Đệ Nhất Ma Mãnh Vương Phi

Chương 29: Nhất định không để nàng chịu ủy khuất!



Cả một chuyến đi dài khiến nàng vô cùng mệt mỏi, đến trưa thì quả thực là không nhịn được nữa, liền giơ tay lên, tay áo buông xuống, để lộ cánh tay ngọc ngà trắng noãn, ngón tay thon dài cử động, vén nhẹ mành hoa lên , gọi một tiếng. Lam Triệt đang cưỡi ngựa, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh xung quanh , nghe thấy tiếng nàng liền ghìm cương lại, cánh tay cũng thuận thế giơ cao, cả đoàn người liền dừng lại. Hắn nhảy xuống ngựa, vận khinh công bay đến chỗ nàng, trầm giọng :

“ Sao vậy?”

Lăng Bích Nguyệt cau mày, tiện tay dùng vạt áo lau nhẹ những giọt mồ hôi không ngừng chảy trên khuôn mặt nhợt nhạt , chu miệng nói:

“ Sao trăng cái gì a? Bổn vương phi thấy mệt, ngươi mau mau cho dựng trại nghỉ ngơi đi! Bổn vương phi sắp không chịu được nữa rồi!”

Lam Triệt nghe nàng nói vậy liền không khỏi lo lắng, không dùng dằng nhiều lời, hô một tiếng, binh lính, a hoàn nhanh chóng dọn đồ dựng trại, không dám chậm trễ. Nàng hài lòng cười một cái, quay sang định gọi a hoàn giúp mình xuống xe, thì thoắt cái đã chẳng thấy Lam Triệt đâu, ngược lại, cổ tay còn bị một ngoại lực nào đó kéo mạnh, khiến cho nàng ngã thẳng ra khỏi xe ngựa, rơi vào một vòng tay ấm áp.

Sự việc đột ngột như vậy khiến nàng không khỏi sợ hãi, theo quán tính liền ôm chặt lấy Lam Triệt, kêu ư ử vài tiếng. Người ngoài nhìn vào lại thấy nàng đang thẹn thùng, chính là đang nũng nịu Lam Triệt. Mọi người một phen đỏ mặt, che miệng cười khúc khích, lại còn miệng to miệng nhỏ xì xầm bàn tán:

“ Uầy, vương phi nương nương bình thường đâu có thế này đâu nhỉ? Lẽ nào, lúc mệt người sẽ có biểu cảm như vậy sao?”

“ Mặc kệ a, như vậy cũng tốt, như vậy tình cảm vương phi dành cho vương gia sẽ nhiều hơn. Ta thấy từ lúc vào vương phủ đến nay, vương phi rất ít khi quan tâm vương gia…”

Nghe thấy mấy câu nói đó của đám binh sĩ, a hoàn, nàng không khỏi một trận xấu hổ, vội vùng vẫy muốn xuống. Làm ơn đi, nàng không muốn bị người khác nghĩ như vậy đâu!!!

Nào ngờ, cái đồ mặt dày kia không những không thả mà ngược lại còn ôm chặt nàng trong lòng, sảng khoái cười một tiếng, quay sang dặn dò thuộc hạ:

“ Ngươi nhanh nhanh một chút, vương phi nương nương đang rất muốn được nghỉ ngơi, không muốn nằm trên tay bổn vương như thế này nữa, vô cùng khó chịu, vì thế nên các ngươi nhanh tay…”

Chữ tiếp theo còn chưa kịp nói ra, miệng hắn đã bị nàng dùng tay bịt chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng vô cùng đáng yêu, hắn còn nghe rõ tiếng nàng nghiến răng ken két, hận không thể chém hắn thành trăm mảnh!

Qủa nhiên, các thị vệ , a hoàn nghe thấy câu nói đó của hắn, nhất tề nghĩ rằng vương phi đang muốn cùng vương gia ân ái nên mặt cũng đỏ lên, so với nàng còn muốn đỏ hơn!

Bích Nguyệt dùng tay vận khí, một chưởng đánh lên ngực Lam Triệt, hắn còn đang mải mê cười nên đương nhiên không có phòng bị, một chưởng của nàng làm hắn lảo đảo ra sau, cuối cùng là không giữ vững được, ngã nhào ra phía sau. Nàng chẳng qua chỉ muốn phạt hắn một chút, nhưng lại quên mất mình đang nằm trong vòng tay hắn, còn chưa kịp đắc ý, cả thân hình đã đổ nhào theo hắn.

Đổ kiểu gì không đổ, lại đổ ngay lên người hắn, đôi môi đỏ mọng chạm vào bạc môi của hắn….

Nàng nghe bên tai có tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng…

Mắt nhỏ trừng mắt bé, hai người nhìn nhau không chớp mắt…

Lát sau, hắn lại thuận thế vòng tay ôm lấy eo nàng, trực tiếp lật người, đè lên người nàng, cúi người hôn thật sâu .

Lăng Bích Nguyệt hoảng hốt, không ngừng vùng vẫy, a a a !! Lam Triệt a, ngươi đừng có thần kinh đi!! Đang là trước mặt nhiều người đó a !! Không được.. không được… hình tượng của ta… hình tượng của ta còn đâu!!!

Mặc cho nàng có dãy dụa thế nào, tay hắn vẫn cứng thư thép, không một chút buông lỏng, nàng dãy dụa đến kiệt sức, cuối cùng đành để im cho hắn hôn đến khi mệt thì sẽ tự động buông ra. Thôi đi, dù gì ai cũng nhìn thấy rồi, hơn nữa, nàng là vương phi, là thê tử của hắn, hắn thân là vương gia, là phu quân của nàng, hôn nàng thì sao? Có gì khác so với đôi phu thê khác chứ!

Nghĩ thế, nàng cũng không do dự gì nữa, chuyển bị động thành chủ động, vòng tay ôm lấy cổ hắn , ra sức cắn mút môi của hắn.

Nàng đang ở trong lều tắm rửa thì một a hoàn bước vào, đỏ mặt ấp úng nói:

“ Nương nương, vương gia nói hôm nay tâm trạng rất tốt, nên mời nương nương qua lều của vương gia cùng dùng bữa tối!”

Nàng suýt chút nữa là không kìm chế được mà đập đầu vào tường. Ài … chẳng trách a hoàn này mặt đỏ như vậy, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nàng!

Nàng thở dài một tiếng, sau đó gật đầu phẩy phẩy tay:

“ Nói lại với vương gia, ta rất mệt, nên muốn ăn tối một mình!”

A hoàn vâng dạ một tiếng rồi lui ra, nàng cũng đứng dậy, lau khô nước trên người và tóc rồi mặc y phục vào. Vừa bước ra thì một luồng gió mạnh mẽ từ ngoài lều thổi vào, thoắt cái đã có một bóng dáng ôm chặt lấy nàng.

Lăng Bích Nguyệt khó chịu đẩy hắn ra, phủi phủi tay nói:

“ Vương gia ngươi không lo ăn tối đi, còn qua lều của bản vương phi làm gì?Tránh ra!”

“ Ai…!! Nguyệt nhi a , nàng đừng nhẫn tâm như vậy được không? Bổn vương thực không muốn chúng ta cứ mãi xa cách thế này đâu?Huống hồ, nàng còn là vương phi của bổn vương, là nương tử của ta, đương nhiên là phải sinh cho ta vài tiểu vương gia, tiểu quận chúa chứ!Mà muốn như vậy thì chúng ta cần phải thân mật hơn một chút” Lam Triệt vẫn mặt dày, dứt khoát không chịu buông tay, hắn dụi dụi mặt vào cổ nàng, cố gắng hít lấy hương thơm ngọt ngào quyến rũ đặc biệt của nàng.

“ Ngươi mơ mộng a! Ngươi thân là vương gia, lại ngọc thụ lâm phong, anh tuấn phong lưu như vậy thiếu gì nữ tử thầm thương trộm nhớ?Đi tìm họ mà sinh tiểu vương gia, tiểu quận chúa gì đó!” Nàng đỏ mặt, chỉ hận không thể một cước đá bay hắn ra. Hừ hừ, đến bây giờ tuy thân đã trao cho hắn, nhưng nàng vẫn chưa thể xác định được rốt cuộc có yêu hắn hay không, vì thế nên không thể tự tiện sinh oa oa được!

“ Không nha, Đông Phương Lam Triệt ta đời này kiếp này chỉ lấy nàng làm thê tử, tuyệt không thay lòng!Khắp thiên hạ này, người có đủ tư cách làm vương phi của ta, sinh oa oa cho ta cũng chỉ có một mình Lăng Bích Nguyệt nàng!” Lam Triệt nghiêm nghị thề thốt, đôi mắt hổ phách ánh lên tia cương nghị nhìn nàng không chớp.

Những lời ngọt ngào rúng động tâm can như vậy khiến nàng không khỏi một phen mềm lòng, tim đập thình thịch, tâm trí rối loạn không thể tập trung vào điều gì.

Nhân lúc nàng còn chưa lấy lại tinh thần, hắn liền cúi xuống, định bá đạo hôn nàng một phen thật đã, nào ngờ, đầu còn chưa kịp cúi xuống, bên ngoài thị vệ lại oang oang thông báo:

“ Hồi bẩm vương gia, vương phi nương nương, hoàng thượng cho sứ giả tới, nói muốn vương gia và nương nương nhanh chóng hồi cung”

Tiếng nói làm nàng bừng tỉnh, vội đưa tay đẩy Lam Triệt sang một bên, lúng túng đứng dậy chỉnh sửa lại y phục, gấp gáp đáp thay hắn:

“ Đã biết, nói với sứ giả là bổn vương phi và vương gia ngay bây giờ sẽ lên đường hồi cung!”

Không hôn được mỹ nhân, Lam Triệt tâm trạng cực kỳ xấu, mặt hắn xám xịt,miệng lầm bầm:

“ Thật là đáng giận, đến báo lúc nào không báo, lại báo ngay lúc này!”

“ Ngươi đừng có ở đó lảm nhảm vớ vẩn nữa! Đứng dậy chuẩn bị lên đường cho ta!”

“ Hừ, bản vương biết rồi, không cần nàng nhắc!”

Để trở về hoàng cung nhanh hơn, lần này nàng không ngồi trong xe ngựa nữa, mà cưỡi ngựa cùng với mọi người.

Hoàng hôn còn chưa buông xuống, đoàn người đã về đến Mạc quốc, tiến thẳng vào hoàng cung.

Đông Phương Lam Triệt và Lăng Bích Nguyệt người trước người sau đến thẳng thư phòng của hoàng đế diện kiến thánh nhan.

Hoàng đế phất tay ra hiệu cho hai người đứng dậy, rồi lại thở dài thườn thượt:

“ Hầy… thấy hai người phu thê hòa hợp , tương kính như tân thế này, trẫm quả thực là không nỡ, nhưng vì lợi ích của Mạc quốc chúng ta, trẫm đành phải để hai ngươi chịu ủy khuất một chút”

“ Bệ hạ vậy là có ý gì?” Lam Triệt ngẩng đầu lên, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.

“ Mạc quốc và Phong tộc chinh chiến đã lâu, nay bọn họ lại nghị hòa, đem cả công chúa sang đây làm con tin. Phong tộc thiện chiến, có được sự giúp sức của họ, Mạc quốc chúng ta không còn lo ngại khi xảy ra chiến tranh. Điều này vô cùng quan trọng. Họ hứa sẽ phò tá chúng ta, tuyệt không hai lòng. Chỉ là… công chúa Như Hoa lại một lòng chỉ muốn gả cho Lam Triệt ngươi, cho dù là làm trắc phi thôi cũng được… Vì thế, trẫm không còn cách nào khác…”

“ A..!” Lăng Bích Nguyệt nghe xong liền không khỏi hoảng hốt. Nói như vậy chẳng phải ý muốn Lam Triệt phải cưới cô công chúa đó sao??

Lam Triệt nhìn nàng như vậy, lại sợ nàng sẽ lấy lý do này đòi hưu thư, đầu mày khẽ nhíu lại, lạnh lùng hỏi:

“ Bệ hạ, vì sao Phong tộc lại nghị hòa?”

“ Trẫm đọc trong thư, họ nói là không muốn chiến tranh vô nghĩa, sinh linh đồ thán..”

“ Hừ! Xảo biện!” Nàng siết chặt tay, mím môi lại.

Đông Phương Ngạo Khâm xoa xoa hai bên thái dương, bộ dáng vô cùng bất lực:

“ Nguyệt nhi, trẫm biết con không thể chấp nhận. Nhưng vì đại cuộc, cũng nên cống hiến một chút. Trẫm biết Phong tộc chỉ viện cớ , đưa công chúa sang đây là có ý đồ bất chính, lại biết Lam Triệt là cánh tay đắc lực của trẫm, nên muốn sát hại cũng là lẽ thường tình. Nhưng mà, trẫm vô cùng tin tưởng các ngươi có thể thay trẫm giải quyết chuyện này..”

“ Có nghĩa là, chỉ cần giải quyết được thì có thể không cần lấy công chúa Như Hoa?” Ánh mắt hắn lóe lên tia sáng.

“ Đúng vậy”

“ Rất tốt, bệ hạ, Lam Triệt nhất định sẽ thay bệ hạ giết gian tế, nhất định không để Nguyệt nhi chịu ủy khuất!”

Lăng Bích Nguyệt thẹn quá hóa giận, lấy tay véo hắn một cái, miệng thì thầm:

“ Chàng nói bậy bạ cái gì vậy hả!”

“ A..ái phi , nàng thật dã man quá đi! Bổn vương vì nàng thể hiện ý chí quyết tâm như vậy, nàng không cảm động đã đành, lại còn muốn đánh, thật oan ức a!Công chúa Như Hoa tốt xấu gì cũng là một mỹ nhân, bổn vương vì nàng chẳng thèm thú nàng ta, nàng lại chẳng thèm biết ơn!”

“ Ơn nghĩa cái đầu ngươi ấy! Ta ngay bây giờ cũng có thể xin bệ hạ một tờ hưu thư!”

“ Nàng!”

“ Ha ha ha “ Hoàng đế không nhịn được bật cười, lắc lắc đầu một cái
Chương trước Chương tiếp
Loading...