Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới

Chương 22: Em chịu cực rồi



Dùng cơm xong không cùng nó xem tivi ngoài phòng khách như mọi khi mà anh kéo nó lên phòng

- Có việc gì sao? - Nó thắc mắc nhìn anh

- Không có gì là tự dưng thấy muốn ở chung với em thôi - Anh ôm nó

- Chính xác là bao giờ anh đi

-Chắc là ngày hôm kia, anh không muốn đi chút nào - Ôm nó càng chặt

- Không đi cũng phải đi việc công ti mà. Với lại cũng tốt, anh đi rồi em sẽ tập trung vào việc học hơn - Nó thở dài

- Anh làm em khó xử? - Anh nhìn nó nhíu mày

- Đúng đấy ạ. Anh lúc nào cũng ở trong này này - Chỉ vào đầu - Làm sao mà em tập trung được - Nó cười trêu

- Vợ ơi là vợ. em cứ thế này là sao mà anh đi được - Ôm chặt nó anh bắt đầu làm nũng

- Hì hì phải cố thôi. Mà không biết ba mẹ giờ sao rồi, để em gọi xem sao - Nó cố thoát khỏi vòng tay anh

- Không cho đi - Ôm nó càng chặt

- Thôi nào

- Không cho phép đi

- Ông xã - Nó bắt đầu trưng ra bộ mặt mèo con lừa tình

- Để anh gọi cho - Chính thức bị dụ dỗ

- Dạ con chào mẹ - Anh vừa nhìn nó vừa nghe điện thoại

-' Tuấn hả con, hai đứa thế nào rồi?' - Bà Bích nghe máy

- Bọn con vẫn tốt mẹ ạ. Vợ con nhớ ba mẹ quá nên bảo con gọi hỏi thăm, ba mẹ thế nào rồi?

-" Ở đây mọi việc diễn ra rất tốt, trang phục của hai con vẫn đang được tiến hành thiết kế. Mà cô Linh của mẹ đâu, cho mẹ nói chuyện nào "

- Mẹ tìm em này - Đưa máy cho nó

- Con chào mẫu hậu - Nó nói to

-" Không phải lúc đùa đâu, con sắp thi rồi đúng không? Đừng có chơi bời nữa đấy, cố mà học để còn tốt nghiệp. Ba mẹ lo cho con lắm biết không? "

- Dạ con đang cố mà. Nhất định sẽ qua mà, con hứa

- " Tốt, cố lên nhé con. Nói chuyện với ba chút này"

- " Chào con gái, ba đây "

- Dạ chào ba. Dạo này ba có nhớ... - Nó chưa kịp nói hết câu

- " Xin lỗi con gái, chúng ta đang ăn tối riêng với nhau, cần không gian yên tĩnh. Bởi vậy thông cảm cho ba nhé, thi tốt nhé con yêu. Tạm biệt con" - Ông Hoàng nói hết một lèo rồi tắt máy

- Ba này kì ghê - Nó làu bàu

- Thế nào, em vui rồi chứ? - Anh nhìn nó cười

- Không hẳn. Em mệt quá rất muốn ngủ, anh về phòng đi - Nó uể oải nói rồi chui luôn vào trong chăn cuộn tròn thành con sâu

- Hôm nay anh sẽ ngủ ở đây - Nói rồi cũng nằm xuống cạnh nó ôm chặt

- Nhưng em không muốn - Nó nhăn nhó, hôm nay nó thấy hơi nhức đầu nên đâm ra có hơi bức xúc

- Em lỡ quay lưng với anh như thế sao, vợ. Vậy thôi anh về phòng, không phiền em nữa - Anh vờ giận quay lưng bỏ về phòng

- Ơ em... - Nó chưa nói hết câu thì anh đã nghe thấy cửa phòng anh đóng lại, chắc anh giận thật rồi

Bên phòng đối diên

-Hơi cực một chút nhưng không sao. Anh xin lỗi vợ à, em chịu cực rồi - Anh lẩm bẩm rồi nở một nụ cười gian gian
Chương trước Chương tiếp
Loading...