.

“Trước kia chúng ta đã nói rồi mà, có chuyện gì cũng sẽ chia sẻ với nhau.” Hầu Quả Quả đỏ mặt, bao gồm cả chuyện kia.

“Cho một gợi ý đi.” Chuyện kia là chuyện gì chứ?

“Chính là……cái đó chứ sao.”

“Mình không hiểu.” Phương Tư Hàng không nhớ ra lời hứa gì mà cổ quái như vậy.

“Cậu không cần giả bộ, chúng ta đã nói rồi, có chuyện gì cũng sẽ chia sẻ.” Hầu Quả Quả đột nhiên chống nạnh, hung dữ nói.

Phương Tư Hàng “A” lên một tiếng, nghĩ tới chuyện hôm qua, “Cậu nói chuyện đó sao, cậu thật sự muốn biết à?” Trong ấn tượng của Phương Tư Hàng, Hầu Quả Quả vừa hâm mộ lại vừa sợ anh hai của mình, bây giờ lại dám dò hỏi chuyện phòng the của anh hai mình nữa.

“Tại sao không dám biết?” Hầu Quả Quả nghi ngờ nhìn cô.

“Mình thì không sao, nhưng mà, không phải cậu sợ anh hai cậu sao?” Phương Tư Hàng nắm tóc.

“Chuyện này liên quan gì đến mình?”

“Chuyện cậu muốn biết có liên quan đến anh hai cậu.”

Hầu Quả Quả nghĩ thông suốt, hai tay ôm mặt, “Chuyện này, chuyện này…..” Cô thật sự muốn biết đó, nhưng nếu như tiếp tục hỏi, anh hai của cô nhất định sẽ mắng cô thối đầu mất.

Nhưng mà…….Hầu Quả Quả đảo mắt một vòng, cười hì hì nhìn Phương Tư Hàng, “Tư Hàng, đây là lời hứa giữa hai chúng ta, cho nên không liên quan đến anh hai của mình, cậu chỉ cần nói cho mình biết cảm giác của cậu là được rồi.”

Trán Phương Tư Hàng nổi đầy vạch đen, chuyện này……….

“Nói đi mà.” Hầu Quả Quả rửa tai lắng nghe.

Phương Tư Hàng lắc đầu một cái, “Vừa đau lại vừa thoải mái.”

Trên mặt Hầu Quả Quả xuất hiện một dâu chấm hỏi lớn, “Vậy là có ý gì?”

“Cậu còn hỏi nữa là sẽ liên quan đến anh hai cậu đó.” Phương Tư Hàng tốt bụng nhắc nhở cô.

“Ách…” Hầu Quả Quả nhìn xung quanh, “Không sao, không sao, anh hai mình không có ở đây, cậu nói đi.”

Phương Tư Hàng thở dài, lòng hiếu kỳ đúng là giết chết một con mèo.

“Cậu mau nói đi.”

“Anh cậu……….”

“Em đọc sách mà cũng nghiêm túc như vậy thì đậu đến ba trường đại học rồi.” Một giọng nam lạnh lùng vang lên.

Phương Tư Hàng nhíu mày, “Anh về rồi?”

Phương Tư Hàng không giống những cô gái bình thường, có thể nở nụ cười ngọt ngào nhìn ông xã của mình nói, “Ông xã thân yêu, anh đã về rồi.”

Hầu Mặc Khiêm cũng không ảo tưởng đến hình ảnh đó, nhưng mà anh có suy nghĩ của mình, anh ôm eo của cô, nói nhỏ vào tai cô: “Anh về rồi, em có nhớ anh không?”

“Không nhớ.” Phương Tư Hàng thành thật trả lời, cô ngủ đến giờ này, lại vội vàng ăn cơm, làm sao có thời gian mà nhớ anh.

Hầu Mặc Khiêm khẽ cười hôn lên mắt Phương Tư Hàng một cái, anh đã sớm biết câu trả lời của cô rồi.

Hai người họ quả thật là một đôi vợ chồng không tầm thường, Hầu Quả Quả không nói gì, cô nhìn hai người họ một cái, rồi len lén chuồn đi.

“Quả Quả, cậu đi đâu vậy?”

“Ừ, ra ngoài đi dạo một chút.”

“Không nói chuyện nữa sao?” Hầu Mặc Khiêm cười yếu ớt nhìn em gái mình.

“Không nói chuyện, lần sau cũng không dám nói chuyện này nữa.” Hầu Quả Quả không dám tưởng tượng anh cô đã nghe được bao nhiêu.

“Anh nghe lén chúng em nói chuyện phiếm?” Phương Tư Hàng ngó anh một cái.

Hầu Mặc Khiêm nhìn cô một cái, khoác vai cô: “Anh với em ra sân sau đi dạo một chút.”

Khi hai người đi ra khỏi tầm mắt của Hầu Quả Quả, thấp thỏm trong lòng Hầu Quả Quả cuối cùng cũng được buông xuống, nhưng mà cô vẫn không hiểu cái gì là vừa đau vừa thoải mái?

Sân sau của biệt thự nhà họ Hầu rất đẹp, từng ngọn cây, cọng cỏ đều được người làm vườn tỉ mỉ chăm sóc, đi dạo ở đây rất thoải mái.

“Thế nào là vừa đau vừa thoải mái?” Đột nhiên Hầu Mặc Khiêm mở miệng hỏi.

Phương Tư Hàng cười, “Quả nhiên anh nghe lén.”

“Hả?” Hầu Mặc Khiêm tò mò hỏi cô, thân là một người đàn ông, anh cũng rất để ý, nhất là khi anh rất thỏa mãn với chuyện này, cô có giống anh không? Anh rất để ý điều này, vì cô là người phụ nữ anh quan tâm nhất.

Phương Tư Hàng liếc mắt nhìn anh, không muốn vòng vo, “Lần đầu tiên … con gái … ai cũng sẽ đau.”

Thì ra là ý này, Hầu Mặc Khiêm xấu hổ.

“Còn thoải mái….Chính là khen kỹ thuật của anh tốt, làm cho em rất thoải mái.” Mặc dù Phương Tư Hàng rất bảo thủ, nhưng cũng không phải không dám nói.

Hầu Mặc Khiêm nhất thời im lặng nhìn cây cối xanh mơn mởn trước mặt, Phương Tư Hàng vỗ nhẹ lên lồng ngực anh, “Tại sao anh không nói gì?”

“Cảm ơn bà xã đã khen ngợi.” Anh cười cười nhìn cô.

“Stop!” Phương Tư Hàng đi về phía ghế mây, nhưng Hầu Mặc Khiêm nhanh hơn cô một bước, anh ngồi xuống trước, kéo cô ngồi lên đùi anh, ôm cô vào trong ngực.

“Này.” Cô chỉ dám nói, chứ không dám làm loại hành động chết người đó ở đây nha!

“Bà xã.” Anh đột nhiên gọi cô.

Phương Tư Hàng có chết cũng không nói ra hai chữ “ông xã” buồn nôn kia, “Làm chi?” Cô tức giận nói.

Thật ra bọn họ mới quen không bao lâu, muốn cô lập tức để anh muốn gì được đó, giống như một người vợ hiền, thì có chút….khiến người khác khó chịu rồi.

“Trước kia anh đã từng qua lại với cô gái khác.” Anh vùi đầu vào cổ của cô, thẳng thắn nói, “Nhưng em là người anh có ấn tượng sâu nhất.”

Nếu như anh nói cho cô biết, trước kia anh là một con gà trống, Phương Tư Hàng nhất định sẽ lập tức ly hôn với anh, tên lừa gạt!

Nếu như anh nói cho cô biết, anh vĩnh viễn chỉ yêu một mình cô, Phương Tư Hàng tuyệt đối tin tưởng có quỷ, tên lừa gạt bậc nhất!

Mười năm trước, cô sống với mẹ của cô, cô chỉ biết cuộc sống của một bà mẹ độc thân rất đơn giản, mười năm sau, cô sống cùng với cha của cô, cô biết một người đàn ông trái ôm phải ấp thối nát thế nào, cho nên cô sẽ không dễ dàng tin tưởng đàn ông.

“Em tin anh.” Mãi lâu sau, cô mới khạc ra một câu như vậy.

Hầu Mặc Khiêm có tiền có thế, có tài lại tuấn tú, còn cô không có gì cả, vậy mà không biết vì sao, cô lại tin tưởng anh, không vì bất kỳ lý do nào, tin tưởng anh tuyệt đối, vì anh không giống những người đàn ông cô đã từng gặp, anh rất thành thật với cô, cũng rất tốt với cô.

“Nhưng mà, chúng ta mới biết nhau không bao lâu, tại sao lại có ấn tượng sâu nhất?” Nhất kiến chung tình sao?

( Nhất kiến chung tình = Vừa gặp đã yêu, nhưng Su thích dùng Nhất kiến chung tình hơn )

“Sau này em sẽ biết.” Hầu Mặc Khiêm cười nói.

Anh không muốn nói, cô cũng không nói gì thêm, “A.”

“Bà xã, em có thể gọi anh một tiếng ông xã được không?”

“Ông….”

“Hả?”

“Xã…..”

“Gọi một lần, ông xã.”

“Ông…….Xã…..”

“Aiz!” Hầu Mặc Khiêm khẽ thở dài.

Từ từ đi, không nên vội, sau này sẽ được nghe, anh chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Cha mẹ Hầu Mặc Khiêm rất sáng suốt, cho dù người Hầu Mặc Khiêm cưới chính là con gái của Phương Chấn Đào, trong lòng bọn họ ít nhiều có chút không thoải mái, nhưng bọn họ cũng biết Phương Tư Hàng nhiều năm rồi, biết cô là một cô gái tốt, huống chi con trai của bọn họ cũng đã cưới người ta rồi, cũng ăn sạch người ta rồi, bọn họ còn có thể nói gì?

“Em cho là bác trai, bác gái sẽ phản đối chuyện này.” Phương Tư Hàng nói, nhưng trên gương mặt không có chút khó chịu nào, nếu như cha Hầu, mẹ Hầu không thích cô, cô cũng không có cách nào.

“Là cha, mẹ.” Hầu Mặc Khiêm sửa cách xưng hô cho cô, hai người đã kết hôn, cô phải đổi cách xưng hô thôi.

Phương Tư Hàng nói theo rất tự nhiên: “Cha, mẹ.”

“Ha ha.” Hầu Mặc Khiêm cúi đầu cười, “Gọi thuận miệng hơn ông xã nhỉ?”

Dạy một buổi chiều, cô vẫn ấp úng.

Phương Tư Hàng liếc mắt nhìn anh, cách xưng hô buồn nôn đó không phù hợp với cô, không biết anh bị làm sao, cứ muốn cô nhất định phải gọi anh là ông xã…aiz

“Chút nữa ăn cơm xong, anh lái xe chở em về lấy hành lý.”

“Ừ.”

“Tuần trăng mật, em muốn đi đâu?” Tay của anh khẽ vuốt tóc cô, tóc của cô rất mượt, chỉ tiếc là hơi ngắn.

“Không nên đi quá xa.” Gần đây Phương Tư Hàng không muốn đi xa, đi xa sẽ khiến cho người mệt mỏi, đến một nơi gần đây là được rồi.

“Được.” Phương Tư Hàng kéo bàn tay đang nghịch tóc cô xuống, “Đừng nghịch tóc của em.”

Hầu Mặc Khiêm nắm lấy tay cô, xoa xoa mu bàn tay, ngón tay của cô vừa nhỏ vừa dài, rất thích hợp chơi bóng rổ, “Em còn chơi bóng rổ sao?”

Phương Tư Hàng nhìn anh, lắc đầu một cái: “Không.”

“Lúc trước em chơi ở vị trí nào?” Hầu Mặc Khiêm tò mò hỏi.

“Tiền đạo.”

“Thật trùng hợp, anh cũng thế.” Hầu Mặc Khiêm cúi đầu cười.

“Anh cũng chơi bóng rổ sao?” Hình như đây là lần đầu tiên hai người nói về sở thích của mình, thật ra thì cô biết rất ít về anh.

“Ừ, lúc anh còn ở trong nước cũng có chơi, khi lên đại học thì không chơi nữa.” Anh lật bàn tay của cô lên, lòng bàn tay hướng lên trên, đầu ngón tay linh hoạt gãi gãi lòng bàn tay của cô, chọc cô cười khúc khích, muốn rút tay ra lại bị anh nắm chặt lấy.

“Tại sao? Này, nhột!” Cô cười, vẫn cố gắng rút tay ra, nhưng Hầu Mặc Khiêm không buông tha cho cô, cô chỉ còn cách công kích hông của anh, chỉ là, Hầu Mặc Khiêm lại không thấy nhột.

Cuối cùng người thua vẫn là cô, “Được lắm, không….” Phương Tư Hàng bị anh chọc cười đến mặt cũng đỏ bừng lên rồi.

Lúc này, Hầu Mặc Khiêm mới buông tha cho cô, ôm cô vào trong ngực, “Ừ, khi học đại học anh có chơi nhưng không tham gia thi đấu, lúc đi du học thì áp lực rất lớn, nên anh không chơi nữa.”

Phương Tư Hàng xoa xoa hai má đỏ ửng của mình, “À”

“Anh hai, vào ăn cơm.” Hầu Quả Quả gọi.

“Anh biết rồi.” Hầu Mặc Khiêm đứng dậy nắm tay Phương Tư Hàng, kéo cô đi về phía phòng ăn.

Ăn cơm xong, Hầu Mặc Khiêm lái xe chở cô về nhà trọ lấy hành lý, hai người đều là những người trầm tính, cho nên, nếu Hầu Mặc Khiêm không nói chuyện, Phương Tư Hàng cũng sẽ không chủ động nói chuyện với anh.

Đến nhà trọ của Phương Tư Hàng, hai người xuống xe, Phương Tư Hàng vào phòng ngủ thu dọn quần áo và những thứ quan trọng, còn Hầu Mặc Khiêm ở phòng khách đợi cô, đây là lần thứ hai anh đến phòng trọ nhỏ này, mỗi lần anh tới đây đều thấy nhà của cô được quét dọn rất sạch sẽ.

“Xong rồi.” Phương Tư Hàng xách một vali nhỏ đi ra.

“Chỉ có một va li này sao?” Anh nhíu mày.

“Ừ, cũng không có gì quan trọng mà.” Quần áo của cô cũng chỉ có vài bộ cô hay mặc thôi.

“Ừ.” Hầu Mặc Khiêm thầm nghĩ, anh phải mua thêm quần áo cho cô mới được, đồ của cô quá ít, một tay anh xách va li cho cô, một tay nắm tay cô dắt cô đi ra ngoài.

“Đúng rồi, anh thấy ở cạnh cửa có một lá thư.” Nói xong anh đưa nó cho cô.

Phương Tư Hàng đọc lướt qua, nhíu mày, “Là họp lớp”

‘Em muốn đi sao?”

Phương Tư Hàng ném lá thư vào thùng rác, nhìn anh rồi lắc đầu, “Không đi.”

Hầu Mặc Khiêm cau mày, “Tại sao? Đến đó không vui sao?”

Hầu Quả Quả đã từng nói Phương Tư Hàng là người khiêm tốn, cũng không có gì quá đáng với bạn bè, nhưng vừa rồi anh nhìn thấy sự chán ghét lóe lên trong mắt cô.

Hầu Mặc Khiêm thử thăm dò hỏi: “Bạn trai cũ?”

Phương Tư Hàng hừ hừ, không nói gì, Hầu Mặc Khiêm nhìn vẻ mặt không vui của cô, phỏng đoán, chắc hẳn đoạn tình yêu này cũng không vui vẻ gì, như vậy thì tốt rồi.

Hầu Mặc Khiêm cười, “Chúng ta về nhà thôi.”

Ai mà không có quá khứ, chỉ cần cô không lưu luyến người đàn ông kia là được.

Phương Tư Hàng đứng im bên cạnh cửa chính, không nhúc nhích, do dự, một lát sau cô mới chậm rãi mở miệng, “Có phải em không có điểm gì giống con gái không?”

“Không phải.” Hầu Mặc Khiêm lập tức bác bỏ.

“Đi cùng với em giống như đi cùng một người đàn ông sao?” Cô không nhịn được tiếp tục hỏi.

Rất tốt, rốt cuộc anh cũng biết cô đang băn khoăn cái gì, anh đặt va li hành lý xuống một bên, bước một bước dài dồn cô vào cạnh cửa, tay không tự chủ vuốt đuôi tóc của cô.

“Em có chỗ nào không giống con gái, hả?” Hầu Mặc Khiêm cúi người nói nhỏ, thở ra khí nóng phả lên mặt cô.

Phương Tư Hàng bất giác quay đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, anh lập tức liếm lên đó một cái, nghe thấy cô “ưm” một tiếng.

Anh cầm tay cô đặt lên lồng ngực cường tráng của mình, “Đây là lồng ngực của đàn ông.” Sau đó cầm tay cô đặt lên ngực của cô, “Còn đây là của con gái.”

Thật bất đồng, lồng ngực đàn ông quá cứng rắn, khỏe khoắn, mà của cô mềm nhũn, lại đàn hồi.

“Còn có nơi này….” Anh cầm tay cô đưa xuống dưới, đặt lên hạ thân đang cương cứng của mình, “Nếu em là đàn ông, anh lại có phản ứng như thế này với em, cha mẹ anh nhất định sẽ giận điên lên mất.”

Lời của anh chọc cô cười, biết rõ anh đang nói bậy, nhưng vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, “Em tuyệt đối không giống đàn ông, bởi vì…..”

Hầu Mặc Khiêm cúi đầu ngậm môi của cô, đầu lưỡi anh quét qua cánh môi cô, khẽ dùng lực để miệng cô hé ra, đầu lưỡi nhanh chóng chui vào trong miệng cô, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại , khiêu khích, trêu chọc nó, sức lực của cô nhanh chóng bị anh rút hết.

Anh trêu chọc khiến thân thể cô mềm nhũn, đồng thời anh dang cánh tay ôm lấy thân thể đang mún trượt xuống của cô, cô cúi đầu ngượng ngùng, nhưng anh vẫn không chịu buông tha cho cô, cứ quấn chặt lấy lưỡi của cô, Phương Tư Hàng đỏ mặt, cảm nhận đầu lưỡi mình tê tê, mãi lâu sau cô mới có thể đẩy được anh ra.

Anh lại ôm lấy cô, ánh mắt trìu mến của anh nhìn thẳng xuống chóp mũi của cô, khi Phương Tư Hàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng hai người phản chiếu trong gương, tay anh nâng cằm của cô lên: “Bởi vì, không có người đàn ông nào lại có vẻ mặt này!”

Vẻ mặt gì? Trong gương, thoạt nhìn cô rất dịu dàng, sắc mặt ửng hồng, khiến cô cứ nhìn mãi vào gương không rời mắt được.

Hầu Mặc Khiêm đứng phía sau cô, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Nếu như em biểu lộ vẻ mặt này trước một người đàn ông nào đó, em sẽ xong đời.”

“Vẻ mặt này…nghĩa là sao?” Giờ phút này, Phương Tư Hàng cảm thấy bản lĩnh tán gái của anh rất cao minh, có thể chọc cô ngượng ngùng mà đỏ mặt.

“Nghĩa là em rất thích người đàn ông đó” . Anh cười cười, thầm thì bên tai cô.

Vàng tai cô nhanh chóng ửng đỏ, “Em không ghét anh.” Không ghét, không nhất định là thích! Phải không?

“Ừ! Anh đã ăn sạch sẽ em rồi, còn nói không thích?” Hầu Mặc Khiêm khẽ cắn cắn vành tai cô, xem như là trừng phạt cô.

Rất lâu trước đây, khi làm bạn gái người đàn ông kia, tim của cô cũng sẽ đập nhanh, nhưng chỉ lúc mới bắt đầu thôi, sau khi qua lại được một tháng, hai người bọn họ liền chia tay.

Cô trở nên tự ti như thế này cũng bởi vì những gì người đàn ông kia nói, những lời đó đả thương cô rất nhiều, có điều, cô cảm thấy anh ta nói cũng không sai, cô không nữ tính, cũng không phải cô cứ mặc váy là sẽ giống con gái, theo như người đàn ông đó nói, thì cô….rất nhàm chán.

Nhưng ở bên cạnh Hầu Mặc Khiêm, tim của cô luôn đập rất nhanh, chỉ cần anh đi đến gần cô, mặt cô lập tức sẽ ửng hồng, tim cũng đập loạn, đến khi hai người đã là vợ chồng, cô cũng vẫn như vậy.

“Tim em đập thật là nhanh.” Chẳng biết từ lúc nào, tay Hầu Mặc Khiêm đã đặt lên ngực trái của cô.

Phương Tư Hàng mặc áo cổ tròn, nhìn bàn tay anh đang đặt lên ngực trái của mình, trong lòng cô run rẩy dữ dội, đến mức cô có thể cảm nhận được tay của anh cũng đang run theo.

“Đúng hay không?” Mặt của anh ghé sát vào mặt cô, bàn tay xoa nhẹ nhàng.

Cô hừ nhẹ một tiếng, cầm tay anh kéo xuống, “Chúng ta về nhà thôi.” Đổi lại là cô nắm tay anh.

“Về sau không cần hỏi loại câu hỏi như thế này nữa.” Cô là con gái, không ai có thể phủ nhận được.

“Ừ.”

“Lời của tên khốn kia đều là cái rắm.”

Chẳng biết tại sao, Phương Tư Hàng lại nghe ra trong giọng nói của Hầu Mặc Khiêm có chút quái dị, cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, vẻ mặt anh không có gì khác thường, nhưng cô vẫn ngửi thấy chút quái dị đó, hình như có vị chua?

Cô mỉm cười, “Ừ!”

Nửa tháng sau.

“Tư….” Hầu Quả Quả đang nói bỗng dừng lại, ảo não phun ra một câu: “Chị dâu.”

“Quả Quả, cậu gọi tên của mình thôi.” Phương Tư Hàng ngồi trong phòng ngủ, cô đang thiết kế nam trang.

“Thôi, anh hai sẽ lột da em mất.” Hầu Quả Quả lắc đầu.

Phương Tư Hàng nói sang chuyện khác, “Cậu tìm mình có chuyện gì?”

“Đó, chị xem đi.” Hầu Quả Quả đặt một quyển Next Magazine trước mặt cô, “Đây là chị đúng không?”

Trên tạp chí là hình Hầu Mặc Khiêm và Phương Tư Hàng trong buổi biểu diễn thời trang lần trước bị phóng viên chụp được, “Là mình.”

Người mặc lễ phục màu xanh dương đó đúng là cô.

“Thật sự là chị sao?” Hầu Quả Quả kinh ngạc thốt lên, thật không thể tin được.

Cô chưa từng đọc Next Maganize, nếu không phải cô bạn bát quái của cô chạy tới hỏi, cô cũng không phát hiện ra anh hai của cô lại xuất hiện trên Next Maganize, làm ơn đi, trước kia trên Next Maganize toàn là tin đồn với những hình ảnh không có căn cứ, vậy mà lần này hình của anh hai cô lại chụp rất rõ ràng.

“Ừ.” Thật ra thì trên Next Maganize cũng không viết cụ thể là chuyện gì, chỉ nói Phương Tư Hàng rất có thể là “Kim ốc tàng Kiều” của Hầu Mặc Khiêm, có điều, những lời này cách sự thật cũng chẳng bao xa, bây giờ cô ở nhà họ Hầu, đích thực là anh phải nuôi cô, không sai.

Chú thích: Kim ốc tàng kiều: ý chỉ nạp thiếp, nay được dùng với ý chỉ bao dưỡng tình nhân bên ngoài.

Có tích này: Kim ốc tàng kiều : Đây là truyện về Hoàng hậu A Kiều của Hán Vũ Đế.

Trần A Kiều , con gái Quán Đào Công Chúa Lưu Phiêu, Hoàng hậu của Hán Vũ Đế Lưu Triệt.

Lưu Phiêu vốn định đem gả A Kiều cho thái tử Lưu Vinh, bị mẹ của Lưu Vinh là Lật Cơ cự tuyệt, mới đem A Kiều gã cho Lưu Triệt là con của Vương Mỹ Nhân. Cảnh đế cho là A Kiều lớn tuổi hơn Lưu Triệt nên tỏ ý không bằng lòng. Một hôm Vương mỹ nhân đem Lưu Triệt đến thỉnh an Quán Đào công chúa, công chúa ôm Lưu Triệt vào lòng hỏi” gả A Kiều cho ngươi làm vợ có được không?” Lưu Triệt cười đáp ” Rất tốt , nếu được A Kiều làm vợ , xin làm nhà vàng cho ở ! ” Đó là gốc của thành ngữ ” Kim ốc tàng Kiều”. Hán Cảnh Đế cho là con mình tuy nhỏ mà yêu mến A Kiều như thế nên cũng nhận lời.

“Quả Quả, những lời này không hẳn là thật.” Cậu cũng đã lớn, phải có năng lực phân biệt thị phi.

Nhưng Hầu Quả Quả không phải nói tới chuyện đó, “Không phải rồi, bộ lễ phục này là anh hai đưa cho chị mặc sao?”

“À!” Phương Tư Hàng nghi ngờ gật đầu một cái, “Đúng rồi.”

“A! Anh hai thật quá thiên vị, đã biết rõ em thích bộ lễ phục này lâu rồi mà cũng không cho em mặc.” Hầu Quả Quả tức giận mắng.

“Ha ha, Quả Quả, cậu nói gì vậy, chẳng qua mình cũng chỉ mượn mặc một chút thôi mà, nếu cậu thích bộ lễ phục này như vậy, thì nói với mẹ một tiếng, mẹ nhất định sẽ lấy được cho cậu.” Dù sao quần áo trong công ty đều là của nhà họ Hầu, Hầu Quả Quả muốn mặc, nhất định là được.

“Không phải vậy đâu.” Hầu Quả Quả lo lắng lắc đầu, “Không phải là ai cũng mặc được đâu, đây là bộ lễ phục anh hai thiết kế lúc hai mươi tuổi……..”

“Chờ một chút!” Phương Tư Hàng cắt ngang, “Là anh ấy thiết kế?”

“Đúng, đúng rồi.” Hầu Quả Quả sững sờ, “Chị làm sao vậy?”

“Khiêm là nhà thiết kế?” Trong nhận thức của Phương Tư Hàng, Hầu Mặc Khiêm là tổng giám đốc của Hầu Thị, là anh hai của Quả Quả, thế nào bây giờ lại trở thành nhà thiết kế rồi?

“Không phải rồi, anh hai không phải là nhà thiết kế, bất quá anh hai lại rất có tài ở phương diện này, lúc rảnh rỗi thỉnh thoảng cũng sẽ thiết kế trang phục, cha thấy những thiết kế đó không tệ nên cho người may chúng.” Hầu Quả Quả giải thích.

“Nếu vậy không phải là nhà thiết kế thì là cái gì?”

“Dĩ nhiên không phải, ở đại học anh ấy học kinh tế tài chính, không phải học thiết kế, nghiêm túc mà nói thì chỉ là nhà thiết kế nghiệp dư thôi.”

“Cho nên….bộ lễ phục màu xanh dương là do anh ấy thiết kế?” Phương Tư Hàng nhớ anh nói bộ lễ phục đó là để tuyên truyền cho công ty mà.

“Anh hai thiết kế rất nhiều quần áo, nhưng rất ít khi thiết kế lễ phục, ngoài bộ màu xanh dương đó cũng chỉ còn mấy bộ, cũng không cho bất kỳ ai mặc, chỉ được công bố trong buổi triển lãm của công ty.”

“Không ngờ anh ấy lợi hại như vậy!” Phương Tư Hàng không thể không ngưỡng mộ Hầu Mặc Khiêm, cô cho rằng anh biết kiếm tiền đã rất lợi hại rồi, không ngờ….”

“Chị dâu, có phải chị rất hâm mộ anh hai không hả?” Hầu Quả Quả thích thú cười nói.

“Quả quả, cậu cứ gọi tên mình đi, cậu gọi như vậy, mình thật sự nghe không quen.”

Phương Tư Hàng đặt bút chì xuống, nhìn Hầu Quả Quả, “Nhưng mà, bộ lễ phục này thật sự là anh ấy thiết kế sao?”

“Ừ, bộ lễ phục màu xanh dương này đã từng bị một vị bá tước phu nhân Châu Âu rất coi trọng, nhưng mà anh hai nói muốn giữ lại cho bà xã mặc.” Nói xong, Hầu Quả quả còn dí dỏm nháy mắt với cô mấy cái.

A, nếu nói như vậy, khi đó anh đã muốn cô làm bà xã của anh rồi sao? Phương Tư Hàng ho nhẹ một tiếng, “Thật vậy sao?”

“Ừ, Cho nên…..chị dâu …….”

“Gọi tên của mình đi.”

“Chị dâu.” Hầu Quả Quả thấp giọng gọi, “Mặc dù chị là bạn tốt của em, nhưng mà anh hai nói phải gọi là chị dâu, em cũng không có cách nào, chị nghe nhiều sẽ thành quen thôi.”

“Cậu nghe lời anh hai cậu quá nhỉ?” Phương Tư Hàng cười.

“Không thể không nghe mà” Hầu Quả Quả bất mãn chu mỏ, vừa liếc mắt liền nhìn thấy một bóng người, cô kinh ngạc kêu lên, “Anh hai!”

Phương Tư Hàng nghe vậy cũng nhìn lại, Hầu Măc Khiêm đang đứng khoanh tay dựa người vào cạnh cửa, vừa đi tới chỗ cô đã ôm chặt hông của cô.

“Anh còn chưa ăn tối, đi ăn với anh đi.” Trước khi tan sở, có mấy tài liệu khẩn cấp được thư ký đưa đến khiến anh không thể không làm thêm giờ, về đến nhà đã là tám giờ tối.

“Không được, em còn có chuyện phải làm.” Phương Tư Hàng cự tuyệt.

“Đi thôi.” Hầu Mặc Khiêm không để ý đến cự tuyệt của cô, trực tiếp lôi cô đứng lên đi xuống dưới lầu.

Hầu Quả Quả bị bỏ rơi một bên vô cùng xấu hổ, anh hai cũng dính chị dâu quá đi, không phải hai người mới ở Liên Hoa về sao?

Đi tới chân cầu thang, Phương Tư Hàng mới mở miệng, “Được rồi, em ăn cơm với anh, sau khi ăn xong anh không được tới làm phiền em nữa.”

Cuộc thi thiết kế dành cho nhà thiết kế mới sắp bắt đầu, cô phải nhanh nhanh hoàn thiện bộ sưu tập của mình.

Trước đó bọn họ đến Liên Hoa chơi, xem như đi hưởng tuần trăng mật, kết quả lại chơi quá lâu, một tuần sau mới trở về, cho nên việc cấp bách nhất lúc này là phải hoàn thành bài dự thi của cô.

“Được.” Hầu Mặc Khiêm gật đầu một cái.

Khi Phương Tư Hàng phát hiện Hầu Mặc Khiêm ôm hông cô đi ra ngoài, cô thấy kỳ quái hỏi: “Không phải đi ăn cơm sao?”

Hầu Mặc Khiêm ấn cô vào trong xe, cười nói: “Đúng rồi.”

“Anh phải ăn ở ngoài sao?” Phương Tư Hàng giờ mới hiểu được thế nào là tự làm tự chịu, “Em không muốn ra ngoài.”

“Phản đối vô hiệu.” Hầu Mặc Khiêm bình tĩnh nói.

“Anh …….” Phương Tư Hàng phát hiện người đàn ông này thật sự rất ngây thơ, rõ ràng anh mới từ bên ngoài về mà, nếu muốn ăn cơm ở bên ngoài, sao không ăn ở bên ngoài xong hãy về nhà hả?

Thấy Phương Tư Hàng nổi giận, Phương Tư Hàng chọc chọc bàn tay nhỏ bé mềm mại, cố tỏ ra đáng thương nói: “Ăn một mình rất đáng thương mà, bà xã….”

Sắc mặt Phương Tư Hàng vẫn rất khó coi, nhưng giọng đã mềm hơn một chút: “Nhưng mà em còn phải hoàn thành bản thiết kế.”

“Bà xã………” Hầu Mặc Khiêm năn nỉ, “Em toàn không đợi anh về cùng ăn cơm.”

“Anh cũng không phải là đứa bé ba tuổi, chẳng lẽ còn muốn em chịu đói với anh à?” Phương Tư Hàng không thể tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông trước mặt, “Anh muốn ăn gì, em nói quản gia chuẩn bị cho anh.”

“Ăn ngay bây giờ, có được hay không?” Hầu Mặc Khiêm ma mị nháy mắt với cô mấy cái.

Phương Tư Hàng cảm thấy người đàn ông này đang dò xét độ khoan dung của cô với anh, cô dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe không nói chuyện với anh nữa.

Hầu Mặc Khiêm mỉm cười, tay của cô vẫn mặc cho anh nắm, tức giận thì tức giận, nhưng cô cũng không hất tay anh ra.

“Lễ phục lần trước em mặc tới buổi biểu diễn thời trang là do anh thiết kế sao?” Phương Tư Hàng nhớ tới lời Hầu Quả Quả nói nên muốn chứng thực lại một lần nữa.

“Đúng vậy.” Hầu Mặc Khiêm lập tức trả lời.

“Tại sao anh không làm nhà thiết kế?” Anh có tài phú như vậy mà.

Hầu Mặc Khiêm thở dài, “Anh hi vọng quần áo do anh thiết kế là độc nhất vô nhị, anh không thích người người đều mặc quần áo do anh thiết kế.”

Phương Tư Hàng không hiểu, “Nếu như người người đều mặc, không phải chính là thiết kế của anh rất được yêu thích hay sao?”

“Không thích, mỗi người đều có phong cách đặc trưng thuộc riêng, anh thích người như vậy, giống như em vậy.” Anh mập mờ nói, còn chớp chớp mắt nhìn cô.

Người đàn ông không đứng đắn này! Mới bị anh chọc có hai, ba câu mà mặt Phương Tư Hàng đã đỏ bừng lên rồi.

“Mẹ đã chọn ngày tổ chức hôn lễ rồi, hai tháng sau khi cuộc thi dành cho nhà thiết kế mới kết thúc, cho nên sau khi cuộc thi kết thúc em sẽ lại bắt đầu bận rộn để chuẩn bị cho hôn lễ.”

Bọn họ chỉ mới đăng kí kết hôn thôi, hôn lễ nhất định phải bổ sung.

Phương Tư Hàng gật đầu, “Em biết rồi.”

Rồi sau đó cô nghĩ đến một chuyện, quay qua nhìn anh, “Em không muốn bụng bự mặc áo cưới đâu.”

Ngụ ý là muốn anh toàn quyền phụ trách vấn đề này.

Hầu Mặc Khiêm cười tà mị, “Tuận lệnh bà xã, aiz…”

“Anh sao vậy?”

“Áo cưới của em phải do anh thiết kế mới được.” Người phụ nữ của anh mặc áo cưới do anh thiết kế, ừ, nghe thật ấm áp, cũng khiến cho anh vô cùng hạnh phúc, xưa nay anh chưa từng hưng phấn như thế.

Phương Tư Hàng sững sờ, “Ơ… Nếu như em thích nó.”

“Em nhất định sẽ thích nó.” Anh tự tin đáp lại.

Chẳng biết tại sao Phương Tư Hàng bắt đầu mong đợi, mong đợi nhìn thấy áo cưới Hầu Mặc Khiêm thiết kế cho cô, cô thật sự tò mò người đàn ông này vì cô thiết kế áo cưới như thế nào, hơn nữa, cô cũng muốn nhìn dáng vẻ lúc anh tỉ mỉ thiết kế áo cưới cho cô nữa.

Tim cô lại bắt đầu đập nhanh, Phương Tư Hàng khẽ thở ra, ngửa người ra sau, liếc mắt nhìn dáng vẻ chuyên chú lái xe của Hầu Mặc Khiêm, khóe miệng cong lên, ánh mắt mê ly.
Chương trước Chương tiếp
Loading...