Đến Đây Nào, Vợ Ngốc!!
Chương 28
Đông Nhi vùng vẫy, dùng hai bàn tay nhỏ nhắn đánh thật mạnh vào lưng Tử Thông cố thoát ra. Khẩu súng mà Minh Vũ đưa cho cô đang bị kẹt ở trong túi áo khoác, cô không tài nào lấy nó ra được. Về Minh Vũ cùng hai chị em sinh đôi, họ chỉ biết đứng nhìn theo mà chẳng làm được gì. Tất cả cũng chỉ vì con dao sắc bén ấy. Tử Thông hí hửng nắm chắc phần thắng trong tay, hiên ngang quay lưng bước đi mà chẳng có một chút lo sợ nào. Hắn đang đưa người con gái của Minh Vũ ra khỏi khu ổ chuột, hướng ra bãi đất trống và sắp sửa rời khỏi nơi đây. Gia Cát khẽ cắn nhẹ cánh môi. Cô không thể đứng yên nhìn con người ấy gặp nguy hiểm được. Đáng lý ra, giờ này cô đã ở bên Anh quốc, nhưng cô về nước mục đích cũng chỉ vì muốn bảo vệ cho Đông Nhi, nhưng nếu chỉ biết đứng nhìn thì còn gì là đúng với mục đích cô ở đây nữa. Chẳng một chút chần chừ, Gia Cát chạy thật nhanh đến chỗ Đông Nhi hòng muốn cứu. Cô em gái Gia Lương chỉ kịp gọi tên cô thật lớn. Nghe tiếng gọi, Tử Thông quay người lại. Mũi dao trong tay hắn theo phản xạ khi thấy có người chạy đến thì găm thẳng vào bụng Gia Cát. Cô chỉ kịp rên lên một tiếng rồi khụy xuống. Con dao đẫm đầy máu đỏ rơi xuống đất, Tử Thông hốt hoảng, chới với khiến Đông Nhi trên vai cũng té xuống theo. Đông Nhi mặc kệ cho khẩu súng của mình đã bị văng ra khá xa, mặc kệ những vết trầy xước trên tay đang rướm máu, mặc kệ những cái đau rát vì vết thương bị nhiễm trùng, cô chạy đến với Gia Cát, con người đã không ngần ngại mà lao đến cứu cô. - Cô đừng khóc...! - Gia Cát thều thào nói trong tiếng thở hổn hển. Máu mỗi lúc ra một nhiều, nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra những giọt nước mắt đang liên tục rơi xuống mặt mình nóng hổi. - ... Cảm ơn vì nụ cười hôm đó... vậy nên, cô đừng khóc... Gắng rặng một nụ cười trên đôi môi tái nhợt, Gia Cát nắm chặt bàn tay của Đông Nhi. Nụ cười hôm đó cô vẫn nhớ suốt. Nụ cười mà có thể xóa tan tất cả lòng căm thù trong lòng cô, để cô được ở đây, được phục vụ người mà chính cô tự xem là ân nhân chỉ bằng một nụ cười... Vừa dứt lời, bỗng dưng Đông Nhi cảm thấy cơ thể mình đang được ai đó nhấc lên. Cô hốt hoảng quay đầu nhìn lại thì Tử Thông đang bế cô lên trên vai rồi nhanh chóng chạy đi. Bàn tay cô cũng tuột mất khỏi bàn tay Gia Cát, Đông Nhi chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt Gia Cát đã nhắm nghiền lại, chẳng hề có một chút động đậy nào nữa. Minh Vũ chộp lấy khẩu súng, liên tục nhắm vào Tử Thông mà bắn nhưng tất cả đều trật vì khoảng cách quá xa. Tất cả diễn ra nhanh chóng, nhanh đến mức Tử Thông đã biến mất, còn sót lại ở khu ổ chuột này là một đẫm máu đỏ tươi của Gia Cát, vài giọt nước từ Gia Lương và một mớ cảm xúc hỗn tạp của Minh Vũ. Tử Thông đưa Đông Nhi lên xe, nhanh chóng ra lệnh cho đàn em chọc thủng bánh xe của Minh Vũ để anh không thể đuổi theo. Chiếc xe chạy mãi mất nửa ngày. Nó dừng lại ở một căn nhà xa hoa, tráng lệ được phủ một lớp sơn màu trắng kem. Tử Thông bế Đông Nhi từ ngoài vườn, băng qua chiếc cầu thang xoắn, tiếp tục vượt qua dãy hành lang. Hắn dùng chân đạp vào một cánh cửa của một căn phòng, mạnh bạo ném Đông Nhi vào trong một cách không thương tiếc. Sau đó gằng giọng ''nhắc nhở'': - Cô sẽ phải ở đây cả đời..! Tử Thông đóng mạnh cánh cửa, cùng tiếng khóa chốt cửa bật lên. Đông Nhi mới biết mình bị giam. Căn phòng cũng không đến nỗi tồi tàn, thậm chí nó còn mới toanh. Có thể tất cả đủ để cho Đông Nhi cô sống cả đời, nhưng bao nhiêu đó chẳng nhằm nhò gì với cô. Cô muốn về với Minh Vũ, về căn phòng hai màu trắng đen lạnh ngắt nhưng đầy hơi ấm từ chồng cô. Bước gần đến chiếc giường, Đông Nhi tiện tay ôm lấy cái gối vào lòng rồi bật khóc. Cô sợ... ... Minh Vũ trở về nhà với ''hai bàn tay trắng'' mà không có Đông Nhi. Anh chẳng thể nghĩ nổi, nếu Đông Nhi có mặt ở đây, cô sẽ như thế nào khi Gia Cát không còn trên đời này nữa. Anh cũng chẳng dám tưởng tượng nỗi, có một ngày, anh đã để vụt mất Đông Nhi. - Mau đi tìm cô ấy cho tôi!!! Nếu tìm không thấy cô ấy thì các người cũng đừng hòng về đây nữa..!!! - Liên tục đập lên chiếc bàn gỗ tội nghiệp trong phòng làm việc, Minh Vũ hét xa xả vào đám cận vệ mà anh cho là ''vô tích sự''. Mất Đông Nhi... ... còn gì đau đớn hơn khi anh không giữ được người con gái anh yêu... Thả người tự do ra chiếc ghế đệm trong chính căn phòng làm việc của mình, Minh Vũ buông thỏng người. Anh nhắm chặt đôi mắt, tự an ủi rằng khi anh mở mắt ra, Đông Nhi sẽ đứng trước mặt anh mà chẳng hề đi đâu cả. Nhưng đôi mắt màu hổ phách vừa nhận được hình ảnh mọi thứ xung quanh, cái anh nhận được chỉ là căn phòng vắng hoe chỉ có mỗi một mình anh lạc lõng. Không có Đông Nhi, Minh Vũ anh chẳng khác nào là cá sống thiếu nước. *** *Rầm...!!* - Con làm cái trò gì thế hả??? Chỉ có một tên như thế mà làm cũng không xong...!!! - Đằng lão gia đập bàn đứng phắt dậy. Chỉ chỉ ngón tay trỏ vào thẳng mặt Minh Vũ trách móc. Đối với ông, dù là việc lớn hay việc nhỏ, tất cả cũng phải đều là co số 10 tròn trĩnh, dù có là số 9 ông cũng không tài nào chấp nhận được. - Ông không quan tâm đứa con dâu của ông giờ này như thế nào sao? - Minh Vũ ngồi hơi khom người, anh đan các ngón tay vào nhau, điềm tĩnh đưa mắt nhìn Đằng lão gia. Đôi mắt màu hổ phách bộc lộ sự giận dữ, đang liên tục trào lên trong con người anh, nhưng cái vỏ bộc điềm đạm lại che đậy nó, kiềm nén nó. - Nó thì làm sao? Tại sao hôm nay nó không đến đây? Minh Vũ nhếch môi bật cười. Anh hớp một ngụm trà thanh lọc lại cái cổ họng đang sắp sửa trào cơn tức giận ra tới nơi. Nụ cười chua xót khi đến bây giờ, anh vẫn chưa biết vợ mình đang ở đâu. - Tử Thông đã bắt cô ấy...! Nếu ông không muốn mất một nhân lực tài giỏi như cô ấy thì cho thêm người tìm cô ấy về đi! - Con đang ra lệnh cho ta sao, Minh Vũ? - Nheo đôi mắt đã hằn nhiều vết chân chim nhìn con trai mình, Đằng lão gia không khỏi ngạc nhiên khi từ lúc Đông Nhi về làm dâu nhà ông, Minh Vũ dường như trở nên bướng hơn và khó nghe lời ông hơn. Nhưng Đằng lão gia ông đâu biết, tất cả những gì Minh Vũ làm là đều vì Đông Nhi cả, anh muốn mọi thứ phải hoàn hảo và phải bình yên. Chẳng có mong muốn nào lớn hơn mong muốn là dẹp bỏ cái tổ chức Mafia P&R rắc rối này. Trong khi, tung tích của Đông Nhi đến giờ Minh Vũ anh vẫn chưa biết dù chỉ là một chút. - Tùy...! Nếu ông cảm thấy tập đoàn đã đủ vững mạnh rồi thì bỏ cô ấy đi! - Minh Vũ thong thả bắt chéo chân rồi nhịp nhịp nó. Đưa ánh mắt thách thức nhìn Đằng lão gia. Có thể đối với người khác, họ sẽ chọn giải pháp dừng lại để bảo toàn tình trạng hiện tại. Nhưng đối với Đằng lão gia, Minh Vũ biết rõ, một con người đầy hiếu thắng như ông sẽ chẳng chịu ngồi yên. Đúng lúc đang có quân cờ tốt là Đông Nhi, ông sẽ chẳng dễ dàng gì buông tha cho cô nếu cô chưa giúp cho tập đoàn P&R đi lên. - Được thôi! Nhưng con phải hứa với ta, nếu tìm được nó rồi, con phải tiêu diệt Tử Thông bằng mọi cách, dù cho có mất đi tính mạng đi chăng nữa, được chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương