Đế Quốc Cuồng Lan

Chương 34: Cái Gọi Là Đánh Đêm



Mục Khắc chỉ huy binh lính của mình đang gào thét, la hét, đột nhiên phát hiện trong doanh trại quân Nam, từng đống lửa một lần lượt bị dập tắt, Mục Khắc vội vàng ước thúc binh sĩ, lui về phía sau tầm một mũi tên, yên lặng chờ đợi thay đổi.

Tuy trong doanh trại quân Nam đã không còn ánh lửa, nhưng mượn ánh trăng, Mục Khắc vẫn có thể chứng kiến không ít cờ xí xoay quanh di động, hắn hít một hơi thầm nghĩ: Đại Hãn chỉ cho hắn thi hành kế nhiễu binh, mà bây giờ có vẻ như đối phương muốn toàn quân nghênh chiến, điều này đã vượt xa ra ngoài ước đoán ban đầu.

"Người tới, lập tức trở lại bẩm báo Đại Hãn , người miền nam muốn nghênh chiến, nhanh đi! !" Mục Khắc quay người ra lệnh.

Sau khi Trát Mộc Hợp nhận được tin tức bẩm báo, y hưng phấn nhảy dựng lên khỏi mặt đất một cái. Dù Trát Mộc Hợp thân là tộc trưởng, dưới tình huống quân tư cực độ thiếu thốn, cũng chỉ có thể trải một chiếc áo da trên mặt đất, sau đó phủ áo ngủ bên trên. Thế nhưng giờ phút này, tâm trạng khó chịu của y đã thay thế bằng sự hưng phấn, bọn chúng điên rồi sao? Lại dám đánh đêm cùng dũng sĩ thảo nguyên của ta? Trong lòng Trát Mộc Hợp không khỏi hiện lên một câu nho nhã: trời tạo nghiệp chướng, còn có thể sống, tự gây nghiệt, không thể sống!

Khi tướng tá dưới trướng y đều đi vào trong soái trướng, tâm tình Trát Mộc Hợp đã ổn định không ít. Đó là một cơ hội tốt, không thể bỏ qua, nhưng vẫn cần phải phòng bị đối phương đang giở trò!

"Sát Cáp Nhĩ."

"Có, Đại Hãn ."

"Cho ngươi ba bách nhân đội, điều tra bốn phía nơi trú quân của quân ta, đề phòng người miền nam bí mật đánh úp doanh trại!"

"Tuân mệnh, Đại Hãn ."

"Những người khác đều đi theo ta!" Trát Mộc Hợp nhanh chóng vọt ra ngoài trướng giống như một trận gió, quay mình lên ngựa, chúng tướng theo sát phía sau, gần năm trăm kỵ binh như ong vỡ tổ phóng về phía doanh trại quân Nam, đây là tất cả sức mạnh của Trát Mộc Hợp.

"Những người khác đều đi theo ta!" Trát Mộc Hợp nhanh chóng vọt ra ngoài trướng giống như một trận gió, quay mình lên ngựa, chúng tướng theo sát phía sau, gần năm trăm kỵ binh như ong vỡ tổ phóng về phía doanh trại quân Nam, đây là tất cả sức mạnh của Trát Mộc Hợp.

Từ phía xa, Trát Mộc Hợp đã nhìn thấy cờ xí lay động bên trong doanh trại quân Nam, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng kèn hiệu lanh lảnh, chẳng lẽ bọn chúng thật sự muốn ra chiến? Trời cũng giúp ta!

"Mục Khắc, làm tốt lắm!" Trát Mộc Hợp quát to một tiếng, y không biết Mục Khắc dùng biện pháp gì mà có thể khơi dậy lửa giận của quân Nam, nhưng y nhìn thấy hiệu quả, hiệu quả phi thường tốt!

"Tạ. . . Tạ Đại Hãn khích lệ." Mục Khắc được khen ngợi mà ngơ ngác không hiểu ra sao.

Khinh kỵ cận vệ bộ lạc Phi Ưng đều đang lẳng lặng đợi quân Nam ra khỏi quân doanh, ngoại trừ chiến mã thỉnh thoảng hưng phấn phát ra tiếng phì phì trong mũi, đội ngũ tỏ ra vô cùng yên tĩnh. Trát Mộc Hợp tràn ngập tin tưởng nhìn về phía trước, yêu cầu của y cũng không cao, chỉ cần có thể đánh tan kỵ binh của đối phương, bộ binh của đối phương sẽ lập tức biến thành tảng thịt trên thớt, tuyệt đối không thể trốn thoát kết cục bị xơi tái!

Thời gian từng chút từng chút đi qua, rất nhiều điểm tập trung cùng một chỗ đã lâu rồi, Trát Mộc Hợp nhíu mày, đang định lên tiếng nói chuyện, đột nhiên y phát hiện cửa quân doanh đối phương đang chậm rãi mở ra.

"Đến rồi!" Trát Mộc Hợp hít và một hơi thật sâu, tháo Thiết Tí cung trên vai xuống, đám khinh kỵ cận vệ cũng tháo cung của mình xuống, động tác đều nhịp, sát ý bốc lên, thoạt nhìn qua thì thấy huấn luyện của bọn chúng đều mạnh hơn khá nhiều nếu so với đội kỵ binh của Đỗ Binh.

Thời gian vẫn từng chút qua đi, tình cảnh quân Nam chen chúc xông ra ngoài vẫn không xuất hiện như trong tưởng tượng của Trát Mộc Hợp, không chỉ các tướng sĩ bộ lạc Phi Ưng, ngay cả Trát Mộc Hợp, người luôn luôn tỉnh táo, cũng có vẻ không kiên nhẫn được nữa, y chậm rãi khu động chiến mã, tiến về phía trước.

Ai ngờ đội ngũ vừa mới di động, một cảnh tượng xuất hiện khiến cho Trát Mộc Hợp trợn mắt há hốc mồm, cánh cửa quân doanh quân Nam rõ ràng lại đang chậm rãi khép lại, cái này. . . Cái này. . . Cái này đang làm cái trò quỷ gì đây ?

"Mục Khắc, ngươi hãy nói lại tình huống lúc đó, tại sao bọn chúng lại muốn nghênh chiến?" Trát Mộc Hợp mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không đúng.

"Mục Khắc, ngươi hãy nói lại tình huống lúc đó, tại sao bọn chúng lại muốn nghênh chiến?" Trát Mộc Hợp mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không đúng.

"Đại Hãn , ta. . . Ta cũng không biết vì sao, ta dựa theo mệnh lệnh của ngài một mực quấy nhiễu ở bên ngoài doanh, bọn chúng đột nhiên tắt hết lửa, ta cảm giác tình huống không đúng, lập tức phái người trở về bẩm báo với ngài" Mục Khắc thoáng khiếp đảm trả lời.

"Không tốt! Đại doanh!" Trát Mộc Hợp lập tức xoay người, nhìn về phía sau, quân doanh bên y vẫn yên tĩnh, không sai. Theo lý thuyết quân doanh quân Nam làm như vậy, mục đích hẳn là tập kích nơi trú quân của mình, sao lại vẫn không có động tĩnh?

" Thoát Thoát Nhi, ngươi mang theo một bách nhân đội trở về." Trát Mộc Hợp vẫn có chút không yên lòng, tuy lại phái đi một bách nhân đội, người dưới trướng y không còn đủ năm trăm, nhưng y có lòng tin dựa vào năm trăm người này đối đầu với đối phương mà không chịu thiệt thòi, đợi đến lúc viện binh của mình đến, đó chính là thời điểm chuyển bại thành thắng!

"Tuân mệnh, Đại Hãn ." Thoát Thoát Nhi vung tay lên, phân ra một bách nhân đội, quay về tiếp viện cho đại doanh.

Doanh trại quân Nam vẫn yên tĩnh, Trát Mộc Hợp đôi chút bực bội, lòng bàn tay nắm Thiết Tí cung đã toát mồ hôi. Nếu như lúc này Trác Mộc Hợp nghe được lời nói của Tiền Bất Ly, nói không chừng y còn bị chọc giận thành bộ dáng nào nữa.

"Các huynh đệ, tuần tra ban đêm vất vả khổ cực không?" Tiền Bất Ly đã mở màn như thế.

"Không khổ cực!" Tất cả đồng thanh trả lời.

"Ừ. . . Không nói thật! Ta thấy các ngươi vẫn rất vất vả!" Tiền Bất Ly rút Hương phiến " bên hông ra, vỗ vài cái, nói tiếp: "Các ngươi thấy như này có được không, ta gọi những kẻ ngu ngốc vọng tưởng ăn tươi nuốt sống chúng ta tới, cùng chơi một trò chơi nhỏ với mọi người, thế nào?"

Binh lính tuần đêm phát ra tiếng cười to, trong đó có một tên gan lớn kêu lên: "Đại nhân, chẳng lẽ ngài còn có thể chỉ huy địch nhân, khiến cho bọn chúng nghe ngài nói?"

Binh lính tuần đêm phát ra tiếng cười to, trong đó có một tên gan lớn kêu lên: "Đại nhân, chẳng lẽ ngài còn có thể chỉ huy địch nhân, khiến cho bọn chúng nghe ngài nói?"

"Một tướng quân chân chính, chẳng những cần phải giỏi chỉ huy bộ đội của mình, còn phải học cách chỉ huy địch nhân." Tiền Bất Ly vui vẻ nói: "Chờ khi nào các ngươi làm tới tướng quân, các ngươi sẽ rõ. Ồ? Vương Thụy, ngươi đang làm cái gì?"

Vương Thụy không biết đã lấy được một cái bút than từ chỗ nào, đang chui đầu ghi chép cái gì vào một quyển vở nhỏ, nghe thấy Tiền Bất Ly hỏi mình, hắn vội vàng chuyển tới sau lưng, cười khan nói: "Đại. . . Đại nhân, không làm cái gì."

Tiền Bất Ly nhìn Vương Thụy giống như cười mà không phải cười: "Tiểu tử, ngươi hãy nghe cho kỹ, những gì ghi chép lại đều là vật chết, có thể ghi ở trong lòng mới là sống!"

Vương Thụy cung kính cúi đầu xuống: "Đa tạ đại nhân dạy bảo."

Nếu như Trát Mộc Hợp có thể nghe thấy mấy câu đối thoại này, y sớm đã mang người mình quay về quân doanh nghỉ ngơi, đáng tiếc y hoàn toàn không biết bất kỳ chuyện gì, hơn nữa trời sinh tính đa nghi. Hơn nữa y cũng vô cùng chờ mong quân Nam có thể ra ngoài doanh, đánh đêm một trận cùng quân mình, tất cả những nhân tố này tạo ra một Trát Mộc Hợp đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Khi cánh cửa doanh trại quân Nam lại một lần nữa mở ra, Trát Mộc Hợp rốt cục nhịn không được, y ra lệnh: "Niêm Hãn, ngươi mang một bách nhân đội tấn công một chút. Nhớ kỹ, không nên xông quá gần, ta muốn ngươi dẫn dụ bọn chúng ra ngoài."

"Đã biết, đại ca." Niêm Hãn thúc giục chiến mã, mang theo một bách nhân đội chạy như bay ra ngoài, ngay cả Trát Mộc Hợp đều đã không thể nhịn được, nên có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Niêm Hãn, y giục chiến mã phóng thẳng cổng doanh trại quân Nam.
Chương trước Chương tiếp
Loading...