Đế Hồn Lạc

Quyển 1 - Chương 9



Quỷ Vương dẫn tính loạn âm dương, nhân quả luân hồi trái tự tiêu

—-

Đi một hồi không mất bao nhiêu công phu. Tống Đế Vương mang tụ hồn đăng trở về địa phủ, chưa kịp rời âm dương đạo, đột nhiên trước mắt hỗn độn vặn vẹo, âm hồn trên đường đều chạy xa ba thước, không dám tới gần, từ trong hỗn độn có một người bước ra, thân mặc mãng bào (mãng đào là lễ phục của quan lại thời xưa), pháp tướng dữ tợn, đúng là đứng đầu đại phủ, hắc kiểm Diêm Quân (hắc kiểm = mặt đen).

Đụng phải Diêm Quân, Tống Đế Vương lại không thấy nửa phần sợ hãi, giống như sớm đã dự đoán được, tiến lên chào: “Dư tham kiến Diêm Quân.”

“Hảo cho Tống Đế Vương.” Vị đứng đầu U Đô vung tay áo, tức giận tràn ra, âm phong như đao phát ra khiến đám quỷ hồn xung quanh chạy tán loạn, thư sinh áo trắng xem ra rất đơn bạc đứng thẳng trong gió ngược, y bào bị thổi phần phật, tử sa la buộc tóc đột nhiên bị gió cuốn đi, búi tóc chỉnh tề tức thì rơi rụng, tóc đen rối tung trong gió.

Tống Đế Vương bất động thanh sắc, khom người thở dài: “Quân thượng bớt giận, đây là thông đạo đi thông hai giới âm dương, có vô số vong hồn lui tới. Nếu chịu không nổi nộ khí của quân thượng, bị thổi tán ba hồn bảy vía, thật sự quá mức vô tội.”

“Hừ.” Diêm Quân đen mặt, thu nhiếp tức giận, nhưng dù vậy, trong vòng phạm vi mấy trượng đã sạch sẽ ngay cả quỷ ảnh cũng không thấy một con.”Bây giờ ngươi mới nhớ tới phải suy nghĩ cho chúng sinh sao? Phải biết Quỷ Vương đi tuần, bách quỷ thị giá. Bởi vì ngươi xuất hiện ở thế gian, du hồn dã quỷ đều nghĩ đến quỷ môn quan đã mở, thậm chí âm dương đảo nghịch, quỷ mị hoành hành! Hơn nữa tụ hồn đăng hiện thế, kinh động đến bầy yêu, vốn tỏa yêu tháp đã mất khiến bách yêu cuồng phóng thiên hạ nến tình huống càng thêm khó thu thập. Ngươi nói xem, phải bị tội gì?!”

Tống Đế Vương tuy tóc rối tung, bộ dáng chật vật, nhưng khí độ vẫn không thay đổi, nhìn thẳng Diêm Quân thản nhiên nhận tội: “Là do tiểu vương nhất thời lỗ mãng gây ra sai lầm lớn, tự biết tội trọng, nguyện lĩnh trừng phạt của quân thượng.”

“Ngươi ──” Y thẳng thắn thành khẩn như vậy, Diêm Quân ngược lại không có biện pháp gì, thở dài, “Bổn vương vốn cho rằng trong thập điện, Tống Đế Vương ngươi là người biết tự hạn chế nhất, cũng chưa từng sơ suất, nhưng gần đây lại có nhiều sai lầm, đây là vì sao?”

“Hết thảy đều là tiểu vương tự ý làm bậy, không có gì để nói.”

Diêm Quân nhăn lại đôi mày rậm, bỗng nhiên cười nói: “Bổn vương gần đây đi ngang qua cầu Nại Hà, nghe Mạnh bà nói thường thường nhìn thấy có tiểu quỷ lặng lẽ đến Vong Xuyên lấy nước, lại nghe thấy năm trăm này trong đệ tam điện của ngươi thường nhìn thấy tinh mang sáng chói, thật sự rất kỳ quái. Hôm qua đến Thiên cung thuật chức (báo cáo công tác), có nghe tiên hữu nói, Vũ Khúc tinh lấy Mặc Hoắc hủy mắt của Thiên Mục Thần Tướng, nếu bổn vương nhớ không lầm, Mặc Hoắc hình như chỉ có ở Hắc Thằng đại địa ngục đi?”

Tống Đế Vương quy quy củ củ gật đầu: “Không có nhớ lầm, Mặc Hoắc quả thật thuộc về Hắc Thằng đại địa ngục.”

“Tống Đế Vương......”

Diêm Quân trừng mắt cắn răng, Tống Đế Vương đệ tam điện này, mặt ngoài xem ra là thư sinh lương thiện, nhưng trong lòng so với thập điện Diêm La lại ngoằn ngoèo nhất, tâm hoài quỷ thai (lòng dạ nham hiểm) điển hình, ngày thường thật ra rất an phận thủ thường, nhưng một khi bắt đầu tác quái, cũng khiến hắn đau đầu mà lại chẳng biết làm thế nào.

“Hay là ngươi cho rằng những chuyện phát sinh trong U Đô Thành này có thể giấu diếm được bổn vương sao?”

“Tiểu vương không dám, chẳng qua nghĩ đấy chỉ là một chút chuyện nhỏ, Diêm Quân ngày thường phồn vụ quấn thân nên vẫn chưa bẩm báo.”

Diêm Quân trừng gương mặt chẳng có lấy một tia sợ hãi, khóe miệng nhếch lên: “Diêm La điện đều đổi mới, còn là việc nhỏ?”

Tống Đế Vương cũng không trả lời, nhếch miệng cười cười.

Diêm Quân vẫn hé ra mặt đen xì, nhu nhu thái dương: “Trăm năm thủ Nghiệt Kính Đài, còn chưa đủ để ngươi tự xét lại bản thân sao?”

“Dư sớm xem đủ kiếp người, rõ ràng tâm mình ra sao. Cho dù có thủ Nghiệt Kính Đài thêm ngàn năm, bất quá cũng chỉ là lãng phí quang âm (thời gian).”

“Ngươi đảm đương Diêm La vương nhiều năm như thế, tại sao ngay cả chấp niệm trần thế đều nhìn không thấu?”

Tống Đế Vương lắc đầu: “Diêm Quân hẳn đã biết, nếu có thể nhìn thấu hết thảy, tiểu vương đã sớm thẳng thăng cực lạc, không ở Địa Phủ đảm nhiệm chức vụ.”

“...... Ngươi. Ai......”

“Nếu Diêm Vương không còn chuyện gì sai phái, tiểu vương xin được cáo lui trước.”

“Ân.” Diêm Quân tức giận phất phất tay, một bộ “mau cút mau cút đỡ phải chướng mắt”. Tống Đế Vương lại biết người đứng đầu Địa Phủ tuy là hé ra bộ mặt dữ tợn, nhưng đối với thập điện Diêm La bọn họ vẫn rất khoan dung, nếu không tùy tiện một tội trạng trong số vừa rồi, cũng đủ đánh y quay về nguyên hình, chịu tội ngàn năm.

Thế là y thật lòng khâm phục hướng về phía Diêm Quân bái một cái, lướt qua bên cạnh Diêm Quân, đang muốn đi, chợt nghe Diêm Quân quát: “Đứng lại.”

Tống Đế Vương quay đầu lại: “Diêm Quân còn có gì phân phó?”

Diêm vương gia vẻ mặt hung ác: “Đem tụ hồn đăng trong tay ngươi lưu lại, gây ra họa như thế nếu không cảnh cáo, truyền ra bên ngoài lại nói bổn vương quản lý thuộc hạ không nghiêm!!”

Tống Đế Vương hai tay trống trơn trở lại Diêm La điện.

Chỉ là một cái tụ hồn đăng, y cũng không hề để ý, không cần trông giữ thứ phiền phức này ngược lại càng thoải mái.

Y lướt qua đại điện, đi đến trước cửa nội đường, đang muốn đẩy cửa nhưng rồi lại do dự, tay giơ lên cư nhiên không thể đẩy phiến cửa phòng chẳng cần dùng lực là có thể đẩy ra.

Tống Đế Vương cúi đầu chăm chú nhìn tay mình, sau một lúc lâu, thở dài gọi tới một quỷ soa, phân phó thu thập ôn dục trì trong cánh rừng trúc ở hậu điện, một lần nữa dẫn nước vào trì, qua mấy trăm năm, nước trong trì đã sớm khô cạn, hoang phế.

Chờ quỷ soa lĩnh mệnh mà đi, y mới xoay người đẩy ra cửa phòng.

Trên giường, thiếu niên vẫn đang mê man chưa tỉnh, thân thể đau đớn làm cho hắn ngủ không quá an bình, thân thể cuộn mình dưới đệm chăn ngẫu nhiên vẫn nhẹ nhàng run rẩy, giống như tiểu thú bị thương, làm cho người thương tiếc không thôi.

Tống Đế Vương đi đến bên giường nhẹ nhàng ngồi xuống, thấy một tia tóc rối rơi trên gò má trắng nõn, không khỏi đưa tay qua, muốn vì hắn vén ra sau tai, nhưng đột nhiên, đôi mắt vốn khép kín chợt mở ra, trong song đồng tối đen tinh quang đại thịnh, làm sao còn là bộ dáng đang say ngủ.

Tật phong vô hình bốc lên, đệm chăn trên người thiếu niên nháy mắt bị xé thành từng mảnh nhỏ, chỉ thấy thân hình ấy chậm rãi ngồi dậy, lúc này ánh mắt Diêu Quang như điện, cả người phát ra tinh mang mỏng manh, mặc dù không mảnh vải che thân, trên làn da trắng sữa loang lổ yêu ngân, nhưng không hề làm cho người cảm thấy ý dâm loạn, ngược lại là một loại bách khí khiến người mao cốt tủng nhiên.

Tống Đế Vương không khỏi cười khổ, thiếu niên trên giường này, chính là ác thú có được răng nanh sắc bén, chính mình sao có thể nhất thời sai lầm xem hắn là tiểu thú yếu đuối vô lực?

Chỉ thấy đầu ngón tay thiếu niên xẹt qua đệm chăn, trong nháy mắt, giường dưới thân đều hóa thành vụn gỗ tro bụi, sụp đổ. Diêu Qsuang hai chân chạm đất, chân ngọc quang lỏa giẫm trên tro tàn.

Tống Đế Vương thở dài lắc đầu, vẫn không lùi bước, ngược lại bước lên, vươn tay vào, tuy rằng xung quanh Diêu Quang đều là thực phệ khí, người tiếp xúc đều tiêu thành tro tàn, nhưng Diêm La điện là địa bàn của Tống Đế Vương, y vẫn chưa bị ảnh hưởng, ngay cả ống tay áo đều không rơi một góc, liền bắt được cánh tay như con tối đứt dây kia.

Nhưng mà chỗ tiếp xúc lạnh như băng như tuyết, ngay cả Diêm La vương vốn đã quen với sự âm lãnh nơi địa ngục cũng phải lắp bắp kinh hãi.

Cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt từng rơi lệ phiếm hồng hiện giờ che kín sát ý, không những thế, thậm chí màu trầm như mực, hỗn độn vô tình.

Tống Đế Vương bỗng nhiên nhớ tới khí quỷ âm đối với tiên nhân là có hại vô lợi, mà chính mình không lâu trước đó nhất thời mất đi lý trí lại sử xuất quỷ âm phong chú thuật lên Diêu Quang, áp chế sức mạnh của hắn, làm như thế chẳng khác nào lấy băng mỏng bao phủ dòng nham thạch nóng chảy, đợi miếng băng mỏng tan hết, uy lực ngược lại tăng cao hơn!

Trạng thái Diêu Quang hiện giờ, nhất định là tâm thần suy nhược, khí âm quỷ trong cơ thể quá dư thừa, cho nên nhất thời mất thần trí, ngộ nhập ma chướng, không khống chế được pháp lực!!

“Diêu Quang! Diêu Quang!!” Tống Đế Vương giữ lấy hai vai Diêu Quang, muốn lay tỉnh hắn, đáng tiếc thiếu niên kia vẫn nhìn y cười quỷ dị, tinh mang xuyên thấu qua thân thể hắn bạo phát bắn ra, bên cạnh hai người lập tức xuất hiện một vòng cung hắc sắc, hình cung chậm rãi khuếch trương, nhìn qua thì không có uy lực gì, nhưng khi hắc sắc chạm vào thứ gì, nháy mắt đã biến thành tro, bị hắc ám cắn nuốt sạch sẽ.

Trong nháy mắt tất cả những gì trong nội đường đều bị tiêu diệt đến không còn một mảnh, hắc ám chẳng những không tiêu giảm, ngược lại càng bành trướng nhanh hơn, xem ra Diêm La điện không thể may mắn thoát khỏi bị phá hủy lần thứ hai, bên ngoài có mấy quỷ soa trốn chạy không kịp thét chói tai rồi bị hắc ám xé thành mảnh nhỏ, hồn phi phách tán.

Tống Đế Vương ngẩng đầu, nhìn lên nóc điện đạng bị tiêu hủy sụp đổ từng chút, lộ ra một mảnh trời hỗn độn vô quang. Mà đám quỷ soa cùng vong hồn phụ cận cũng bị tình huống nơi này dọa sợ tới mức chạy trốn khắp nơi, nhưng Hắc Thằng đại địa ngục oan quỷ vô số, trong mười sáu tiểu ngục lại dung nạp mấy ngàn ác hồn, cho dù trốn, có năng lực chạy trốn tới đâu?

Nếu để Diêu Quang hủy Hắc Thằng đại địa ngục, chỉ sợ nghiệp này cũng đủ làm cho Ác Diệu hóa ma, không thể vãn hồi!

Thiên nhân thiếu niên tuấn mỹ, mái tóc rối tung trên vai ngược gió bay lên, rõ ràng mang theo ác ý hủy diệt, lại đẹp đến mức làm cho người ta không thể dời mắt. Tống Đế Vương bỗng nhiên nở nụ cười, không phải thường nói gieo nhân nào gặp quả đấy sao? Y vốn là thập điện Diêm La, cư nhiên ngay cả đạo lý đơn giản như thế cũng quên.

Đây là do y nhất thời thất tâm mà gây ra họa, cũng chỉ có y mới có thể một lần nữa thu thập tàn cục.

Y chăm chú nhìn Diêu Quang, mong người nhớ người, hồn khiên mộng oanh (nhớ thương), bất tri bất giác đã có trăm ngàn năm, có phải cũng nên buông tay một chút? Cho chính mình, cũng cho hắn, có cơ hội nghỉ ngơi, không đến mức đem hai người đẩy vào tuyệt cảnh......

Trong mắt tràn ra tình yêu ấm áp, đáng tiếc đôi mắt sao xinh đẹp kia không hề phản chiếu lại bất cứ thứ gì.

Tống Đế Vương niệp quyết chỉ ấn, miệng niệm niệm, chỉ thấy phía trên phế tích Diêm La điện hoàn toàn bị tiêu hủy, âm khí từ dưới nền đất hóa thành một cỗ khói đặc toát ra, hóa thành hình xoắn ốc bao phủ hoàn toàn hình cung hắc ám.

Thấy hắc ám cắn nuốt người kia không còn lan tràn, quỷ soa đều dừng lại cước bộ chạy trốn, xoay người lại xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chính là đoàn âm khí kia chỉ là một mảnh đen kịt, hoàn toàn không nhìn thấy tình hình bên trong. Rất nhanh chỉ thấy hàn khí thừ bên trong tràn ra, mặt đất toát ra tầng tầng sương mù trắng xóa, băng tinh ngưng kết, thậm chí sinh ra băng lăng băng trụ, có thể thấy được cái lạnh này có thể so với hàn băng địa ngục của Sở Giang Vương. Bách quỷ không dám tới gần, đứng từ xa mà nhìn, đột nhiên âm khí chợt co rút lại, giống như muốn đem hắc ám bên trong bị đè ép thu nhỏ lại, trong khoảnh khắc, bên ngoài Diêm La điện phích lịch (sét) bắn ra bốn phía, không chỉ Hắc Thằng đại địa ngục, thậm chí mười tám tầng địa ngục cũng bị chấn động kịch liệt.

Trong chốc lát, chấn động ngừng lại, một cỗ liệt phong vọt ra, đem tất cả quỷ hồn thổi tung lên, qua một trận, gió dừng lại, âm khí cùng phệ thực khí kia hết thảy đều biến mất trong hắc ám. Giữa không trung lộp độp rớt xuống một ít mảnh vỡ, nhóm quỷ soa nhìn chăm chú lại nhìn chăm chú, Diêm La điện nguy nga trước đó đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại có một ít chân tường trụ cái, chúng quỷ không khỏi hai mặt nhìn nhau, nếu không có cổ âm lực kia cùng nó đối kháng, chỉ sợ bọn họ cũng khó tránh khỏi kết cục hồn phi phách tán......
Chương trước Chương tiếp
Loading...