Đệ Nhất Kiếm Vương
Chương 10: Trần Thiên Hải
Sau tiếng quát chói tai vang lên, một thanh niên bước vào phòng bệnh, theo sau là một đám thanh niên, thiếu nữ đi cùng có khoảng hơn mười người nữa cũng theo đi vào, làm cho căn phòng trở nên chật chội, sau khi tiến vào phòng Trần Tuấn chạy đến bên thanh niên kia và hô hào- Anh trai của em, em bị người ta bắt nạt, anh phải đòi lại công đạo cho em mới được, chính tên tiểu tử này bắt nạt em đó, hắn đánh ngã mấy người bạn của em rồi, hắn còn không sợ gia tộc của chúng ta, còn dọa em sau gặp hắn thì phải cúp đuôi chạy đi đường khác, nếu không hắn sẽ không bỏ qua cho em.Vừa nói hắn vừa mếu máo thể hiện sự ủy khuất của một kẻ bị người khác bắt nạt mà không phải hắn là người đã đi khi dễ người khác. Còn anh trai hắn thấy vậy thì nổi giận đùng đùng, quát tháo ầm ĩ cả căn phòng, mà các bác sỹ và y tá trong bệnh viện không dám đến can ngăn, vì biết đây là cac quý tử gia tộc họ trần nên không ai muốn bị liên lụy- Mày cũng có bản lĩnh đấy, ngay cả em trai Trần Thiên Hải tao mày cũng dám đụng vào, mày chắc chán sống rồi đúng không, chắc là trên thế giới này hết chỗ để mày sống, nên mày muốn chui xuống nằm dưới mặt đất đúng không? Mày không biết gia tộc tao là gia tộc xếp thứ nhất thứ nhì trong thành phố này đúng không? Hôm nay tao sẽ cho mày tìm về với đất mẹ nhé.Lúc này đám tay chân đi theo Trần Thiên Hải cũng được dịp cổ vũ- Mày đúng là chán sống, dám đụng đến em trai của Trần đại ca, mày chỉ có nước chết thôi con ah, một kẻ ốm yếu thế mà cũng dám ra oai- Đúng đấy, xử nó đi anh em, cho nó tìm về với hương thơm của đất đi- Làm nó, làm chết nó đi anh emMấy tên lâu la lúc này được dịp hô hoán, đòi chơi chết Dương Thanh Sơn, Lê Thanh Thanh thấy vậy thì vô cùng hoảng hốt, nàng thấy một đám đông đòi đánh Thanh Sơn nàng vô cùng lo lắng, không biết nên làm cái gì cho phải. nàng đành rút điện thoại ra gọi cho bố mẹ Thanh Sơn, xem hai người đang đi đến đâu rồi.Phòng bệnh bây giờ huyên náo thành một mảnh, gà bay chó chạy, còn Trần Tuấn thì vô cùng đắc ý, hắn vô cùng hả hê,- Dám đụng vào tao ah, mày còn chưa đủ tư cách, chỉ cần tao lên tiếng sẽ có hàng tá người làm chết mày.Mặc cho những lời nói khó nghe, những lời dọa dẫm Dương Thanh Sơn vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn không hề tỏ ra e ngại hai anh em nhà họ trần chút nào, vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh đó làm cho anh em nhà họ trần hơi chột dạ, không hiểu tại sao đối mặt với đám đông như vậy mà tên tiểu tử này chẳng có tý nào sợ hãi là sao, chẳng lẽ hắn có gì ỷ vào hay sao, Trần Tuấn nhớ lại lúc Thanh Sơn quật ngã bốn tên đàn em đi cùng thì hắn cũng có chút lúng túng, chẳng lẽ tiểu tử này có thể một lúc đánh được mấy chục người hay sao vậy.Lúc cả căn phòng đang còn huyên náo thì cửa phòng đẩy ra, một cặp vợ chồng trung niên tiến vào cửa, thấy cảnh huyên náo trong phòng, cặp vợ chồng tỏ vẻ không vui, vợ chồng trung niên nam tử nhìn xem Dương Thanh Sơn lúc này đã tỉnh lại và ngồi trên giường bệnh thì tỏ ra hết sức vui mừng, vội vàng chạy đến bên cạnh ôm lấy Thanh Sơn, người phụ nữ thì nước mắt ngắn ngước mắt dài vừa ôm lấy con trai vừa thủ thỉ- Sơn ah, con có biết mẹ lo lắng cho con như thế nào không, mẹ vừa đi xa có chút thời gian mà con ở nhà xảy ra cơ sự như thế này, con có biết con đã nằm hôn mê ở bệnh viện gần ba tháng rồi không, con làm cho bố mẹ cho chết mất, mẹ cứ sợ con nằm đó và không bao giờ tỉnh lại nữa. Thấy vợ nois điềm gở, Dương Thanh Hào gắt lên- Cái bà này, chỉ được cái gở mồm gở miệng, con trai chúng ta có cát nhân thiên tướng, làm sao mà không tỉnh lại được chứ, bà thấy đấy bây giờ con đã hoàn hảo mạnh khỏe rồi không cần phải lo lắng nữa.Lê Thanh Thanh thấy vợ chồng Dương Thanh Hào đến thì cũng đã bớt lo lắng hơn, nàng yên tâm không ít, còn Trần Tuấn thấy vậy vô cùng khó chịu, đang lúc gọi anh hắn đến để đòi lại công đạo cho mình thì lúc này lại trở thành sân khấu cho gia đình tên tiểu tử này thể hiện tình cảm, hắn bỗng dưng hét lên một cách chói tai, làm tất cả phải giật mình.- Dừng lại, đây không phải chỗ cho các người thể hiện tình cảm, hôm nay các người không đưa ra được một câu trả lời xác đáng, thì ngày này năm sau là ngày giỗ của các người- Đúng vậy, hôm nay các người phải đưa ra cho cậu chủ Trần một cái công đạo- Các người nên phế tên tiểu tử này hai cánh tay đi, để xóa cục tức của cậu Trần đây- Các người giương mắt chó lên nhìn xem đây là đâu, trước mặt các người là ai, sao không đi hành lễ với hai anh em nhà cậu Trần…….Đám người đi theo Trần Thiên Hải được dịp mắng nhiếc gia đình Thanh Sơn, thấy những lời nói khó nghe từ đám người, Thanh Thanh tiến lại gần và cất lời đáp trả.- Các người thật quá quắt, lái xe đâm vào người ta phải hôn mê mấy tháng trời không một câu xin lỗi, giờ lại đến gây chuyện, các người đúng là một đám vô lại, không xứng với một gia tộc đứng đầu trong cái thành phố này, các người có giỏi thì ra ngoài kia bắt nạt người khác đây, đừng ở đây cắn người lung tung nữaTrần Thiên Hải tiến đến trước mặt Dương Thanh Hào quát lên,- Con trai ông bà bắt nạt em tôi, giờ ông bà tính sao, ông bà cho một cái trả lời thỏa đáng, tôi sẽ không làm khó dễ nhà ông bà, còn không thì đừng trách chúng tôi ác độc.Dương Thanh Hào không nghĩ rằng chỉ là một thanh niên mới lớn vậy mà lại càn rỡ như vậy, đúng là con nhà có tiền mà lại không được dạy dỗ cẩn thận, ở đâu cũng có thể cắn người, không biết đã có bao nhiêu người bị anh em nhà này làm hại, thấy thái độ hung hăng càn quấy của anh em Trần Thiên Hải thì ông ta cũng tỏ ra vô cùng tức giận, ông ta vỗ bàn đứng lên chỉ tay vào mặt và quát Trần Thiên Hải mà không hè có một tý e ngại nào, nếu như cứ nhún nhường mãi cũng chỉ để cho bọn chúng đè lên đầu cưỡi lên cổ mà chúng lại càng được nước lấn tới hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương