Để Em Cưa Anh Nhé!

Chương 32: Bức Di Thư Của Người Quá Cố



Tính đến nay chúng tôi đã học tập và chung sống ở khu quân sự Mai Lĩnh được gần bốn tuần, vậy mà bao nhiêu những bức thư tình, tâm sự, nhật ký được viết chằng chịt trên bốn mặt tường kín mít xung quanh căn phòng mà tôi ở vẫn chưa một lần được khám phá. Vậy là cuối cùng, ngày hôm nay cả nhóm chúng tôi quyết định ngồi lại với nhau, phân công mỗi đứa đọc một góc. Đầu tiên là tôi, tôi mở màn bằng một đoạn tâm thư của một cô gái học khóa trước, trong thư cô ấy có tâm sự như sau.

“Mình đã sống ở nơi này được hai tuần rồi, xa nhà, nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ anh chị, nhớ bạn bè, nhớ người yêu…”

“Ây chà! Con bé này nó cảm xúc ghê ta!” Hiền nói.

“Người yêu ơi! Em nhớ anh nhiều lắm! Xa anh mới hai tuần mà tựa như hai năm, xa anh em không đêm nào ngủ được ngon giấc, nhớ anh nhiều đến nỗi em không thèm tắm, người em hôi toàn mùi nước mắm. Người yêu ơi! Xa em hai tuần anh cũng nhớ em nhiều lắm đúng không! Khổ thân anh! Số phận bắt chúng ta phải xa cách nhau những một tháng liền. Một tháng ở đây đối với em dài tựa cả thế kỷ. Em nhớ người yêu, đêm nào em cũng khóc, mong sớm được trở về bên anh. Em đi xa, không có em ở bên anh nhớ ăn uống đầy đủ, đừng bỏ bữa, người yêu nhé! Đôi lúc em lại lo sợ rằng khi không có em ở bên anh sẽ lao vào vòng tay của người con gái khác. Những lúc nghĩ như vậy em lại không ngăn nổi được nước mắt, nhưng rồi em lại mau nín, vì em tin người yêu. Người yêu à! Chỉ còn hai tuần nữa thôi. Hãy cố chờ em nhé!

Em yêu anh nhiều lắm!

Nhớ anh!”

Tôi vừa đọc, vừa nổi cả da gà, tự hỏi không hiểu đây là thư tình hay tâm thư nữa mà đầu thư nó gởi được cho cha mẹ một dòng còn cuối thư nó dành trọn cho anh người yêu. Híc!

- Chị ạ! Thôi tụi mình FA đừng đọc mấy cái thư tình vớ vẩn đấy nữa! Để em lên tầng hai xem có khai thác được gì hay hay không.

Nói rồi, Hiền và Mai bé liền rủ nhau trèo lên tầng hai, trong lúc đó tôi vẫn ngồi ở dưới cặm cụi đọc nốt mấy bức “tâm thư” nữa, thỉnh thoảng lại vớ được mấy bài thơ mưa, nắng tự cảm đọc cũng hài phết. Trong lúc tôi đang nghiền ngẫm ngâm thơ thì Mai và Hiền bất thình lình chạy xồng xộc xuống, lúc chạy xuống được đến nơi, mặt cả hai đứa đều cắt không còn một giọt máu. Hiền vừa cười, vừa mếu máo nói.

- Chị ơi! Hay quá! Ở trên kia có một bức thư hay quá!

- Thư gì! Thư gì!

- Chị phải tự lên đọc đi! Bọn em không tiết lộ trước đâu.

- Không đọc chị sẽ phải hối hận. Thề luôn!

Hiền nói, lại được thêm cái Mai chêm vào. Trước nay tôi vẫn tin tưởng lời cái Mai bé hơn cái Hiền vì Hiền hay nói đùa, nhưng nay cả hai đứa đều khẳng định thì tôi cũng không thể nào mà gạt đi được nữa. Vậy là sau màn quảng cáo đầy hấp dẫn của Hiền và Mai, cả nhóm chúng tôi gồm sáu người liền quyết định rủ nhau lên tầng hai đọc thử. Cẩn thận tiến đến bức tâm thư, tôi bắt đầu tỉ mẩn từ những dòng đầu tiên được khắc bằng chì than một cách nguệch ngoạc.

“Tôi đã ở nơi này được ba tuần, cuộc sống ở đây đối với tôi vô cùng lạ lẫm, trước kia khi ở Hà Nội, tôi chưa bao giờ phải dậy sớm từ lúc năm giờ sáng, chưa bao giờ phải ăn thức ăn đạm bạc, thiếu chất như thế này, cũng chưa bao giờ phải nhặt cỏ, quét rác cùng mọi người, nhưng cuộc sống ở đây đã thay đổi tất cả mọi thứ trong con người tôi. Tôi bắt đầu có ý thức tự giác hơn, bắt đầu hòa đồng và đoàn kết với mọi người hơn, tôi không còn cô lập một mình nữa. Sống ở đây tôi mới hiểu rằng cuộc sống của người lính ở ngoài biển đảo khốn khó và vất vả ra sao, khi mà chỉ mới một tháng trôi qua ở đây tôi đã thấy đủ cực nhọc thế này rồi. Cuộc sống ở đây có lẽ sẽ cứ trôi qua bình lặng như thế, cho đến một ngày tôi vô tình thức dậy vào lúc ba giờ sáng, lúc đó tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm cứ rỉ ra khiến tôi không sao ngủ nổi, tôi đã định cố gắng nhắm mắt để ngủ cho qua giấc, nhưng những tiếng tóc tách cứ xoáy vào óc, vang lên trong tiềm thức khiến tôi không sao ngủ được. Và cuối cùng, tôi quyết định bật dây, đi về phía phòng tắm.

Ba giờ sáng ngày hôm đó, tôi đã nhìn thấy thứ mà tôi không bao giờ nên nhìn thấy. Tôi vội vàng quay trở lại phòng sau một hồi đứng chết trân, cả người lạnh ngắt không còn một giọt máu. Cả đêm hôm đó, tôi cứ thức đến sáng, mắt mở thao láo không sao ngủ được, những tiếng róc rách vẫn vang lên như một âm điệu đeo bám lấy tôi… từng ngày… từng giờ…

Kể từ đêm hôm đó, tôi bị mất ngủ triền miên, cứ đến nửa đêm tôi lại giật mình trong vô thức vì những tiếng róc rách không có thật đó, nó khiến tôi như phát điên. Mất ngủ, tinh thần tôi trở nên sa sút, tôi không tập trung được việc gì, cũng không thể trở về nhà được, cảm giác như có một ma lực vô hình nào đó đang đeo bám khiến tôi thể làm được một việc gì khác. Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải giải quyết dứt điểm chuyện này. Tôi không thể sống như thế này được nữa! Tôi không thể chịu đựng sự giày vò đáng sợ này được nữa!

Tôi viết bức thư này dành cho những người ở lại, các bạn hãy cẩn thận, đừng bao giờ thức dậy vào lúc ba giờ đêm nếu nghe thấy tiếng róc rách ở phòng tắm. Nếu không các bạn cũng sẽ nhận phải kết cục như tôi. Và đây là lần cuối tôi ở lại căn phòng này, sau này hôm nay tôi sẽ biến mất mãi mãi!”

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Đọc xong, tim tôi như ngừng đập, mọi giác quan đều đóng băng hết, chân tay run lẩy bẩy, mồ hôi vã ra như tắm khi đập vào mắt mình lại là một hình đầu lâu xương sọ được vẽ ngay bên trên bức thư, choán cả một khoảng tường nhem nhuốc. Tôi rùng mình, ngã vật về phía sau rồi loạng choạng nhảy cái ruỳnh xuống sàn nhà, quên luôn cả nỗi đau khi đột ngột tiếp đất từ độ cao như thế. Nhìn thấy tôi mặt cắt không còn một giọt máu, Hiền và Mai vừa sợ, vừa ngã ra cười. Thế rồi sau buổi tối hôm ấy, phòng chúng tôi đi vệ sinh từ rất sớm, cứ mỗi lần đi là phải có ít nhất hai người đi kèm cho đỡ sợ. Thiệt tình…mấy ngày cuối rồi mà vẫn không yên.

Tối hôm đó chúng tôi quyết định đi ngủ sớm, vẫn như mọi lần, chúng tôi uyn búa kéo lá để sắp xếp chỗ nằm, và vẫn như mọi lần… hôm nay tôi lại phải nằm ngoài cùng. Cứ nghĩ đến bức di thư vừa đọc trên tầng hai, thỉnh thoảng tôi lại lỡ đánh mắt lên trên nhìn nó, thấy rồi thì đột ngột cúi mặt xuống và cấu vào tay mình cho tỉnh ngay. Nỗi sợ hãi khiến tôi không sao cam tâm chịu đựng chỗ nằm kinh khủng ngày hôm nay được, vậy là cuối cùng tôi đành nghiến răng quyết định một mình nằm một giường, không chung chạ với ai nữa. Thấy tôi phản ứng như thế, cái Hiền liền nhổm dậy trêu chọc.

- Chị ơi! Ngủ một mình trên đó có ma đấy! Hi hi!

- Thôi chịu khó xuống đây ngủ chắn cho mọi người đi Che ơi! Ngủ trên đấy có gì chết một mình không ai biết đâu!

- Chúng mày thôi đi! Thà tao ngủ trên đầu tụi mày còn hơn nằm gần cái nhà tắm!

- Ơ thế bây giờ ai đang phải nằm ngoài cùng thay Mai thế nhỉ?

Cái Nhi bất ngờ lên tiếng, sau khi nhìn qua ngó lại, rút cục, lại chính là cái đứa ngớ ngẩn ban nãy vừa mở miệng giễu cợt tôi. Phải! Hiền! Chính em.

- Hiền ơi! Thôi em không sợ ma thì chịu khó nằm ngoài canh cho bọn chị ngủ đi nhé! Ha ha!

Nhìn cái mặt đần thối của Hiền ngẩn ra trong giây lát mà cái Nhi không nhịn nổi cười, nó lại tiện thể trêu chọc.

Sau khi nhận ra chính mình là kẻ thế thân chịu trận, Hiền liền bù lu bù loa lên, khóc lóc thảm thiết. Nó khóc dai đến nỗi hơn một tiếng sau, chẳng ai trong chúng tôi ngủ được cả, có lẽ con bé định dùng chiêu này để đổi lấy một chỗ nằm an toàn ở bên trong nếu như mọi người muốn được yên giấc. Và cuối cùng thì kẻ thèm ngủ nhất đã đành phải đứng dậy đổi chỗ cho Hiền, Nhi nói bằng giọng bực bội.

- Đổi chỗ cho rồi thì im lặng mà ngủ đi nhé! Lèo nhà lèo nhèo!!! Sao bảo hồi trước ngủ cạnh bàn thờ cũng không sợ cơ mà!

- Nhưng bàn thờ là tổ tiên nhà em, phù hộ cho em. Sao em phải sợ! Hu hu hu!

Hiền vừa nói, vừa mếu máo cười. Thế rồi ngay sau khi con bé vừa đặt mình nằm xuống, một bàn chân nho nhỏ xinh xinh từ đâu lại đột ngột gác cái bụp lên bụng Hiền, tiếp đó, cánh tay be bé thon thon cũng lập tức ôm chặt lấy ngực nó, xoa xoa bóp bóp. Bị cưỡng hiếp, Hiền liền cố sức vùng lên la hét nhưng không lại, cuối cùng nó lại đành phải ngước mặt lên nhìn tôi cầu cứu. Chịu thôi, lúc này đây khi đang được nằm thảnh thơi một chỗ an toàn trên đầu mọi người, tôi cảm thấy thoải mái vô cùng.

- Chị ơi! Cái Mai bé nó bóp tí emmmmmmm!!!

- Để nó bóp cho to lên! Sướng thế còn gì. Mày quay sang bóp cái Quyên đi!

- Nhưng ngực cái Quyên nhỏ hơn ngực em!

Đang thiu thiu vào giấc, tự dưng bị nhắc tới ngực mình, Quyên liền giãy nảy lên phản bác.

- Này nhé cái con không có đầu ti kia! Bà bóp tôi thì tôi lại phải bóp cái Nhi, cái Nhi ngực còn bé tí đây này!

Đã phải cam tâm tình nguyện nằm ngoài cùng để đánh đổi cho mọi người một giấc ngủ an lành, vậy mà Quyên còn nhẫn tâm xỉa xói, tức quá Nhi đành vùng dậy quát.

- Này con mụ Quyên kia! Đây ít ra còn ngực bé, bây giờ tôi còn phải sờ cái Linh đây này. Linh thì làm gì có ngực?

Linh lúc này đã trùm kín chăn như xác ướp, nửa đêm tỉnh dậy mà nhìn thấy nó như vậy thì chỉ có vãi ra quần. Bị cái Nhi chê bai, Linh liền gắt gỏng kêu lên từ trong cái “xác ướp” màu xanh rờn của nó.

- À! Ý chị là bởi vì em không có ngực nên em đành phải sờ cái bức tường đúng không?

Nói rồi, Linh liền quay ngoắt người về phía bức tường, không thèm nhìn mặt ai nữa. Nghe Linh nói với vẻ cùng cực mà cả lũ lại rũ ra cười vì thương hại, rồi cuối cùng, chẳng ai thèm sờ ai nữa, mọi người đi ngủ cả. Một mình nằm trên chiếc giường đơn không có ai bên cạnh, chẳng hiểu sao tôi cứ thấy lạnh hết cả tóc gáy, cố gắng nhắm mắt hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không sao vào giấc được, hình như tôi đang bị thế lực siêu nhiên nào đó trêu cho không ngủ được thì phải. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy rùng mình, tôi liền cố gắng ti hí mở mắt ra thì lại thấy ở tứ phía đầu giường là bốn mảnh giấy nhỏ được gấp khúc và treo lủng lẳng phía trên giây. Không hiểu sao lúc đó mắt tôi cứ dán chặt vào những mảnh giấy trắng đang đung đưa theo gió ấy, mồ hôi chảy đầm đìa, toàn thân bất động. Cổ họng tôi cứng ngắc, thỉnh thoảng khẽ nuốt khan một tiếng, lúc này tự dưng lại ước gì có bàn tay hay cẳng chân của Mai bé gác lên đây cho mình đỡ trống trải… nhưng không, Mai bé đã quá hài lòng với bộ ngực săn chắc của cái Hiền mất rồi, tôi đành khóc ròng trong đau khổ.

Tôi cứ nằm im bất động, mắt mở thao láo ra như thế cho đến tận gần mười hai giờ đêm thì sực tỉnh bởi tiếng chuông điện thoại của ai đó bất ngờ reo lên. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại giữa đêm, cả phòng liền giật mình tỉnh dậy, thì ra là của Mai bé, nhận được điện thoại từ số của Cường đẹp trai, Mai bé lập tức nhấc máy lên nghe ngay, nét mặt hồ hởi lắm.

- A lô! “Bạn nớ” à! Mai chưa ngủ. Ừ… “Bạn nớ” sắp ngủ chưa?

Bạn nớ???

Nghe xong, tôi với cái Hiền liền vật ra cười, vỗ đùi đen đét, rồi ngay sau đó cái Hiền cũng bắt chước giả vờ lôi điện thoại ra gọi điện trêu chọc Mai bé.

- A lô! Anh yêu à! Anh yêu ngủ chưa?

- Anh yêu chưa ngủ à? Vì nhớ em á! Ghét quá đi này! Thôi anh yêu ngủ sớm đi cho khỏe nhé!

- Sao… Gì cơ? Hát ru em rồi mới ngủ á? Thôi… trong phòng đang nhiều người lắm! Các chị em toàn người độc thân, không có người yêu thôi, họ sẽ ghen tị đấy!

Vừa nói, Hiền vừa cố tình đánh mắt về phía tôi, kéo dài lưỡi ra châm chọc. Tất nhiên, tôi cũng chẳng phải hạng vừa, không phải tự nhiên mà tôi lại chịu ngồi yên nghe Hiền “tự sướng” như thế, thật ra tôi cũng đã đặt chuông bao thức từ hai phút trước rồi, chờ đúng lúc chuông báo thức vừa kêu lên thì tôi mới thèm nghe điện cho nó sang chảnh.

- A lô! Mình à! Con ngủ chưa anh? Hôm nay anh cho con ăn gì đấy? Cháo đậu xanh à? Em đã bảo là phải cho ăn cháo bí đỏ rồi cơ mà! Anh chẳng chịu nhớ gì cả!

Tôi vừa nói, vừa bĩu môi nũng nịu khiến cái Nhi lại nổi gai ốc. Nhi là người sẽ nổi gai ốc vì bất kì chuyện gì mà nó cho là sến súa, vì thế chúng tôi mới gọi Nhi là Người Ốc. Người Ốc nghe thấy tôi như thế thì liền cất giọng chua ngoa.

- Con lạy hai mẹ để yên cho con ngủ, không có người yêu thì có chết luôn được đâu mà kinh thế không biết!!!

- Đấy! Anh ạ! Tại một chị dở hơi trong phòng em đang tự lảm nhảm một mình nên bị mọi người mắng rồi đấy. Khổ thân chị ấy độc thân lâu quá rồi đâm ra tự kỉ, toàn tự ảo tưởng ra chồng con ở đâu đâu ý anh ạ! Thôi em cũng phải cúp máy đây kẻo mọi người mắng cả em đấy! Bi bi người yêu của em nhé! Moah moah!!!

Nghe Hiền nói mà tôi nghiến răng trèo trẹo, lườm muốn nổ tung cả hai mắt, ngay khi nó vừa mới cúp máy, tôi đã bắt đầu cất giọng lanh lảnh lên gọi “ông chồng hờ”.

- Mình à! Mình mau gọi con dậy hát cho em nghe đi!!!

- Ui con iu của mẹ đừng khóc! Mẹ xin! Mẹ xinnn!!! Ở lớp hôm nay cô dạy con bài gì nào? Bài “Con không biết khóc” à? Mau hát cho mẹ nghe đi xem nào!

Tôi vừa nói, vừa kéo ngoạc mồm ra, đúng lúc đó thì Mai bé lại cúp máy xuống, nhìn thấy tôi trong bộ dạng kì quặc, Mai hơi đần mặt ra một lát, rồi khóe môi nó khẽ giật giật lên vài cái. Sau đó, Mai thản nhiên quăng ra một câu xanh rờn trước khi nó trùm kín chăn lại để đi ngủ.

- Khổ thân! Đúng là cái đồ không có người yêu!

Lời nói này chẳng khác nào sét đánh ngang tai, vạn tiễn xuyên tâm khiến tim tôi đau nhói. Tôi ngồi im, chết trân một lúc, cổ họng cứng ngắc, khóc không thành tiếng.

………….

Hai ngày cuối cùng trong tuần, ngoài việc thu dọn phòng và xem văn nghệ triền miên ra thì chúng tôi không phải thêm bất cứ một môn nào nữa. Thật thoải mái! Tối nay là buổi trình diễn văn nghệ cuối cùng, đáng nhẽ ra Mai bé cũng sẽ lên trình diễn với tiết mục “Nơi tình yêu bắt đầu” mà hồi đó đang rất hot nhưng cuối cùng tiết mục của Mai lại bị loại thẳng cẳng chỉ vì có một đôi nam thanh nữ tú khác đã đăng ký song ca bài đó trước em. Cả phòng tôi đều lấy làm tiếc vì trước đó con bé đã bỏ rất nhiều công sức ra luyện tập, thậm chí tôi và Hiền còn tập cả nhảy múa minh họa cho nó nữa, thế mà cuối cùng tiết mục công phu hoành tráng của chúng tôi lại được thay thế bằng một màn song ca nhạt thếch, chẳng để lại ấn tượng gì của đôi nam nữ cải lương kia. Ông trời thật không có mắt!

Tôi vẫn còn nhớ rõ tối hôm đó, chỉ có duy nhất ba tiết mục thu hút gần như toàn bộ sự chú ý của chúng tôi và các thầy, đó là tiết mục hát solo của một bạn nữ, bạn ấy hát thì cũng bình thường thôi, nhưng điểm nhấn chính là màn múa phụ họa cực kì ấn tượng của sáu cô gái còn lại, tiết mục diễn ra lố lăng nhưng hài hước đúng kiểu tôi và cái Hiền vẫn hay tập luyện ở nhà; tiết mục thứ hai gây ấn tượng là tiết mục hát rap bài “I like U” của bạn L’Kei; và tiết mục cuối cùng, cũng chính là tiết mục khiến cho toàn trường sôi lên sùng sục, toàn bộ nam thanh nữ tú đều bỏ khỏi chỗ ngồi, chen lấn đùn đẩy, đổ dồn hết về phía sân khấu, còn cằm của các thầy thì rớt xuống tận mặt bàn bởi màn trình diễn nhảy bài “Where have you been” cực kỳ sexy và nóng bỏng của bạn Thanh Thanh. Với vũ điệu nhanh, mạnh và vô cùng chuẩn xác, bạn đã chiếm được toàn bộ sự ủng hộ của mọi người. Kết thúc buổi biểu diễn ngày hôm đó, những tràng pháo tay vang lên không ngớt, mãi đến màn biểu diễn nhạt toẹt tiếp theo mới thôi.

Đêm hôm ấy trở về phòng chúng tôi đã nằm tâm sự rất nhiều, tâm sự về tương lai và hiện tại. Hiện tại, chúng tôi cảm thấy cuộc sống ở đây rất vui, một tháng qua là một tháng vô cùng đáng nhớ với ngập tràn kỉ niệm, có vui, có buồn, có cả nước mắt. Thử hỏi nếu không có một tháng chung sống với nhau như thế này, chúng tôi làm sao có thể thực sự hiểu và chấp nhận con người thật của nhau? Tôi cũng thầm cám ơn những lần chúng tôi đã vô tình cãi vã, để rồi chính vì những lần ấy khiến tôi được sống thật với con người mình hơn rất nhiều. Một tháng ở đây, trước khi đi tôi đã vô cùng chán nản, tôi cứ nghĩ rằng một tháng này vừa tốn tiền, lại không kiếm được tiền, thực sự vô bổ, nhưng thật ra tôi đã nhầm, một tháng này tôi học được nhiều điều lắm, những điều mà khi ở bên ngoài xã hội kia, dù có va vấp, cọ xát bấy nhiêu tôi cũng không thể học được. Đó là tình bạn, tình đoàn kết, tính kỉ luật, sự tự giác và trách nhiệm tinh thần cao độ về hành động của mình. Cuộc sống trong quân đội thực sự đã rèn dũa bản lĩnh cho tất cả chúng tôi chứ không phải chỉ riêng mình tôi, khiến chúng tôi biết yêu thương và thông cảm cho nhau nhiều hơn, đôi khi cũng là sự nhẫn nhịn và chịu đựng. Tôi không biết sau này… phải bao nhiêu lâu sau nữa chúng tôi mới có thể có thêm được một lần chung sống với nhau như chị em ruột thịt thế này nữa? Tương lai nói xa thì cũng thật xa, nhưng nếu bảo gần, thì chắc cũng rất gần. Tính toán xa xôi làm chi khi mà chỉ vài năm nữa thôi, mấy đứa sẽ đều phải ra trường, rồi thì tìm người kết hôn, lập gia đình, sinh con, ổn định cuộc sống riêng cả rồi.

Liệu đến lúc đó tình cảm có còn được khăng khít như bây giờ không?

Liệu đến lúc đó, trước những bận rộn của cuộc sống mọi người có còn nhớ đến nhau như lúc này nữa không?

- Tao nghi con Quyên cưới sớm nhất phòng lắm!

- Ờ! Tao cũng nghĩ thế. Bây giờ nó đã bị giục cưới rồi còn gì.

- Ai bảo chúng mày là tao sẽ cưới!

Quyên im lặng một hồi rồi cũng gắt lên cãi lại.

- Vậy ý mày là định chia tay anh ấy? Đừng chia tay, tìm được người đàn ông tốt chăm lo, có trách nhiệm với mày như thế bây giờ không phải dễ đâu, có gì mày cứ chịu khó lấy chồng sớm đi cho bọn tao đỡ tiền phong bì.

Tôi vừa dứt lời, cái Quyên đã bất ngờ cầm chiếc gối bông quăng cái bụp vào mặt tôi khiến cả phòng lại phá lên cười. Thật ra tôi nói cũng đâu có sai, hiện tại người yêu của Quyên đang là một người đàn ông trưởng thành, chín chắn về cả mặt tài chính, yêu thương và chăm sóc nó suốt mấy năm nay như vậy, vấn đề duy nhất là gia đình anh ấy rất ưng cái Quyên, hai bên môn đăng hộ đối nên chỉ muốn cưới sớm kẻo để lâu thì tuột mất cô dâu vừa đẹp người lại vừa đẹp nết. Chỉ có điều, nếu Quyên cưới sớm bây giờ, sau này muốn rủ nó đi chơi cũng khó, có khi mỗi lần gọi điện rủ đi café thôi con nó lại nhấc máy lên trả lời hộ mẹ: “Cô ơi! Mẹ cháu đang cho cháu bú rồi!” thì buồn. Mà sinh viên Mỹ Thuật vác bụng bầu đi học, bên cạnh là mấy cô gái còn trẻ trung mơn mởn như rừng hoa mới nở… kể cũng khó nghĩ chứ! Tôi biết Quyên còn nghĩ cho tương lai của nó với quá nhiều dự tính chưa thể quyết định, lùi một bước hay tiến một bước cũng đều rất nan giải. Chính ra cứ như chúng tôi, một là độc thân, hai là có người yêu nhưng cả hai đều còn trẻ thì lại chẳng phải suy nghĩ gì hết. Yêu đương thực tế thì chớ lôi chuyện cưới xin, con cái ra để mà hứa hẹn, đến khi chia tay nhau thì bỗng dưng lại trở thành kẻ thất hứa, đến nhìn mặt nhau cũng khó. Bởi vậy mà tôi chẳng bao giờ hứa hẹn với ai, nên cũng chưa bao giờ phải mang danh là kẻ thất hứa.

Tối hôm đó chúng tôi vẫn tâm sự nhiều lắm, tự dưng ngồi nhắc lại hết những kỉ niệm từ ngày đầu tụi tôi mới gặp nhau, khi mà lần đầu tiên tôi gặp cái Quyên, trong đầu tôi đã nghĩ về nó như thế nào, và ngược lại nó thấy tôi ra sao. Và bản thân tôi cũng chẳng thể ngờ được rằng bây giờ tôi lại thân với Hiền đến như vậy, trong khi hồi trước đi học vẽ cùng chung một lò hai đứa lại chẳng mấy khi nói chuyện với nhau. À! Còn cả Mai bé nữa. Tôi vẫn còn nhớ hôm đi thi, tôi và Mai được xếp chung một phòng, lúc ấy khi mới bước vào phòng thi, tôi liền nhìn quanh một lượt. Sau đó, đập ngay vào mắt tôi là một cô bé có làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn, làn môi mỏng như cánh hoa và thân hình nhỏ nhắn, trong lòng tôi thầm cảm thấy ghen ăn tức ở vì trong phòng thi lại có đứa dám xinh đẹp hơn mình. Rồi lại càng bất ngờ hơn khi cuối cùng cô bé xinh đẹp nhưng lạnh lùng ấy lại học chung một lớp thời trang với tôi, hồi đầu năm nhất Mai bé rất ít nói, em không chơi quá thân với hội này hội kia, thỉnh thoảng giờ ra chơi chúng tôi cứ thấy Mai thui thủi một mình, vậy là cuối cùng nhờ Hiền mà Mai xích lại gần với nhóm chúng tôi hơn, và bây giờ đây thì tôi không còn thấy ghen tị với Mai nữa, thay vào đó, tôi luôn cảm thấy thích thú mỗi khi ngắm nhìn nét đẹp giản dị nhưng cuốn hút của cô bé ấy- một chút lạnh lùng, một chút kiêu sa, đôi lúc lại hồn nhiên, cũng vô cùng nhí nhảnh.

Càng chơi thân, tôi càng nhận ra nhóm chúng tôi, ai cũng có một chút điên rồ. Không biết nói thế này thì có phải nói quá hay không… nhưng mà sao tôi cứ có cảm giác như là do tôi với Hiền lây cho mấy đứa nó. Tính cái Nhi ngày trước lạnh lùng, ít nói và tiểu thư lắm, nay cũng đỡ nhiều rồi, thân thiện và hòa đồng với mọi người hơn, thậm chí còn hay chủ động mở xới chơi tá lả nữa. Quyên thì vẫn thế, con bé này lúc nào cũng mỉm cười, không bao giờ tỏ vẻ sang chảnh với ai cả, ở trong lớp Quyên cũng được rất nhiều bạn quý mến. Hiền thì khỏi nói rồi, ngoài khoản mít ướt và quá nhạy cảm ra thì Hiền gần như là một bản sao thứ hai của tôi. Chúng tôi điên giống nhau, nói lắm giống nhau, hay làm trò lố với nhau, thích ăn như nhau, đồng bóng giống nhau (Hiền đồng bóng hơn), ranh ma quỷ quyệt nhưng lại hay giả vờ ngây thơ bò đeo nơ giống nhau, dễ tổn thương, hay nghĩ cho người khác và cũng thích làm phức tạp những vấn đề đơn giản lên… giống nhau. Nói chung là tôi với Hiền giống nhau ở nhiều điểm lắm. Còn Mai bé, cô gái khiến tôi luôn nghĩ rằng em ấy không biết đùa, rất nghiêm túc và ít nói, cuối cùng lại điên gần bằng tôi với Hiền, dạo này Mai bắt đầu “bị” giống tôi, hay diễn kịch, hay làm trò lố một cách quá khích. Bởi vậy mà tôi mới hay vỗ ngực tự hào gọi Mai là “đại đệ tử” của mình.

Tất cả những người bạn của tôi, mỗi người một tính cách, là những mảnh ghép riêng biệt, nhưng khi lắp lại với nhau, chúng lại vừa khít thành hình một trái tim nguyên vẹn, mà tôi gọi đó là trái tim tình bạn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...