Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 8: Mất Trí Nhớ



Ngoài cổng bệnh viện hai thiếu nữ đang đứng nói chuyện cùng nhau, hai thiếu nữ đều có dáng dấp dễ nhìn khuôn mặt xinh đẹp dễ thương, một người là Lê Thanh Thanh, còn thiếu nữ còn lại là bạn học cùng tên Nguyễn Bích Thùy, Hai người vừa nhâm nhi ly trà sữa vừa tâm sự cùng nhau. Nhìn thấy ánh mắt mỏi mệt của Thanh Thanh, Bích thùy cảm thấy rất xót xa nàng lại khuyên bảo Thanh Thanh một vài câu.

- Thanh ah! Mình nghĩ rằng cậu cũng nên nghỉ ngơi một chút, cứ tình trạng như hiện tại thì mình sợ rằng chưa chờ được cậu ấy tỉnh lại thì chỉ sợ cậu đã nằm xuống rồi, đến lúc cậu ấy tỉnh lại thì cậu nghĩ cậu ấy sẽ phải làm sao chứ, cái cậu ấy muốn là thấy cậu được khỏe mạnh bình yên, cậu hiểu không, nếu không phải cậu ấy đã không hành động như vậy? cậu đừng suy nghĩ nhiều bây giờ tình trạng của cậu ấy đã tốt lên rất nhiều, chắc chỉ nay mai là cậu ấy tỉnh lại thôi, đừng lo lắng quá, hãy dành cho mình một chút thời gian nghỉ ngơi nhé.

- Ai già thôi cậu đừng nói nữa, tớ biết rồi, cậu không phải lo cho tớ đâu, tớ biết tự chăm sóc bản thân mà, tớ muốn chăm sóc cho cậu ấy hết sức có thể …

Trong khi hai người đang nói chuyện thì bên trong phòng bệnh, một thiếu niên băng kín đầu đang từ từ cử động, bắt đầu là ngón tay giật giật, sau đó là cả cánh tay rồi đến cơ thể hắn dần chuyển động và cuối cùng đôi mắt hắn choàng mở ra nhìn trân trân lên trần nhà một cách lạ lẫm. Sau đó hắn nhìn xung quanh phòng bệnh một lần như thể là không hiểu vì sao hắn lại ở đây nữa vậy, một cử động ở cánh tay làm kim chuyền đâm vào da thịt của hắn khiến hắn cảm thấy đau, cơn đau cho hắn biết rằng đây không phải là một giấc mơ, rồi hắn bắt đầu hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra, một lúc sau hắn nghĩ rằng đã trải qua một giấc mơ rất dài nhưng bỗng nhiên hắn khựng lại một cái, bởi vì những gì diễn ra trong đầu hắn lại bảo cho hắn biết rằng đó không phải là một giấc mơ bình thường, hắn ngồi dậy và nhắm chặt hai mắt bắt đầu thử vận khí, không qua bao lâu hắn cảm thấy một luồng hơi ấm chạy khắp cơ thể, trong đầu hiện lên từng dòng từng dòng chữ mà trong giấc mơ lạ kỳ kia đưa đến cho hắn, “cửu dương hỗn nguyên công, phiên thiên ma ản… những dòng chữ trong các cuốn sách mà hắn đã từng đọc trong giấc mơ kia ào ào tuôn ra không sót một chữ, lúc này hắn cảm thấy hơi mất sức nên lại nằm xuống và bắt đầu suy nghĩ mông lung về giấc mơ kỳ lạ kia, và tự đặt ra những câu hỏi cho mình, hắn cũng không hiểu ra sao nữa, suy nghĩ một lúc cảm thấy mệt mỏi và nhức đầu nên hắn lại thiếp đi.

Sau một đêm dài, ánh nắng bình minh chen qua những kẽ lá, buổi sáng sớm chim đua nhau hát ca, thể hiện một ngày mới tràn đầy năng lượng và sức sống, trước cổng bệnh viện một thiếu nữ trạc tuổi mười bảy mắt phượng mày ngài, khuôn mặt thanh tú vô cùng xinh đẹp và duyên dáng, trên tay nàng còn đang cầm một hộp thức ăn hương thơm ngào ngạt, làn khói lượn lờ nóng hổi nàng cất bước tiến vào trong khuôn viên bệnh viện sau đó nàng một mình tiến bước vào hành lang lên đến tầng ba nàng đẩy cửa vào một căn phòng, trong căn phòng một thiếu niên đang còn băng bó toàn thân nằm trên giường bệnh, nàng để hộp thức ăn xuống bàn trông dáng vẻ nàng có vẻ hơi mệt mỏi, sau khi loanh quanh dọn dẹp căn phòng một lúc, nàng ngồi xuống và bắt đầu thưởng thức bữa sáng, vừa ăn nàng vừa nhìn qua dường bệnh thiếu niên lúc này vẫn nằm im lìm bất bộng hai mắt nhắm chặt nhịp thở vẫn ổn định và đều đều, nàng suy nghĩ mông lung trong đầu

- Sao bác sỹ bảo mọi tổn thương của cậu ấy đã được chữa lành, mà tại sao vẫn không chịu tỉnh dậy? mình phải làm sao để cậu ấy có thể tỉnh lại được đây. Cũng tại vì mình mà cậu mới ra nông nỗi này, mình thật sự xin ỗi cậu thật nhiều, mình hứa sẽ chăm sóc cậu hết mìn,

Nói rồi đôi mắt xinh đẹp của nàng hơi ửng hồng, dường như những giọt nước nóng hổi như muốn tuôn ra, nhưng nàng vẫn cố gắng mạnh mẽ kìm chúng lại và tự hứa với bản thân phải thật mạnh mẽ để đối diện với tất cả mọi khó khăn và những sóng gió của cuộc đời.

Lúc nàng còn tràn ngập những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu thì bỗng nhiên rầm một tiếng làm nàng giật mình rơi cả bát thức ăn đang cầm trên tay, sau khi cánh cửa phòng bị đá văng một thanh niên bước vào, thanh niên mặc áo phông màu đen trước ngực là hình đầu lâu màu trắng hết sức dữ tợn, với mái tóc cắt ngắn được nhuộm nửa xanh nửa vàng hết sức ngổ ngáo, sau khi thanh niên đi vào phía sau còn có hai ba người nữa cũng vào theo, và cuối cùng là một giọng nói mang đầy vẻ giễu cợt vang lên.

- Không nghĩ rằng một nàng tiểu thư của nhà họ Lê lại có thể làm những việc này, quả thật tên phế vật này cũng thuộc số hưởng đó chứ, đúng không anh em?

Nói rồi cả bọn thi nhau cười ha hả, làm cả căn phòng ồn ào hẳn lên, phá tan buổi bình minh tươi sáng, mấy tên ngổ ngáo thích làm gì thì làm, mà chúng chẳng hề sợ hãi một ai, bởi thân phận của chúng toàn những gia tộc có máu mặt ở Đô Thành, các lãnh đạo thành phố cũng phải nể mặt ba phần, bởi vậy mà chúng chẳng coi ai ra gì. Thì ra thanh âm vang lên là của cậu chủ nhà họ Trần, người đã theo đuổi Thanh Thanh bao nhiêu lâu nay, nhưng mỗi lần nhìn thấy là nàng lại tỏ vẻ ghét bỏ bởi nàng quá hiểu tính cách của đám thanh niên ăn chơi lêu lổng này, cậu chủ nhà họ Trần lại tiếp tục nói

- Thanh à, em thấy chưa, em đã chăm sóc cái tên phế vật tật nguyền này mấy tháng nay, mà nó vẫn nằm yên bất động kia kìa, chả lẽ em lại định gắn bó với cái tên thực vật này cả đời ah, đi theo anh đi, anh sẽ cho em tất cả, anh sẽ hái cho em cả sao trên trời nếu nhu em muốn.

Vừa nói hắn vừa ép Thanh Thanh vào góc tường, nàng lúc này cảm thấy vô cùng sợ hãi, bởi vì mấy tên này vô cùng liều lĩnh, nếu chúng đã đến đây thì chúng đã không sợ gì nữa rồi, bây giờ bị ép vào chân tường không làm gì được nàng hoảng sợ la lên, cậu chủ họ Trần lúc này ghé mặt sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn xịnh đẹp của nàng, làm nàng nhắm chặt hai mắt không dám nhìn, nước mắt lã chã rơi xuống với vẻ bất lực, thì đâu đó vang lên một tiếng bạt tai, nàng giật mình mở mắt thấy cậu chủ nhà họ trần bị đánh bay ra góc tường, càng ngạc nhiên hơn nữa là người đánh lại là một thiếu niên băng bó toàn thân trắng toát. Miệng chữ o mồm cho o nàng không nói nên lời, sau khi cho thiếu gia nhà họ Trần một bạt tai thiếu niên cất giọng.

- Là một nam nhân đừng bao giờ dùng sức mạnh với một cô gái, cậu nên biết liêm sỷ là gì, nên biết tôn trọng phụ nữ như thế nào, lần sau tôi mà gặp cậu làm như vậy nữa thì đừng hỏi tại sao cậu lại không còn tay để bốc cơm nhé.

Sau đó thiếu niên quay sang bên Thanh Thanh hỏi

- Bạn gái này, sao bạn lại ở đây vậy, tôi với bạn quen nhau hay sao, sao tôi lại ở đây

Thanh Thanh giật mình không ngờ rằng Thanh Sơn lại không biết cô là ai, chẳng lẽ sau tai nạn cậu ấy đã bị mất trí nhớ…..
Chương trước Chương tiếp
Loading...