Dị Giới Quân Đội

Chương 4



Dị Giới Quân Đội

Tác giả: Lý Bố Y

Quyển thứ nhất

Chương 4: Khải Đức Bảo vãng sự

Dịch: vienmobo

Nguồn: 4vn

Đế quốc lịch năm 751, ngày 20 tháng 3, Lưu Vân cùng hộ vệ về đến bình nguyên Khải Đức Bảo.

Khải Đức Bảo không phải một tòa thành mà là một trấn nhỏ. Gia chủ đời thứ nhất của Khải Đức gia tộc từ nơi này đi theo khai quốc hoàng đến nam chinh bắc chiến, thành lập nên Hỏa Vân đế quốc, cũng đảm nhiệm chức vị đệ nhất nguyên soái của đế quốc.

Dòng họ thân thuộc nhà Khải Đức vì kỉ niệm vị khai quốc nguyên soái vĩ đại của đế quốc mà tự phát di cư tới vùng phụ cận của Khải Đức gia tộc và ở lại, cư dân chung quanh chậm rãi gia tăng, từ từ hình thành một cái trấn nhỏ.

Lưu Vân cẩn thận đánh giá “Khải Đức Bảo” trong lòng mình, mới phát hiện Khải Đức Bảo bất quá là một khu nhà cổ xửa, dĩ nhiên không mang theo nửa phần mùi vị quý tộc. Theo Hi Ba nói, mỗi một đại gia chủ của Khải Đức gia tộc, sau khi thành niên đều phải trở lại chỗ này ngồi trong phòng một đoạn thời gian để không quên các bậc tiền bối của gia tộc.

Quản gia Tạp Tư Lạc đã dẫn người nghênh đón trước cửa. Một năm trước sau khi nãi nãi Lưu Vân qua đời, nơi này chỉ còn lại hơn mười người do quản gia Tạp Tư Lạc phụ trách xử lý.

Lưu Vân cẩn thận nhìn vị quản gia này. Lão khoảng 50 tuổi, hòa ái dễ gần, đôi mắt nhìn qua có thần, nhưng trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, tóc đã hoa râm, mũi màu hồng hồng, hiển nhiên là kết quả của nhiều năm nát rượu.

“Thiếu gia, hoan nghênh người trở về.” Tạp Tư Lạc vẻ mặt tươi cười, mở miệng nói.

“Tạp Tư Lạc đại thúc, khổ cực ngươi rồi.” Lưu Vân vừa cười vừa tiến tới phía trước, hướng Tạp Tư Lạc làm lễ.

Tạp Tư Lạc ngây ra một chút, sau đó vừa cười vừa nói: “Thiếu gia đa lễ, căn phòng đã thu dọn xong, người đi vào nghỉ ngơi đi.”

Đi vào sân là một con đường nhỏ thẳng tắp, tất cả đều dùng đá tảng tạo thành, đi ở mặt trên có cảm giác lạnh lẽo, làm cho người ta thoải mái đầu óc. Hai bên đường là hai vườn hoa nhỏ, trong hoa viên có đủ các loại hoa cỏ. Phía sau hoa viên là hai dãy phòng, là chỗ ở của người hầu. Phía đối diện có một tòa diễn võ trường thật to, với đủ các loại binh khí. Phía sau diễn võ trường là đại sảnh, xuyên qua hoa viên phía sau là chỗ ở của Lưu Vân.

Đơn giản, sạch sẽ, vừa nằm xuống nghỉ nghơi lão quản gia đã cho người mang rượu và thức ăn tới.

“Thiếu gia, mời người dùng cơm, còn muốn cái gì thì nói cho ta biết.” Tạp Tư Lạc thoạt nhìn là một vị quản gia rất tận tâm.

“Được, đại thúc người cũng ngồi xuống, cùng nhau ăn đi.” Lưu Vân cảm giác vị đại thúc này cũng không phải là một vị quản gia bình thường. Một đôi mắt đầy cơ trí cùng kinh tự hồ đã trải qua nhiều tang thương làm cho hắn đối với lão nhân này sinh ra một phần tôn kính.

Tạp Tư Lạc không có từ chối, ngồi xuống, rót rượu cho mình sau đó bưng lên uống.

“Thiếu gia, người đã thay đổi.”

Về vấn đề này Lưu Vân cảm giác được mình phải tìm một cái có thích hợp.

“Đúng vậy. Ta khi sinh ra trúng phải một loại tà ác nguyền rủa, gần đây tại đế đô gặp được dị nhân giúp ta giải trừ, nhưng thân thể vẫn còn rất suy yếu, cho nên trở về tĩnh dưỡng một thời gian.” Lam Nguyệt đại lục lớn như vậy, kỳ nhân dị sĩ có khắp nơi, ta nói như vậy hẳn là rất hợp lý, Lư Vân nghĩ thầm.

Trong mắt Tạp Tư Lạp hiện lên một tia dị sắc, tựa hồ nhớ tới chuyện đáng sợ gì. “Vậy chúc mừng thiếu gia.” Hắn lại đưa chén lên uống một ngụm lớn, nhẹ giọng nói.

“Không có gì đáng vui, tiếng xấu của ta đã sớm lan ra bên ngoài. Lại nói ta ma vũ không tu, chỉ là kẻ vô dụng. Ta chỉ muốn tĩnh dưỡng một lát.” Lưu Vân biết bản thân không cách nào dung nhập với cuộc sống hiện tại, chính trong lòng mình có gút mắc không giải được.

“Thiếu gia, người đừng nghĩ nhiều, trước mắt hãy nghỉ ngơi một thời gian, tương lai vẫn còn rất dài.” Nhìn trên mặt Lưu Vân có chút cô đơn, Tạp Tư Lạc an ủi nói.

“Được rồi. Đại thúc, người sau này gọi ta tiểu vân là được.”

“Ý tốt của thiếu gia lão già này xin nhận. Sau này ta gọi người là tiểu vân.” Tạp Tư Lạc sảng khoái đáp ứng.

“Như vậy cảm giác thân thiết hơn nhiều.” Lưu Vân cười, bồi tiếp Tạp Tư Lạc một chén.

“Tiểu vân, con người khi còn sống có vô số trở ngại, ngươi không nên quá bi quan. Mặc kệ quá khứ như thế nào, quan trọng là hiện tại ngươi đã giác ngộ. Ngươi còn trẻ, có khi thời gian cũng là tinh lực.”

Vài chén rượu trôi qua, Tạp Tư Lạc cũng nói nhiều hơn, bởi vậy cho nên Lưu Vân thậm chí hoài nghi có phải hắn là một lão quản gia già lâu có có ai nói chuyện nên buồn bực.

“Quá khứ qua đi không thể quay lại. Thứ mất đi, cũng vĩnh viễn không có khả năng có lại được.” Lưu Vân nhẹ nhàng thở dài nói.

“Ta nói cho ngươi một chuyện xưa, có lẽ đối với ngươi có trợ giúp. Ít nhất ngươi sẽ biết trong thiên hạ có người vận mệnh so với ngươi còn bi thảm hơn.” Ánh mắt Tạp Tư Lạc chợt trở nên bi thương.

“Được.” Một mình phiêu đãng ở cái thế giới này, Lưu Vân so với ai khác đều hiểu rõ sự chua xót cùng thống khổ chứa chất trong lòng mà không có người để kể, do vậy dễ dàng lắng nghe.

“Mấy trăm năm sau Lam Nguyệt đại lục xuất hiện quá nhiều nhân tài ma pháp kiệt xuất, nhưng cuối cùng trở thành thánh ma đạo chỉ có một ít người. Mà thánh ma đạo, đa số chủ tu nhất hệ ma pháp, chỉ có cá biệt lựa chọn lưỡng hệ. Bốn mươi năm trước trên Lam Nguyệt đại lục xuất hiện một vị kì tài ngút trời, thân là toàn hệ ma pháp thể chất, chỉ mới mười bảy tuổi đã trở thành toàn hệ trung cấp ma pháp sư.

Lúc ấy trước mặt hắn có hai con đường lựa chọn, một là chủ tu nhất hệ, cuối cùng trở thành thánh ma đạo, đây là con đường bằng phẳng nhất. Một con đường khác chưa từng có người đi qua là tu luyện toàn hệ ma pháp, một con đường nhỏ gập ghềnh đầy chông gai. Lúc ấy người yêu hắn khuyên hắn nên chủ tu nhất hệ ma pháp, nhưng hắn lại quật cường lựa chọn con đường thứ hai. Hắn hào tình đầy lòng, nói với người yêu: “Có một ngày người yêu nàng trở thành toàn hệ thánh ma đạo sư mà mọi người trên đại lục đều khiếp sơ, ta sẽ đem lại cho nàng sự tự hào!” Con đường này rất khổ cực, nhưng hắn là kì tài, năm mười chín tuổi đã trở thành toàn hệ cao cấp ma pháp sư.

Nhưng bởi vì tinh lực phân tán cho lục hệ nên hắn cũng không cách nào đi từng bước một, ma đạo sư tạo thành một cái hố trước mặt mà hắn không thể vượt qua. Mà hắn trong một lần quyết đấu cùng tình địch, bị đánh cho gần hấp hối, lặng lẽ rời khỏi người mình yêu. Bởi vì khi đó hắn đã trở thành trò cười cho cả đại lục, hắn cũng không còn mặt mũi nào nhìn người mình yêu. Cho đến khi già đi, hắn cũng không có cách nào tiến vào cánh cửa ma đạo sư, trở thành một trò cười trong Lam Nguyệt ma pháp sử.

Nhưng bởi vì tinh lực phân tán cho lục hệ nên hắn cũng không cách nào đi từng bước một, ma đạo sư tạo thành một cái hố trước mặt mà hắn không thể vượt qua. Mà hắn trong một lần quyết đấu cùng tình địch, bị đánh cho gần hấp hối, lặng lẽ rời khỏi người mình yêu. Bởi vì khi đó hắn đã trở thành trò cười cho cả đại lục, hắn cũng không còn mặt mũi nào nhìn người mình yêu. Cho đến khi già đi, hắn cũng không có cách nào tiến vào cánh cửa ma đạo sư, trở thành một trò cười trong Lam Nguyệt ma pháp sử.

“Người đó chính là ta, Tạp Tư Lạc.” Trầm mặc trong chốc lát, Tạp Tư Lạc bình tĩnh nói.

Thống khổ sinh ly cách biệt, Lưu Vân có nhiều nhận thức về điều đó. Nghe xong chuyện xưa của Tạp Tư Lạc, trong trái tim hắn dâng lên một cảm giác đồng bệnh tương lân.

“Đại thúc, thế gian vốn không có đường, chỉ là có nhiều người rồi mới có đường. Mặc dù chưa có người nào nhớ kỹ bước đầu tiên đặt chân, nhưng dũng cảm giả vĩnh viễn đáng tôn kính. Ta mời người một chén, cạn!” Lưu Vân uống cạn chén rượu.

“Vì một người từng là thiên tài, cạn!” Trong phòng vang lên tiếng cười của một già một trẻ.

Lưu Vân còn chưa có từ chuyện kia tỉnh lại, Tạp Tư Lạc lại tung một quả tạc đạn: “Tiểu vân, ta từng thiếu chút nữa giết ngươi.”

“A?” Tại sao?” Lưu Vân cả kinh hỏi.

“Ngươi không phải chuyện trước kia cũng đã quên chứ?” Tạp Tư Lạc trầm giọng hỏi.

“Đại thúc, ta sau khi giải trừ nguyền rủa, trí nhớ có chút không rõ ràng lắm.” Lưu Vân chiếm lấy thân thể “Hắn”, quả thật đối với một số chuyện trước kia của “Hắn” cũng không hiểu rõ, Cẩn thận nghĩ lại, “hắn” cũng không đem chuyện xấu trước kia lưu lại trong trí nhớ.

“Cứ cho là ngươi không nhớ được, nhưng phải gánh chịu tránh nhiệm chuyện ngươi làm. Tại bình nguyên ngươi được nãi nãi cương chiều, dung túng cho ngươi làm nhiều chuyện xấu. Ngươi chỉ đi trên đường, ngươi có biết ngươi đã có bao nhiêu đáng sợ.”

Tạp Tư Lạc nhìn từ đầu đến chân đánh giá Lưu Vân, ý tứ rất rõ ràng: “Tiểu tử ngươi từ đầu đến chân đều xấu xa.”

“Ta sao lại đáng sợ như vậy chứ?” Lưu Vân cười khổ hỏi.

Ngày thứ hai, khi Lưu Vân đi một mình trên phố, không biết ai đã kêu lên “Xem kìa, ác thiếu của Khải Đức gia tộc đã lại trở về”, trên đường nhất thời náo động, người ngựa đổ ngã, tán loạn. Hiệu buôn, tiểu nhị vội vàng đóng cửa, khách sạn, tửu điếm cũng vội vã đóng chiêu bài, trên đường các hàng thịt, sạp rau vội vàng thu thập đồ vật này nọ, vội vàng để đồ vật lên xe mà chạy, ngay cả mấy tên khất cái ở cuối góc đường cũng rất nhanh biến mất.

Điều khiến cho Lưu Vân buồn bực chính là mấy vị đại gia mắt mù cũng kinh hoảng ngẩng đầu nhìn khắp mọi nơi, hoàn toàn quên đi chính hai mắt mình đã mù, cầm lấy cánh tay của hắn cầu khẩn: “Hảo tâm nhân, xin thương xót mang ta tránh khỏi tên ác ôn kia đi!”

Lưu Vân đứng ở trên đường, hoàn toàn không tin vào hai mắt mình. Nhìn ngã tư đường vắng ngắt, hắn cao giọng mắng: “Lưu Vân a Lưu Vân, ngươi như thế nào lại làm thành như thế này a!”

Kinh nghiệm lần này trên đường phố khiến cho Lưu Vân từ nay về sau khi đi lại trên đường đều mang theo mặt nạ.

Cuộc sống chậm rãi của một ngày lại trôi qua. Mọi người ở Khải Đức Bảo trấn biết được ác thiếu đã trở về nên chậm rãi quay lại. Bởi vì ác thiếu không xuất hiện nữa nên trên đường cũng khôi phục lại mọi sự như bình thường.

Cuộc sống kế tiếp, Lưu Vân tĩnh tâm, bắt đầu tu luyện khí công kiếp trước, sáng sớm ở trong hoa viên luyện tập cách đánh nhau cùng các kỹ năng đặc biệt. Hắn cũng hướng Tạp Tư Lạp hỏi mượn một số sách về ma pháp cùng vũ kĩ của đại lục, không có việc gì thì cả ngày ở trong phòng đọc sách. Lão Tạp tưởng rằng hắn muốn học ma pháp, nên chủ động yêu cầu hắn để lão làm sư phụ. Lưu Vân vội vàng lấy lý do thân thể vẫn chưa có khôi phục mà cự tuyệt.

Trong thời gian đó Lưu Vân được A Lôi viết cho một phong thư, nói cho hắn biết nàng bắt đầu học theo hai quyển sách của hắn, hiệu quả rất tốt. Mặt khác hoàng đế đế quốc bổ nhiệm nhiệm phụ thân làm quân vụ đại thần, đồng thời sắp xếp phong hắn làm tử tước, có thể có 200 người làm tư nhân vệ đội.

Trong thời gian đó Lưu Vân được A Lôi viết cho một phong thư, nói cho hắn biết nàng bắt đầu học theo hai quyển sách của hắn, hiệu quả rất tốt. Mặt khác hoàng đế đế quốc bổ nhiệm nhiệm phụ thân làm quân vụ đại thần, đồng thời sắp xếp phong hắn làm tử tước, có thể có 200 người làm tư nhân vệ đội.

Thấy như vậy Lưu Vân không khỏi cười: “Xem ra từ hôn là quyết định sáng suốt, mà hoàng đế bệ hạ đối với Khải Đức gia tộc cũng tình thâm nghĩa trọng, không chỉ có thăng quan cho phụ thân mà ngay cả hắn là người vô dụng cũng bồi thường thỏa đáng.

Mặc dù không cách nào dung nhập với thế giới này, nhưng tín thư của A Lôi với một ít thắc mắc vướng bận khiến cho Lưu Vân cảm giác vui mừng. Ở trên thế giới này hắn vẫn còn một phần tình thân đáng quý.

Viết thư hồi âm xong, ra khỏi phòng thì đêm đã khuya.

Trên bầu trời đêm đầy sao giống như một vầng trăng sáng, xa xa phía tây thiên. Bây giờ là tháng 9, thời gian này ở cố hương là sắp đến trung thu rồi? Lưu Vân nhìn bầu trời đầy sao, chậm rãi lục tìm trong trí nhớ mấy tết trung thu trước.

Trên trời đầy sao, bên một con sông nhỏ. Một vị quan quân đẹp trai, tuổi còn trẻ đang ngồi trên cỏ, một thân ảnh xinh đẹp đang dựa vào người hắn, trên mặt hiện lên nụ cười đầy hạnh phúc.

“Rất muốn đem hình ảnh của ngươi mà quền đi, giống như lá rụng theo gió bay đi xa.

Rất muốn quên đi nụ cười vui vẻ của ngươi, giống như hoa khi nở rồi tàn.

Rất muốn, từng giọt từng giọt,

Quên đi chúng ta đã gặp nhau,

Nhưng mà

Nhiều đêm khó ngủ

Khó quên được ngươi

Ta nhất định không thể

Vì vậy ta rất muốn

Dùng quân trang làm nóng trái tim

Vì ngươi, ta ôn nhu, cả đời hứa hẹn.”

Hắn thì thầm bên tai nàng, vì nàng mà viết thành những vần thơ, nước mắt nàng chảy xuống tai hắn, rồi nói một câu: “Đừng suy nghĩ nhiều, cả đời này ta là thê tử của ngươi.”

Lời tâm tình, có khi không cần dài dòng, chỉ một câu nói nhưng cảm động cả đời. Hắn vui vẻ ôm lấy nàng, quay quanh bãi cỏ.

Ánh trăng cùng những ngôi sao chứng kiến tình yêu của bọn họ, dòng sông nhỏ cùng bãi cỏ chứng kiến những ngọt ngào của họ.

Mà hiện tại ánh trăng và sao vẫn như trước, nhưng hai người đã ở hai thế giới xa cách. Trong lòng đau đớn mãnh liệt, rốt cuộc kéo Lưu Vân trở lại hiện thực.

“Nguyệt hoa như luyện chiếu cô trình, thu phong bất ngữ liên thế nhân. Mộng lí do ức thân thị khách, diêu ức giai nhân ảm tiêu hồn.” Nhẹ nhàng ngâm hai câu thơ xong, Lưu Vân xoay người trở về phòng.

“Chỉ mong tối nay gặp mộng, trong mộng có ngươi, không sợ sau khi tỉnh mộng, lệ ướt đẫm đôi mi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...