Đây Là Yêu

Chương 33



*

Bản năng yêu thương

Băng: Chương này góc nhìn nhân vật xen kẽ, nên xưng hô cũng đổi liên tục, mọi người chú ý nhé 

“Nói cho tôi biết, cậu ấy thế nào!”

“Cậu chủ, xin cậu tỉnh táo lại, cậu cần chữa thương.”

“Nói cho tôi biết, cậu ấy rốt cuộc thế nào!”

“Câu chủ, vết thương của cậu—”

“Câm miệng! Mau nói cho tôi biết –”

“… Bác sĩ nói tình huống cậu ấy không quá lạc quan. Vị trí của vết cắt gần với động mạch, đâm thật sự rất sâu. Nhưng cũng may mắn là lúc đến gần đã đâm lệch vài milimet. Nhưng chủ yếu bởi vì trên mặt kim châm có hơn một ngàn sợi kim, để lấy ra hết rất phức tạp, khả năng là phải phẫu thuật nhiều lần, không biết hiện tại cậu ấy có thể chịu đựng được hay không. Còn ở chỗ hầu kết – may mắn là không có tổn thương khí quản, chúng tôi sẽ—”

“Không cần nói mấy chuyện đó! Tôi chỉ cần biết, cậu ấy vẫn còn sống, vẫn còn sống.”

“… Cậu ấy sẽ sống.”

Thật tốt quá.

Cậu ấy sẽ sống, sẽ sống lại.

Chỉ cần điều này thôi là đủ rồi.

Chỉ cần em còn sống, tôi vẫn còn hi vọng.

Lạc, cảm ơn em đã cho tôi một cơ hội nữa, để yêu thương em, đồng thời cũng cho em cơ hội để yêu tôi.

Tuy rằng cơ hội chỉ có một phần ngàn, thậm chí là một phần triệu, tôi cũng sẽ cố gắng nắm lấy, dùng trái tim của tôi bắt nó biến thành trăm phần trăm.

Lạc, nhất định sẽ có ngày đó, phải không?

Ngày chúng ta yêu nhau.

Đúng vậy, yêu nhau.

Không phải là tôi đơn phương yêu em, mà hai trái tim chân chính hướng về nhau.

Cho dù xa xôi, nhưng nhất định sẽ có ngày đó…

Hai tuần sau.

Lạc Kính Lỗi không thể tin được chính mình còn có thể mở to mắt, nhìn thấy bức màn trắng tinh như khăn che tiên của tiên nữ đang tung bay trong không khí, cùng với từng đợt từng đợt ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào. Cậu còn có thể cảm nhận được những đoá hoa nở rộ đầy sắc màu, hương thơm nồng đậm tươi mát và thanh nhã trong thế giới này. Còn có thể nghe thấy tiếng chim hót vui mừng không ngừng nghỉ, tựa hồ đang nhắc nhở cậu, cậu thật sự đã tỉnh lại.

Cậu còn có thể… cảm thấy đau.

Căn phòng quen thuộc, cảnh vật quen thuộc, khiến hai mắt cậu đau rát, khiến cho cậu nhịn không được nhắm chặt hai mắt. Nước mắt tuyệt vọng và chua xót từ khoé mắt chảy ra.

Chẳng lẽ địa ngục chính là như vậy sao?

Vì cái gì! Vì cái gì! Vì cái gì!

“Trở về! Em trở về cho tôi! Không có sự cho phép của tôi, em ngay cả chết cũng không được!”

Không –

Không có khả năng! Ngay cả chết cũng không được sao?

Còn sống, còn sống để cho cậu tiếp tục tra tấn tôi, khiến tôi biến thành súc sinh thật sự. Không —

Tuyệt đối không—

Duẫn Thiên Khuyết, tôi sẽ không cho cậu thực hiện được điều đó.

Chết, tôi không tin. Cậu điều khiển được sự sống của tôi, nhưng cái chết của tôi cậu không thể nắm giữ được, tôi không tin, tôi tuyệt đối không tin—

Cậu chật vật ngồi dậy, làm động đến miệng vết thương trên cổ, máu từ trong băng gạc bắt đầu thấm ra, nhanh chóng chảy tràn.

Đau… Cậu còn có thể cảm thấy đau… Thật đáng buồn.

Dùng hết sức lực suy yếu của bản thân, Lạc Kính Lỗi rút ống tiêm ra.

Duẫn Thiên Khuyết, tôi muốn để cậu xem, xem tôi rời khỏi cậu như thế nào, chạy khỏi ma chưởng của cậu như thế nào…

Ha ha ha…

Cậu yêu tôi sao? Vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi…

Tĩnh mạch phải không? Một lần không trúng, vậy một trăm lần, chắc chắn sẽ đâm trúng thôi!

Đau chừng đó thì có là gì, Duẫn Thiên Khuyết, cám ơn cậu đã cho tôi nhiều kinh nghiệm đau đớn như vậy, cho tôi học được thế nào là thần kinh chết lặng…

Chết, chỉ cần có thể chết, khiến cho hắn muốn làm gì cũng không thể—

Cậu cầm ống tiêm giơ đến trước cổ, tạm dừng một giây, dùng sức đâm xuống—

“Cậu đừng làm như vậy, mau dừng tay –”

“Dừng tay, cậu điên rồi sao?”

“Dừng lại, đừng náo loạn –”

“A—”

Ngồi trên xe lăn, Duẫn Thiên Khuyết đang chuẩn bị đến thăm Lạc Kính Lỗi bỗng nghe được tiếng hét ầm ĩ truyền đến. Hắn liều lĩnh đứng lên từ chiếc xe lăn, chạy một đường đến trước cửa phòng, cuống quít mở cửa ra—

Một gã bác sĩ đang ôm lấy thắt lưng Lạc Kính Lỗi, ổn định cơ thể hỗn loạn của cậu. Vệ sĩ và y tá thì cố gắng bắt lấy cánh tay đang động thủ lộn xộn của cậu…

Trán của Lạc rách da, khoé miệng Lạc đầy tơ máu chảy xuống, cổ Lạc chằng chịt băng gạc, Lạc, Lạc vì sao lại biến thành như vậy—

“A— A—” Lạc Kính Lỗi giãy dụa, muốn trốn khỏi sự giam cầm của những người này.

Vì sao muốn chết cũng không được, vì sao toàn bộ con người trên thế giới này đều muốn đối nghịch với cậu, vì sao sống sót lại mệt mỏi như vậy. Những người này, những tên ma quỷ này có nhìn thấy cậu đau đớn không? Vì sao không cho cậu chết????

Nanh vuốt của Duẫn Thiên Khuyết, là muốn tra tấn cậu đến chết sao?

“Các người đang làm gì??!”

Giống như có một âm thanh ma quỷ rót vào trong tai cậu, Lạc Kính Lỗi dừng kêu la, trong lòng nhất thời ầm vang, như bị thứ gì đè nát. Cậu chậm rãi, chậm rãi quay đầu lại, nhìn lăng lăng về nơi phát ra âm thanh, cho đến khi người kia rơi vào trong tầm mắt.

“Aaaa—”

“Aaaa—”

“Aaaa—”

Cậu nhắm chặt hai mắt, cậu ôm đầu thét chói tai, không còn là tiếng nói lanh lảnh thanh thuần như trước, âm thanh khàn khàn phát ra từ trong cổ họng, tiếng kêu thống khổ va chạm tâm linh của mỗi người.

Như thế nào mới kêu thảm thiết như vậy, phải đau đớn như thế nào mới khiến cho cậu phát ra loại âm thanh này?

Người con trai có ngoại hình xinh đẹp kia, vì nguyên nhân gì lại khiến cho cậu lộ ra biểu tình sợ hãi và thống khổ đến mức đó. Hắn há hốc miệng, ngoại trừ một tiếng kêu khô khốc ra, hắn không nói được một câu nào.

“Lạc—”

Duẫn Thiên Khuyết thật muốn chạy đến ôm lấy cậu, nói cho cậu rằng đừng sợ hãi, nói cho cậu sẽ không có trừng phạt gì cả, nói cho cậu — hắn thầm nghĩ suốt cuộc đời còn lại sẽ luôn thương yêu cậu, chăm sóc cậu cả một đời. Không còn gì thương tổn cậu, không còn giọt nước mắt nào, cũng sẽ không cần tuyệt vọng cầm lấy con dao nữa…

Hắn vừa bước ra bước đầu tiên —

“A—” Lạc Kính Lỗi điên loạn quờ quạng cánh tay, cầm lấy ly nước bên bàn ném về phía Duẫn Thiên Khuyết.

Phàm là thứ gì trong tầm nhìn, đều bị cậu bắt lấy, không ngừng ném về phía hắn.

Tiếng đổ vỡ vang vọng trong phòng, từng mảnh vỡ của bình hoa dừng bên chân Duẫn Thiên Khuyết, một giọt một giọt, máu tươi nhỏ giọt từ trán không ngừng tí tách rơi trên mảnh thuỷ tinh trên đất.

Duẫn Thiên Khuyết vẫn không dừng chân, vẫn từng bước kéo cái chân bị thương đến gần cậu.

Lạc…

“Aaaa— aaa”

Một tiếng hét còn hơn cả một tiếng gầm rú, thảm thiết, bén nhọn, tuyệt vọng, sợ hãi, phẫn nộ, chết chóc, hỗn loạn. Tất cả cảm xúc trong tiếng hét đó lần lượt đâm vào tim Duẫn Thiên Khuyết.

Không thể tha thứ –

Hắn có thể nghe thấy ý nghĩa truyền đến từ trong thanh âm của Lạc, không thể tha thứ — đến chết cũng không thể tha thứ — là nỗi hận khảm sâu vào tâm, vào tận xương, nhập phế, nhập cả máu tim.

Nỗi hận khắc lên thân thể, như một ngọn lửa hừng hực không ngừng cắn nuốt hắn.

Ngọn lửa này đốt cháy hắn hầu như không còn gì cả, ngay cả tro tàn xương cốt cũng không còn, đã biến mất theo gió bay.

Lạc…… Thực xin lỗi……

“Aaaa—”

“Aaaa—”

Cậu không còn ném gì nữa, chỉ vươn cao quơ giữa không trung. Cậu muốn đứng lên, đi về phía hắn…

Chết, để cho chúng ta đều chết hết đi!

Duẫn Thiên Khuyết, cậu yêu tôi thì sẽ không muốn một mình. Vậy thì chúng ta cùng chết đi!

“Mau bắt lấy cậu ấy.” Vệ sĩ tiến lên một phen bắt lấy thân thể cậu, hắn không rõ một người bệnh vừa mới qua phẫu thật không bao lâu, vì sao lại có sức lực lớn như vậy, ngay cả muốn ôm chặt cơ thể cậu ta, cũng phải thực sự cố hết sức.

“Cậu Doãn.” Bác sĩ mặc áo blouse trắng bước nhanh đến trước người Duẫn Thiên Khuyết. “Xin cậu đừng đi tới nữa. Cậu cũng thấy đấy, cậu ấy tựa hồ rất bài xích với cậu. Xin đừng kích thích cậu ấy nữa. Trong hai tuần vừa rồi cậu ấy đã trải qua ba lượt giải phẫu, vốn rất suy yếu, căn bản không chịu đựng được loại ép buộc này. Tôi sẽ tiêm cho cậu ấy một liều thuốc an thần, xin cậu về phòng mình bây giờ.” Là một người bác sĩ, đây là việc ông ta phải làm.

Duẫn Thiên Khuyết nghe xong lời này, ánh mắt rời khỏi con người đang không ngừng giãy dụa kia, vẻ mặt tức giận như muốn xông lên phía trước… “Cậu ấy, vì sao lại…”

“Tôi không biết cậu ấy rốt cuộc có tâm sự gì không giải tỏa được. Nhưng mà, tôi nghĩ, nhất định là rất khó khăn, khiến cho cậu ấy thầm nghĩ phải dùng đến cái chết mà giải thoát.”

“Chết?” Duẫn Thiên Khuyết kinh ngạc đứng ở nơi đó, thân thể trở nên cứng ngắc.

“Cậu tin không? Trong vòng mười phút ngắn ngủi, cậu ấy đã dùng hơn mười phương pháp để tự sát. Nếu không phải chúng tôi cực lực cản lại thì… Cậu ấy một lòng muốn chết mà…”

Tự sát?

Lạc, Lạc, Lạc muốn tự sát?

Dòng máu trong người nhanh chóng bắn về tim, hắn cảm giác nơi đó sắp không chống đỡ được mà bùng nổ.

Đau quá, tim hắn trướng căng đau quá.

Lạc, vì sao phải như vậy, một lần còn chưa đủ sao?

Không phải em muốn cho tôi cơ hội, mới sống lại sao? Vì sao còn muốn chết như vậy?

Lạc, em vẫn muốn rời khỏi tôi sao, vẫn là không thể tha thứ cho tôi sao…

Đến tột cùng là tuyệt vọng như thế nào, chết tâm như thế nào, mới có thể khiến em hành động điên cuồng như vậy. Nói cho tôi biết, Lạc, nói cho tôi biết mọi suy nghĩ của em, có được không? Lạc —

Lạc…

“Mặt khác, tôi phát hiện một chuyện, cậu ấy tựa hồ – không phát ra tiếng được nữa.”

“Ông, ý ông là—” Không phát ra tiếng? Lạc, Lạc của hắn—

“Còn chưa thể khẳng định là vì nguyên nhân gì. Nhưng cậu yên tâm, vết thương này không ảnh hưởng đến thanh quản. Đến tột cùng là nguyên nhân gì làm cho cậu ấy biến thành như vậy, tôi nghĩ, yếu tố tâm lý chiếm phần rất lớn! Không sao cả, có lẽ từ từ sẽ tốt hơn. Có lẽ, chờ lúc cậu ấy buông xuống mọi khúc mắc, sẽ tự động mở miệng nói chuyện.”

Phải không? Buông xuống mọi khúc mắc…

Lạc, sẽ có ngày đó sao?

Duẫn Thiên Khuyết lưu luyến nhìn Lạc Kính Lỗi một cái, hắn thật sự không đành lòng nhìn thấy Lạc như bây giờ. Hắn đi từng bước một ra cửa.

Lạc, em không muốn mở miệng nói chuyện sao? Không muốn nói chuyện với tôi nữa, không muốn để ý đến thế giới này nữa, phải không?

Lạc, có lẽ vĩnh viễn tôi cũng không thể nghe được câu nói em yêu tôi nhỉ.

Nhưng mà, Lạc, vậy thì thế nào, cho dù em trở nên câm điếc, cho dù em cả đời không thèm nói chuyện, thì có sao đâu? Tôi không quan tâm em biến thành dạng gì, tôi vĩnh viễn –

Tôi muốn nói gì đây? Yêu em, phải không?

Ha ha… Lạc, đây nhất định là câu nói em ghét nghe thấy nhất.

Lạc, tôi sẽ giữ nó trân quý ở trong lòng, cho đến một ngày em muốn nghe thấy điều đó, tôi sẽ lại nói cho em, được không?

Lạc, không nói lời yêu, không có nghĩa là không thương. Em có biết trái tim của tôi, từ lúc bắt đầu biết lạc nhịp, cũng chỉ là vì mỗi mình em, chưa bao giờ thay đổi.

“Aaaa— aaa”

Hắn quay đầu nhìn Lạc Kính Lỗi.

Cậu không ngừng hươ tay đánh những người đang ngăn cản cậu. Gương mặt vặn vẹo tràn đẩy biểu tình tuyệt vọng muốn chết, cậu hận thế giới này, hận những người này.

Vì sao muốn ngăn cản cậu, các người đều chết hết đi! Vì sao lại để cậu sống, vì sao không cho cậu giải thoát???

Duẫn Thiên Khuyết, cậu ở đâu, cậu ở đâu?? Cậu đi ra, đi ra xé rách tôi, ra đây để xé tôi thành từng mảnh, ra đây để hủy diệt tôi, ra đây đẩy tôi xuống vực sâu đen thẳm, hay là để cho chó ăn cũng được.

Chỉ cần để tôi chết, chỉ cần để cho tôi chết, thì cậu muốn làm gì cũng được. Đừng bắt tôi sống, van cầu các người, đừng bắt tôi sống nữa…

Tôi chịu tra tấn còn chưa đủ nhiều sao? Tôi chỉ muốn rời đi, thầm nghĩ liền như vậy rời đi, không bao giờ nhìn thấy thế giới lạnh như băng này nữa…

Tất cả những thứ tôi từng có được đều đã rời xa, vì sao còn bắt tôi sống, tôi sống làm cái gì?? Trời ơi!! Vì sao ông chưa chịu mở mắt ra, bắt lấy tôi đi đi!!!

Cho tôi chịu giày vò dưới âm phủ cũng được, để cho tôi chết đi!

Đừng để tôi tiếp tục sống trong thế giới có có Duẫn Thiên Khuyết, đừng để tôi gặp được hắn vào kiếp sau nữa.

Cho dù là làm súc sinh, làm thực vật đều được, thế giới không có Duẫn Thiên Khuyết, tôi chỉ muốn sống như vậy mà thôi…

Cho tôi chết đi!!!!

Duẫn Thiên Khuyết –

Duẫn Thiên Khuyết ngồi trên sô pha, mặt chôn giữa hai lòng bàn tay, cứ như vậy mà lẳng lặng đợi thật lâu, thật lâu…

“Tôi đã sai, thật sự đã sai ư?”

Trong không khí vẫn là sự im lặng. Im lặng khiến lòng người bối rối.

Thì ra là như vậy.

Ngay cả anh cũng không nguyện ý nguyện trả lời phải không?

Trước kia cho dù thế nào cũng sẽ có đáp án ngắn gọn, có lẽ chỉ là “phải” hoặc “không phải”, chỉ cần tôi đặt câu hỏi, anh nhất định sẽ trả lời tôi, nhưng mà lúc này đây –

Tôi thật sự biến thành một con quỷ sao? Ngay cả anh cũng không trả lời được?

“Tôi nên, làm như thế nào?” Duẫn Thiên Khuyết một lần nữa chôn mặt vào lòng bàn tay. Ở nơi nào mới có hơi thở ấm áp vây quanh hắn, không rét lạnh như bây giờ?

“Tôi không biết.” Có lẽ là không đành lòng nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Ảnh rốt cục đã mở miệng.

Đúng vậy, làm sao y biết được, ngay cả chính hắn cũng tìm không thấy đáp án, còn có thể hỏi người ngoài cái gì. Loại người như hắn, kết quả chắc chắn rất xấu. Ai có thể giúp hắn thay đổi đây?

Tôi nên làm thế nào mới có thể tìm về trái tim em một lần nữa, dùng phương pháp gì mới làm cho em tha thứ tôi, phải mất bao nhiêu lâu mới khiến chúng ta quay lại như trước…

Lạc… Em nói cho tôi biết, được không? Tôi nên làm như thế nào? Tôi đến tột cùng nên làm như thế nào, mới khiến cho chúng ta không còn vòng vo nữa.

Tình yêu này, tôi thật sự muốn kéo dài đến chết. Xin đừng cho nó gãy đứt.

Tôi và Lạc, vĩnh viễn kết nối với nhau, ở bên cạnh nhau, tuyệt đối không thể cắt lìa.

Ảnh bước ra từ trong không khí, đứng ở trước mặt hắn. “Chủ nhân.” Giao cho hắn một chiếc roi da màu đen.

Duẫn Thiên Khuyết ngẩng đầu từ lòng bàn tay, thân ảnh cao lớn của Ảnh đứng trước mặt hắn, như một bức tường kiên cố làm cho hắn có cảm giác an toàn. Chỉ cần còn có Ảnh, hắn sẽ sừng sững không ngã, cho dù đứng ở địa phương nguy hiểm nhất, hắn cũng có thể yên tâm muốn làm gì thì làm.

Hắn tiếp nhận cái roi da kia, yên lặng nhìn thẳng y.

“Tôi sẽ không xử phạt anh, nếu không phải anh ra tay, Lạc, Lạc của tôi cuối cùng cũng không trở về được. Ảnh, tôi vì sao phải xử phạt anh? Cho dù anh cũng nghe mệnh lệnh của người kia, nhưng đến thời điểm cuối cùng, anh vẫn là phản bội ông ta. Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ rằng, Đằng Tỉnh Mục sẽ làm gì với anh sao? Ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”

“Tôi không sợ.”

Vĩnh viễn đơn giản vài từ như vậy. Duẫn Thiên Khuyết vui mừng nở nụ cười.

“Ảnh, anh nói cho tôi biết, anh vì sao lại cứu Lạc. Anh và cậu ấy, hắn là không có chuyện gì chứ?”

Cậu muốn nghe đáp áp gì đây? Chủ nhân của tôi. Trái tim cậu sắt đá tàn nhẫn, nếu tôi nói lỡ lời, cậu cũng sẽ dùng cực hình đối với tôi đi! Dù sao đối với cả người cậu yêu nhất, cậu cũng có thể làm đến tình trạng này…

“Nếu cậu ta chết, cậu cũng sống không được. Tôi là Ảnh của cậu, tôi sẽ không để chuyện tôi vô lực ngăn cản xảy ra.”

Nếu cậu ta chết, cậu cũng sống không được.

Ảnh, anh thật sự rất hiểu rõ tôi.

Lạc, vì cái gì người khác có thể thấy rõ sự thật, mà em vĩnh viễn cũng không nguyện tin tưởng chứ?

“Anh nói rất đúng. Nếu cậu ấy chết, nếu cậu ấy đã chết, thế giới này cũng sẽ không còn ba chữ Duẫn Thiên Khuyết. Lạc…” Hắn, cúi đầu, tiếp tục nhớ lại bi thương của mình.

Lạc, em siết lấy trái tim tôi, gắt gao, không chịu buông tay.

Em không cảm giác tôi đang đau sao? Nhưng dù đau, tôi cũng cam tâm tình nguyện.

Lạc, em tạo nên những vết thương trong lòng tôi, cũng không nguyện hàn gắn.

Em không cảm giác tôi đang đau sao? Nhưng dù đau, tôi cũng cam tâm tình nguyện.

Tình yêu của chúng ta là sai lầm sao? Thời gian, địa điểm, ngay cả con người cũng sai lầm rồi sao?

Vậy em đồng ý nói cho tôi biết không, em hi vọng vào thời điểm nào, ở nơi nào, em mới yêu thương tôi đây? Tôi nguyện ý chờ đợi…

Đợi cả một đời cũng tốt, chỉ cần em nói cho tôi biết, tim của tôi sẽ lập tức đóng băng cho em, cho đến ngày nào đó em quay lại. Lạc…

Ảnh quỳ một gối xuống trước người hắn, xoa cánh tay hắn đang ôm mặt, độ ấm nơi đó là lần đầu tiên y cảm thụ, lại khiến trái tìm hoàn toàn bị thiêu đốt. “Chủ nhân, phương thức mà cậu yêu thương, là khiến trái tim cậu ấy lạnh giá. Tôi nghĩ rằng, nếu thật sự yêu một người, hẳn là phải làm trái tim người ấy trở nên ấm áp! Nếu trái tim cậu ấy đã đóng băng, vậy cậu nên tặng cậu ấy một lò sưởi, khiến trái tim kia nóng chảy. Chỉ có ủ ấm nó, nó mới có thể đập, mới có bản năng yêu thương.” Cho nên nôi không muốn trái tim cậu trở nên lạnh lẽo, cho nên tôi mới giúp cậu đi tìm kiếm hạnh phúc của mình.

Nóng chảy, nóng chảy tim cậu ấy.

Đúng vậy, chỉ có ủ ấm nó, nó mới có thể đập, mới có bản năng yêu thương.

Duẫn Thiên Khuyết, vì sao mày lại không hiểu được, mày vẫn luôn đẩy nó vào biển băng, vẫn đưa tình yêu này vào con đường tuyệt vọng.

Lạnh, đúng vậy, tâm của Lạc, lạnh biết bao nhiêu, phải lạnh biết bao nhiêu mới có thể muốn chết đến thế.

Thực xin lỗi… Thật sự thực xin lỗi… Lạc… Tôi vẫn không phát hiện… Tình yêu của tôi… Thực tế lại đẩy em rời xa tôi… Một tấc lại một tấc… Càng ngày càng xa.

Lúc tôi muốn rút ngắn khoảng cách, Lạc, em sẵn sàng để cho tôi sưởi ấm trái tim của em không? Còn sẵn sàng để tôi tới gần em không?

Lạc, cho dù khó khăn bao nhiêu, tôi cũng sẽ thay đổi mối quan hệ của chúng ta. Chỉ có trái tim ấm áp, mới có thể đập, mới có bản năng yêu thương.

“Cảm ơn anh, Ảnh.” Duẫn Thiên Khuyết vươn tay ôm lấy khối thân thể kiên cố vững chãi này.

Cảm ơn anh, Ảnh, anh đã cứu tôi, cũng cứu Lạc. Để chúng tôi còn có cơ hội ở bên cạnh nhau.

Quãng đời còn lại, còn rất dài lâu. Lạc, tám năm này, tôi biết em đã thật sự quá vất vả. Tám năm tiếp theo, sẽ không còn trời đông giá rét.

Tám năm tiếp theo, tôi sẽ giúp em tìm về những gì em đã đánh mất. Tám năm tiếp theo, cuộc sống của chúng ta sẽ luôn phong phú tốt đẹp.

Tám năm tiếp theo… Có lẽ, tôi sẽ được nghe lại giọng nói Thánh Âm của em.

“Khuyết, tôi muốn vĩnh viễn, vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cậu.”

Giữ lời thề đó, trói chặt cuộc đời chúng ta với nhau.

Ảnh quỳ gối nơi đó mặc hắn lẳng lặng ôm. Chủ nhân của tôi, hy vọng, cậu thật sự có thể tìm về tình yêu của cậu. Tựa như tôi tìm về bình lặng của tôi.

Cả đời này, cậu là người mà tôi muốn bảo vệ vĩnh viễn, vĩnh viễn mãi là – chủ nhân của tôi.

C 34

By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 5 Comments

3 Người yêu ♥

Đây Là Yêu

Tác giả: Quan Tuyết Yến

Editor: Hoại Băng

Beta: Den Shì
Chương trước Chương tiếp
Loading...