Đẹp Và Buồn
Chương 09 - Part 1
Chương 09: Cái hồ Keiko tới trà thất Kiyamachi thấy Taichiro đã quần áo chỉnh tề đứng đợi ngoài sân thượng. «Em chào anh ạ. Anh ngủ có ngon không?» Keiko bước lại bên anh. Tựa lan can, cô gái hỏi tiếp: «Anh đợi em?» Taichiro nói: «Tôi dậy từ sớm. Tiếng sông làm tôi thức giấc. Tôi ra đây ngắm mặt trời mọc trên dẫy đồi đông.» «Anh dậy sớm thế à...?» «Đúng vậy. Nhưng dẫy đồi gần quá, nên rạng đông mà không có cảm tường là mặt trời đang mọc. Chỉ khi mặt trời đã lên cao, dẫy đồi mới đột ngột hiện rõ ra màu lục, và nắng mới làm sông sáng lên như bạc...» «Anh ngắm cảnh lâu nhỉ...» «Coi mấy xóm bên kia sông thức giấc và sinh hoạt náo nhiệt trở lại, cũng thú vị lắm.» «Vậy thì anh ngủ đâu có được nhiều. Khách sạn thiếu tiện nghi phải không?» Rồi cô gái thầm thì: «Anh mà bảo tại nhớ em mà mất ngủ thì em sướng lắm...» Taichiro yên lặng. Keiko năn nỉ: «Anh không chịu nói cho em câu đó sao?» «Có chứ. Keiko, tôi ngủ không được là vì nhớ cô.» «Anh nói chỉ vì em van xin anh.» «Nhưng Keiko, đêm qua cô ngủ ngon phải không?» Keiko lắc đầu: «Anh đoán sai rồi.» «Tôi đoán vậy tại mắt cô tươi rói.» «Tại vì tim em tươi rói. Mà tim em tươi rói là tại vì anh. Còn mắt em thì sợ gì một hai đêm không ngủ.» Keiko nhìn Taichiro chằm chặp, đôi mắt ướt long lanh. Anh nắm lấy tay cô gái. Keiko nói: «Sao mà tay anh lạnh thế.» «Còn tay cô thì ấm quá.» Anh nắn nót từng ngón tay cô gái, và anh lúng túng vì chúng quá xinh đẹp. Chúng thanh tao như không phải ngón tay người mà là ngón tay tiên, sẵn sàng biến đi. Anh còn có cảm tưởng chúng có thể tách rời khỏi bàn tay Keiko. Anh muốn hôn những ngón tay xinh đẹp cũng mảnh mai như cô gái. Cái cổ thanh tú và cái tai xinh đẹp đập vào mắt anh. «Cô vẽ bằng những ngón tay mỹ miều này đây.» Taichiro vừa nói vừa đưa tay Keiko lên môi. Keiko nhìn bàn tay mình, mắt bỗng đẫm lệ. Anh hốt hoảng: «Keiko, em buồn chuyện gì?» «Không, em không buồn. Trái lại em hạnh phúc quá... Sáng hôm nay, chỉ cần anh chạm đến là đủ cho em khóc.» Rồi cô gái nói: «Em nghe có chuyện gì như vừa chấm dứt trong em.» «Chuyện gì vậy...» «Chuyện gì vậy...» «Anh đừng hỏi em như vậy mà tội nghiệp.» Anh nói chung chung: «Không phải chấm dứt, mà là bắt đầu. Em không thấy một chuyện chấm dứt là để cho chuyện khác bắt đầu sao?» Keiko nói: «Cái gì lỡ thì đã lỡ, mọi sự bây giờ thì hoàn toàn khác hẳn. Nhờ nghĩ như vậy nên người đàn bà có thể có lúc thấy cuộc sống mới nguyên trước mặt. Như thể chết đi rồi lại tái sinh.» Anh toan kéo Keiko vào lòng nhưng phải vội vịn vào lan can gỗ. Cô gái dựa hẳn vào anh làm anh mất thăng bằng. Tiếng chó con sủa vang lại từ bờ sông phía dưới. Người đàn bà trong xóm dẫn chó đi chơi, tình cờ gặp con chó lớn của người đàn ông hình như làm bếp ột tiệm ăn gần đấy. Con chó lớn làm ngơ, nhưng người đàn bà cũng vội cúi xuống bế chó của mình lên. Con chó con bây giờ lại quay đầu lên sân thượng nhìn Keiko và Taichiro mà sủa. Người đàn bà ngẩng lên cười với hai người. Keiko nép vào Taichiro. Cô nói: «Em ghét chó kinh khủng. Họ bảo sáng dậy ra đường bị chó sủa là cả ngày xui xẻo.» Người đàn bà ôm chó đã đi xa rồi mà Keiko vẫn nép sát vào Taichiro. Cô hỏi: «Taichiro, anh có hạnh phúc với em không?» «Tất nhiên là có.» «Em không biết anh có hạnh phúc bằng em không nhỉ? Em chắc không bằng đâu... Thật đấy.» Anh nghĩ Keiko tràn trề nữ tính. Hơi thở cô gái mát rượi và thơm ngát phả vào cổ anh. Cô gái níu sát, và anh nghe hơi ấm từ da thịt cô. Bây giờ Keiko như đã thuộc về anh, không còn gì là riêng tư bí mật. Cô gái nói: «Anh không thể tưởng tượng được em muốn gặp anh chừng nào. Em nghĩ nếu em không trở lại nhà anh thì không bao giờ chúng mình gặp nhau. Kể cũng kỳ lạ là chúng mình được ở bên nhau như thế này.» «Kỳ lạ thật.» «Em muốn nói là em cảm thấy anh và em như từ bao giờ vẫn ở bên nhau. Từ ngày gặp gỡ lần đầu, em luôn luôn nhớ anh. Nhưng anh thì chắc quên em tức thì, phải không? Cho đến hôm nay chỉ vì anh tình cờ có việc đi Kyoto.» «Anh ngạc nhiên là em còn nói với anh như vậy.» «Vậy sao? Thế là anh thỉnh thoảng có nhớ em?» «Nhưng nhớ em không phải là toàn chuyện vui để nhớ. Có cái đau trong đó.» «Tại sao?» «Tại vì nhớ em là nghĩ đến cô giáo của em, và nhớ đến cái đau của mẹ anh. Hồi ấy anh còn chưa biết gì, nhưng ba anh ghi lại mọi chuyện trong cuốn tiểu thuyết của ông. Chuyện mẹ anh đang ăn đánh rơi bát cơm rồi ôm mặt khóc, chuyện ban đêm bà ôm anh đi lang thang ngoài đường. Có thể bà làm anh đau mà không biết, vì anh khóc mà bà cũng không nghe thấy khi bà ôm chặt anh và bế anh đi. Bà mới hai mươi ba tuổi, chỉ vì sầu muộn mà tai điếc răng long...» Taichiro ngập ngừng nói tiếp: «Tuy nhiên, cuốn sách vẫn bán chạy cho đến ngày hôm nay. Sự việc có cái mỉa mai của nó, là tác quyền đã trang trải những chi tiêu của gia đình anh, như trả tiền học cho chính anh và bao biện đám cưới cho con em gái anh.» «Như vậy không tốt sao?» «Bây giờ thì mọi chuyện không còn quan trọng nữa, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng kỳ khôi. Cuốn truyện quá đáng vì nó trình bày mẹ anh như một người đàn bà khó thương điên loạn vì ghen. Vậy mà mỗi khi truyện được tái bản, chính mẹ anh lại là người cầm con triện của tác giả đóng lên năm chục ngàn bản. Và người đàn bà bây giờ không còn trẻ nữa tiếp tục ngồi đóng triện tác giả lên hết bản này đến bản khác những lần tái bản cuốn tiểu thuyết đã tả bà như một quái vật ghen tuông... «Tất nhiên với mẹ anh, giông bão đã qua rồi, và gia đình anh đã tìm lại được an bình. Em có thể đoán là người ta chỉ thấy bà đáng khinh, vậy mà ngược lại mọi người lại càng quý trọng bà hơn. Em có thấy kỳ không?» «Dù sao thì mẹ anh cũng là vợ tác giả.» «Còn nữa, cuốn truyện trọng tâm là cô giáo em. Hình như cô vẫn chưa có gia đình phải không...» «Đúng vậy.» «Anh không biết cha mẹ anh nghĩ gì về cô giáo em. Hình như họ hoàn toàn quên cô Ueno Otoko rồi. Nhiều khi nghĩ tác quyền của cuốn truyện đã nuôi dưỡng anh, anh rất khổ tâm. Anh sống nhờ một cô gái mười sáu đã hy sinh cuộc đời của mình... Và nhất là bây giờ, em lại nói em muốn báo thù cho cô em.» Ép má vào cổ Taichiro, cô gái nói: «Anh khổ tâm làm gì. Chuyện ấy đã qua rồi. Em đã xua đuổi ý nghĩ trả thù ra khỏi đầu em. Bây giờ thì dễ lắm. Em chỉ còn là em.» Taichiro quay lại đặt tay lên vai cô gái. Keiko nói nhỏ như thầm thì: Taichiro quay lại đặt tay lên vai cô gái. Keiko nói nhỏ như thầm thì: «Cô Ueno bảo em đừng có trở về nhà nữa.» «Tại sao?» «Tại em đã thú nhận với cô là em đi gặp anh.» «Em kể cho cô em nghe sao?» «Dạ.» Taichiro yên lặng. Keiko nói: «Cô bảo em không được đi gặp anh. Nếu không nghe lời thì cứ đi luôn.» Taichiro buông vai Keiko ra. Anh trở lại cảnh thực tại. Bên kia sông sinh hoạt của ngày đã náo nhiệt, và dẫy đồi phía đông đã phô trương những mầu lục đậm nhạt khác nhau. Thấy Taichiro nghiêm mặt, Keiko nói: «Anh nghĩ em không nên cho cô hay?» «Anh không nói vậy. Sự việc là anh cảm thấy chính anh đang trả thù cô Ueno ẹ anh.» Nói xong Taichiro bước trở vào trong phòng. Keiko bước theo, nắm lấy cánh tay anh như sợ mất. Cô gái nói: «Trả thù ẹ anh? Không bao giờ em nghĩ như vậy. Anh nói gì kỳ cục vậy.» Taichiro đổi đề tài: «Chúng ta đi chăng? Hay tốt hơn là em về nhà em đi.» «Anh đừng ác với em.» «Bây giờ đến lượt anh, thay vì cha anh, xáo trộn đời sống của cô Ueno.» «Đêm qua nói với anh chuyện báo thù, em thật có lỗi. Anh tha thứ cho em.» Ra khỏi trà thất, Taichiro gọi taxi, và Keiko leo lên xe ngồi bên chàng trai. Taxi ra khỏi tỉnh tiến về phía tu viện Nisonin ở Saga. Một lúc lâu Taichiro vẫn ngồi yên lặng. Keiko hỏi: «Em mở lớn cửa xe được không?» Rồi nàng đặt tay lên tay Taichiro, khẽ lay ngón tay trỏ của anh. Tay cô gái mềm và hơi ướt mồ hôi. ***** Cổng lớn của đền Nisonin nghe nói được gỡ ra từ lâu đài Fushimi vào khoảng đầu thế kỷ mười bảy. Cổng đồ sộ đúng phong cách đại gia. Keiko đoán ngày lại sẽ nóng nực. Cô nói: «Em chưa đến đây bao giờ.» Taichiro bảo: «Anh có đọc ít nhiều về Fujiwara Teika.» Vừa lên những bực đá, anh quay lại thấy áo kimono của cô gái bị rách khi cô bước vội theo anh. Anh giảng: «Người ta biết ngài Teika có một tòa biệt thự trên đồi Ogura, đặt tên là lầu Mưa Thu. Nhưng biệt thự ở đâu thì mỗi người một ý, không ai biết chắc chắn. Người này bảo là ngọn đồi đằng sau chúng ta kia kìa, người khác bảo là một ngôi đền không xa đây lắm. Lại có người nghĩ chính là am Ẩn Cư.» «Cô Ueno có lần dẫn em đi am Ẩn Cư chơi.» «Vậy sao? Thế là em đã thấy cái giếng mà người ta bảo Teika đã lấy nước mài mực chép lại tuyển tập một trăm nhà thơ của ông.» «Em không nhớ đã thấy giếng ấy.» «Nước giếng nổi tiếng lắm, gọi là Liễu Thủy.» «Có thật là Teika lấy nước giếng ấy mài mực không anh?» «Teika là một thiên tài, vì vậy mà có nhiều huyền thoại về ông. Ông sống vào thời trung cổ, là một nhà thơ và cũng là một nhà khoa bảng.» «Lăng ông ấy cũng quanh đây phải không?» «Lăng ông ấy cũng quanh đây phải không?» «Không. Lăng ông ở Shokokuji. Nhưng trong am Ẩn Cư có một tháp con bằng đá mà người ta nghi là đã được dựng lên để đánh dấu chỗ ông hỏa táng.» Keiko không hỏi gì thêm. Cô gái có vẻ không biết gì về Fujiwara Teika. Xe taxi chạy ngang hồ Hirosawa, thấy hình những đồi thông phản chiếu trên mặt nước dọc bờ bên kia, Taichiro chạnh nhớ cả ngàn năm lịch sử và văn học liên quan đến vùng Saga này. Đằng sau triền đồi Ogura thoai thoải, anh thấy núi Arashi hùng vĩ. Với Keiko bên anh, quá khứ lại càng như sống lại. Quả thật anh đã tới cố đô. Phải chăng khung cảnh nên thơ làm cho cô gái mềm dịu đi. Anh ngắm Keiko. Cô gái hỏi: «Sao anh nhìn em sừng sững như vậy?» Cô đưa tay ra che mắt anh. Anh cũng lấy tay bịt mắt cô gái. Anh nói: «Thật là bất ngờ được sống cùng em trong cảnh này... Anh không còn biết anh là ai.» «Em cũng vậy.» Keiko vừa nói vừa bấm vào ngón tay mình. Cô nói tiếp: «Và em cũng không còn biết ai đang ở bên em nữa.» Bóng nắng đổ xuống con lộ từ cổng dẫn đến chánh điện. Hai bên lối đi, tùng đỏ mọc xen lẫn với phong. Yên lặng bao trùm đến từng chiếc lá. Bóng cây theo nhịp bước, khi ẩn khi hiện trên mặt, trên áo Keiko. Thỉnh thoảng có cành phong thấp khẽ chạm vào mái tóc cô gái. Cuối con lộ là mấy bực đá dẫn lên bức tường đất có lợp mái. Hai người nghe tiếng nước róc rách đâu đây. Leo nốt những bực cuối, họ rẽ trái theo bức tường tới gần chiếc cổng nhỏ, thấy một dòng suối từ khe đá chẩy ra. Taichiro dừng bước bên cô gái: «Một ngôi đền nổi tiếng thế này mà khách vãn cảnh quá ít. Cảnh hôm nay vắng vẻ như bỏ hoang.» Bên ngọn đồi Ogura, chánh điện lợp mái đồng đứng trang nghiêm và trầm tĩnh. Taichiro lại nói: «Em để ý cây sồi già rỗng ruột này. Cây được coi như nổi tiếng nhất trong cả vùng. Từ gốc đến ngọn là những cành cong queo, u bướu vì năm tháng. Nhưng toàn thể cây phủ kín chồi non, đầy lá xanh căng nhựa sống... «Anh vẫn thích cây. Đã bao nhiêu năm mà bao giờ thấy cây, anh cũng thú vị.» Taichiro chỉ nói về cây mà không chú ý đến ngôi đền. Ngang qua đền Thánh Nữ, anh nhìn lên những bực đá cao và hỏi cô gái: «Em mặc kimono có leo nổi không?» Keiko mỉm cười: «Chắc khó. Đưa tay cho em vịn. Mà nếu không được, anh phải bế em.» «Chúng mình sẽ đi chậm.» «Lăng trên ấy phải không?» «Đúng. Lăng Sanetaka ở ngay trên đỉnh các bực đá.» «Anh tới Kyoto chủ đích để xem lăng phải không? Đâu có phải vì em.» «Anh thú thật là đúng, nhưng...» Taichiro nắm lấy bàn tay cô gái. Nhưng anh đổi ý, buông cô ra. «Anh lên một mình. Em đứng đây đợi anh.» «Em leo được mà. Anh phải biết mấy bực đá này không làm khó nổi em. Leo bao xa em cũng không coi ra gì.» Cô gái nắm lấy tay Taichiro, và bắt đầu cùng leo với anh. Rõ ràng ít kẻ vãng lai chốn này. Dương xỉ và cỏ dại mọc kín chân những bực đá đã mòn vì năm tháng. Đó đây, một loại hoa vàng trổ bông. Keiko dừng lại trước ba ngôi mộ đá xây như những ngôi chùa nhỏ. Cô hỏi: «Đây phải không?» Taichiro nói: «Bên trên kia một chút.» Quay lại mấy lăng Keiko chỉ, anh cắt nghĩa: «Đẹp quá em nhỉ? Đấy là Mộ Ba Vua. Quả là những kiệt tác kiến trúc bằng đá. Lăng này và lăng giữa có mấy lớp tường cuốn xung quanh kể như là đẹp nhất.»
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương