Đến Tối Đại Lão Lãnh Khốc Bệnh Kiều Là Tiểu Nhãi Con Dính Người

Chương 1: Sát Thủ Chi Vương, Diêm La



Trên mặt biển, sóng gió mãnh liệt, một con tàu vượt quốc đang chạy theo lộ tuyến bình thường.

Bên trong tàu, tình huống bất ngờ đột phát.

Cái trán một thai phụ với chiếc bụng to đang ra mồ hôi lạnh, biểu tình thống khổ co lại ở vị trí của mình.

"Đau, đau quá! Cứu mạng cứu mạng!" Thai phụ thống khổ kêu gọi.

Nhân viên* trên tàu phát hiện ra dị thường của thai phụ đầu tiên.

*chỗ này convert là 'tiếp viên hàng không', mình không rõ đây là tinh tế thì phải, nên chẳng biết tàu có bay không=)) nên mình cứ để như vậy.

"Bác sĩ đâu! Mau kêu bác sĩ lại đây!" Chồng thai phụ là một người đàn ông trung niên.

Nhân viên lúc này vẻ mặt tái nhợt, bị dọa đến mức không biết làm sao, đáp, "Tôi, chuyến đi* lần này bác sĩ xin nghỉ, không ở trên thuyền."

*convert chỗ này là 'chuyến bay' nên mình khá hoang mang=))))

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt người đàn ông trung niên kia tức khắc thay đổi, hắn trực tiếp tát một cái lên mặt người nhân viên, "Phế vật! Vợ tôi phải làm sao bây giờ? Nếu vợ tôi chết ở trên thuyền các cậu, ông đây sẽ tố cáo khiến công ty các người phá sản!!"

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi hiện tại lập tức dùng bộ đàm gọi, hỏi xem trên tàu có bác sĩ không." Nhân viên bị đánh đến đầu óc ong ong, nhưng cũng không dám nói gì, nơi này là khoang hạng nhất, hành khách bên trong đều là kẻ có tiền, có thân phận.

"Xin hỏi trên tàu có bác sĩ không, hiện tại có một vị thai phụ đột ngột xảy ra chuyện, yêu cầu bác sĩ trợ giúp."

Các hành khách hai mặt nhìn nhau, lại không có một ai là bác sĩ.

"Chồng ơi, đau, đau muốn chết!" Thai phụ đau đến muốn ngất đi rồi.

Tàu thuỷ ít nhất còn ba tiếng nữa mới có thể cập bờ, nhưng nhìn tình huống của thai phụ, chỉ sợ là căng nhất chịu được chưa đến ba giờ.

"Ta có thể cứu cô ấy."

Tại thời khắc nguy cấp, chỗ ngồi ở phía trên cách thai phụ mấy ghế, một đoạn cánh tay lười biếng vươn ra, mọi người theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy cánh tay kia tinh tế thẳng tắp, màu da trắng tinh.

Đó là một thiếu nữ mặc áo thun màu trắng, màu da thiếu nữ thực trắng, trên khuôn mặt trứng ngỗng chỉ lớn bằng bàn tay đeo một chiếc kính râm lớn, thấy không rõ tướng mạo.

Nhưng lộ ra cái mũi cùng miệng đều vô cùng tinh xảo gợi cảm, làm người ta không khỏi muốn đi xem dưới kính râm, rốt cuộc là nhan sắc kinh vi thiên nhân như thế nào.

*kinh vi thiên nhân [惊为天人]: khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới có được dung mạo (khả năng) như vậy.

1. Kinh ngạc trước vẻ đẹp của một người phụ nữ nào đó; (như chim sa cá lặn; hoa nhượng nguyệt thẹn,...)

2. Kinh ngạc, thán phục khả năng, trình độ tay nghề của một người nào đó

(ở đây dùng với nghĩa 1.)

Người đàn ông trung niên hơi hơi sửng sốt, thấy đối phương là một nữ sinh, hơn nữa tuổi nhìn không lớn, ngay sau đó hỏi, "Cô là bác sĩ?"

Thiếu nữ lắc đầu, "Không phải."

Tiếng nói nhàn nhạt, dị thường bình tĩnh, "Nhưng ta biết một chút y thuật."

"Cô mẹ nó không phải bác sĩ thì giơ cmn tay lên làm gì!" Người đàn ôn trung niên cảm thấy bản thân bị chơi, chửi ầm lên.

"Ba phút sau, cô ấy sẽ bởi vì đau đớn mà chết đi, ông là chồng cô ấy, quyền quyết định ở trên tay ông."

Thanh âm thiếu nữ thực êm tai dễ nghe, nhưng lại không mang theo một chút cảm xúc cùng độ ấm, phảng phất như mạng người ở trong mắt, cũng chỉ là một đồ vặt lạnh băng.

"Chồng ơi, đau, đau chết mất!! Mau nghĩ cách cứu em!!"

"Cô mau cứu vợ tôi, nếu vợ tôi xảy ra chuyện gì, cô phải bồi thường tiền!" Người đàn ông trung niên không có biện pháp nào, chỉ có thể thử một lần.

Thái độ của hắn rất không tốt, là một loại cao cao tại thượng, miệng lưỡi quen ra mệnh lệnh cho người khác.

Thiếu nữ như cũ ngồi bất động, "Thái độ này của ông là cầu người?"

Trên thế giới này, người dám ra mệnh lệnh với cô như vậy, đều đã xuống hoàng tuyền rồi.

Sắc mặt ông ta trở nên rất khó coi, "Vậy cô muốn bao nhiêu tiền?"

"Tôi không thiếu tiền."

"Vậy cô muốn cái gì?"

"Cầu người nên có thái độ cầu người." Thiếu nữ gỡ kính râm xuống, lộ ra gương mặt hại nước hại dân mặt, một đôi dị đồng không mang theo một chút cảm xúc, "Ông, quỳ xuống đi."

Thiếu nữ khí chất cao quý lãnh diễm, như nữ vương quân lâm thiên hạ, kiêu ngạo cuồng vọng, kiệt ngạo khó thuần*.

*kiệt ngạo khó thuần: ngựa tốt khó thuần, chỉ người tài giỏi

Người đàn ông trung niên bị nhìn thoáng qua, đáy lòng thế nhưng không hiểu sao phát lạnh, ánh mắt thiếu nữ nhìn hắn, như là đang nhìn người chết.

Người đàn ông trung niên tức giận, "Cô mẹ nó đừng quá kiêu ngạo!"

Thiếu nữ lại nhìn nhìn bên ngoài cổ tay, giống như đếm ngược sinh mệnh, "Còn có hai phút, vợ ông sẽ chết ở chỗ này."

"Vương đại tráng, ông mẹ nó còn không quỳ xuống nhanh lên! Ông là muốn cho tôi chết sau đó đi bao dưỡng vợ bé sao!!" Thai phụ vừa đau, vừa mắng to.

"Cô nãi nãi, tôi cầu cô, cầu xin cô, hãy cứu vợ tôi."

Nam nhân trung niên chỉ có thể quỳ xuống.

Thiếu nữ chậm rãi đứng dậy, tát ông ta một cái, gương mặt lãnh diễm lộ ra một cổ bệnh trạng táo bạo, "Mặt con gái không phải dùng để đánh, là dùng để che chở."

Ông ta bị một cái tát này làm ngốc, hành khách chung quanh nhìn cũng ngốc.

Thật kiêu ngạo, thật táo bạo, đúng là thiếu nữ lãnh khốc*!

*lãnh khốc [冷酷]: sự lạnh lùng, tàn nhẫn, khốc liệt vô cùng.

Quá khốc*!!

*khốc: tàn khốc, tàn ác

"Chị gái nhỏ, trên tàu này có đồ dùng chữa bệnh không?"

Thiếu nữ xoay người, khi đối diện với nhân viên, lộ ra nụ cười rung động lòng người, chỉ là nụ cười, lại không chạm tới đáy mắt.

Nụ cười này của cô, quá mức minh diễm bắt mắt, toàn bộ thế giới phảng phất đều mất đi sắc màu.

"Vâng, có, có..." Chị nhân viên nhỏ bị thiếu nữ nhìn chằm chằm, khuôn mặt không chịu khống chế đỏ lên, trái tim nhỏ loạn nhảy, thiếu nữ trước mắt quá, A!

Trên tàu, đài giải phẫu giản dị được dựng lên, thiếu nữ đang giúp thai phụ tiến hành sinh mổ.

Nhưng mà lúc này, tàu lại bị bức dừng lại, tàu va chạm vào một thuyền lớn khác, đất rung núi chuyển, như là động đất.

"Hải tặc! Là hải tặc! Chạy mau!!"

Tất cả khách hàng đều sợ hãi.

Lúc này trên tàu, cũng chỉ có thiếu nữ đang làm phẫu thuật không dao động, dị thường bình tĩnh.

"Nữ sinh bên kia, nhanh lên lăn lại đây, bằng không sẽ giết cô!" Bọn hải tặc dùng họng súng chỉ vào sau lưng thiếu nữ.

Thiếu nữ không chút để ý, một phút sau, trên tàu thuỷ vang lên một đạo tiếng khóc trẻ con.

Sinh mổ, thành công hoàn mỹ, mẹ con bình an.

Giờ đây, thiếu nữ mới chậm rãi xoay người lại, tháo bao tay đầy máu tùy ý ném vào thùng rác.

Cô rũ mắt, thấy được trên quần áo màu trắng bị máu bắn bẩn, vô cùng chói mắt.

Cô đối với máu rất mẫn cảm.

Thiếu nữ rũ mắt, trong mắt tựa cất giấu một đầu mãnh thú thị huyết cuồng táo, dữ tợn muốn lao ra.

Thanh âm rất lạnh, "Các người đều muốn chết?"

"Cô bị bệnh tâm thần à?" Thấy thiếu nữ không những không sợ hãi, tựa hồ bởi vì quấy rầy cô mân mê quần áo mà thực tức giận.

Mấy hải tặc cầm thương chuyển qua, muốn khống chế thiếu nữ.

"Tôi ghét nhất người khác dùng thương chỉa vào mình."

Thiếu nữ nhàn nhạt nói, trong thị huyết quang mang* trong mắt càng tăng lên.

*quang mang [光芒]: tia sáng tỏa ra bốn phía

Xoẹt xoẹt xoẹt!!

Giây tiếp theo, thi thể mấy hải tặc ngã xuống đất.

Tốc độ thiếu nữ ra tay quá nhanh, thế cho nên bọn họ cũng không biết chính mình chết như thế nào.

"Dám giết anh em tao!! Nổ súng!!"

Pằng Pằng Pằng!!

Bọn hải tặc khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, phẫn nộ hướng thiếu nữ nổ súng bắn phá.

Loại hỏa lực này, đủ để đem một người bắn thành thịt nát, các hành khách không đành lòng nhìn về vị trí thiếu nữ, vốn tưởng rằng sẽ nhìn đến một bộ thảm tượng.

Nhưng giây tiếp theo, tất cả mọi người sợ ngây người!

Chỉ thấy thiếu nữ hoàn hảo như lúc ban đầu đứng ở tại chỗ, ở quanh thân thiếu nữ, viên đạn huyền phù rậm rạp ở không trung, như là bị lực lượng không rõ khống chế.

"Mấy người cảm thấy món đồ chơi nhỏ loại này có thể làm tôi bị thương sao?" Khóe miệng ngậm cười, càng thêm lạnh nhạt, cả người thoạt nhìn phi thường yêu dị.

"Dị năng! Mày cư nhiên có thể sử dụng dị năng!" Bọn hải tặc choáng váng, "Mày, mày rốt cuộc là ai?"

"Diêm La!" Thiếu nữ bình tĩnh nói ra hai chữ.

Bọn hải tặc nghe thấy cái này tên, bị dọa đến nỗi mặt không cắt không còn giọt máu, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, hô hấp trở nên khó khăn.

Diêm La, đương kim sát thủ chi vương mạnh nhất thế giới, cũng là người sở hữu đệ nhất tổ chức sát thủ, được tôn xưng là Diêm La điện hạ!

Diêm La, nhìn tên hiểu nghĩa, cô chính là chưởng nhân sinh tử Diêm La Vương!

Bọn hải tặc vô cùng sợ hãi, vì sao Diêm La trong truyền thuyết sẽ xuất hiện ở chỗ này?

"Vốn dĩ tôi đã tính toán an an tĩnh tĩnh chết đi, nếu các người nghĩ đến chôn cùng tôi, tôi đây liền không khách khí." Thiếu nữ khóe miệng cười càng thêm bừa bãi, thị huyết cuồng táo trong mắt rốt cuộc giấu không được nữa.

"Chạy mau!!"

Gặp phải Diêm La, bọn hải tặc căn bản một chút ý tưởng phản kháng cũng không có, sợ hãi đến chỉ nghĩ chạy trốn!

Nhìn hải tặc chạy trốn khắp nơi, thiếu nữ cũng không sốt ruột, chỉ là vươn một bàn tay, nói, "Định!". Truyện mới cập nhật

Những bọn hải tặc đang chạy trốn giống như là bị một cổ lực lượng nhìn không thấy định trụ.

"Đi tìm chết!"

Thiếu nữ mở bàn tay.

Giây tiếp theo, những tên hải tặc đó giống như là trong thân thể ẩn giấu trái bom, tất cả đều bị nổ thành một vụ nổ máu.

Trong màn máu đỏ tươi, dáng người thiếu nữ cao gầy diễm lệ, càng thêm quyến rũ thị huyết!

Các hành khách xung quanh run bần bật, không dám phát ra một chút thanh âm, ánh mắt nhìn thiếu nữ so vừa rồi nhìn bọn hải tặc còn muốn sợ hãi gấp vạn lần!

"Hay là tôi cũng giết sạch các người luôn nhỉ?" Ánh mắt thiếu nữ tùy ý nhìn về phía các vị khách, ánh mắt lạnh băng, không giống vui đùa.

"Diêm La tha mạng, Diêm La tha mạng!" Các hành khách bị dọa đến không biết làm sao, tè ra quần, thậm chí có người còn nhát gan đến độ hôn mê bất tỉnh.

Thiếu nữ nhìn trường hợp này, tươi cười trên mặt càng thêm bừa bãi, "Ha ha, các người nhát gan thật đó, tôi chỉ đang cùng các người nói giỡn thôi mà."

Thiếu nữ tuy là đang cười, nhưng các hành khách lại là một chút tâm tư muốn cười đều không có, cảm nhận được chỉ có sát ý lạnh như băng.

"Như thế nào, tôi chê cười không buồn cười?"

"Cười cho tôi!"

Cô như nữ vương chốn địa ngục, thị huyết lãnh khốc, lại sặc sỡ lóa mắt!

Ngay sau đó, trên tàu vang lên tiếng cười của mọi người so với khóc còn khó nghe hơn.

Thiếu nữ ra khỏi tàu thuỷ, nhìn về phía cánh tay chính mình, cánh tay nguyên bản trắng tinh, giờ phút này một mảnh đen nhánh.

"Còn có một phút, mình sẽ chết sao?"

Thiếu nữ lẩm bẩm tự nói, chẳng quản đang đối mặt tử vong, cô vẫn như cũ cười đến xán lạn.

"Diêm La, thực châm chọc đúng hay không? Cô đã từng nghĩ tới người giết chết chính mình sẽ là các loại kẻ thù, nhưng mà cô lại không có nghĩ tới, nguyên lai người muốn mạng cô nhất, là người thân cận cô nhất."

"Thật là rất làm người thương tâm, ha ha ha..."

Quản chi là lãng thanh đào đào, như cũ vẫn không che giấu được tiếng cười bừa bãi làm càn của thiếu nữ.

Thân cô đã trúng kịch độc, một lát sau, sẽ hóa làm một bãi máu loãng đã đen còn thối.

Diêm La cô không muốn chết như vậy, quá khó coi!

"Bạo!"

Thiếu nữ trong mắt lập loè lệnh người kinh tủng điên cuồng.

Giây tiếp theo, thân thể thiếu nữ hóa làm một đạo huyết vụ, giống như pháo hoa nở rộ, xa hoa lộng lẫy.

- --------

editor: tác giả viết khó hiểu hay do mình kiến thức hạn hẹp nhỉ?=))) hơn nữa tác giả lặp từ quá.
Chương tiếp
Loading...