Đế Nghiệp Như Họa
Quyển 3 - Chương 3: Tuyết Hoa cung
Tô Lạc Tuyết điều dưỡng ở đây suốt một tháng, tình hình sức khỏe cũng dần tốt hơn, từ chỗ không thể động đậy, cho đến giờ đã có thể hành động tự nhiên, có thể xem như đã bình phục.Khi mùa đông đến, trời đất tĩnh mịch, cành lá xác xơ trong gió.Trời chuyển lạnh đột ngột làm Tô Lạc Tuyết vùi trọn mình trong chăn cũng không chống đỡ nổi, Tuần Dạ đã sai người xếp đầy lò sưởi vào tẩm cung mới tạm chống đỡ được hơi lạnh.Sau khi chẩn mạch, Ngự y nói hóa công tán đã không chỉ khiến nàng mất hết nội lực mà còn phá vỡ kinh mạch khiến khả năng chịu lạnh của nàng kém đi. Ông ta đã cho nàng dùng Bạch Tố, ngoài tác dụng khu hàn còn có tác dụng bổ máu.Thời gian dần trôi, trong cung bắt đầu có chuyện vui, Tô Lạc Tuyết nghe Tử Vũ nói mười ngày nữa là đại hôn của Thái Bình trưởng công chúa và trưởng tử Chúc Lam của Định An Hầu, trên dưới trong cung đang tất bật chuẩn bị đồ cưới cho công chúa.Tô Lạc Tuyết chợt nhớ lại mấy ngày trước, Tuần Ngữ tới cầu xin nàng giúp đỡ để gặp mặt họa sĩ Vương, Tuần Ngữ muốn gặp hắn trước khi thành thân, Tuần Ngữ có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn.Vốn cũng có cơ hội để nói chuyện riêng trong lúc họa chân dung, nhưng việc vẽ tranh cho nữ quyến chỉ được tiến hành trong Ngự Hoa Viên chứ không được tới cung riêng.Trong ngự hoa viên tai mắt đông đảo, các tần phi ra vào thường xuyên, hoàn toàn không có cơ hội chuyện trò.Còn mấy ngày nữa là hôn lễ của Tuần Ngữ, cô sợ sau khi thành thân sẽ không thể gặp lại hắn, cô muốn Tô Lạc Tuyết giúp một tay.Nàng đã từ chối, nàng sợ bọn họ gặp nhau rồi lại càng không cắt được tơ tình, thà rằng không gặp còn hơn.Nhưng, Tuần Ngữ đã quỳ trước mặt nàng.Nhìn vẻ chân thành và đau lòng của Tuần Ngữ, nàng chỉ có thể đồng ý.Tuần Ngữ và Vương Kiếm Đãng từng có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm như vậy, nàng sẽ giúp bọn họ gặp nhau, cũng coi như để Tuần Ngữ yên tâm lập gia đình.Tính thời gian, cũng sắp đến ngày tuyết rơi.“Tử Vũ, đã chuẩn bị xong đồ ăn chưa?” Tô Lạc Tuyết ôm lò sưởi cầm tay đi tới bên cửa sổ, nhìn gió bắc gào thét bên ngoài.“Chuẩn bị xong rồi, chỉ cần đợi Đế Quân tới.”Tử Vũ vừa dứt lời đã nghe cung nhân hô vang: “Đế Quân giá lâm!”Tô Lạc Tuyết lập tức đưa lò sưởi cầm tay cho Tử Vũ rồi ra cửa nghênh đón: “Nô tì tham kiến Đế Quân.”Tuần Dạ cầm tay nàng, dìu nàng vào tẩm cung: “Khí sắc nàng càng lúc càng tốt, tẩm bổ thêm một tháng nữa sẽ không còn gì đáng ngại.”“Thuốc Ngự y kê rất tốt.” Tô Lạc Tuyết theo hắn vào trong thiên điện, bên trong đã bày sẵn một bàn đầy đồ ăn, mùi thơm của thức ăn rất kích thích dạ dày người khác.“Trẫm còn hiếu kỳ sao nàng lại mời trẫm qua đây, thì ra đã sớm có chuẩn bị.” Tuần Dạ véo mũi nàng , trong mắt tràn đầy ý cười.“Đế Quân bận rộn liên tục, thần thiếp muốn gặp mặt người cũng khó, nếu không mời người qua đây, chỉ e Đế Quân sẽ quên mất thần thiếp.” Tô Lạc Tuyết giả vờ tức giận.“Quả thật gần đây rất bận, nhưng không phải trẫm vẫn đến chỗ nàng rồi sao?” Tuần Dạ buông tay nàng ra ngồi xuống, khi nhìn một bàn đầy đồ ăn, dường như nụ cười của hắn đã phai nhạt đi.Tô Lạc Tuyết cũng nhận ra vẻ khác thường đó: “Chẳng lẽ những đồ ăn này không hợp với khẩu vị của Đế Quân khẩu vị? Để thần thiếp sai người đi đổi.”Tuần Dạ lắc đầu ngăn nàng lại: “Trong triều có một số chuyện khiến trẫm không thể thoải mái được.”“Chuyện gì vậy?”Tử Vũ và An công công nghe hai người nói tới chuyện quốc sự liền tự động lui ra ngoài.“Có chuyện, đầu mâu nhắm thẳng vào Tuần Lạc và Nguyên Dực.” Tuần Dạ nói xong liền chú ý tới nét mặt của nàng.Tô Lạc Tuyết kinh ngạc hỏi: “Tuần Lạc và Nguyên Dực? Có phải hai người bọn họ liên thủ với nhau . . . . .”“Hai người họ có liên thủ với nhau không thì trẫm chưa biết, là thám tử báo gần đây hai người họ không hề an phận như vẻ bề ngoài, giống như đang âm mưu chuyện gì đó.” Tuần Dạ không hề kiêng kị khi nói chuyện này cho nàng nghe.Tô Lạc Tuyết trầm mặc hồi lâu mới nói: “Đây là chuyện quốc sự, Đế Quân đừng nên nói với thần thiếp.”Nhưng Tuần Dạ lại nói: “Người đang ngồi trước mặt là phu quân Tuần Dạ của nàng.”Nàng khẽ cười nói: “Vậy thì thần thiếp cũng là thê tử Tô Lạc Tuyết của người.”“Nàng nói xem.”“Tuần Lạc có dị tâm cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.”“Đúng, thế nên trẫm mới phong nó làm An Thân Vương, mục đích cũng chỉ để nó an phận.”“Nhưng đến hôm nay, chàng lại nổi sát tâm.”“Đúng, ngày mới lên ngôi, trẫm vì niệm tình huynh đệ nên cho mới cho nó một cơ hội. Nhưng nó không biết quý trọng, dã tâm trong lòng càng thêm bùng cháy.”“Một nam nhân có dã tâm không có tội, quan trọng là hắn có thể lạc đường tạo phản. Nếu chàng có thể thu phục Tuần Lạc, đối với chàng, đối với triều đình đều là chuyện vui.”Dường như Tuần Dạ biết nàng sẽ nói như vậy nên chỉ khẽ cười: “Nàng nói không sai, nếu có thể thu phục được Tuần Lạc thì đúng là chuyện tốt. Nhưng nếu dã tâm của nó đã lớn tới mức không thể quay đầu, vậy trẫm biết phải làm thế nào?”“Hai người là huynh đệ ruột thịt, vì sao không chịu ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau? Có lẽ là khoảng cách giữa hai người từ lúc còn nhỏ đã tạo thành dã tâm hiện giờ của hắn.” Tô Lạc Tuyết cố gắng khuyên nhủ.“Nàng nghĩ trẫm không muốn nói chuyện tử tế với nó sao? Nhưng lần trước ở trên triều, trẫm ban hôn cho nó thì nó từ chối, lý do nó từ chối vì nó đã có người trong lòng. Nàng có biết nó đang nói đến ai không?” Tuần Dạ càng nói càng giận.Tô Lạc Tuyết nghe hắn hỏi vậy, lòng bàn tay nắm chặt thấm ướt mồ hôi, nàng không dám trả lời Tuần Dạ, nàng chỉ sợ mình càng nói càng sai.Tuần Dạ thấy nàng im lặng liền nói tiếp: “Lúc đó, nó còn nói với trẫm trước mặt bá quan, nó nói dù người kia không thích nó, nhưng sẽ có một ngày, nó dùng sự chân thành cảm hóa người kia, làm người kia yêu nó.”Nghe đến đây, trái tim Tô Lạc Tuyết như muốn ngừng đập, không dám tin Tuần Lạc lại to gan nói ra những lời đại nghịch bất đạo đó trước mặt Tuần Dạ.Tuần Dạ thấy nàng hoảng hốt, trầm mặc hồi lâu mới nói tiếp: “Đương nhiên trẫm có cách áp chế dã tâm của nó, nhưng nó lại mơ tưởng tới nữ nhân của trẫm.”Lời vừa dứt, Tô Lạc Tuyết đã vội vàng quỳ xuống đất: “Đế Quân!”Trong mắt Tuần Dạ xuất hiện hận ý, hắn nhìn nàng đang quỳ dưới đất hỏi: “Chẳng lẽ nàng vẫn thấy trẫm nên tha cho nó?”Cảm nhận khí lạnh truyền từ bàn tay đi khắp toàn thân, trong lòng Tô Lạc Tuyết dâng lên nỗi khổ có nói thành lời.Nhưng cuối cùng, nàng vẫn trấn tĩnh nói: “Dù sao An Thân Vương cũng là huynh đệ ruột của người.”Tuần Dạ hít sâu một hơi: “Đến tận lúc này, nàng vẫn còn nói giúp cho nó.”“Hiện giờ, Tô Lạc Tuyết chỉ đang nói giúp cho bằng hữu tốt nhất của mình, có lẽ người không biết vào lúc ta bất lực nhất, Tuần Lạc đã tới làm bạn với ta như thế nào, cùng ta nâng cốc nói cười như thế nào, nhưng tới giờ nghĩ lại, đó khoảng thời gian rất có ý nghĩa với ta. Dù hắn chỉ lợi dụng ta, nhưng cũng không thể phủ nhận, làm bạn với hắn nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ làm tổn thương ta thật sự. Giờ thấy hắn gặp nguy tới tính mạng, người làm bằng hữu như ta cũng không thể bỏ đá xuống giếng, ta chỉ có thể nói giúp cho hắn, dù lời nói đó chẳng có tác dụng gì.”Tuần Dạ trầm mặc hồi lâu mới cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, đỡ nàng đứng dậy: “Trẫm đã nói, trẫm đang dùng thân phận phu quân nói chuyện với nàng, nàng không cần phải làm như vậy.”Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Có phải chàng đang nghi ngờ ta và Tuần Lạc?”Hắn lắc đầu: “Nếu có một ngày trẫm ra tay giết chết Tuần Lạc, nàng có hận trẫm không?”Nàng suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Không biết.”“Vậy không nhắc tới hắn, nói về Nguyên Dực đi, nàng có thấy hắn rất kỳ lạ không? Sao hắn không ngăn cản trẫm lên ngôi?”“Nếu hắn có hành động lúc này mới là kỳ lạ, nếu hắn muốn phản chàng, thời cơ tốt nhất phải là trước lúc chàng lên ngôi, giờ thế cục đã định, hắn dựa vào đâu để đấu với chàng?” Nàng phân tích.“Có lẽ, nước cờ kia chỉ sau khi trẫm lên ngôi mới có thể đánh.” Hắn cười lạnh, dường như hắn đã nhìn thấu kế hoạch của Nguyên Dực.“Ta thấy nước cờ này quá nguy hiểm, trừ khi Nguyên Dực thật sự cấu kết với Tuần Lạc, một người là đệ đệ ruột, một người là Vương gia có danh vọng cao nhất của Nguyên gia, dù là ai cũng rất khó giải quyết.”“Vậy trẫm hỏi nàng, nếu chỉ chọn một giữa Nguyên Dực và Tuần Lạc, nàng hy vọng ai sẽ còn sống?”Tô Lạc Tuyết lại bị hắn hỏi khó, dù nghĩ lâu tới đâu cũng chẳng đưa ra nổi đáp án, nàng chỉ biết, Hoàng Thành này lại sắp có kinh biến, khó tránh khỏi máu chảy đầu rơi.“Nếu Đế Quân nhân từ, có thể để cho hai người một con đường sống. . . . . .”“Không nói chuyện này nữa, dùng bữa thôi.” Tuần Dạ ngắt lời.Tô Lạc Tuyết nuốt lời muốn nói xuống, lặng lẽ cúi đầu ngồi dùng bữa.Không khí trong phòng lạnh tới cực hạn.“Tuyết rơi rồi!” Bầu không khí căng thẳng bị Tử Vũ phá vỡ, Tô Lạc Tuyết nghe thấy tuyết rơi liền vui mừng nói: “Đế Quân, tuyết rơi rồi.”Tuần Dạ thấy Tô Lạc Tuyết muốn hòa hoãn không khí giữa hai người họ nên cũng buông đũa xuống cười hỏi: “Hoa phi đang nghĩ gì?”“Nô tì muốn đi ngắm tuyết, Đế Quân có đi cùng không?”“Đi.” Tuần Dạ dẫn nàng ra ngoài tẩm cung, An công công và Tử Vũ lập tức cầm dù theo sát phía sau.Tuyết rơi không lớn, chỉ đủ để lưu lại những dấu chân mơ hồ trên lớp lụa mỏng màu trắng.“Hình như nàng rất thích tuyết.” Tuần Dạ tự cầm lấy ô, che đi những bông tuyết rơi xuống đầu nàng.“Trong tên của ta có chữ tuyết, đương nhiên là rất thích tuyết.” Không để ý tới những cơn gió lạnh lẽo, Tô Lạc Tuyết vui vẻ như một đứa bé dùng tay đón lấy một bông tuyết nhỏ, đáng tiếc, tuyết mới rơi xuống đã tan ra trong lòng bàn tay.Đi thêm một đoạn nữa, Tô Lạc Tuyết làm như vô ý hỏi: “Chàng có thích tuyết không?”Tuần Dạ đưa mắt nhìn bầu trời đầy tuyết bay, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Không thích.”“Tại sao?”“Nào có nhiều tại sao như vậy.” Tuần Dạ thấy nàng truy hỏi cũng chỉ biết cười sủng ái.“Vậy chàng có kỷ niệm gì với tuyết không?” Tô Lạc Tuyết lại hỏi.“Cũng không có.” Tuần Dạ trả lời xong, nhìn thấy dáng vẻ bất mãn của nàng liền thở dài nói: “Nhưng khi mùa đông đến, ta lại thấy nuối tiếc một chuyện.”“Nuối tiếc chuyện gì?”“Rất nhiều năm trước, có một cô nương đã cứu ta, ta hỏi nàng tên là gì, nàng nói tên của nàng xuất hiện vào mùa đông, chỉ cần mùa đông tới, ta có thể nhìn thấy nàng.” Ánh mắt Tuần Dạ trở nên xa xăm như đắm chìm vào câu chuyện xưa đó.“Có phải vì chưa gặp lại người đó nên vẫn thấy tiếc nuối không?” Giọng nói của Tô Lạc Tuyết có phần cứng ngắc.“Không tìm được ân nhân cứu mạng để báo đáp đương nhiên sẽ thấy tiếc nuối.” Tuần Dạ tươi cười, nhưng trong mắt lại thoáng hiện vẻ cô đơn.Tô Lạc Tuyết nhìn thấy vẻ cô đơn trong mắt hắn cũng có thể khẳng định suy đoán trong lòng. Tuần Dạ biết Hoa Tuyết không phải ân nhân cứu hắn, nhưng đã đâm lao thì đành phải theo lao.“Chàng thích cô nương đó sao?”“Thích.” Tuần Dạ thản nhiên nói.Tô Lạc Tuyết chợt ngừng lại nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tuần Dạ, nàng có nên nói cho hắn biết mình chính là cô nương kia không, nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn lẳng lặng nhìn hắn.Đêm thất tịch năm đó cũng chỉ là một câu chuyện phủ bụi thời gian, đã là chuyện xưa, cần gì phải miễn cưỡng nhắc lại.Nàng cũng không muốn dùng thân phận ân nhân cứu mạng để ràng buộc Tuần Dạ, chiếm lấy tình yêu của hắn.Người đang đứng trước mắt hắn hôm nay là Tô Lạc Tuyết, là Tô Lạc Tuyết từng cùng hắn trải qua bao phong ba gió táp, thứ bọn họ phải đối diện là tình cảm hiện tại chứ không phải thứ tình cảm của quá khứ kéo vào.Chỉ có tình cảm hiện tại mới là tình cảm chân thật nhất.Đêm thất tịch năm ấy, Tô Lạc Tuyết chỉ là điều tiếc nuối trong lòng hắn, giống như một một giấc mơ.“Hình như nàng không vui?” Tuần Dạ cũng dừng lại nhìn dáng vẻ đờ đẫn của nàng.“Ta đâu nhỏ nhen tới mức đó.” Tô Lạc Tuyết cười nói. “Vậy chàng có đoán được tên cô bé kia không?”“Có thể là Đông, có thể là Tuyết, mà cũng có thể là Phong. . . . . .”“Sai sai sai! Thứ thường nhìn thấy vào mùa đông chính là cảnh tuyết rơi, không phải lúc chàng cũng đang nhìn tuyết rơi sao?” Tô Lạc Tuyết nửa đùa nửa thật nói.Tuần Dạ Nhất sững sờ, nhưng sau đó chợt hiểu ra nói: “Đúng vậy, chắc cô ấy tên là Lạc Tuyết, Tô Lạc Tuyết.”“Thế nên, mỗi lần chàng nhớ tới cô bé kia thì phải nhớ tới Tô Lạc Tuyết.”“Vâng, Hoa phi nương nương.”Hai người bật cười xóa đi những trở ngại và áp lực trong lòng.An công công và Tử Vũ cũng bị bầu không khí này làm cho mỉm cười.“Cảnh đẹp như vậy, nếu có thể vẽ một bức Đan Thanh lưu lại thì thật tốt biết bao.” Tô Lạc Tuyết khéo léo chuyển đề tài.“Vậy nàng cho gọi họa sĩ Vương tới vẽ cho nàng một bức là được.” Tuần Dạ nói.“Không được đâu, Ngự Hoa Viên ở gần hồ, xung quanh trống trải không có gì che chắn, sức khỏe của nương nương sẽ không chịu nổi.” Tử Vũ vội vàng ngăn cản.“Không sao, cứ cho truyền hắn tới Tuyết Hoa Cung là được, nếu thấy lạnh quá thì cứ vào tẩm cung ngồi nghỉ một chút.”“Thế nhưng Tuyết Hoa Cung thuộc về cấm địa hậu cung, người ngoài nhìn vào sẽ nói linh tinh . . . . .” Tô Lạc Tuyết lo lắng.“Đây là ý chỉ của trẫm, để trẫm xem ai dám nói loạn?”“Vậy thần thiếp xin đa tạ ân điển của Đế Quân.”Sau hôm thưởng tuyết cùng Tuần Dạ, họa sĩ Vương được cho gọi tới hoa viên Tuyết Hoa Cung vẽ tranh. Tô Lạc Tuyết ôm lò sưởi cầm tay, dạo bước ngắm cảnh cùng Vương Kiếm Đãng, ở mỗi địa điểm Vương Kiếm Đãng chỉ, Tô Lạc Tuyết đều lắc đầu tỏ ý không hài lòng.“Không biết họa sĩ Vương đã có thê thiếp chưa?” Tô Lạc Tuyết đột ngột hỏi.“Thưa nương nương, vi thần vẫn chưa thành thân.”“Tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, ngoài tướng mạo đường hoàng còn là một nhân tài, để bản cung tuyển chọn hộ ngươi, được không?”“Tạ nương nương quan tâm, nhưng vi thần vẫn chưa có ý định thành thân.” Vương Kiếm Đãng nhã nhặn từ chối.Tô Lạc Tuyết không giận mà còn gật đầu cười: “Họa sĩ Vương đúng là người si tình, nhiều năm như vậy vẫn chưa thành thân, là ngươi đang chờ Thái Bình trưởng công chúa thôi.”Nghe thấy câu này, Vương Kiếm Đãng ngây người, đề phòng.“Thái Bình trưởng công chúa sắp xuất giá rồi, đã nhiều năm không gặp, hôm nay cũng nên nói chuyện với nhau một chút.” Dứt lời, Tô Lạc Tuyết nhìn về phía bóng người đứng cách đó không xa.Vương Kiếm Đãng nhìn theo tầm mắt của Tô Lạc Tuyết, khi thấy Tử Vũ dẫn Tuần Ngữ đi về phía này, trong mắt hắn ánh lên vẻ phức tạp.“Nương nương . . . . .”“Cũng là nhận ủy thác của người.” Tô Lạc Tuyết khẽ thở dài, đợi khi Tuần Ngữ đến gần mới nắm tay Tuần Ngữ nói: “Bản cung chỉ có thể giúp được tới đây, hai canh giờ nữa ta sẽ quay lại.”“Cám ơn.” Tuần Ngữ cảm kích nhìn Tô Lạc Tuyết, sau đó lại nhìn thẳng Vương Kiếm Đãng đứng sau lưng nàng.Tô Lạc Tuyết dẫn Tử Vũ rời đi.Lúc gần đi, Tử Vũ vẫn lo lắng quay lại nhìn hai người đang chăm chú nhìn nhau: “Thần tử gặp riêng nữ quyến trong cung đã là trọng tội, huống chi, người kia còn là trưởng công chúa sắp xuất giá. Nếu chuyện này bại lộ, nương nương sẽ bị ảnh hưởng.”“Ta chỉ nghĩ mình đã làm đúng.”“Hi vọng nương nương quyết định đúng. Nếu xảy ra chuyện gì, thể diện của hoàng gia và Định An Hầu……”Sao Tô Lạc Tuyết không hiểu chuyện này, nhưng nàng không có cách kháng cự dáng vẻ khổ sở của Tuần Ngữ, nàng chỉ có thể dùng chút sức mọn tác thành cho nỗi khổ tương ta kia.Nếu có chuyện xảy ra, nàng sẽ không trốn tránh, nàng sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.Trong hoa viên đầy mai, Tuần Ngữ và Vương Kiếm Đãng im lặng nhìn nhau rất lâu, trong lòng như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lúc gặp mặt lại không biết nói gì.Bàn tay vốn nắm chặt của Vương Kiếm Đãng buông lỏng ra: “Trưởng công chúa có biết việc gặp riêng nam nhân là trọng tội? Huống chi trưởng công chúa sắp thành thân, đừng tự chuốc lấy rắc rối, hủy hoại thanh danh của mình.”“Thanh danh? Từ khi ở Đồng Thành ta đã tự tay hủy hoại nó rồi, ngươi nghĩ ta sẽ để ý tới mấy thứ danh dự vớ vẩn đó ư?” Tuần Ngữ cười nhạo, nhắc tới những chuyện ở Đồng Thành, trong mắt nàng lộ rõ vẻ khổ sở.Trầm mặc hồi lâu, Vương Kiếm Đãng mới chán nản nói: “Cần gì phải làm như vậy?”“Đúng, ta cũng từng hỏi mình, cần gì phải làm như vậy? Thật ra duyên phận giữa hai ta đã kết thúc từ khi còn ở Đồng Thành, nhưng không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàng cung. Ta không dám nói chuyện với ngươi, ta sợ mẫu hậu sinh nghi sẽ làm liên lụy ngươi.”“Nếu công chúa đã hiểu chuyện như vậy thì đừng nên tìm tới ta nữa, ngươi không chỉ làm liên lụy tới ta mà còn làm liên lụy chính mình.”“Ngươi sợ sao?” Tuần Ngữ cười hỏi, nhưng trong giọng nói toàn là sự chua cay.Vương Kiếm Đãng không đáp khiến Tuần Ngữ cười càng thêm xinh đẹp: “Phải sợ thôi, để chia rẽ chúng ta, phụ thân không chỉ nhốt ta mà còn muốn phế bỏ hai cánh tay của ngươi. Ông ta biết ngươi rất coi trọng hai bàn tay của mình, ông ta đã dùng cách này ép chúng ta xa nhau. Ngay cả ta cũng biết hai bàn tay này quan trọng tới mức nào, ta không kiên cường được, ta chỉ có thể thỏa hiệp. . . . . . Sau khi rời khỏi ta, ngươi vào trong cung làm họa sĩ, dù không được phong quan nhưng cũng được sống tự do tự tại, ngươi sợ chuyện năm đó tái diễn, sợ ta làm liên lụy tới ngươi.”Tuần Ngữ nói xong, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nàng quay lại nhìn tuyết rơi đầy trời, để mặc cho những bông tuyết lạnh lẽo kia nện vào mặt đau đớn.“Năm đó phụ thân đuổi ngươi khỏi Đồng Thành, không thể gặp được ngươi là tiếc nuối cả đời của ta, giờ ta sắp thành phu nhân của người khác, nếu không thể gặp ngươi, ta sẽ hối hận cả đời.”“Thật ra ta chưa bao giờ sợ, dù đôi tay này có bị phế bỏ, ta cũng không thấy hối hận.” Vương Kiếm Đãng bi thương. “Nhưng đến cuối cùng chúng ta cũng không thể ở bên nhau, khoảng cách về thân phận là khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua, chỉ có chia xa là biện pháp tốt nhất.”Nghe tới đây, nước mắt Tuần Ngữ đã ướt đẫm gương mặt, đến giờ phút này, nàng chỉ có thể im lặng nghe hắn nói, từng câu chuyện cũ hiện về ngay trước mắt, rõ ràng như mới có hôm qua.“Khi Tân Đế lên ngôi, ngươi được sắc phong làm trưởng công chúa, ta biết sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau, nhưng ta sợ phải gặp ngươi, ta sợ mình khống chế không tình cảm ẩn giấu trong lòng, nhưng ta cũng lại muốn gặp ngươi, ta muốn xem ngươi sống có tốt không. Lúc nhìn thấy ngươi ở Ngự Hoa Viên, thấy ngươi mạnh khỏe như vậy, ta đã yên tâm.” Vương Kiếm Đãng đi tới lau đi những giọt nước mắt của Tuần Ngữ. “Ngữ nhi, ngươi là quân, ta là thần, đã nhiều năm như vậy, chúng ta cũng nên buông tay.”“Ta không buông được.” Tuần Ngữ giữ chặt bàn tay đang đặt lên gương mặt nàng, giọng nói run rẩy: “Nếu có thể buông dễ dàng như vậy, ta đã buông từ lâu rồi.”“Ngươi sắp thành thân rồi, sao vẫn giống một đứa bé chưa trưởng thành vậy?” Vương Kiếm Đãng nắm lấy tay nàng. “Chỉ khi buông tay, chúng ta mới có thể giải thoát.”“Không, ta hối hận, hối hận sao ban đầu không kiên quyết ở bên cạnh ngươi, cho dù phải chết. . . . . .”“Tuần Ngữ, đừng nói càn nữa, cũng đừng tự hủy hoại tương lai của mình!”Đột nhiên Vương Kiếm Đãng hất tay nàng ra, tức giận nói.Nguồn nhiệt ấm áp đột ngột mất đi làm Tuần Ngữ thấy trống rỗng.Đã nhiều năm như vậy, nàng nghĩ mình có thể quên, có thể chôn sâu hắn vào trong lòng.Nhưng đến giờ nàng mới phát hiện ra mình rất vô dụng, chỉ cần nhìn thấy hắn sẽ không thể bình tĩnh, chỉ cần nhìn thấy hắn thì lớp ngụy trang kiên cường, lạnh lùng bao năm qua sẽ dễ dàng tan vỡ.“Ta đi đây.” Vương Kiếm Đãng biết mình không nên ở lại, quá cố chấp sẽ gây ra họa lớn.Không đợi Tuần Ngữ nói tiếp, Vương Kiếm Đãng đã cất bước rời đi.Cách những bông tuyết bay tán loạn, Tuần Ngữ nhìn theo bóng lưng hắn thì thào nói: “Ta sắp phải thành thân, ngươi có thể tiễn ta một đoạn đường, cùng ta ngắm cảnh tuyết rơi một lần?”Vương Kiếm Đãng dừng bước, hắn cứ đứng yên tại chỗ, đôi tay nắm thật chặt, nội tâm giằng xé không biết nên đi tiếp hay ở lại.Phải dứt khoát, nếu không, sự chia lìa bao năm qua sẽ trở thành uổng phí.Nhưng hành động của hắn lại trái với suy nghĩ, hắn đã quay lại đưa tay về phía nàng.Tuần Ngữ tươi cười giao bàn tay lạnh lẽo của mình cho hắn, cả hai bàn tay cùng siết chặt, chậm rãi bước đi trong gió tuyết.Gió to tuyết lớn cũng không ngăn cách được hai trái tim cùng nhịp đập.Mười ngón tay đan vào nhau là sự ấm áp cuối cùng trước lúc chia tay.“Nương nương, đã hai canh giờ rồi, nô tỳ vào trong xem thử.” Tử Vũ đứng cạnh Tô Lạc Tuyết nhưng vẫn băn khoăn về hai người kia, chỉ sợ họ bốc đồng rời khỏi Tuyết Hoa Cung gây họa.“Nhiều năm không gặp tất có nhiều lời muốn nói, cứ để cho bọn họ hàn huyên thêm chút nữa.” Tô Lạc Tuyết nhìn sắc trời tối dần, tuyết rơi cũng nhỏ đi nhiều.Hi vọng sau lần gặp mặt này, bọn họ có thể đặt chuyện cũ xuống, bắt đầu một cuộc sống mới.“Nô tỳ sợ họ liên lụy tới nương nương.”“Đã đến nước này thì đứng nói liên lụy hay không liên lụy.” Tô Lạc Tuyết kẽo lại áo khoác lông chồn. “Tử Vũ, lấy thêm ít than đi.”“Vâng, nương nương.” Tử Vũ đang định lui ra thì lại bắt gặp Tuần Ngữ mang theo vẻ mặt đau thương trở lại. “Nương nương, trưởng công chúa ra rồi.”Tô Lạc Tuyết quay lại, chỉ thấy Tuần Ngữ tái nhợt, lảo đảo bước về phía này, trên mặt vẫn còn sót lại những giọt nước chưa khô.“Trưởng công chúa.” Tô Lạc Tuyết đi tới đỡ Tuần Ngữ đang lảo đảo vào tẩm cung, cởi chiếc áo lông chồn bám đầy tuyết đưa cho Tử Vũ. “Mau cầm đi hong khô.”Tử Vũ nhận lấy rời đi, Tô Lạc Tuyết kéo Tuần Ngữ đã lạnh cóng ngồi xuống gần lò sưởi, đau lòng nhìn Tuần Ngữ run rẩy bên lò than: “Họa sĩ Vương đâu?”“Hắn đang ở trong hoa viên vẽ Đan Thanh, tránh ngày mai hoàng huynh tới không thấy tranh sẽ hoài nghi.” Tuần Ngữ vô hồn đáp.Tô Lạc Tuyết thử thăm dò: “Trưởng công chúa, ngươi và hắn. . . . nói chuyện thế nào rồi?”Tuần Ngữ tỉnh táo lại cầm lấy tay Tô Lạc Tuyết: “Hắn dắt ta dạo chơi, thưởng mai ngắm tuyết, hắn nói hắn vẫn còn yêu ta, hắn chưa bao giờ quên ta. Hắn nói hắn từng muốn đồng sinh cộng tử cùng ta, chỉ cần được ở cùng nhau, cho dù phải chết cũng đáng. Ta hỏi hắn, ngay lúc này đây, hắn còn muốn đồng sinh cộng tử bên ta không?”Tô Lạc Tuyết kinh hãi: “Vậy hắn nói sao?”“Hắn nói hắn nguyện ý, nhưng hắn không thể, không thể hại ta.”“Ngươi cũng không thể hại hắn.”“Thực ra mấy năm nay, ta sống mà chỉ như một cái xác không hồn, ta sắp phải gả cho một nam nhân ta không yêu, nếu phải sống tiếp quãng đời tăm tối đó, ta thà cố gắng thêm một lần.”“Trưởng công chúa, Định An Hầu mất mặt thì Hoàng gia cũng không tốt đẹp gì. Nếu ngươi cứ cố tình làm vậy, hậu quả. . . . . .ngươi định phá hủy tương lai tốt đẹp của họa sĩ Vương sao?” Tô Lạc Tuyết lập tức ngăn cản ý nghĩ nông nổi kia.“Ta chỉ biết ta yêu hắn, mà hắn cũng yêu ta. Lạc Tuyết, ta chỉ muốn cố gắng cho tình yêu này một lần. . . . .” Tuần Ngữ nghĩ, nàng đã từng muốn cố gắng, nhưng nàng không có cơ hội thực hiện.“Không được, trưởng công chúa!” Tô Lạc Tuyết hất tay Tuần Ngữ ra, chống lại ánh mắt mong đợi kia. “Sự tỉnh táo của công chúa đi đâu mất rồi? Ngươi đừng chơi với lửa, chơi với nó sẽ có ngày chết cháy.”“Ta không sợ, dù có bị lửa thiêu cháy, ta vẫn sẽ theo đuổi tình yêu của ta.”“Vì yêu phải làm vậy có đáng giá không? Dù các ngươi có thể an toàn rời khỏi hoàng cung thì sao, ngươi có thể đảm bảo các ngươi sẽ vĩnh viễn yêu nhau như vậy không? Ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng bị truy bắt, rầu rĩ vì kế sinh nhai, tình yêu đó có thể kéo dài bao lâu?”Tuần Ngữ bác bỏ: “Ngươi cũng là nữ nhi tội thần, nhưng vì yêu ngươi, Đế Quân chấp nhận đối địch với văn võ bá quan để được ở cùng ngươi.”Tô Lạc Tuyết lắc đầu nói: “Hắn có làm gì đi chăng nữa thì hắn vẫn mãi là Đế Quân. Còn ngươi, nếu ngươi đi cùng Vương Kiếm Đãng, ngươi sẽ không còn là trưởng công chúa nữa.”“Ta không tiếc nuối thân phận trưởng công chúa này, ta không muốn một cuộc sống thế này, ta chỉ muốn một tình yêu sống chết bên nhau.” Tuần Ngữ liên quyết nói. “Ta sẽ không liên lụy ngươi, ta sẽ tự làm, dù cho kết thúc của ta là cái chết.”“Nếu trưởng công chúa cứ khư khư cố chấp, bản cung sẽ bẩm báo với Đế Quân ngay lập tức.” Nhất thời, không khí giữa hai người trở nên gay gắt.“Ngươi sẽ không làm vậy.” Tuần Ngữ khẳng định.“Vì thể diện của hoàng gia, ta sẽ làm.”“Lạc Tuyết, ta van ngươi, ngươi coi như không biết ta và hắn nói chuyện với nhau, được không?” Tuần Ngữ nức nở cầu xin.“Đáng giá không?” Đến lúc này, Tô Lạc Tuyết mới thấy mình đã làm sai, nàng không nên mềm lòng giúp bọn họ gặp nhau.Vọng tưởng của Tuần Ngữ, ngay cả nàng cũng không ngăn cản được.Nếu không ngăn cản được Tuần Ngữ, Tô Lạc Tuyết cũng chỉ biết ngăn cản Vương Kiếm Đãng.Từ lời Tuần Ngữ nàng có thể biết Vương Kiếm Đãng thật lòng yêu cô ấy, hắn cũng không nguyện nhìn Tuần Ngữ vạn kiếp bất phục.“Được, ta coi như không biết chuyện này, ngươi tự mình giải quyết cho tốt.”Đông Cung.“Đế hậu nương nương.” Giọng nói đè thấp vang lên trong tẩm cung, một cung nữ mặc cung trang màu hồng thần bí bước vào.Lúc này Hoa Tuyết đang luyện chữ trước án thư, mắt cũng không buồn nhìn lên: “Không phải bản cung đã nói, nếu không có chuyện quan trọng thì đừng chạy tới đây sao?”“Vì có chuyện quan trọng, nô tỳ mới mạo hiểm tới tìm gặp Đế hậu nương nương.” Cung nữ quỳ xuống đất.“Nói đi.”Cũng vào lúc này, Lý công công đưa mắt nhìn hai hàng cung nhân đứng hầu: “Các ngươi lui hết đi.”Đợi đám cung nhân lui hết ra, cung nữ kia mới chậm rãi nói: “Hôm nay Tuyết Hoa Cung xảy ra hai chuyện lạ, chuyện thứ nhất là hoàng thượng đồng ý cho họa sĩ Vương vào Tuyết Hoa Cung vẽ tranh cho Hoa phi, mới đầu nô tỳ cũng không quá để tâm, nhưng họa sĩ Vương ở trong đó gần bốn canh giờ mới rời đi, bốn canh giờ có thể vẽ được tới ba bức tranh. Chuyện thứ hai là sau khi họa sĩ Vương tiến vào Tuyết Hoa Cung, Tử Vũ cũng dẫn trưởng công chúa cũng vào Tuyết Hoa cung, hơn hai canh giờ sau mới vội vã rời đi. Mà trong lúc vẽ tranh, ngoài Tử Vũ ra thì Hoa phi không cho phép ai đi theo.”“Hai chuyện này có liên quan gì tới nhau?” Hoa Tuyết nghe tới đây bắt đầu cảm thấy hứng thú.“Nhìn qua hai chuyện này không có liên quan tới nhau, nhưng nô tỳ lại thấy mối liên quan rất lớn.”“Ngươi kể lại chi tiết.” Hoa Tuyết được Lý công công đỡ xuống phượng ỷ, lười biếng dựa vào đó lắng nghe.Cung nữ kia cũng vội quay người về hướng nàng nói tiếp: “Nô tỳ đoán có hai loại khả năng. Một là này họa sĩ Vương và Hoa phi có chuyện gì đó không thể nói cho người ngoài biết, nhưng trưởng công chúa đã phát hiện ra chuyện này nên tới Tuyết Hoa Cung cảnh cáo Hoa phi và họa sĩ Vương .”Hoa Tuyết nhếch môi nói: “Thú vị, nói tiếp đi.”“Còn một khả năng nữa, trưởng công chúa và họa sĩ Vương có mối quan hệ bí mật, Hoa phi chỉ là người trung gian dắt mối thay bọn họ.” Cung nữ dứt lời, cả tẩm cung hoàn toàn yên tĩnh, Đế hậu im lặng không nói làm nô tỳ kia sợ hãi. “Nô tỳ nói sai gì sao. . . . . .”“Không, ngươi làm rất tốt. Mau lui xuống lĩnh thưởng đi.” Hoa Tuyết phất tay ra hiệu cho cung nữ kia lui ra.Lý công công cũng ngẫm nghĩ hồi lâu mới hỏi: “Nương nương bảo nên xử lý chuyện này thế nào?”“Ngươi thấy thế nào?” Hoa Tuyết không trả lời mà hỏi lại.“Nô tài cảm thấy, nếu họa sĩ Vương cấu kết với Hoa phi thì không còn gì tốt hơn. Chúng ta có thể lợi dụng nhược điểm này đánh bại Hoa phi, khiến cả đời này cô ta cũng đừng mong ngóc đầu lên được.”“Nếu họa sĩ Vương và trưởng công chúa cấu kết làm bậy thì sao?”“Vậy không tốt làm. Trưởng công chúa thân muội muội của Đế Quân, nữ nhi ruột của Thái hậu, lại còn sắp gả cho trưởng tử của Định An Hầu. Tố giác chuyện này không chỉ làm hoàng gia mất hết mặt mũi mà còn làm Thái hậu, Đế Quân tức giận với người.”Hoa Tuyết lắc đầu cười: “Ngươi sai rồi, dù là ai cấu kết với ai, đối với bản cung đều có lợi.”Lý công công khó hiểu: “Xin nương nương chỉ rõ.”“Nếu chuyện giữa trưởng công chúa và họa sĩ Vương bị tố giác, vậy người dắt mối cho bọn họ như Hoa phi sao tránh được liên quan? Mọi người sẽ nghĩ Hoa phi xúi giục hai người bọn họ làm càn, làm mất mặt hoàng gia. Còn bản cung, bản cung chỉ là người vô tình phát hiện ra bí mật này.” Hoa Tuyết bật cười.Lý công công bừng tỉnh: “Nương nương anh minh.”“Giờ ngươi giúp bản cung điều tra lai lịch của Vương Kiếm Đãng, đồng thời phái người ngày đêm giám thị nhất cử nhất động của hắn.”“Tuân chỉ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương