Đêm Nay Bao Giờ Sáng
Chương 7
Hạ Thiên Liên cúi đầu nhìn Lạc Trăn, cười hỏi, “Có muốn làm một chén không?”Lạc Trăn giật mình, tự hỏi mình tỏ ra rõ ràng đến vậy sao? Người khác vừa nhìn đã thấy cần mượn rượu tiêu sầu. Lạc Trăn mỉm cười, “Được thì được, nhưng mẹ em nói không được tùy tiện uống rượu đàn ông mời đâu.”Hạ Thiên Liên có phần phản ứng không kịp, hắn trước giờ không biết có người có thể trong nháy mắt khống chế nỗi ưu tư của mình một cách trôi chảy như vậy.Người con gái này, tùy tiện thì tùy tiện thật, nhưng bụng dạ cũng được.Hạ Thiên Liên đối với câu nói đùa của cô giả bộ suy nghĩ cẩn thận một phen, cuối cùng hắng giọng, “Vậy em mời anh đi.”Lạc Trăn không nén được bật cười ha hả, “Hạ tiên sinh, em phát hiện ra anh cũng rất biết ra vẻ đó nha.”Hạ Thiên Liên cười cười không để bụng.“Mạc Hoành, em vẫn ổn chứ?” Người phụ nữ lo lắng hỏi thăm, vẻ mặt này thực sự có chút cứng nhắc thái quá.“Em rất khỏe, không, nên nói là, không thể khỏe hơn.” Ánh mắt lạnh lẽo dính lấy bóng hình xa dần kia.“Người khi nãy là —-”“Đi thôi, mẹ đang đợi.” Nhàn nhạt nhìn sang chỗ khác, giọng nói lạnh lùng.Người phụ nữ nhíu mày.Trong một gian phòng.Lưu phu nhân đang cúi đầu chọn món, nghe tiếng mở cửa, ngẩng lên thấy con trai cùng con gái khoác tay nhau đến.“A, Mạc Hoành Tiểu Cẩn, đến rồi à, qua đây giúp mẹ gọi đồ đi.” Lưu phu nhân mỉm cười vẫy vẫy hai người vừa bước vào.Mạc Cẩn đi đến cầm thực đơn lên hỗ trợ, “Mẹ, hôm nay sao đột nhiên nhớ ra muốn mời tụi con ăn cơm thế?”“Tuần tới phải đi Quảng Châu công tác, trước khi đi mở tiệc cũng phải mà.”“Gần đây thấy mẹ ngày càng bận rộn, lão phu nhân à, nghỉ ngơi thỏa đáng vẫn nên.” “Con nhóc này, mẹ mới 40 tuổi đầu.”“45 ạ, thưa mẹ.”Lưu phu nhân liếc con gái một cái, “Có ai như cô nói với mẹ thế này không, chẳng hiếu thảo gì cả!”“Mẹ, lời này của mẹ tổn thương trái tim con lắm, nếu không mẹ theo con về Singapore, con ngày nào cũng bám theo mẹ làm đứa con hiếu thảo, để tránh năm sau mẹ lại nhớ con quá.”“Ba hoa.”“Chà, đấy là nơi mẹ nắm rõ mà.”“Gọi món đi, chậc, muốn lảm nhảm thì về làm nhảm với chồng cô ấy.”“Dạ, lão Phật gia.”“Mạc Hoành, con đi đâu thế?”Lưu phu nhân sững sờ nhìn chằm chằm bóng dáng thon dài biến mất sau cánh cửa gỗ lim, hoàn toàn không thể tin nổi, đứa con trai lạnh lùng thâm trầm tao nhã cao quý của bà lại có thể hấp tấp cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài!Chị cả Mạc gia – Mạc Cẩn vẻ mặt lại rất mãn nguyện.“Tiểu Cẩn… vừa rồi em trai con, có phải là, ừm… ‘lảo đảo’ chạy ra ngoài không thế?” Lưu phu nhân quay đầu nhìn cô con gái không biết tự lúc nào đã lấy ra một túi hạt dưa bự để gặm, chứng thực lần nữa.“Lão Phật gia, mẹ nên tự tin về thị thực 5.1 của mình.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương