Để Em Cưa Anh Nhé!
Chương 12: Bố, Mẹ?
Có lẽ tôi chỉ là một kẻ giỏi nói mồm, điều đó được chứng tỏ rõ ràng bằng việc giờ đây, ngay khi vừa đi học về, tôi lập tức nhảy bổ vào máy tính và tất nhiên, công việc đầu tiên mà tôi muốn làm là truy cập vào facebook của anh, cập nhật những dòng cảm xúc mới. Vậy mà… kết quả chỉ là con số 0. Facebook anh vẫn vậy, trống trơn, chẳngbao giờ up ảnh ọt xì tin hay bất cứ thứ gì để tôi có thể đọc và theo dõi. Chẳng nhẽ cuộc sống của anh ta lúc nào cũng vậy? Trầm lắng và tẻ nhạt đến khó hiểu… Hoặc giả như ở ngoài kia, anh ta đang chơi bời gái gú thì cũng chẳng bao giờ bất cẩn đến mức up lên công khai trên facebook. Lúc nào cũng giấu nhẹm những riêng tư trong cuộc sống… Vậy nên nếu không trực tiếp hỏi, chắc tôi sẽ mãi mãi chẳng biết anh ta đang thật sự nghĩ gì. Đang chìm đắm trong những suy nghĩ mông lung không lối thoát, tôi đăm chiêu chống hai tay ôm lấy cằm, ngồi nhìn avatar anh và thở dài như một bà già đau khổ… cho đến khi màn hình điện thoại rung lên bần bật báo hiệu tin nhắn tới từ số con vợ khiến tôi giật bắn cả mình. Không hiểu sao dạo này tôi thường có thói quen nắm chặt điện thoại trong tay, sợ rằng nếu như bất kỳ một lúc nào đó… anh vô tình dở chứng lên đột ngột nhắn tin cho tôi… tôi sẽ không kịp đọc. Vậy nên, hễ lúc nào có tin nhắn tới, tôi đều cho đi năm giây đầu tiên để tự huyễn hoặc mình rằng chắc là anh nhắn đấy! “Đi chơi không con dở hơi! Tao nhớ mày!”. “20 phút nữa hẵng qua đón tao nhé! Đừng qua luôn, bây giờ trông tao đang nhếch nhác như bà đồng nát ý!”. “Lúc nào nhìn mày chả giống đồng nát? Tao qua ngay bây giờ đấy!” “Tiên sư nhà mày…” Vừa cúp máy, tôi lao ngay vào phòng tắm, vội vàng thay quần áo, vo tròn mớ tóc rối búi tạm thành một củ tỏi to đùng trên đầu rồi đánh thêm chút son hồng cho sáng sủa. Xong xuôi mới chậm rãi chạy xuống nhà, cẩn thận chọn một đôi bốt màu xanh rêu cho hợp tông với áo khoác, mặc kệ cái Linh đang thét gào ngoài đầu ngõ vì nó đến sớm tận… năm phút. ……. Tút tát xong xuôi, tôi mới tung tăng nhảy chân sáo bước ra khỏi nhà, vừa đi vừa lắc đầu hát líu lo, trông như con lật đật. Nhìn thấy tôi điên điên khùng khùng nhảy nhót chim hót từ phía xa, cái Linh cười đến gập cả người, rồi liên tục khua tay xua đuổi khi tôi đến gần… như thể tôi là một con bệnh hoạn vậy! - Mày bị điên thế đã lâu chưa? - Tao bị lây từ mày mà! - Khổ thân! Thế chắc hôm nay mày chưa uống thuốc rồi…Tao thương mày lắm… - Câm đi! Tao đang đói. Mình đi ăn đi! Tao để sẵn bụng rồi đây này… Không hiểu sao rõ ràng là tôi kêu đói! Rõ ràng là tôi đã nói rõ rằng tôi chưa ăn tối- tôi cố tình để bụng, chỉ chờ được nó khao đi ăn… Thế mà cuối cùng nó lại dắt tôi vào một quán café-bar tên “Ong” quái quỷ nào đó. Thật ức phát khóc! Bước vào bên trong quán café sang trọng, tôi vội vàng ngó quanh, nhưng vẫn chưa tìm được chỗ ngồi ưng ý. - Mày ơi! Có phòng nào ngồi bệt không? Tao đau chân lắm rồi! - Lên tầng hai đi! Cái ổ của tao ở trên ấy! Nói rồi, Linh liền dẫn tôi vào một góc phòng trên tầng hai. Ngồi ở đây không gian rất kín đáo mà lại vẫn có tầm view nhìn xuống bao quát cả tầng một. Tôi thích thú bởi đôi bốt nặng chịch cao lênh khênh ra, khoanh chân ngồi thư giãn. Nhưng mới ngồi được có năm phút thì tôi đã chợt đánh hơi được có mùi gì là lạ, thứ mùi chua lòm bốc ra từ đâu không biết. Tôi nhăn mặt, quay sang hỏi Linh. - Ổ của mày lúc nào cũng có mùi đặc trưng như thế này à? Dường như cũng tự nhận ra được mùi lạ, Linh ôm mũi gọi ngay nhân viên tới, bảo đem thêm một bình xịt mùi, nhưng vẫn chẳng ăn thua. Xử lí mùi mãi vẫn không được, hai đứa lại đành thở dài dắt nhau lên tầng ba, rời xa cái “ổ” xinh đẹp nhưng hôi hám của nó. ……. Dừng lại ở tít tận dãy phòng bên trong cùng của tầng ba, phải đảm bảo là sẽ chẳng có ai vào vì tôi mà đã đi với Linh thì thế nào cũng bị biến chất. Y như rằng, ngay khi cô nhân viên vừa đi khỏi, hai đứa đã tranh nhau chiếm lấy cho riêng mình một cái ghế dài để nằm nghỉ. Nhưng lại oái oăm ở chỗ là cứ một chiếc ghế dài thì lại đi liền với một cặp ghế ngắn, thế nên nếu như hai đứa chúng tôi đều muốn nằm trên ghế dài thì chỉ có nước là ngồi đối thoại với nhau từ xa mà thôi. Hai đứa nằm khềnh ra ở hai cái ghế dài cách nhau đúng ba dãy bàn một lúc, rồi đột ngột bật dậy, ngơ ngác nhìn nhau cười đau khổ. - Mày định ngồi như thế này thật đấy à? - Không! Mày điên à. Để tao gọi nhân viên lên kê ghế lại cho. - Thôi! Khỏi cần. Cơ hội thể hiện sức mạnh của mình chính là đây! Vừa dứt lời, tôi liền đứng phắt dậy rồi khom lưng, nhấc bổng cả chiếc ghế dài bằng gỗ to đùng lên, nhẹ nhàng bê đến chỗ của cái Linh, rồi thoăn thoắt đổi lại vị trí mấy chiếc ghế ngắn cứ nhanh như xếp cốc. Cái Linh há mồm nhìn, rồi lăn kềnh ra ghế quẫy chân cười sằng sặc. - Mày là trâu chó hả con điên! - Ừ! Tao trâu lắm đấy! Thế nên đừng cho răng đi chơi xa, cẩn thận ngày giông bão răng khó trở về… Tôi gằn giọng cảnh cáo khiến nó lại bật cười khanh khách. Đúng lúc đó thì cô nhân viên đi tới để older đồ uống. Linh gọi cho tôi một capuchino nhiều đường, còn nó thì vẫn trung thành với loại cocktail vị hăng nồng quen thuộc. Sau khi chờ cô nhân viên đi khuất, Linh mới rút từ trong túi xách ra một bao Else rồi thản nhiên quẹt lửa đưa lên miệng rít. Thấy tôi trừng mắt nhìn một cách khó chịu, nó chỉ cười khẩy, rồi đẩy bật lửa về phía tôi. - Làm một điếu đi! - Khỏi! Tao bỏ từ lâu rồi, mày quên à! - Thì hôm nay phá lệ? - Lèo nhèo nữa là ăn cả cái gạt tàn vào mồm đấy! Tôi gằn giọng nói, cố gắng tỏ ra đe dọa để Linh bớt nhờn nhả. Những gì mà tôi đã từng quyết tâm vứt lại ở quá khứ thì cho dù có bị cám dỗ thế nào đi chăng nữa tôi cũng nhất định không đào lên… …. Nhắm mắt bâng khuâng tận hưởng cảm giác vị đắng của khói thuốc đang lan tỏa trong cổ họng, Linh khẽ rít một hơi dài rồi mới từ từ phả nhẹ ra bằng đường mũi, nhìn phê pha vô cùng. Nhìn nó như thế mà tôi cũng phát ngán, chẳng hiểu sao đi café cùng nhau mà mỗi đứa lại một tay ôm khư khư lấy cái điện thoại, chỉ dán mặt vào mặt hình để cập nhật facebook. Đúng là café kiểu xì tin! - Này con kia! Dạo này mày đang thích thằng nào à?- Khẽ nhấp một ngụm cocktail, Linh quay sang hỏi tôi. - Sao mày biết?- Tôi tròn mắt ngạc nhiên trả lời. - Thấy suốt nghày đăng mấy cái status não nề. Gì mà:”Cưa trai không dễ”,”Thôi thì đành buông tay”… blah blah… Đàn ông là cái quái gì! Sao mà phải khổ thế?- Khẽ búng tay cho chút tàn thuốc rơi bớt, Linh nhếch môi cười. - Haiz… Tao cũng chẳng biết nữa mày ạ! Lâu lắm rồi tao không thích ai. Từ trước đến nay cũng chưa bao giờ vì yêu mà chịu hi sinh cho người khác. Tao ích kỉ lắm. Chỉ thích đứng một chỗ thôi. Nên lần này muốn thay đổi cách yêu một chút, chịu khó thử chủ động quan tâm xem sao. Nhưng mà khó quá mày ạ. - Mày quan tâm như thế nào? - Thì mỗi ngày tao nhắn một tin nhắn. Cái Linh bật cười não nề trước sự ngớ ngẩn của tôi. - Thế bây giờ giả dụ có thằng mỗi ngày nhắn cho mày một tin nhạt nhẽo. Rồi lại không hiểu vì sao cưa mãi không đổ thì mày nghĩ nó là loại gì? - Thằng não cạn. Nghe cái tôi trả lời mà Linh thích thú ngồi bật hẳn dậy, cười khoái trá. - Đúng rồi! Con não cạn hôm nay thông minh phết! - Ơ… con ôn con này! Thế dạo này mày đang yêu ai? Thấy để “quan hệ” công khai với thằng nào trên facebook thế? - Thằng chồng tao! - Mới chăn được à? - Ừ! - Thịt chưa? - Chưa! Nhưng dự là trong tương lai sẽ thịt. Thế đấy! Chuyện trai gái “thịt nhau” trong cái xã hội vốn càng ngày càng “cởi mở” này chẳng còn là chuyện lạ. Nhưng chuyện một đứa con gái “thịt” một thằng con trai thì đúng là ngược đời. Mà chuyện ngược đời này chắc chỉ có thể xảy ra ở con bạn badgirl của tôi- Hoàng Linh. Ngẫm cũng nực cười, tôi và nó đã từng ghét nhau. Tôi ghét nó vì nó quá lăng loàn, nay đi với thằng này, mai đi với thằng kia, tình dục là nhu cầu thiết yếu. Còn nó ghét tôi vì mồm miệng thì rõ là “khẩu dâm” nhưng lại khăng khăng giữ cái tư tưởng nhất mực truyền thống. Theo như Linh nhận xét thì tôi đúng là một kẻ nói được mà không làm được, lại còn bày đặt viết truyện 18+… Kẻ dày dạn kinh nghiệm như nó đọc mà chỉ thấy buồn cười. Vậy đấy! Mặc dù hai đứa chúng tôi có quan niệm sống và yêu trái ngược nhau đến cùng cực là vậy, thế nhưng, bằng một cách nào đó, vì một sự tương đồng nào đó, tôi và nó lại vô tình đến với nhau… Rồi dần dần trở thành bạn bè, có thể nói là thân hơn mức độ xã giao một chút! Thậm chí đã có những lúc nó “cuồng” tôi đến mức tự đặt subscribe để cập nhật tất cả truyện mà tôi viết, status vớ vẩn mà tôi hay lảm nhảm trên facebook. Tôi vẫn còn nhớ rõ, cái cảm giác những ngày đầu tiên nó mới tới ở trọ nhà tôi, tôi đã từng muốn đuổi quách cái con bé mất nết này đi đến mức nào! Thậm chí nó còn dám chụp ảnh dìm hàng lúc tôi ở nhà lếch tha lếch thếch, để rồi đến bây giờ vẫn không ít lần đem ra dọa dẫm nếu như tôi bật nó. Chuyện tình cảm của nó cũng chẳng phải tốt đẹp gì cho cam. Nó “yêu nhầm” phải một thằng đàn ông đã có vợ. Kể ra thì cũng cay đắng lắm… Badgirl như nó… lần đầu tiên mở lòng dốc hết tình cảm cho một thằng đàn ông, nghĩ rằng hắn có thể đến với mình, ở lại bên mình lâu dài, chứ không phải chỉ đơn giản là đến rồi đi, như một người qua đường. Vậy mà vào một ngày đẹp trời, sau gần một năm họ quen nhau, có số điện thoại lạ gọi tới… Linh nhấc máy lên nghe… Và rồi sự thật phũ phàng đột ngột phơi bày ra trước mắt nó. Người đàn ông mà nó đã hết mực yêu thương và chiều chuộng từ trước tới nay hóa ra đã có gia đình. Nghiệt ngã hơn…người đàn bà gọi đến để thông báo tin này cho cô ấy lại chính là vợ anh ta. Cô ta nói ra chuyện đó một cách điềm đạm đến khó hiểu. Linh đau đớn, trái tim vốn đã chằng chịt những tổn thương nay lại thêm một lần rỉ máu. Nhưng nó không dễ dàng bỏ qua như vậy, kế hoạch trả thù được dàn dựng lên một cách rất công phu và khéo léo. Khi những ngày tồi tệ ấy xảy ra, Linh vẫn luôn tìm đến tôi để tâm sự, mặc dù lúc đó hai đứa chưa hề thân nhau. Thật chẳng hiểu nổi! ….. Tôi đang mông lung trong những suy nghĩ đượm màu của quá khứ thì giọng Linh đột nhiên cất lên, kéo tôi trở về thực tại. - Hình như gia đình mày dạo này hòa thuận rồi à? - Sao mày lại nghĩ thế? - Thấy hay up status vui vẻ lắm mà! Vui vẻ? Hai chữ vui vẻ này nghe sao mà xa xỉ. Nhìn thái độ của Linh hiện tại thì tôi đoán rằng bất kì đọc status cũng nghĩ rằng tôi đang hạnh phúc lắm. Chua chát thật! Tôi cười nhạt. - Giả vờ cả thôi. Không sống trong chăn sao biết chăn có rận? Tao vì mẹ nên mới cố gắng sống dĩ hòa vi quý. Vậy mà không ngờ sau lưng bọn tao, ông ấy vẫn cờ bạc, gái gú, thậm chí còn dọa đánh mẹ tao nữa… Hết thuốc chữa rồi mày ạ! - Tưởng về phải thay đổi chứ, không ngờ vẫn thế à? - Ừ. Tao cũng tưởng thế…nhưng mà không ngờ mày ạ. Ông ý còn muốn bán quách cái nhà này đi để chia đôi tài sản nữa. Tao muốn đấu lại mà mẹ không cho…Uất đếch chịu được! Nghe tôi nói, mặt cái Linh ngẩn ra, trầm ngâm suy nghĩ một hồi, rồi nó lại chậm rãi hỏi, giọng vô cùng nghiêm túc. - Hỏi ****** có muốn ra tòa không? Tao sẽ thuê luật sư cho. Yên tâm là vẫn phải chia nhưng ông ý sẽ chỉ nhận được một phần cực kì nhỏ thôi mày ạ. - Thôi. Tao cũng không muốn làm lớn chuyện…Vì hình như mẹ tao vẫn còn tình cảm hay sao ấy mày ạ. Bởi vì còn yêu nên mới hận. Chứ nếu không thì bản thân mẹ đã buông xuôi từ lâu rồi. Tâm tư của người lớn bọn mình sao biết được. - Ừ. Dù gì bác cũng vắng chồng 18 năm rồi mà. Bây giờ có người đàn ông sum vầy trong gia đình cũng đỡ cô đơn. - Tao cũng không biết nữa. Mẹ tao cứ lúc vui lúc buồn. Nhưng từ ngày ông ấy về tao lại thấy mẹ cười nhiều hơn, ít nổi nóng hơn trước. Có lẽ, ngoài ông ấy ra thì cũng chẳng ai chịu được cái tính nóng nôi thất thường của mẹ tao cả. Tao nghĩ, nếu có ông ấy ở bên mà khiến mẹ trở nên như thế thì cứ cố gắng chịu đựng cũng được. Nhịn riết rồi cũng thành quen thôi.- Tôi tặc lưỡi. - Ừm. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà. Nhà tao thì cũng không đến nỗi như nhà mày, nhưng cũng chẳng phải hạnh phúc gì cho cam. Chắc mày không biết mãi gần đây tao mới được gặp mẹ đẻ đâu nhỉ! - ****** đi đâu mà không được gặp? Chưa bao giờ được nghe cái Linh kể chuyện gia đình nên tôi cũng có chút ngạc nhiên. Sau này nghe Hải kể mới biết, Linh rất ít khi tâm sự chuyện gia đình với người khác. Vì con bé có sự mặc cảm lớn nên nhất định phải là người nó thật sự tin tưởng và yêu quý thì Linh mới chịu sẻ chia. - Mẹ tao bỏ bố tao theo một người đàn ông khác sang nước ngoài từ khi tao còn nhỏ. Bà ấy cũng chẳng muốn nhận tao, còn chưa bao giờ thèm gọi tao là “con”. Tao không giống mày, vì tao thèm hơi của mẹ. Từ bé tao đã không biết hơi ấm của mẹ là như thế nào, nên khi nhìn thấy bác Minh mắng mày, tao thật sự ghen tị lắm. Ít ra thì mày còn có mẹ để mà nghe mắng, tao thì không. Mặc dù bà ấy vẫn lo cho tao đầy đủ vật chất. Ở bên kia bà ấy lấy được chồng giàu lắm! Hôm nọ bả về nước, có tặng cho tao một sợi dây chuyền vàng. Tao nâng niu và cảm thấy hạnh phúc lắm. Lúc nào cũng đeo, cảm giác như có mẹ ở bên cạnh. Nhưng không ngờ, vào cái ngày mà bà ấy quyết định ra đi, khi bị mọi người trách móc thì bà ấy lại lôi cái cớ là đã lo cho tao đầy đủ vật chất ra để mà chống chế. Còn nói rằng chỉ cần như thế là hết trách nhiệm, hết phận sự đối với tao. Lúc đó tao đứng trên cầu thang chứng kiến, nghe thấy câu ấy mà chân tay chỉ muốn rã rời. Không biết phải nói như thế nào nữa… Cảm giác chỉ muốn dứt tung sợi dây chuyền trên cổ ra nhưng cũng thật nặng nhọc. Như thể nó đang thắt chặt vào cổ họng của tao ý, nghẹn không thở được… Chắc bà ấy cũng chẳng muốn được tao gọi là “mẹ”. Linh vừa nói, nó vừa cười nhạt, nụ cười đắng ngắt xót xa. Khẽ rít một hơi dài rồi lại phả ra những làn khói xám mờ đục, che đi khuôn mặt bất cần đang mỉm cười nhưng khóe môi thì đã mặn chát từ bao giờ. Nụ cười của chúng tôi vốn vẫn cứ chua chát đến như thế! Không thể hồn nhiên, cũng không thể vô tư vô lo như những đứa con gái đồng trang lứa khác… Không có lòng tin vào bất kỳ ai, cũng chẳng dám yêu thương ai hết lòng… Vì sự phản bội mà chúng tôi nhận được từ chính gia đình mình. Có lẽ, giữa Linh và tôi chỉ khác nhau duy nhất có một điều, đó là nó vẫn còn được gia đình lo cho đầy đủ vật chất, còn tôi, nếu không tự lăn ra ngoài mà bươn trải kiếm sống, chắc chỉ có nước cạp đất mà ăn. Chúng tôi cứ ngồi hàn huyên tâm sự với nhau đủ chuyện như thế cho đến khi cô nhân viên phải lên nhắc khách rằng quán sắp đóng cửa đến lần thứ ba thì hai đứa mới chịu rời ghế kéo nhau ra về. ………… Nghe nói tối nay gió mùa về, phóng xe trên con đường bạt ngược chiều gió, tôi cảm nhận được rõ cái lạnh thấu xương đang cố gắng cào cấu vào da mặt mình, rát buốt. Vội vàng vòng tay lên phía trước ôm chặt lấy bụng của Linh để sưởi ấm cho cả hai, bỗng, tôi giật nảy mình, sững người khi nhận ra có gì đó thiếu thiếu. Người đàn bà đang mang thai ba tháng sao bụng lại có thể nhỏ như thế này? Phải mất vài giây để trấn tĩnh lại mình, tôi mới rụt rè hỏi. - Linh… Sao bụng mày… Thấy tôi đang nói lại tự dưng im bặt, chắc Linh đoán tôi cũng đã tự hiểu ra chuyện gì, nên nó chỉ mỉm cười chua chát. - Nhỏ không? Một tháng qua mà tao sút gần chục cân đấy! Linh nói rành mạch, nhưng giọng nó nghe nhỏ lắm, đục dần theo hơi thở… - Chắc mày đau lắm… Nghe Linh nói mà tôi cảm thấy xót xa vô cùng. Từ bỏ đi đứa con mà Linh vô cùng yêu quý, chắc là nó đã đau đớn lắm. Tôi dám chắc điều đó bởi Linh đã đặt hẳn nickname cho đứa bé là Sữa, rồi còn mua sẵn rất nhiều vật dụng cá nhân dành cho trẻ sơ sinh, tự nhủ lòng quyết tâm sẽ phấn đấu kiếm thật nhiều tiền để làm một bà mẹ đơn thân kiên cường cơ mà. Tôi biết Linh có đủ khả năng để nuôi thêm một đứa bé với tình hình tài chính của nó. Linh là đứa có tài, không giống bọn con gái nằm ngửa ăn bám khác, nó cặp kè với nhiều đàn ông nhưng chỉ để đổi lấy tình cảm trong những lúc cô đơn, còn tiền bạc thì lại hoàn toàn tự chủ. Bởi vì nó là nhà báo, phóng viên cho một tạp chí ô tô của nước ngoài, rồi còn hoạt động trong thị trường chứng khoán vàng. Con bé luôn luôn tự tin và năng động. Chính vì điều đó mà mặc dù cách sống khác nhau nhưng tôi cũng không bao giờ dám coi thường nó. Nhưng có lẽ đối với tương lai của một đứa bé, đầy đủ vật chưa hẳn đã phải là tất cả. Tương lai nếu chỉ có mẹ mà không có ba, rồi một ngày nó sẽ cảm thấy vô cùng mặc cảm vì sự thiếu sót quan trọng ấy. Bản thân tôi và Linh đều là những đứa bé không may mắn đã phải sống trong hoàn cảnh này, vậy nên chắc chính Linh cũng không muốn con gái mình sau này cũng phải sống trong cảm giác thiệt thòi như thế. Còn chưa nói đến phận đàn bà đơn thân tự nuôi con, sẽ phải chịu biết bao sóng gió rè bỉu của người đời… Thật sự chỉ nghĩ tới thôi tôi cũng đã thấy não cả lòng rồi. - Đau chứ! Nhưng không đau bằng nỗi đau tinh thần mày ạ. Từ bỏ nó đối với với tao… mày không biết tao đã phải quyết định khó khăn như thế nào đâu… Nhưng còn tương lai của tao… Linh nói, giọng nó nghẹn lại trong cay đắng… Tôi cảm thấy nếu như để cho nó cô đơn thêm một lúc nữa thôi, chắc con bé sẽ rơi nước mắt mất! Vội vàng siết chặt vòng tay mình ôm lấy bụng Linh, tôi vỗ nhẹ và an ủi. - Ừm. Được rồi. Tao hiểu mà. Chuyện cũ qua rồi không cần phải nhắc lại nữa… Nhắc lại làm gì… Đau lòng lắm! Đàn bà đặt nhầm niềm tin vào thằng đàn ông không đáng để hy vọng… Kết cục nhận được chính là sự đớn đau như vậy đây… ……………… Tối hôm đó trở về nhà, vẫn như thường lệ, tôi lại mở máy tính lên để vào facebook như một con nghiện. Chẳng biết từ bao giờ mà tôi trở nên cuồng facebook, đi chơi lúc nào cũng phải kè kè cái điện thoại, về nhà là nhảy ngay vào máy tính. Vẫn ngồi gõ lách cách, hoàn thành nốt câu chuyện đang viết dở như một con cú đêm đến tận hai giờ sáng. Dạo này do thức khuya mà khuôn mặt búng ra sữa luôn khiến tôi tự hào ngày trước nay đã nhăn nheo đi mất mấy phần rồi. Ngước đôi mắt thâm quầng lên nhìn vào new feed, dòng status mà cái Linh mới cập nhật được một phút đập ngay vào mắt tôi. “Mỗi ngành, mỗi nghề đều có cái giàu của riêng nó.. Làm ông chủ thì giàu tiền, làm hiền nhân thì giàu thơ từ ca phú, làm vũ nữ thì giàu son phấn, vải vóc ngắn dài, làm nghề đóng quan tài thì giàu xác chết… Còn tôi? Tôi làm kẻ cô đơn nên giàu sự tự do vốn có. Khốn khó không ai lo và ốm ho không người chăm bẵm. Nhưng chẳng sao. Tôi hạnh phúc vì mình độc thân và hài lòng vì điều đó. Độc thân không phải vì tôi ế, chỉ là tôi chưa tìm được người tử tế để yêu mà thôi. Bác Hồ đã dạy rồi: "Không có gì quý hơn độc lập tự do." Vậy thì việc quái gì phải yêu đương làm gì cho mệt?” Khẽ gật gù trước những lời lẽ sắc sảo của con bạn già, tôi lặng lẽ click “like” một cái rồi cũng lạch cạch để lại comment. “Tao là hiền nhân độc thân. Hề hề hề!” “Mày là vũ nữ độc thân thì có! Bố tổ sư con váy ngắn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương